Nữ Phụ Ác Độc Cười Với Ta - Chương 120
Nữ Phụ Ác Độc Cười Với Ta
Chương 120: Tiểu bạch hoa hẻm tối ⑮
Mục Tuấn Tuấn vẫn luôn biết Triệu thái thái kia không phải nhân vật dễ trêu, nghe lời này trong lòng ngược lại vui vẻ một chút. Có một người mẹ như vậy, Triệu Tín nhất định lãnh đủ. Người dám bắt nạt em gái mình, hắn nhất định sẽ không để cho sống tốt.
Mục thái thái nhìn cửa phòng nói: "Mẹ đi xem Hoan Hoan một chút."
Mục Tuấn Tuấn vội vàng ngăn lại, "Mẹ, Hoan Hoan còn đang ngủ, mẹ đừng đi làm ồn nó."
"Ngươi đứa nhỏ này." Mục thái thái trợn mắt nhìn Mục Tuấn Tuấn một cái, nói: "Trưởng thành rồi cũng không nghe lời mẹ nói nữa."
Mục Hoan Hoan đã tiêu hao hết thể lực, tựa vào mép giường ngủ.
Triệu Tín ở ngoài cửa chờ đến trời sáng, Tô Mạt cũng không mở cửa cho hắn. Bí thư gọi điện thoại cho hắn, nói công ty có chuyện cần hắn trở lại. Triệu Tín đỡ cửa đứng lên, hướng vào bên trong hô: "Mạt Mạt, Mạt Mạt?"
Bên trong một chút động tĩnh cũng không có, Triệu Tín thở dài, nói: "Công ty có chuyện anh đi trước, buổi tối anh lại tới tìm em."
Hắn lê tấm thân mệt mỏi đến công ty, thời điểm xử lý xong hết công việc, trợ lý nói mẹ hắn tới rồi.
Vừa nghe mẹ mình tới, Triệu Tín liền có chút nhức đầu. Triệu thái thái là nữ nhân vô cùng cường thế, từ nhỏ đến lớn nàng đều ở trên người mình thể hiện ra ý muốn khống chế vô cùng mạnh. Nguyên bản sau khi mình tốt nghiệp vào công ty, nàng có vẻ như đã buông lỏng quản chế với bản thân, dần dần cũng giống như mẹ người khác bắt đầu trở nên hiền hòa, chỉ là sau khi Mạt Mạt trở lại, dường như mẹ cũng khôi phục thành bộ dáng trước kia.
Triệu thái thái mặc váy đen xuất hiện trong phòng làm việc Triệu Tín, Triệu Tín tự mình rót nước, thỉnh nàng ngồi xuống, nói: "Mẹ, sao lại tới đây?"
Triệu thái thái mỉm cười nói: "Làm sao, ta không thể tới nhìn con trai mình sao?"
"Làm gì có." Triệu Tín miễn cưỡng cười nói: "Ngài muốn gặp con thì cứ nói, tối con về nhà thăm ngài."
Triệu thái thái thở dài nói: "Đều nói cưới tức phụ quên nương, ngươi còn chưa cưới tức phụ, liền đã đem mẹ quên gần hết. Ngươi có nhớ ngươi đã bao nhiêu ngày không trở về nhà không?"
Triệu Tín căng thẳng trong lòng, nói: "Gần đây công ty bận, trở về thì đã trễ, sợ quấy rầy mẹ nghỉ ngơi."
"Công ty có bận rộn hay không ta biết rất rõ." Triệu thái thái cầm ly trà trong tay, nói: "Ngươi chớ lấy điệu bộ dùng để qua loa Hoan Hoan để lấy lệ ta."
Vì vậy sắc mặt Triệu Tín càng kém.
Triệu thái thái nói: "Hoan Hoan mặc dù là một cô gái tốt, nhưng mà ngươi không thích thì cũng được thôi, thành phố A nhiều cô gái tốt như vậy, cũng không chỉ có mỗi một Mục Hoan Hoan."
Triệu Tín thần sắc phức tạp rũ thấp tròng mắt, hắn rất muốn nói Mạt Mạt cũng là một cô gái tốt, nàng không có gì kém so với Mục Hoan Hoan. Nhưng mà hắn không dám mở miệng, hắn sợ mẹ nổi giận, sợ ấn tượng của mẹ đối với Mạt Mạt càng không tốt.
Triệu thái thái đưa tay sờ mặt Triệu Tín, đau lòng nói: "Tiều tụy như vậy, mấy ngày nay ngươi là làm sao trôi qua nha?"
Triệu Tín vẫn không có nói chuyện, hắn không dám để cho mẹ biết chuyện ngày hôm qua Mạt Mạt đem hắn chặn ngoài cửa cả đêm. Triệu thái thái nói: "Nếu ngươi ở nhà, mẹ nhất định chăm sóc ngươi tử tế."
"Mẹ, con đã trưởng thành, không cần ngài quan tâm." Triệu Tín nói: "Mẹ hiện tại cứ hưởng thụ sinh hoạt của mình đi."
Triệu thái thái trầm mặc nhìn Triệu Tín hồi lâu, sau đó hỏi: "Tô Mạt kia rốt cuộc đổ cho ngươi mê hồn dược gì? Vì cô ta ngươi ngay cả mẹ cũng không cần?"
"Mẹ!" Triệu Tín thống khổ nói: "Tại sao mẹ luôn nói Mạt Mạt như vậy? Mạt Mạt nàng là một cô gái rất tốt."
"Cô gái tốt?" Triệu thái thái khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh nói: "Cô gái tốt sẽ tuổi còn trẻ đã không có trinh tiết, cô gái tốt mà chỉ là học vấn trình độ cấp ba?"
"Đó là bởi vì nàng..." Triệu Tín bỗng nhiên thanh âm yếu đi, gần như cầu khẩn nói: "Mẹ, cầu xin mẹ, mẹ tiếp nhận Mạt Mạt đi."
"Trừ phi ta chết." Triệu thái thái cao ngạo hất cằm lên, nói: "Tan việc hôm nay ngươi lập tức trở về nhà, nếu không ta giết chết Tô Mạt giống như ngươi giết chết Chung Hiểu kia."
Triệu Tín thoắt cái toàn thân chấn động, không thể tin nổi nhìn mẫu thân mình.
Mẹ và Mạt Mạt đều là nữ nhân trọng yếu nhất trong cuộc đời hắn, nhưng các nàng căn bản không thể dung nạp nhau. Triệu Tín nhìn bóng lưng mẫu thân rời đi, chỉ cảm thấy tuyệt vọng.
Triệu thái thái đi ra khỏi cao ốc Triệu thị, nhấn điện thoại di động, mở ra danh bạ tìm tới một dãy số đã mấy năm không gọi. Sau mấy tiếng bíp, điện thoại tiếp thông, một thanh âm rất không kiên nhẫn nói: "Ai a?"
"Là ta, ta là mẹ của Triệu Tín." Triệu thái thái vừa đi vừa nói: "Ngươi giữ trẻ kiểu gì vậy? Tô Mạt lại tới câu dẫn Triệu Tín nhà ta rồi, ngươi mau chạy tới mang nó đi, nếu không ta sợ sẽ không nhịn được giết chết nó."
"Đừng đừng, nói địa chỉ cho ta, ta lập tức đi mang nó đi."
Triệu thái thái nói ra một địa chỉ, sau đó để điện thoại di động xuống, trên mặt mang nụ cười lãnh khốc rời đi.
Trong phòng hỗn loạn, Mục Hoan Hoan tựa vào mép giường ngủ.
Bỗng nhiên điện thoại di động bị nàng ném xuống đất sáng lên, trong cơn mơ mơ màng màng, nàng bị chuông điện thoại di động đánh thức.
Mục Hoan Hoan mỏi eo đau lưng đầu lại choáng váng, đưa tay sờ nửa ngày mới cầm được điện thoại di động lên tay, nhận nghe nói: "A lô?"
"Chị dâu." Thanh âm Lão Lang vang lên, "Đại ca hắn không chết, hắn hiện tại ở bệnh viện."
"Cái gì?" Mục Hoan Hoan thoắt cái bật ngửa ngồi dậy, sau đó eo ếch truyền tới hai tiếng rắc rắc, "Hít..."
"Chị dâu sao vậy?" Lão Lang nghi hoặc nói.
"Không sao, anh vừa rồi nói gì? Nói rõ ràng cho tôi."
Lão Lang nói: "Nói rất dài dòng."
"Vậy thì nói tóm tắt."
"Đại ca hắn trốn ra được, có điều trước đó bị thương nhẹ hiện tại nằm trong bệnh viện. Yên tâm không vấn đề lớn lao gì, chỉ là mấy ngày kế tiếp phải ở lại bệnh viện quan sát."
Để điện thoại di động xuống, Mục Hoan Hoan ngửa đầu ngã xuống giường. Chung Hiểu không sao, quá tốt rồi hắn không sao! Suy nghĩ một chút, Mục Hoan Hoan không nhịn được lỗ mũi đau xót, thiếu chút nữa lại khóc lên.
Nàng muốn đến bệnh viện nhìn Chung Hiểu, nhưng mà bản thân cũng không thể mang bộ dáng này đi gặp Chung Hiểu. Mục Hoan Hoan vọt vào phòng tắm tắm rửa, sau đó trang điểm, cảm giác nhìn đã có vẻ đẹp đẹp, liền đẩy cửa ra ngoài. Kết quả vừa đẩy cửa ra, liền nhìn thấy Mục thái thái.
Mục thái thái vui vẻ nói: "Yo, con tỉnh rồi? Đang chuẩn bị đi gọi con đây."
Mục Hoan Hoan nghĩ tới mảnh hỗn độn bên trong phòng mình, nàng trấn định đóng cửa phòng lại, hướng về ma ma cười nói: "Không cần, con tỉnh rồi."
"Tỉnh dậy là được rồi, mẹ đã thật lâu không nhìn kỹ con, đều do ba con không để cho mẹ đi tìm con." Mục thái thái nói: "Mẹ vào phòng con chúng ta tán gẫu một chút đi."
"Không!" Mục Hoan Hoan cự tuyệt nói: "Tuyệt đối không."
Mục thái thái nghi ngờ nói: "Tại sao không?"
Bởi vì phòng con bây giờ có thể có thể sánh bằng hiện trường tai nạn xe cộ, Mục Hoan Hoan cứng ngắc nói: "Nói chuyện phiếm thôi mà, đâu chẳng được, tại sao phải vào phòng con?"
Mục thái thái nói: "Vậy thì đến phòng ăn đi, chúng ta vừa ăn điểm tâm vừa nói chuyện."
"Aiz, được." Mục Hoan Hoan đi theo mẹ đến phòng ăn.
Thời điểm Mục thái thái pha sữa bò cho nàng, Mục Hoan Hoan gửi tin nhắn cho Mục Tuấn Tuấn, "Cứu mạng a! Lập tức đến phòng em thu dọn với, ngàn vạn lần không thể để cho mẹ biết được!" Sau đó còn nháy máy hắn chừng mấy lần.
Mục Tuấn Tuấn bị rung tỉnh, hắn từ trong chăn chìa ra cánh tay khỏe đẹp trần truồng, cầm điện thoại di động lên nhìn một cái, sau đó nhận mệnh đem đầu quấn ở trong chăn. Hắn kiếp trước nhất định là thiếu nợ Mục Hoan Hoan, nhất định là như vậy không sai.
Mục thái thái bưng hai ly sữa bò tới, từ ái cười nói: "Tới, uống sữa bò mẹ tự tay pha nào."
Mục Hoan Hoan cầm cái ly trong tay, cảm giác rất nóng. Nàng rất muốn nói loại sữa tươi này mà đun sôi, cái gì lợi khuẩn còn có protein trong sữa bò đều sẽ bị nóng đổi tính, mất đi thành phần dinh dưỡng. Bất quá nàng không có nói, lớn bằng này rồi cũng không thiếu chút dinh dưỡng đó, mấu chốt là không thể chọc mẹ tức giận.
Mục Hoan Hoan ngồi ở bàn cơm dựa vào bên kia cửa, vừa vặn có thể nhìn thấy tình huống trên lầu. Mục thái thái ngồi đối diện với nàng, cho nên vừa vặn không nhìn thấy trên lầu xảy ra cái gì. Thời điểm Mục Hoan Hoan bưng sữa bò lên uống, liền nhìn thấy ca ca giống như người nhện có tật giật mình dán trên đất tiến vào phòng nàng.
Mục Hoan Hoan hơi buông lỏng chút, Mục thái thái từ ái nhìn nàng nói: "Con đều gầy rồi."
Mục Hoan Hoan toét miệng nói: "Con giảm cân."
"Có cái gì mà giảm cân? Con lại không mập." Sau đó nàng lại bắt đầu nhớ năm xưa, "Lúc nhỏ mẹ ngay cả cơm cũng ăn không đủ no, mỗi lần bà ngoại con giúp ta tắm, cởi xuống y phục ta đều sẽ khóc. Bởi vì ta quá gầy, bà ngoại con sợ ta không sống nổi."
Loại chuyện cũ này từ nhỏ đến lớn Mục Hoan Hoan đã nghe quá nhiều lần, nếu là ngày thường nàng khẳng định không kiên nhẫn nghe, nhưng mà hôm nay tình huống bất đồng. Mục Hoan Hoan không chỉ phải nghe còn phải phụ họa, "Đúng vậy, thật là quá thảm, bà ngoại thật là quá không dễ dàng."
"Còn không phải sao." Mục thái thái không nhịn được đỏ hốc mắt, "Về sau điều kiện gia đình càng ngày càng tốt, nhưng mà bà ngoại con mệnh khổ, chưa được sống bao nhiêu ngày lành đã rời đi, ngay cả ta kết hôn đều không thể nhìn thấy..."
Mục Hoan Hoan: "..."
Lúc này Mục ba ba đi xuống lầu, nhìn thấy Mục Hoan Hoan, trong mắt có chút vui vẻ, nhưng rồi lập tức nghiêm mặt lại. Hắn nhìn Mục thái thái nói: "Tại sao khóc?"
Mục thái thái khó chịu không ngừng được nước mắt, "Không sao, chỉ là nhớ tới chuyện trước kia."
Mục ba ba lập tức liền biết là chuyện gì xảy ra, hắn dùng ánh mắt ra hiệu Mục Hoan Hoan, ý tứ là tại sao ngươi không ngắt lời mẹ ngươi. Mục Hoan Hoan vì kéo dài thời gian làm sao có thể cắt lời mẹ, vì vậy nàng chỉ có thể giả mù không nhìn thấy.
Lúc này trên lầu bỗng nhiên truyền tới một trận tiếng vang, giống như thanh âm thứ gì rớt xuống đập vỡ.
Mục ba ba mãnh liệt quay đầu, ánh mắt như điện nhìn lên lầu, "Chuyện gì xảy ra?"
Mục Hoan Hoan lông măng toàn thân dựng thẳng, thân thể đều cứng ngắc.
Đào Nhiên ở bệnh viện đợi một đêm, sau đó liền bị con muỗi trong phòng bệnh chích đứt nửa cái mạng. Vốn dĩ Đào Nhiên không cần chịu khổ như vậy, chỉ là cùng phòng bệnh với Đào Nhiên là người vừa làm giải phẫu viêm mũi. Bác sĩ dặn dò hắn không thể bị cảm lạnh, vì vậy hắn không cho mở máy điều hòa.
Không mở máy điều hòa Đào Nhiên nóng a, vì vậy hắn cũng chỉ có thể không đắp chăn. Kết quả cả đêm hắn đều bị muỗi cắn, tỉnh dậy không chịu nổi đắp chăn lại, sau đó bị nóng tỉnh không chịu nổi vén chăn lên, sau đó lại bị con muỗi cắn tỉnh, một đêm ở trong vòng tuần hoàn như vậy. Rạng sáng hôm sau, Đào Nhiên hai vành mắt đen nhìn chằm chằm về phía bạn cùng phòng nói: "Ngươi chờ đó, chờ tiểu đệ ta tới ta cho ngươi biết tay."
Tên kia thấy Đào Nhiên trên đùi bó thạch cao, trên cánh tay trên đầu đều quấn băng vải, không chút sợ hãi nói: "Yo yo, ngươi như vậy còn tiểu đệ, nếu ta đánh ngươi một cái ngươi còn có thể đứng lên sao?"
Đào Nhiên: "..."
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴