Nữ Phụ Đại Sủng - Chương 25
Nữ Phụ Đại Sủng
Chương 25: Em rất quan trọng (2)
Song Song khẽ mở mắt, một màu tối đen bao trùm lấy cô. Tay chân cô cử động, phát hiện đã bị trói chặt. Cô khẽ nhếch môi, cái kịch bản bắt cóc này diễn ra với cô bao nhiêu lần rồi? Chiếc nhẫn bạc ở ngón tay phát huy tác dụng, mặt nhẫn bằng kim cương tiến ra cắt đứt dây thừng, tay liền thoải mái. Cô thu gọn chiếc nhẫn mà mình đã đặc biệt chế tạo lại. Dây thừng ở dưới chân được nới ra, cô đứng dậy đi lên.
"- Quả nhiên là Trình đại tiểu thư tài sắc vẹn toàn, ở đâu cũng thể hiện tài năng của mình." - Tiếng vỗ tay bộp bộp cùng giọng đàn ông vang lên, mang theo ý vị tán thưởng.
Song Song qua giọng nói đàn ông này liền nhận ra đây là Dương Nhất Ngôn, một cánh tay đắc lực đồng thời là hậu thuẫn của Đường Vân Thanh. Bởi vì anh ta ở kiếp trước đã hành hạ cô đến chết đi sống lại, theo sự sai khiến của bạch liên hoa kia. Song Song hừ lạnh:
"- Dương thiếu này, để bắt tôi, anh hà cớ gì dùng chiêu tiểu nhân này, công kích cả người thân của tôi?" - Nụ cười trào phúng mang đậm ý mỉa mai.
Dương Nhất Ngôn giật mình, cô ta biết? Làm sao có thể?! Song Song nhìn phản ứng ngu ngốc của anh ta, lại thêm khinh bỉ, người của Đường Vân Thanh, chỉ đến thế?
"- Hảo, không ngờ đấy." - Giọng nói con gái mềm như nước vang lên, cô gái trên người mặc chiếc váy hở hang tiến vào, ôm lấy Nhất Ngôn đang đứng sững kia - "Bạn tốt dạo này mạnh mẽ quá nhỉ?"
"- Nhờ phúc của Đường đại tiểu thư đây."
Song Song nhàn nhạt nói, nhấn mạnh vào chữ "Đường" kia. Đường Vân Thanh sắc mặt tái nhợt, khẽ run rẩy hỏi:
"- Tại sao mày biết?"
"- ADN của cô và Đường lão gia, làm sao tôi không biết?"
Cô biết mình thắng rồi, nhưng vẫn cố tỏ ra yếu thế:
"- Vậy Vân Thanh bạn tốt của tôi ơi, chẳng lẽ cô không biết, Đường Cẩm Hà nuôi cô là vì mục đích thương mại."
"- Mày nói láo, Đường Cẩm Hà rất yêu thương tao!" - Vân Thanh ôm ngực phản bác.
Song Song vẫn cười, một nụ cười của ác quỷ, mang đến sự sợ hãi cho cả hai người kia. Bí mật kia của Đường gia, tại sao cô biết? Ở kiếp trước, cũng trong sinh nhật của Vân Thanh, cô đi qua thư phòng của Đường gia, liền biết được, chỉ có Vân Thanh là ngu ngơ không biết. Cô tỏ vẻ tội nghiệp mà "khóc":
"- Thật đáng thương cho bạn tôi, đến cuối cùng vẫn bị lợi dụng."
Đường Vân Thanh dường như nổi điên, mất đi lý trí lao tới bóp cổ cô. Cô đương nhiên không phản ứng kịp, liền ho sặc sụa một đợt. Chiếc nhẫn trên tay lại trở nên sắc bén, cô đâm mạnh vào tay Vân Thanh, làm cho cô ta bị đau liền buông ra. Cô còn chưa kịp đắc ý, Nhất Ngôn liền đi tới, trên tay là ống tiêm mang chất lỏng màu trắng. Chết tiệt! Tại sao cô không nghĩ tới.
Nhất Ngôn cười ngạo nghễ khống chế cô xuống dưới sàn, cắm ống tiêm vào tay trái cô, đem chất lỏng kia đi thẳng vào trong, làm trán cô rịn lên mấy giọt mồ hôi. Vân Thanh liền lấy lại tư thế, dáng vẻ chuyển biến rất nhanh, từ vẻ sợ hãi chuyển sang thích thú:
"- Giờ thì chơi một chút nào?"
Cánh cửa mở ra, những người đàn ông to lớn bước vào. Ánh mắt dâm đãng thèm khát nhìn xuống Song Song đang yếu ớt nằm dưới sàn. Cô thầm chửi, mẹ nó, cái tình huống cẩu huyết này tại sao lại xảy ra với cô?