Nữ Phụ Thêm Kịch Hằng Ngày - Chương 04

Nữ Phụ Thêm Kịch Hằng Ngày
Chương 4: Phá rối

Editor: -JL-

--- (❁'◡'❁)

Bốn mắt nhìn nhau, Bạch Túc Túc mím môi, nháy mắt chững chạc đàng hoàng, giải thích nói: "Tôi vừa nãy... nhìn thấy cô ấy hình như bỏ cái gì vào rượu, sợ gây bất lợi cho anh cho nên mới thuận tiện hỏi tí. Bất quá anh không sao là tốt rồi."

Cứ suy đoán mập mờ không bằng nói thẳng, miễn cho Phó Sâm nghĩ cô có ý đồ bất chính.

Phó Sâm không nói gì, cứ như vậy mà nhìn nữ nhân trước mặt với vẻ mặt mở mịt. Trong rượu có gì hắn đương nhiên biết. Nhưng mà vì cái gì Bạch Túc Túc lại muốn tới nói với hắn?

"Cô sợ cô ta làm cái gì với tôi?" Phó Sâm dựa người trên ghê salon, ánh mắt tĩnh mịch nhìn Bạch Túc Túc.

Có chút không chịu được loại ánh mắt này của hắn, Bạch Túc Túc cảm giác chút khó chịu, cô đương nhiên là sợ, không làm gậy quấn phân heo pháo hôi tuyệt đối không phải là pháo hôi tốt. Cô không muốn để kịch bản cứ như vậy mà phát triển thuận lợi được, nếu không cô nhất định sẽ ngỏm củ tỏi.

Editor -JL-: hiện tại mình cũng chưa biết gậy quấn thân heo là gì, bạn nào có biết cmt giúp mình nha

"Tôi... tôi chính là... sợ anh cho tôi đội nón xanh, như vậy thì tôi sẽ rất mất mặt...đó" Bạch Túc Túc cười khan, dường như sợ đối phương sẽ tức giận, cô vội vàng nhìn ra ngoài cửa: "Tôi có việc đi trước."

Nói xong, Bạch Túc Túc vội vàng xoay người đi ra ngoài, nhưng chưa kịp đi tới cửa sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói trầm thấp: "Chờ một chút."

Toàn thân Bạch Túc Túc cứng đờ, nghĩ thầm sẽ không phải là Phó Sâm tức giận đi. Trời ơi, con đường bạch phú mỹ của cô chẳng lẽ cứ thể triệt để kết thúc?

"Thứ tư tôi rảnh, có thể cùng cô đi thăm ông nội."

Phó Sâm bỗng nhiên đứng lên, từ từ đi tới trước mặt Bạch Túc Túc, từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt nhỏ nhắn ngốc nghếch của cô. Khóe miệng cong lên một chút "Cô sợ tôi cho cô đội nón xanh?"

Bạch Túc Túc: "..."

Cô cảm thấy ngụ ý của Phó Sâm chính là: Cho dù tôi cho cô đội nón xanh, cô còn có thể làm được gì?

Bạch Túc Túc định nói gì đó, lúc này cửa phòng bỗng nhiên bị ai đẩy ra, chỉ thấy một người phụ nữ mặc lễ phục hở ngực màu lam lảo đảo đến. Dáng người cô ta rất đẹp, ngũ quan mặc dù không quá kinh diễm nhưng lại làm người ta không kìm lòng được mà nhìn, trên mặt còn mang theo chút đỏ ửng, nhìn vô rất khiến người khác phạm tội.

"Tôi không uống được nữa..."

Cô gái cứ như vậy đi qua Bạch Túc, trực tiếp nhào vào lòng Phó Sâm. Bạch Túc Túc triệt để sợ ngây người, đây... chẳng phải là cách tiếp cận nhau của nam nữ chính nhau sao?

"Tôi thật sự không uống được nữa." Tô Nguyệt mơ mơ màng màng ôm lấy thân hình lạnh lẽo, chỉ cảm thấy mùi trên người này rất thơm, nhịn không được cúi đầu vào trong ngực người này cọ xát hai lần: "Không thể uống nữa..."

Cái âm thanh kiều mị kia là thứ nam nhân đều nhịn không được, Bạch Túc Túc không khỏi ngẩng đầu nhìn Phó Sâm, đối phương cứ như vậy mà đen mặt mặc cho nữ chính ở trên người cọ qua cọ lại. Quả nhiên là nữ chính có lực hấp dẫn đối với nam chính.

"Kéo cô ta ra!"

Âm thanh lạnh như băng dọa Bạch Túc Túc giật nảy một cái, thấy Phó Sâm nói vậy thì hơi do dự. Đây là nữ chính đó, lực thu hút nhau của mấy người đâu rồi?

"Này... vị tiểu thư..." Bạch Túc Túc vẫn là đánh bạo giữ chặt cánh tay Tô Nguyệt, nhưng đối phương vẫn cứ ôm chặt Phó Sâm không buông tay, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng vẻ mơ mơ màng màng, khiến người ta nhìn liền hận không thể ném lên giường.

Phó Sâm ghét nhất loại con gái uống say, hơn nữa còn là loại ôm ôm ấp ấp phát tởm thế này, nhịn không được nữa đột nhiên đẩy Tô Nguyệt lên người Bạch Túc Túc. Bạch Túc Túc bước chân không vững, hai người lập tức ngã thành một hàng.

"Ọe!"

Thấy nữ chính ở trên người mình ói lên ói xuống, cả người Bạch Túc Túc như muốn nổ tung. Ngay lập tức dùng sức đẩy Tô Nguyệt qua một bên. Sau khi nôn xong Tô Nguyệt phảng phất thanh tỉnh đôi chút, cứ như vậy ôm đầu dựa vào tường quét mắt nhìn quanh căn phòng lạ lẫm.

"Phó tổng!"

Lúc này, người phục vụ nhận được cuộc gọi cũng đi đến, nhìn thấy cảnh tượng bên trong liền cảm thấy như bị kim châm vào mắt. Không nghĩ tới Phó tổng thế mà thích chơi 3p!

"Mang cô ta xuống!" Phó Sâm một bên cởi cúc áo bước vào phòng tắm, trong lời nói tràn đầy thiếu kiên nhẫn.

Tô Nguyệt còn đang ngẩn người, thấy mình bị người phục vụ kéo đi, lập tức giãy giụa: "Mấy người thả tôi ra!"

Rõ ràng vừa rồi mình còn trong đại sảnh uống rượu cùng với Vương tổng, làm sao lại ở đây được? Mà nam nhân ban nãy là ai vậy, hắn không giống Vương tổng nha?

Tô Nguyệt có chút mờ mịt.

Thấy Tô Nguyệt tựa hồ còn chưa thanh tỉnh, Bạch Túc Túc lập tức giải thích một câu: "Cô đi nhầm phòng, còn nôn một đống trên người tôi."

Bạch Túc Túc nhỡ kỹ lúc vào rõ ràng là cô có đóng cửa, vậy nữ chính đi vào bằng cách nào? Chẳng lẽ đây chính là uy lực của kịch bản?

Nghe vậy, Tô Nguyệt dừng lại, thấy cô gái trẻ trung xinh đẹp này quả thật là bị cô nôn, trên mặt lập tức hiện lên một tia áy náy, vịn tường lảo đảo đứng lên rồi chậm rãi khom người: "Thật xin lỗi."

Nữ chính vẫn là nữ chính, luôn luôn đại diện cho phe chính nghĩa, cô có vẻ sẽ không đúng lý nếu không tha cho người ta. Bạch Túc Túc vẫy vẫy tay, nhàn nhạt nhìn Tô Nguyệt: "Được rồi, cô đi đi."

Dứt lời, Tô Nguyệt lập tức cự tuyệt nói: "Không được, tôi muốn chờ vị tiên sinh kia để nói xin lỗi."

Vị tiên sinh kia nhìn chắc cũng dễ nói chuyện, nên sẽ tha thứ cho cô ( Tô Nguyệt ) đúng không?

Nếu Bạch Túc Túc biết được suy nghĩ trong lòng của Tô Nguyệt, nhất định sẽ chấn kinh đến hàm rơi xuống đất. Phó Sâm á? Dễ nói chuyện? Chỗ nào?

"Tôi giúp cô nói là được rồi, cô vẫn nên đi trước đi." Bạch Túc Túc có chút bất đắc dĩ, cô nữ chính này sao lại cố chấp như vậy?

Mấy người phục vụ đều nhìn vào đó dò xét, hình như đâu giống dáng vẻ chơi 3p đâu?

Bạch Túc Túc bị nôn đầy người tâm tình vốn đã không tốt, có thể không chấp Tô Nguyệt đã là quá sức tưởng tượng của cô rồi. Tô Nguyệt vẫn đứng đó nhìn Bạch Túc Túc, một mặt quật cường: "Tôi nhất định phải chờ tiên sinh kia ra nói lời xin lỗi, đây là nguyên tắc cơ bản để làm người."

Bạch Túc Túc: "..."

Được, tùy cô.

Bạch Túc Túc muốn đi tìm phòng tắm rửa, lúc này người trong phòng tắm cũng đã đi ra. Phó Sâm mặc một chiếc áo choàng tắm, trên thân còn mang theo hơi nước, nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, sắc mặt trong nháy mắt trầm xuống: "Còn không đưa người kéo đi!"

"Tiên sinh!" Tô Nguyệt nhìn thấy Phó Sâm lập tức đi tới, nghiêng người 90 độ thành khẩn nói: "Ban nãy tôi đi nhầm phòng, thật xin lỗi."

Tô Nguyệt mặc váy dã hội cúp ngực, khẽ khom lưng một cái là cơ bản phần trên đều lộ ra hết. Bạch Túc Túc có thể nhìn thấy đôi gò bồng trắng như tuyết như ẩn như hiện, lại vụиɠ ŧяộʍ nhìn Phó Sâm, thấy đối phương phát ra sắc mặt sắp hết kiên nhẫn, trực tiếp nhìn qua hai người phục vụ "Gọi quản lý các ngươi đến đây."

Dứt lời, hai phục vụ viên kia nào dám thất thần nữa, vội vàng một trước một sau níu cánh tay Tô Nguyệt kéo ra bên ngoài. Mà đương sự thì cứ như vậy một mặt không dám tin, nhìn qua người đàn ông lạnh lùng đó, tựa hồ không nghĩ tới sao hắn có thể không hiểu đạo lý như vậy.

Gian phòng rốt cục yên tĩnh trở lại, Bạch Túc Túc một mặt ngây ngốc. Cảnh kíƈɦ ŧìиɦ của nam nữ chính cứ như vậy bị cô phá rối rồi?

Không đúng, nam chính đối với nữ chính rõ ràng là có khác biệt, nếu đổi lại nữ nhân khác thử coi, chắc chắn sẽ bị phong sát chỉ trong vài phút. Nhưng Phó Sâm lại kêu người mang Tô Nguyệt xuống, hiển nhiên là vì có cô ở đây mà thôi, nếu như không có cô, nói không chừng hai người kia đã *lửa đốt củi khô luôn rồi. Không phải nói thân thể nữ chính đối với nam chính có lực hút vô hình sao?

*lửa đốt củi khô: nóng bỏng điên cuồng làʍ ŧìиɦ, nôm na là thế =))

"Tôi...tôi đi tìm phòng thay quần áo, cô gái vừa nãy chắc là không cẩn thận." Bạch Túc Túc chững chạc đàng hoàng nói, cũng chuẩn bị xoay người đi ra ngoài.

Quét mắt qua đống ô uế trên quần áo của Bạch Túc Túc, mắt Phó Sâm lóe lên, ánh mắt lưu lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn, giọng nói lạnh lùng: "Tại sao muốn đi phòng khác?"

Bạch Túc Túc: "..."

Nam chính xác định mình không nói sai lời thoại chứ? Cô cũng không phải là nữ chính nha!

"Tôi..."

"Đi vào." Phó Sâm đứng trước mặt Bạch Túc Túc, thân ảnh nhỏ bé của cô hoàn toàn bị bao phủ dưới bóng của hắn.

Hô hấp Bạch Túc Túc dừng lại, đột nhiên hối hận cô không nên để nữ chính đi. Lần này thì thảm rồi, sẽ không phải nam chính uống rượu kia cho nên nổi lên thú tính chứ trời!

Thấy Bạch Túc Túc vẫn bất động một chỗ, Phó Sâm hơi không kiên nhẫn, cứ như vậy liếc cô, âm thanh lạnh lùng, nói: "Cô là muốn tôi động thủ?"

Bạch Túc Túc: "..." Không dám không dám

Bạch Túc Túc vội vàng cầm điện thoại đi vào phòng tắm, sau đó gọi điện thoại cho Chu tỷ, kêu Chu tỷ mang cho mình một bộ quần áo. Bên kia Chu tỷ cũng phát ngốc, đến cùng là xảy ra chuyện gì, đêm hôm khuya khoắt lại thay quần áo?

Không để ý tới Chu tỷ nghĩ như thế nào, Bạch Túc Túc không kịp chờ nữa tắm rửa một cái. Thật may là phòng tắm còn có một bộ áo choàng tắm, bất quá cô vẫn không dám đi ra ngoài. Cho đên khi Chu tỷ gọi điện thoại nói đã đến, Bạch Túc Túc mới lén lén lút lút ra khỏi phòng tắm, chỉ thấy Phó Sâm đang đứng trước cửa sổ sát đất gọi điện thoại cho ai đó. Cô vội vàng ra ngoài mở cửa, thấy Chu tỷ ở ngoài cầm theo một cái túi đứng ở đó.

"Em... cùng Phó tổng?" Chu tỷ nhíu mày, gian phòng này của ai chị đương nhiên biết, lại nhìn bộ dáng mới vừa tắm xong của Bạch Túc Túc, rõ ràng chính là dáng vẻ sau khi làʍ ŧìиɦ.

"Xuỵt!" Bạch Túc Túc nâng mắt nhìn người trong phòng, sau đó lại nhẹ giọng nói với Chu tỷ: "Chị chờ em một chút, em thay quần áo rồi đi cùng chị."

Không đợi Chu tỷ đặt câu hỏi, Bạch Túc Túc lập tức đóng cửa lại, chân trần dẫm lên thảm lông cừu đi vào phòng tắm. Đến khi thay xong quần áo đi ra thì người bên ngoài cũng đã gọi điện xong. Thấy Bạch Túc Túc ra ngoài, Phó Sâm đột nhiên ném qua ánh mắt không rõ ý vị.

Rõ ràng không có làm gì trái với lương tâm, Bạch Túc Túc luôn bị Phó Sâm nhìn đến chột dạ, chỉ có thể ấp úng chỉ bên ngoài "Tôi... tôi có việc đi trước, bai bai."

Phó Sâm không nói gì, cứ như vậy nhìn nữ nhân không kịp chờ đợi lao ra khỏi phòng. Nhất thời trên mặt có chút mờ mịt khó hiểu.

Ra khỏi phòng, Bạch Túc Túc lập tức lôi kéo Chu tỷ qua hướng thang máy bên kia, người đi sau nghi vấn đầy bụng: "Đây là chuyện gì? Chị nghe nói hình như có ai đắc tội Phó tổng, gọi cái gì Tô Nguyệt á. Bất quá cuối cùng cũng bị thái tử gia Hoàn Thị mang đi rồi."

Bạch Túc Túc: "..."

Nam phụ được lên sóng sớm!

"Không có gì, cô ấy chỉ là đi nhầm phòng." Bạch Túc Túc có chút mệt mỏi xoa nhẹ đầu, đi theo Chu tỷ vào thang máy.

Trong tháng máy chỉ có hai người, Chu tỷ khoanh tay nhìn chằm chằm Bạch Túc Túc, nói: "Thành thật khai báo, đến cùng là em có quan hệ gì với Phó tông?"

Thế mà nhanh như vậy đã phát sinh quan hệ, chị cảm thấy Bạch Túc Túc không giống loại người ham danh hám lợi đó nha?

Bạch Túc Túc than nhẹ một tiếng, khuôn mặt méo mó người sau lưng mình "Nói ra chị cũng sẽ không tin."

"Em nói cái gì chị cũng tin." Chu tỷ nhíu mày, đến lúc này rồi còn không chịu nhận loại quan hệ đó nữa.

Khóe môi Bạch Túc Túc bĩu một cái, nhìn Chu tỷ nói khẽ: "Phó Sâm là hôn phu của em."

-24/09/2021-

xxxxxxxxxxxx

Editor -JL-: Cầu góp ý (✿◡‿◡) - Mong ủng hộ (✿◡‿◡) - Theo dõi tớ để tiếp thêm động lực nhé, cảm ơn các cậu (✿◡‿◡)

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3