Nuôi Dưỡng Thỏ Tiểu Thư - Chương 15
Nuôi Dưỡng Thỏ Tiểu Thư
Chương 15
gacsach.com
Đại sảnh sân bay...
Lý Tế Hoa nhìn chằm chằm lên tay trái có thêm chiếc nhẫn của em gái, anh vội vã chạy tới đưa tiễn nên trong mắt muốn phóng hoả.
Mạnh Giai không để lại dấu vết mà bước đi, chặn ở trước Giang Dĩ Thành. "Anh hai, không phải nói công ty có mở cuộc họp sao, tại sao lại tới đây?"
Lý Tế Hoa túm tay của cô, giọng nói mang theo tức giận không thể che giấu. "Rốt cuộc là hắn làm thế nào mà lừa gạt em? Tối hôm qua không phải là hắn làm chuyện gì chứ? Bằng không các người biết tám năm rồi, sao em lại đột nhiên đáp ứng hắn như vậy?" Anh biết có vài tên đàn ông vì muốn đạt đựơc mục đích, chuyện hèn hạ vô sỉ gì cũng làm được.
Sắc mặt của Giang Dĩ Thành trầm xuống.
Mạnh Giai không được tự nhiên mà ho khan một tiếng, "Không phải vậy, vốn là định ở Nhật Bản đính hôn, kết quả là ba xảy ra tai nạn, nên em không đợi anh ấy đến Nhật Bản thì đã vội vã bay tới Mỹ rồi."
Giang Dĩ Thành cúi đầu cong môi dưới, đối với sự bảo vệ của cô rất hài lòng. Mặc dù dây thần kinh của Mạnh tiểu thỏ chậm chạp, nhưng bản năng phản ứng vẫn là chân thành.
"Sao lại cố tình sau khi gặp anh?" Lý Tế Hoa lông mày chau cao, ánh mắt phóng hỏa bắn về phía ngừơi đàn ông núp ở phía sau em gái.
Mạnh Giai không nhịn được nghiêng đầu mà trợn mắt nhìn người đàn ông phía sau một cái. Xem anh chọn thời gian kìa.
Giang Dĩ Thành mỉm cười mà chống đỡ. Em sớm đáp ứng không được sao.
Tại sao em phải đáp ứng chứ? Cô lấy ánh mắt đáp lại.
Tự em nói đi? Mắt của anh cười hỏi ngược lại.
Lý Tế Hoa dùng sức quay đầu em gái lại. "Trong mắt em còn có người anh trai này không?" Làm anh tức chết đi được! Lại ở trước mặt anh trình diễn ý nghĩ đen tối.
Quả thật cô rất mệt mỏi. "Anh hai, anh đủ rồi đó, đây là chuyện riêng của em!"
Anh bị đả kích lớn, "Em vì người đàn ông khác rống anh?"
Mạnh Giai liếc mắt, cúi đầu chấp nhận. "Anh hai, em còn chưa muốn lập gia đình, anh đừng ép em nhé."
Ánh mắt của Giang Dĩ Thành sáng lên.
Toàn thân Lý Tế Hoa tràn ra cơn giận dữ, đã đột nhiên thu lại không còn một mống, thay vào đó là vẻ mặt phong thái tao nhã. "Giai Giai, ngoan, đừng xúc động, phải biết rằng xúc động là ma quỷ."
Cô dùng sức gật đầu. Cái này đã thấm sâu vào trong người cô rồi, lúc ấy nếu không phải là xúc động, thì cô cũng sẽ không đem mình cho học trưởng con đại hồ ly kia.
Giang Dĩ Thành như có điều suy nghĩ.
"Anh cũng đừng xúc động, phải biết, nếu anh xúc động, em cũng không thể giữ vững bình tĩnh." Cô giơ tay lên nhìn đồng hồ một chút, "Đựơc rồi, anh hai, không có gì thì anh trở về công ty đi, bọn em cũng sắp lên máy bay rồi."
Lý Tế Hoa lướt qua em gái nhìn sang Giang Dĩ Thành, "Chăm sóc con bé tốt."
Anh gật đầu, "Tôi biết."
"Bây giờ tôi vẫn chưa tiếp nhận cậu."
Giang Dĩ Thành chỉ nở nụ cười.
"Giai Giai, từ trước đến giờ thần kinh của em khá lớn, chuyện lập gia đình là lớn như vậy, ngàn vạn phải nhớ rõ, nhất định phải báo cho anh hai biết, đừng bị người bán còn giúp nhân số tiền." Lý Tế Hoa tận tình khuyên bảo.
"Em sẽ tận lực bán người khác kiếm tiền, anh đừng lo lắng." Mạnh Giai cam đoan.
Anh thâm trầm xúc động rồi vỗ vỗ vai em gái.
Giang Dĩ Thành cúi đầu che giấu ý cười trong mắt. Mặc dù Mạnh tiểu thỏ vẫn dùng hình ảnh khiến cho người ta dễ dàng lừa gạt, nhưng muốn bán cô cũng cần phải có đầy đủ vận khí cùng với thần kinh mạnh mẽ.
Lý Tế Hoa đi ba bước thì quay đầu lại dùng thị lực mạnh mẽ bắn quét qua em gái.
Mãi cho đến khi bóng dáng anh trai biến mất trong tầm mắt, thì cuối cùng Mạnh Giai cũng thở ra, vỗ ngực tự mình nói, "Hô, cuối cùng cũng đuổi đi đựơc anh trai dở hơi này."
Suy nghĩ một hồi, Giang Dĩ Thành vẫn là không nhịn được hỏi câu, "Tiểu Giai, anh ấy vẫn như vầy phải không?"
Cô ít có lộ ra vẻ mặt nhớ lại, chỉ là vẻ mặt rất phức tạp. "Từ lúc em có trí nhớ thì vẫn cứ như vậy đi." Cô thật sự vô lực, lại chỉ có thể tiếp nhận, nhất là sau khi mẹ qua đời, anh trai càng thay đổi nghiêm trọng hơn.
Anh khẽ hôn xuống trán cô, giọng nói mang theo ý cười khó có thể che giấu. "Khổ cực em rồi."
"Ai, là mạng thì phải chịu."
Giang Dĩ Thành đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía sau, trong nháy mắt con ngươi híp lại có chút không vui thoáng qua.
Nơi đó có một người đàn ông lẳng lặng đứng, dáng ngoài xuất sắc cùng khí chất xuất chúng khiến cho hắn ta được người khác chú ý, không phải là Hoắc Thanh Lam thì là ai.
Hình như là có phát hiện điều gì đó, Mạnh Giai theo ánh mắt của anh nhìn sang, sau đó hơi nhếch môi.
"Chúng ta đi vào thôi." Giang Dĩ Thành quyết định tránh đi.
Cô gật đầu đồng ý.
Chỉ là chờ máy bay của bọn họ bay, thì Hoắc Thanh Lam mới biết mình vẫn muốn nhiều hơn.
Âm nhạc êm dịu tung bay ở trong phòng, ánh mặt trời rơi ánh sáng vào căn phòng, có người thoải mái vùi ở trên ghế sa lon gặm quả táo đọc sách, tựa như một con mèo lười biếng.
Cuộc sống của Mạnh Giai vẫn có vẻ tuỳ tính, mới vừa trở về Mỹ thì cô đã không thích ứng được với tác phong của mọi người ở nhà họ Lý, cuối cùng cô kiên trì chuyển ra ngoài ở.
Rắc rắc một cái, quả táo đã mất đi một góc, sách trong tay cô cũng lật qua một trang.
Ngoài cửa truyền đến tiếng mở khóa, cô vùi ở trên ghế sa lon không nhúc nhích.
Không lâu lắm thì cửa đựơc kéo ra, rồi có người đi vào.
Giang Dĩ Thành xách hai túi đồ bỏ vào phòng bếp, rửa sạch tay, sau đó tới ôm cô vào trong ngực, thản nhiên liếc mắt vào manga ở trong tay cô.
Kể từ khi cô biết bí mật ở thư phòng bị lộ ra, thì ngược lại sau đó không còn che che giấu giấu nữa, trực tiếp quang minh chánh đại xem.
Mạnh Giai chỉ điều chỉnh tư thế dễ chịu một chút, tiếp tục thửơng thức manga BL của mình, không thèm quan tâm vẻ mặt cùng với ý tưởng trong lòng của ngừơi ở sau lưng.
Cô cảm thấy mình tương đối khoan hồng độ lượng rồi, không vì anh tự mình lục lọi việc riêng tư của mình mà trở mặt, cũng đủ để cho anh mang ơn rồi. Còn về phần anh đánh giá cùng với thái độ về sở thích của riêng cô, thì cô không cần phải kiêng dè suy nghĩ.
Thấy cô chuyên tâm xem, Giang Dĩ Thành đã nắm quả táo cô đang cầm trong tay, lại gần rồi gặm một miếng lớn.
Sau đó, Mạnh Giai thuận tay đưa tới khóe miệng cắn thì đã gặm đến hột.
Phản ứng của cô rất thẳng, xoay người đem quả táo còn dư lại một ít nhét vào trong miệng học trưởng, sau đó lấy một quả táo khác từ trên bàn trà tiếp tục gặm.
Giang Dĩ Thành lấy quả táo trong miệng vứt bỏ, sau đó như không có việc gì mà nói: "Ngoài cửa đặt một bó hoa hồng rất lớn."
Động tác gặm quả táo của Mạnh Giai ngừng lại, dùng sức nhai mấy miếng táo ở trong miệng, giọng nói mang theo vài phần khó chịu: "Hắn thật đúng là bất khuất."
Anh gãi mái tóc, trong lòng cũng có chút khó chịu.
"Đừng để ý đến hắn, hắn có tiền thích tặng thì tặng đi."
Giang Dĩ Thành trầm mặc, sau đó đứng dậy cầm báo hôm nay đưa cho cô, giọng điệu rất là ẩn nhẫn. "Em xem tờ báo một chút đi."
Cô vốn không muốn nhận, nhưng nhìn sắc mặt anh thì nhận lấy.
CEO tập đoàn tài chính Minh Viễn vì yêu dừng lại Đài Loan
Một tựa đề lớn màu hồng phấn trong nháy mắt chói chang làm mù mắt Mạnh Giai, đâm vào làm da đầu cô tê dại.
Khó trách mấy ngày nay ngoài cửa hình như có chút xôn xao, cô còn tưởng rằng là do học trưởng làm ra động tác gì mới chọc cho truyền thông chú ý, kết quả lại là chính do hoa đào của cô.
Nhưng, tựa đề lớn tiếp theo càng làm cho cô níu chặt ngực...Tổng giám đốc Xương Đạt đính hôn, người may mắn chuẩn bị kết hôn?
Cô tóm lấy cà vạt của Giang Dĩ Thành, túm anh đến trước chân, mũi kề mũi, trán chống trán, hơi nóng thở ra hoà vào nhau.
Mạnh Giai cắn răng nghiến lợi hỏi: "Tin tức là do anh thả ra ngoài?"
Giang Dĩ Thành thuận tay kéo lỏng cà vạt, thuận thế hôn lên môi cô hai cái, mới cười nói: "Dù sao cũng phải có chút đáp lại mới đúng, nào có đạo lý bị vây còn thụ động để bị đánh."
Sắc mặt của cô vẫn là khó coi. "Lôi em lên làm cái gì?"
"Em là nhân vật chính mà." Giọng điệu của anh không nghiêm chỉnh, tay từ vạt áo T shirt rộng rãi của cô tham tiến vào, cầm lấy đẫy đà trước ngực cô, hí mắt hài lòng.
Thân thể của Mạnh Giai run rẩy một chút, muốn đẩy anh ra, lại bị anh áp đảo lên trên ghế sa lon.
"Buông tay." Tay của anh đã theo bụng trơn nhẵn của cô trượt vào quần lót, ngón tay thuần thục vuốt ve hoa hạch, sau đó cúi đầu chận lại miệng của cô.
"Ô..." Cô tức giận mà giãy giụa, lại khiến cho anh càng động tình hơn.
Rất nhanh chóng, Giang Dĩ Thành đã lột cô sạch sẽ, còn mình cũng cởi quần dài cản trở xuống, nút áo của áo sơ mi chỉ còn lại một cái chưa mở, một mảng cơ ngực phơi bày ra ngoài, tản ra một loại hấp dẫn nguy hiểm, chán chường và tao nhã.
Hơi thở của Mạnh Giai hơi dồn dập, muốn đá văng anh, lại bị anh bắt được mắt cá chân, dùng sức nâng cao một chân, sau đó thẳng tiến vào thân thể của cô.
Cô bởi vì anh mạnh mẽ mà có lực va chạm vào nên có chút hít thở không thông, trái tim đập quá nhanh, cuối cùng cũng không khống chế đựơc mà kêu lên.
Động tác của Giang Dĩ Thành có chút điên cuồng, gần như muốn cả người vùi vào thân thể của cô...
Mạnh Giai thở hào hển, đầu ngón tay cào ở sau lưng anh khẽ run lên, mới vừa rồi cô gần như cho rằng mình sẽ chết với cái loại vui thích cực hạn đó.
"Khốn kiếp." Cuối cùng cô cũng có cơ hội mắng ra tiếng.
Anh vuốt ve da thịt của cô, không lên tiếng.
"Anh biết rõ bên ngoài còn có ký giả, mà còn ở trong phòng khách làm loạn?" Nghĩ đến ký giả ở mọi nơi, thì cô hơi run rẩy.
"Vị trí này bọn họ không thấy được." Giang Dĩ Thành mang theo nụ cười thấp giọng nói.
"Anh đừng tới đây nữa." Khóe mắt liếc về tờ báo trên bàn, chân mày cô hơi vặn.
"Để cho người đàn ông kia thừa cơ mà vào sao?" Giọng điệu của anh lộ ra nguy hiểm.
Mạnh Giai nhíu chặt chân mày, "Thật phiền phức." Nếu như hai người bọn họ kích tình bốn phía, cô cảm thấy rất thú vị, nhưng nếu như mình cũng là một trong những nhân vật chính, thì tuồng kịch này cũng rất phiền lòng.
Nhưng mà... Cô nhăn nhăn mũi, nhẹ nhàng cắn môi dưới, đột nhiên có chút không thích hình ảnh học trưởng và người đàn ông khác ở chung một chỗ ở trong đầu mình.
Ánh mắt rơi vào trên người đàn ông đang đè ở trên mình. Bộ dạng anh rất tốt, vóc người đẹp, lại có năng lực, thể lực... rất mạnh. Mặt của Mạnh Giai không khỏi phiếm hồng, chỗ thân thể hai người kết hợp có chút nóng như lửa, tròng mắt cô quét qua, đưa tay ôm cổ của anh.
Giang Dĩ Thành nhẹ nhàng hoạt động hạ thân, anh dán lên môi của cô, giọng nói trở nên khàn khàn trầm thấp."Em nói cái gì?"
Cánh môi mềm mại đã giam miệng của anh lại, thân thể mềm mại dán sát vào anh.
Gỗ ngày xưa làm ra ghế sa lon bởi vì động tác của người trên đó quá lớn mà phát ra tiếng vang hơi nhỏ, mà dấu vết ở trên đó đã biểu hiện ra nó đã muốn rời khỏi vị trí vốn có rồi.