Ở Trong Lòng Anh - Chương 06
Ở Trong Lòng Anh
Chương 6
***
Những người Chúc Vãn quen ở tam trung, tổng cộng có ba người.
Thẩm Vi cùng Thẩm Hoàn trong nhà đều có người thân trong thành phố. Không giống như Chúc Vãn, cô chỉ có thể cùng ông bà sống nương tựa với nhau.
Nghe nói tam trung trong thành phố có thể cho cô học miễn phí, cho nên từ sáng sớm mọi người đã giúp cô chuẩn bị những đồ vật cần thiết vào năm học mới.
Nhưng trớ trêu là đến ngày sắp tựu trường, ông nội Chúc Vãn mắc bệnh. Không nghiêm trong lắm nhưng cũng đeo bám ông lăn lộn một thời gian, cô đã bỏ qua khóa học trước kia rồi, ở địa phương cũng không có tin tức. May mà bà nội cô ra mặt, tìm được nhà cũ ở một gian nửa tầng hầm ngầm gần trường học cho cô.
Điều kiện không quá tốt, nhưng bàn về an ninh thì khá an toàn, Chúc Vãn ở một người thì cũng tiện.
Muốn vào nhà thì phải đi một lối rất nhỏ lại dài. Trong phòng, bên tay phải cánh cửa chính là một chiếc giường nhỏ xinh, đối diện với cửa chính là cửa sổ lớn, mấy cuốn sách được đặt trên cửa sổ. Vì đây là một nửa tầng hầm ngầm nên ngoài cửa sổ trừ hai mét của lối đi nhỏ thì còn lại chính là một bức tường vây cao một mét. Nói là tường vây nhưng bên ngoài có rào chắn tương đối dày và rộng.
Chúc Vãn ngồi ở bàn đọc sách, ngẫu nhiên ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy mọi người đi ngang qua chỗ tường vây một mét.
***
Chúc Vãn đeo cặp xách to ở trên lưng, bên trong đựng tất cả những quyển sách buổi sáng được phát. Tuy trong ban các bạn học đều không có thói quen mang sách giáo khoa về nhà, nhưng đây là lần đầu tiên cô có nhiều sách mới đến như vậy. Trong lòng Chúc Vãn kích động không ngừng, tuy bên ngoài mặt vẫn không thể hiện ra nhưng tâm trạng đi về nhà vô cùng vui vẻ.
Giữa trưa ăn cơm gặp Chu Ngộ Thần, biết anh không có việc gì nên trong lòng cũng bớt lo lắng hơn. Giờ phút này trên đường về nhà, tâm tình cô gái nhỏ thoái mái vô cùng. Cô bước đi vô cùng nhẹ nhàng, thỉnh thoảng còn hé miệng hát vài câu.
Chúc Vãn không quen phương tiện giao thông công cộng ở đây, lại còn không nhớ lộ tuyến đường. Lòng vòng một hồi lâu, rốt cuộc cũng về đến nhà. Vừa về cô đã chạy ngay vào bàn đọc sách, thật cẩn thận mà lấy từng quyển một, từng quyển một bày biện trên bàn, còn không thèm sửa sang lại cặp sách.
Nhìn quanh nhà, Chúc Vãn bắt tay vào việc quét dọn vệ sinh, lại quay ra nhìn đồng hồ, ước chừng thời gian còn khoảng bao lâu thì tới trường. Cô lục tung nhà mới tìm thấy một thùng nước lớn, tiện tay để hai khăn giẻ lau vào. Cẩn thận mà khóa cửa lại, chân nhỏ bước nhanh đến trường.
Vừa vào trường, đã có không ít bạn học nhìn chằm chằm Chúc Vãn. Cô gái nhỏ cảm thấy không được tự nhiên, bèn nhanh chân đến ban mười bốn.
Tới lớp rồi cô càng cảm thấy kỳ quái, rõ ràng buổi sáng cô giáo đã phân công rõ ràng. Nhưng vừa vào cửa, cô thấy các bạn học thoải mái ghé vào nhau nói chuyện phiếm đùa giỡn, cũng không thấy ai mang dụng cụ lao động.
Chúc Vãn không kịp cất thùng nước đi, thì trong ban đã có không ít bạn học nhìn chằm chằm, cười lớn tỏ vẻ khinh miệt;
“Bạn học, thật tích cực mang dụng cụ lao động đó nha. May quá, vừa lúc cậu mang sẵn thùng tới, trong ban có cửa sổ pha lê, cậu tiện tay lau luôn nha.”
“Đúng vậy đúng vậy, ở nhà chúng tôi toàn cho người giúp việc làm hết. Bố mẹ đều thương tôi, không nỡ cho tôi chạm vào, dựa vào cái gì mà phải đến trường làm trâu làm ngựa?”
“Tao cũng thế, đừng nói là lau dọn, mấy cái thùng này nhà tao còn không có. Bây giờ ai thèm dùng cái này nữa, ai mang thì người đó làm!”
Không đáp lại lời bọn họ, Chúc Vãn để thùng nước vào phía sau, còn mình thì ngồi xuống chỗ.
Ngày hôm qua ngủ không ngon, giữa trưa lại vội vàng dọn dẹp nên không kịp nghỉ ngơi. Giờ phút này cô có hơi hơi buồn ngủ, bèn ghé vào bàn tìm tư thế thoải mái nhắm mắt chút.
Nhưng nằm như vậy, chẳng mấy chốc cô gái nhỏ đã ngủ rồi.
Một giấc ngủ này thật lâu, khi tỉnh lại Chúc Vãn có hơi đau đầu. Những sợi lông mi dài run rẩy, cô híp mắt lại thì nhìn thấy có một thân hình nhợt nhạt như bóng ma. Cô gái nhỏ chậm rãi mở to mắt, còn hơi mông lung chưa hiểu gì, thì thấy một khuôn mặt tuấn tú hiện ra trước mắt.
Cô không biết rằng, khi cô ngủ, Chu Ngộ Thần ngắm không chớp mắt. Khi thấy cô tỉnh lại dù không muốn cũng luyến tiếc phải dời tầm mắt.
Hai người đối diện nhìn nhau, đột nhiên Chúc Vãn cảm thấy ngượng ngùng, bèn thu lại ánh mắt. Khuôn mặt nhỏ xinh của cô gái lúc này vẫn hằn lên vết do khi ngủ quần áo đè nặng, những vết đó chưa tan đi mà đỏ nhàn nhạt, nhìn ngoan đến mức khiến người ta động lòng.
Chúc Vãn ngồi ngơ ngác, đôi mắt tùy ý tìm một vị trí mà nhìn chằm chằm, cả người ngây ngốc, hiển nhiên còn chưa tỉnh ngủ.
Chu Ngộ Thần một tay chống đầu, hơi nghiêng nghiêng, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm cô gái nhỏ, khóe miệng hơi cong lên, dáng vẻ không coi ai ra gì.
Có mấy bạn học cũng đem thùng nước lớn vào lớp, nhìn thấy Chúc Vãn và Chu Ngộ Thần ngồi cùng bàn không biết vô tình hay cố ý mà cứ ngó ngó qua. Lộ liễu đến mức khi Chu Ngộ Thần liếc mắt nhìn mới thu hồi lại, nhanh chóng rời xa.
Một lúc sau, Chúc Vãn tỉnh ngủ hắn, không chịu được ánh mắt nóng rực của ai kia. Cô gái nhỏ bèn cúi đầu, tay nhỏ đặt dưới bàn học lặng lẽ nắm chặt quần. Không để ý định nắm tay của Chu Ngộ Thần thành công, cô bèn nhanh chóng thu hồi tay lại, động tác nhanh đến nỗi khiến Chu Ngộ Thần phải bật cười.
Cô gái nhỏ thấp giọng nhắc nhở: “Chu Ngộ Thần.”
“Ừm?” Nghe thấy cô gọi mình, thiếu niên ý cười càng sâu, lười biếng mà đáp lại.
“Cậu đừng nhìn vào tôi nữa nha…… Nhiều bạn học nhìn lắm……”
“Vì cậu đẹp đó”. Từ trước đến nay Chu Ngộ Thần đều không che giấu cảm xúc của chính mình, trong lòng cảm thấy cô đẹp, thì miệng sẽ không cố kỵ mà nói.
“Tiểu nha đầu, hơn một năm không gặp, càng ngày càng đẹp đó.”
Chu gia tiểu bá vương không ủy khuất chính mình, tâm tâm niệm niệm ngắm cô gái nhỏ ở trước mắt, không ngắm đủ thì không chịu thu hồi.
Hai người lại một lần nữa nhìn nhau, Chu Ngộ Thần còn chưa kịp nói thêm hai câu nữa thì Phạm Vũ Triết đứng ở phía sau to gan cầm khăn giẻ lau ướt sũng đưa đến trước mặt hai người, vẻ mặt đầy hài hước, giọng cười hì hì:
“Ai ai ai, em có làm gì đâu Thần ca, anh vẫn tán gái trong khi lao động đó hả. Sát cửa sổ là nhiệm vụ của tiểu nha đầu đó nha. Em cùng A Hoắc chỗ kia không có quét sạch sẽ đâu.”
“Lau sát cửa sổ thôi, mày nhiều lời như thế làm gì chứ.” Mỗi lần như đang thân thiết với cô gái nhỏ thì đều bị Phạm Vũ Triết phá hư không khí. Chu Ngộ Thần hận không thể nhấc cả hai chân đá hắn tàn phế, mẹ nó.
Chẳng qua là anh em tốt nên lực đạo đá có chừng mực. Nhưng Phạm Vũ Triết vẫn làm bộ làm tịch mà nhe răng trợn mắt một phen, không sợ chết mà thấu hiểu nhìn hai người:
“Tiểu nha đầu chạy thật nhanh nha, đúng là nam nữ làm việc cùng nhau không bao giờ mệt được mà!”
“……” Chúc Vãn sợ nhất khi Phạm Vũ Triết mở miệng nói, toàn lời cợt nhả mà thôi.
Chu Ngộ Thần nhướng mày, ngữ khí hung dữ mà nói: “Thùng đâu?”
Chúc Vãn tưởng anh hỏi cô, bèn vội vàng cúi đầu tìm dưới bàn học lấy thùng nước, nhưng khom lưng tìm nửa ngày cũng không thấy.
Phạm Vũ Triết đúng lúc lấy ra một cái thùng quen thuộc, bên trong chứa nước sạch, hân hoan mà gọi Chu Ngộ Thần:
“Lão đại, có thùng rồi này!”
Ai đó thấy vậy liền cười mắng: “Lăn mẹ ngươi.”
Nói thế, nhưng Chu Ngộ Thân vẫn vươn một tay ra xách thùng, đi đến sát bên cửa sổ. Hằng năm đều lăn lộn ở sân bóng rổ nên cánh tay tinh tráng hơi hiện lên gân xanh. Chúc Vãn vội vàng đi theo sau.
Đây chính là thùng của cô mà nhỉ!!!
Bên cửa sổ đã có rất nhiều bạn học, đây đều là những người được phân phó lau cửa sổ. Thậm chí buổi chiều vừa mới nói rằng không làm việc, cười nhạo cô mang thùng nước tới mà bây giờ lại tay chân nhanh nhẹn dán sát cửa sổ lau không ngừng, bộ dáng không dám chậm rãi.
Chúc Vãn nhìn pha lê vài lần, tuy nói rằng những người này không ra gì nhưng lại lăn lộn lau thật lâu. Bản thân cô còn ngủ dậy muộn, trong lòng vẫn có chút ngượng ngùng.
Chu Ngộ Thần ở cùng Phạm Vũ Triết thương lượng nên làm như nào, rốt cuộc thì cũng được trong nhà được nuông chiều thàng quen. Đừng nói mấy công việc nặng nhọc lại không sạch sẽ, ngay cả giẻ lau mấy người đó cũng chưa từng chạm qua.
Hai người quay đầu nhìn lại, thấy Chúc Vãn giặt giẻ lau, thân hình nhỏ xinh lại linh hoạt trèo lên bàn nghiêm túc lau cửa sổ.
Chu Ngộ Thần vừa nghiêng đầu thì thấy cảnh này, mày liền nhăn lại, sắc mặt lập tức đen xuống. Phạm Vũ Triết không biết, chỉ nhìn Chu Ngộ Thần vui cười, nhưng khi quay ra nhìn phía Chúc Vãn thì “Ôi đệch!”
Tiểu nha đầu sao lại dám trèo cao thế, chân đứng trên bàn còn hơi hơi run, mà cô ấy lúc này còn hăng say lau!!!
Lại nhìn Chu Ngộ Thần, rõ ràng lúc này Thần ca không cao hứng. Không đợi hắn mở miệng, liền ném giẻ lau trong tay vào lồng ngực Phạm Vũ Triết, lập tức đi đến chỗ Chúc Vãn.
Cánh tay to rộng, vòng qua eo thon của cô gái nhỏ, không cần giải thích mà trực tiếp ôm cô xuống mặt đất, ổn định vững chắc.
Chúc Vãn rất nhẹ, anh không cần dùng sức lực cũng ôm cô xuống được.
Đột nhiên bị người phía sau ôm xuống mặtt đất, Chúc Vãn không nhịn được mà kêu một tiếng. Tiếng kêu không tính ra to, khuôn mặt nhỏ ngẩng lên nhìn Chu Ngộ Thần, không hiểu:
“Làm sao vậy?”
“Ai cho cậu trèo cao như vậy?”. Người phía sau vẫn không cảm thấy mình sai.
“Lau cửa sổ mà….”
“Tôi lau.” Chu Ngộ Thần cướp lấy giẻ lau, leo lên trên mà bàn phải rung rung.
“Cậu cứ đứng ở dưới nhìn thôi.”
“……”
Phạm Vũ Triết đứng xem kịch vui, còn không quên trêu chọc Chu Ngộ Thần:
“Thần ca hôm nay thật chăm nha!”
“Này, tư thế lau không đúng.”
“Này, phải lau kĩ pha lê đó!”
Cuối cùng, đáp lại hắn là cả cái giẻ lau rơi xuống mặt với một lực đạo không nhẹ.
Thấy chuyện bé xé ra to, Phạm Vũ Triết ôm ngực ho khan vài tiếng, cố tình nói hơi nũng nịu:
“Thần ca! Ngực em đau quá! Tâm càng đau hơn!!!”
Nhưng nói một nửa liền không chịu được, cợt nhả mà nhảy nhót vài cái.
“Lăn đi.”
“Ha ha ha.”
Chúc Vãn không nín được cười, đôi mắt tròn xoe nhìn tới nhìn lui.
Chu Ngộ Thần thấy vậy, hung dữ mà dọa dẫm:
“Không được nhìn cậu ta cười, lại đây nhìn tôi lau pha lê đi.”
Cô gái nhỏ nín cười, bất đắc dĩ: “……”