Ông Xã Hợp Đồng - Chương 282

Ông Xã Hợp Đồng
Chương 282
gacsach.com

Cho dù Thạch Lai có thích Nguyễn Ca thì Nguyễn Ca cngx sẽ không thích Thạch Lai, làm như thế này cũng chỉ uông rcoong vô ích thôi.

“Ửm? Nguyên nhân gì?” Mạnh Kiều Dịch không bỏ qua cái ngữ điệu khẳng định đó của Vạn Tố Y.

“Nguyên nhân... vẫn chưa chắc chắn, nhưng Nguyễn Ca không được.” Vạn Tố Y khổng thể nối với Mạnh Kiều Dịc nguyên nhân thật sự.

Chuyện Nguyễn Ca đã kết hôn và đã ly hôn, chỉ bảo Nguyễn Ca một mình, Vạn Tố Y có nghĩa vụ giũ bí mật cho Nguyễn Ca, không được nói vói ai cho dù đó là chồng mình.

Mạnh Kiều Dịch không hiểu lắm ý của Vạn Tố Y là gì, nhưng Vạn Tố Y lại từ chối thì nhất định có lý do, mạnh Kiều Dịch vẫn luôn tin tưởng Vạn Tố Y.

Mạnh Kiều Dịch tiếp tục hỏi Vạn Tố Y mà cùng Vạn Tố Y thương lượng: “nghe nói quản lý và trợ lý em đều tìm được rồi? Định bao giờ thành lập công ty? Công việc có phải không nhiều như lúc trước?”

Mạnh Kiều Dịch rất hiểu tâm ý của Vạn Tố Y, không có ý muốn ngan cản công việc của cô, nhưng đối với công việc của Vạn Tố Y anh có yêu cầu, không thể để cô tự ý làm tất cả.

Vạn Tố Y nhìn Mạnh kiều Dịch ánh mắt vô cùng biết ơn: “dạ, hẹn với Triệu Địch rồi, ngày mai gặp nhau nói chuyện.”

“Triệu Địch là quản lý của em.” Vạn Tố Y lo Mnhaj Kiều Dịch nghe không hiểu nên giải thích thêm lần nữa.

Mạnh Kiều Dịch gật đầu: “hồ sơ của cô ấy Chu hầu có đưa anh xem rồi, không có điểm gì đngs chú ý, nhưng vẫn phải cảnh giác.”

Cho dù ở công ty cũ danh tiếng có tốt đến mấy, bâygiờ đối với họ cũng chỉ là người mới, thích họp ỏ công ty khác không nhất định là hợp với Vạn Tố Y, vẫn nên cẩn thận thì hơn.

Vạn Tố Y gật đầu trả lời Mạnh Kiều Dịch: “vâng, em biết rồi.”

Hễ là Mạnh Kiều Dịch nhắc đến chuyện công việc là Vạn Tố Y lại chăm chú ghi nhớ trong bộ não, cô biết, đây đối với cô đều là những nahwcs nhỏ vô cùng quan trọng.

Mạnh Kiều Dịch đang nói chuyện với Vạn Tố Y, chiếc điện thoại đăth trên bàn reo lên. Mạnh Kiều Dịch nghe chuông điện thoại reo, gương mặt lộ lên ý cười, không vội nghe máy.

Vạn Tố Y nhìn chiếc điện thoại đnag rung chuông trên bàn: “sao không nghe máy?”

“Nhìn cũng không cần nhìn anh cũng biết là ai gọi đến.” Mạnh Kiều Dịch bất lực lắc đầu.

Từ khi Mạnh Kiều Dịch nói với Dương Thục Nghi không nên gọi điện thoại cho Vnaj Tố Y nhiều quá thì Mạnh Kiều Dịch trỏ thành đối tượng bị quấy rầy của Dương Thục Nghi

“Là ai?

Lòi gợi ý của Mạnh Kiều Dịch vô cùng rõ ràng như thế mà Vạn Tố Y vẫn không biết được Mạnh Kiều Dịch đang nói ai.

“Mẹ” Mạnh Kiều Dịch bất lực lại vô cùng sâu sắc thốt ra một chữ.

Vạn Tố Y đầu tiên là sững sờ vài giây sau đó không kiềm chế được mà cười thành tiếng: “dạ”

Phiền Mạnh Kiều Dịch giúp cô gánh vác những chuyện này, Vạn Tố Y cũng rất thật có lỗi.

“Anh đi nghe điện thoại.” Mạnh Kiều Dịch đã cố hết súc lãng quên điện thoại, nhung lại làm không được nếu không nghe cuộc điện thoại này.

Mạnh Kiều Dịch ra ngoài nghe điện thoại, Vạn Tố Y nghĩ đến Nguyễn Ca có lẻ đã về đến nhà nên gửi cho Nguyễn Ca một tin nhắn.

Nhưng lúc này, Nguyễn Ca không hề nhìn thấy tin nhắn của Vạn Tố Y bỏi vì cô đang nói chuyện điện thoại vói Dư Thiệu Lâm.

Nửa tiếng trước Nguyễn Ca còn ngồi trên xe của Thạch Lai, không câm tâm lại lướt xem weibo một lần nữa, vẫn hy vọng những gì cô nhìn thấy koong phải là sự thật, ngoài ra còn gửi thêm một tin nhắn.

“Chúng tôi đã ở bên nhau.”

Trên weibo, Dư Thiệu lâm lại đăng trạng thái mói, chỉ có 6 chữ, đến hình ảnh cũng không có.

Nhưng 6 chũ này đến một tên ngốc cũng biết hắn đang muốn nói gì. Dòng trạng thái được suy nghĩ kỹ rồi mói cập nhật, những con chữ đơn giản không có một lời thừa thải nào.

Về đến nhà, Nguyễn Ca dường như muốn bùng cháy gọi điện thoại cho Dư Thiệu lâm: “Anh có ý gì?”

“Làm sao vậy?” giọng nói của Dư Thiệu lâm ỏ dầu bên kia nghe có vẻ rất lười biếng, giống như không biết bản thân đã làm sai chuyện gì.

“Làm sao vậy? Chuyện trên weibo anh đừng nói với tôi là anh quên rồi!” Giọng nói của Nguyễn Ca không kiềm chế được mà cú thế tăng cao.

Cô thục sự là chịu hết nổi với Dư Thiệu Lâm rồi, cô vĩnh viễn cũng không biết được hắn ta đang nghĩ gì.

Khi hai người ở bên nhau, Dư Thiệu Lâm chua bao giờ trả lời về việc hai người bên nhau, chỉ còn nước rửa sách mối quan hệ của hai người, nhung bây giờ, hai người chia tay rồi, thì Dư Thiệu lâm lại muốn mọi người tò mò về mối quna hệ của hai người.

“Chỉ là đăng bừa trên weibo thôi mà.” So với sự phẩn nộ của Nguyễn Ca, Dư Thiệu Lâm lại bình tĩnh đến phát sợ.

“...”

Nguyễn Ca ỏ đầu dây bên này, hít một hoi thật sâu, cô lo là mình nếu không hít vào thì sẽ hán làm cho túc chết.

“Dư Thiệu Lâm anh có thể đừng lấy tôi ra làm trò đùa nữa được không? Tôi với anh đã không còn quan hệ gì vói nhau nữa, bây giwof nững chuyện anh làm cũng chỉ khiến anh nợ tôi mà thôi!” Cô khẳng định rằng bản thân cô không nợ nần gì Dư Thiệu Lâm nũa.

Tại sao chỉ là tôi nợ cô, còn cô không nợ gì tôi cả?” Dư Thiệu Lâm cho rằng lòi nói của Nguyễn Ca rất không công bằng.

“Tôi nọ anh cái gì?” Nguyễn Ca bình tĩnh hỏi hắn, chỉ cần Dư Thiệu Lâm có thể trả lời cô, cô nhất định sẽ trả.

“Giữa anh và em vốn không công bằng, những gì anh dành cho em, em không hề tả lại anh cùng giá trị.” Giọng nói của Dư Thiệu Lâm rất nhạt, nhưng ngữ khí rất giảng đạo, dường như những gì hắn nói đều là đạo lý.

“Anh nói đi, anh cho tôi cái gì mà tôi chưa từng đồng giá trị trả lại anh? Nếu bây giờ anh có thể nói ra, tôi liền đồng giá trị trả cho anh!” Nguyễn Ca cắn răng, cô không tin có thứ gì mà cô không trả nổi.

“em đem tình yêu em trả lại cho tôi” Dư Thiệu Lâm bình thản nhưng khẳng định nói với Nguyễn Ca, ngũ điệu nghe như thể Nguyễn Ca nợ hắn 300 nhân dân tệ không trả hắn vậy.

“...”

Nguyễn Ca cắn chặt môi, vốn dĩ chờ hắn nói xong Nguyễn Ca lập tức có thể phản bát, nhưng lời chưa nói ra cô lại cảm thấy có gì không đúng lắm.

Những lời như thế này cơ bản là không giống như miệng của Dư Thiệu Lâm nói ra, Dư Thiệu Lâm nói gì Nguyễn Ca đều có thể phản bát, chỉ trừ câu nói này, cô không có cách nào thản nhiên phản bát, không phải vì cô đuối lý, mà là cô cho rằng Dư Thiệu Lâm có lẻ đuối lý.

“Xin lỗi nhé, những thứ này anh chưa từng cho tôi nên tôi không có cách nào trả lại anh.” Thái độ của Nguyễn Ca đột nhiên hòa nhã, không kịch liệt như khi nảy nữa.

Thái độ hòa nha của cô làm người khác không thể nào phót lò sụ lí trí của cô, nảy giờ những gì cô nói có thể là do túc giận, nhưng lúc này, những gì cô nói đều là những lời thực sự cần trả lời Dư Thiệu Lâm.

“Bây giò anh cho em rồi, em nên trả cho anh.” Dư Thiệu Lâm không hề bị ảnh hưởng bỏi lời nói của Nguyễn Ca, vẫn rất bá đạo.

Nguyễn Ca cười nhẹ, có chút khinh bỉ: “anh nói không công bằng, nếu như xét cho kỹ, tất cả những điều này vô cùng công bằng.”

“Đầu tiên không nói anh là thích thật hay giả, lúc trước tôi thích anh, là tôi chạy theo anh, anh có chút biểu cảm gì với tôi, kể cả nếu như bây giờ anh thích tôi, vậy thì liên quan gì đến tôi? Chúng ta xem như nước sông không phạm nước giếng.” Nụ nười khinh bỉ của Nguyễn Ca dần dần tắt đi, lúc này Dư Thieuj lâm không nhìn tahays nụ cười của cô, nế như nhìn thấy, Nguyễn Ca rất chắc chắn, nụ cười trên mặt cô có thể đóng băng Dư Thiệu Lâm.

Dư Thiệu Lâm có nói gì, Nguyễn Ca cũng không để tâm, có thể là theo cảm xúc trả lời cho dù chỉ là đùa cợt, nhưng Dư Thiệu Lâm không thể nào nói chuyện tình cả với cô, giữa bọn họ, Dư Thiệu Lâm chủ động nói chuyên tình cảm với cô mới thật đáng buồn cười.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3