Ông Xã Sắc Lang Anh Đừng Hư Quá - Chương-100-2

Chương 100-2: Ép buộc (2)

Lời nói của Hà Quyên làm cho Chu Duệ Trạch yên tâm, ý bảo người ngồi ở vị trí tay lái phụ có thể tới mở cửa xe rồi.

Hai người vừa xuống xe, Hà Quyên lập tức cảm nhận được tất cả ánh mắt của mọi người đều tập trung ở trên người bọn họ.

Rất nhạy bén phát hiện, ánh mắt của những người này phân làm hai loại, một là nhìn về phía Chu Duệ Trạch, l.q.d loại ánh mắt mang theo cảm giác kính sợ lấy lòng, sau đó mới phát hiện cô đứng bên cạnh anh.

Đa số ánh mắt nhìn cô phần lớn là chỉ trích, hơn nữa là tìm tòi nghiên cứu, đoán chừng là đang suy nghĩ, bên cạnh Chu Duệ Trạch lúc nào thì có một cô gái rồi.

Sau khi Chu Duệ Trạch vừa xuống xe, liền thay đổi hoàn toàn thành một người khác, một chút tươi cười trên mặt cũng không có, bộ dáng coi trời bằng vung làm cho lòng Hà Quyên run lên.

Cô rốt cuộc cũng đã nhìn thấy một mặt khác của Chu Duệ Trạch rồi, quả nhiên là —— đủ lạnh.

Vào biệt thự, sau khi người ở bên trong thấy được Chu Duệ Trạch, khung cảnh náo nhiệt mới vừa rồi lập tức trầm xuống, l.q.d nhìn dáng dấp đều là muốn tới chỗ anh tìm cách tiếp cận, đáng tiếc, vừa nhìn thấy gương mặt biểu hiện người lạ chớ tiến vào, tất cả mọi người cũng không ai dám bước tới.

Trong lòng Hà Quyên nói không rõ là cảm giác gì, cũng không phải sợ bộ mặt lúc này của Chu Duệ Trạch, ngược lại có một loại kiêu ngạo mơ hồ, ông xã của cô, chính là ngôi sao ưu tú trong chỗ này.

Chu Kỳ Côn nhìn thấy Chu Duệ Trạch, trên mặt nhanh chóng hiện lên một tia đắc ý, mặc kệ như thế nào, ông đưa thiệp mời đến cho Chu Duệ Trạch, Chu Duệ Trạch còn không phải là nên ngoan ngoãn tới đây sao?

Con chính là con, luôn phải nghe theo cha mình.

"Tới rồi sao?" Chu Kỳ Côn đi tới, nhìn về phía Chu Duệ Trạch vênh mặt hất hàm sai khiến nói, "Mẹ cậu ở bên kia, đi qua đó chào hỏi đi."

Chu Duệ Trạch từ chối cho ý kiến đi theo sau lưng Chu Kỳ Côn, anh biểu hiện như vậy, hiển nhiên đã làm cho Chu Kỳ Côn rất là hưởng thụ.

Nhìn mà xem, đừng nói Chu Duệ Trạch ở bên ngoài làm mưa làm gió thế nào, về đến nhà rồi, chính là con trai biết nghe lời của ông.

Chu Duệ Trạch đi theo Chu Kỳ Côn đi đến một góc nhỏ, mấy quý phu nhân đang ở nơi đó vui vẻ trò chuyện với nhau, thấy Chu Duệ Trạch đi tới, tất cả đều tự giác ngậm miệng lại.

Coi như bọn họ chưa từng nói chuyện với Chu Duệ Trạch nhiều, nhưng tính tình của anh chỉ cần nhìn bộ dàng của anh là hiểu được, l.q.d Chu Duệ Trạch chính là một người buồn vui thất thường, làm chuyện gì cũng đều dựa theo yêu thích của anh mà làm.

"Nó tới rồi." Chu Kỳ Côn tùy ý nói.

Mặt Đổng Nhu Bình lập tức lộ vẻ vui mừng tiến lên thân mật kéo tay Chu Duệ Trạch lại: "Duệ Trạch, con rốt cuộc cũng trở lại, cả ngày vội vã ở bên ngoài, cũng không biết về thăm nhà một chút, khiến mẹ thật lo lắng đấy."

Đổng Nhu Bình vừa nói như vậy xong, nếu là con nhà người khác lập tức sẽ tiếp lời, đáng tiếc Chu Duệ Trạch hoàn toàn chính là thờ ơ, giống như không nghe thấy gì.

Quý phu nhân bên cạnh lập tức tiếp lời, giúp Đổng Nhu Bình hóa giải xấu hổ: "Người trẻ tuổi bây giờ đều bận, bận sự nghiệp, cũng không có cách nào."

Lời nói này vừa dứa lập tức bên cạnh có người đón: "Chu thiếu gia tuổi trẻ tài cao..."

Phía sau từng người nói một đống lời khen tặng, vẻ mặt Chu Duệ Trạch vẫn như trước không đổi, giống như mặt than.

Lời nói của những người đó lại làm cho mặt Đổng Nhu Bình nở hoa.

"Đến đây, Duệ Trạch, con xem là ai tới này." Đổng Nhu Bình nói xong nhìn người bên cạnh ngoắc tay, vui mừng nói: "Tiểu Manh cũng tới, mà các con cũng đã thật nhiều năm không gặp rồi."

Tay lôi kéo lập tức kéo qua một cô gái duyên dáng xinh đẹp, tuổi chắc cũng khoảng đầu hai mươi thôi, gương mặt tinh sảo, mặc lễ phục dạ hội, nhìn lướt qua cả người chính là loại con gái nhà quyền quý.

Bị Đổng Nhu Bình kéo đến trước mặt Chu Duệ Trạch, len lén liếc mắt nhìn Chu Duệ Trạch một cái, l.q.d gương mặt lập tức dâng lên một trận ngượng ngùng đỏ mặt, cụp mắt xuống, nhẹ nhàng kêu một tiếng: "Anh Duệ Trạch."

Giọng nói mềm mại, bộ dáng ngượng ngùng, bất kỳ người đàn ông nào nhìn thấy cũng phải ôm vào trong ngực.

Chu Duệ Trạch cố tình nhìn lướt qua, hoàn toàn xa lạ nhìn cô gái trước mặt, hỏi một câu khiến mọi người hộc máu: "Cô là ai?"

Đây chính là câu nói đầu tiên của vị đại gia này khi tới tiệc rượu nói ra được, chỉ là, những lời này nói ra còn không bằng không nói.

Sắc mặt của Tiếu Lị Manh thay đổi xanh trắng, trong đôi mắt thật to xuất hiện một tầng hơi nước nhàn nhạt, bộ dáng điềm đạm đáng yêu thật là vừa thấy đã thương xót, l.q.d lại còn phải cố tình làm bộ kiên cường để Chu Duệ Trạch có lối thoát: "Anh Duệ Trạch, em là Tiểu Manh đây, khi còn bé chúng ta thường chơi đùa cùng nhau."

Cô gái hiểu chuyện như vậy, làm sao không khiến Đổng Nhu Bình đau lòng cho được, trợn mắt hờn trách nhìn Chu Duệ Trạch một cái rồi quay đầu cười trấn an Tiếu Lị Manh: "Đừng trách anh con, bình thường nó chính là quá nhiều công việc bận rộn. Mà con gái 18 lại thay đồi nhiều, đương nhiên nhất thời nó sẽ không nhận ra được con thôi."

Quý phu nhân bên cạnh vừa thấy tình hình này, biết nơi này có chuyện riêng, cũng vội vàng tự tìm cái cớ để đi khỏi.

Không phải là không muốn xem náo nhiệt, chỉ là có loại náo nhiệt có thể xem, có loại thì không, xem náo nhiệt của Chu Duệ Trạch sẽ đẹp mắt sao?

"Bác gái, người nói đùa." Tiếu Lị Manh cười cười xin lỗi, bày ra nụ cười thẹn thùng không lộ răng.

Hai người Đổng Nhu Bình với Tiếu Lị Manh ở chỗ này nói chuyện vui vẻ cũng không tệ, Chu Duệ Trạch đứng ở một bên thờ ơ lạnh nhạt, giống như đang xem một vở kịch.

Cuối cùng làm cho nụ cười trên mặt Đổng Nhu Bình cũng nhanh trở nên cứng ngắc, không nhịn được tức giận nhìn Chu Duệ Trạch: "Duệ Trạch, con đang làm cái gì vậy?"

Chu Duệ Trạch hừ lạnh một tiếng, rốt cuộc cũng từ từ mở miệng: "Hai người muốn làm gì?"

Anh làm việc luôn luôn không thích quanh co lòng vòng, một lần quanh co lòng vòng duy nhất chính là theo đuổi Hà Quyên, l.q.d ngoài lần đầu này ra, những chuyện khác anh đều là ưa thích đánh nhanh thắng nhanh, lãng phí thời gian không phải là phong cách của hắn.

Đổng Nhu Bình nhướng mày, bà không ngờ con trai của mình sẽ không nể mặt mình như vậy.

"Làm sao lại nói chuyện với cậu như vậy?" Mới vừa quay lại Chu Kỳ Côn vừa đúng lúc nghe được lời nói của Chu Duệ Trạch, không nhịn được mở miệng khiển trách, "Thật là không có quy tắc."

Chu Duệ Trạch quay đầu, nhìn về phía Hà Quyên dịu dàng cười nói: "Trước tiên em đi lấy chút đồ ăn đi, một lát anh sẽ đi tìm em."

Tranh cãi chỗ này không cần thiết phải cuốn Hà Quyên vào.

Hà Quyên mỉm cười gật đầu, rời khỏi Chu Duệ Trạch.

Thái độ của Chu Duệ Trạch đối với Hà Quyên, khiến trong nội tâm ba người bọn họ lộp bộp một trận.

Tính khí của Chu Duệ Trạch là thế nào, bọn họ đều biết, cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy anh dịu dàng với một người như thế.

Nơi bọn người Chu Kỳ Côn là ở một góc, những người khác dù là có lòng muốn đi qua trò chuyện nhưng lại ngại vì thân phận của Chu Duệ Trạch cũng không dám tới đây, l.q.d nên vừa đúng cho bốn người bọn họ một nơi yên tĩnh để nói chuyện.

"Cô gái mới vừa rồi là người đã kết hôn với cậu sao?" Chu Kỳ Côn chau mày hỏi.

Trả lời ông chỉ là trầm mặc của Chu Duệ Trạch.

Chu Kỳ Côn hiển nhiên rất rõ ràng tính tình của Chu Duệ Trạch, cũng không trông mong anh đến trả lời, mà vẫn nói tiếp: "Cô gái kia không thích hợp với cậu, ly hôn với cô ta đi."

"Ông ra lệnh cho tôi sao?" Chu Duệ Trạch hơi nhướng mày, tia lạnh lùng trong mắt giống như một lưỡi đao, bức bách Chu Kỳ Côn không tự chủ được lui về sau một bước.

"Đây là vì muốn tốt cho cậu." Chu Kỳ Côn vội vàng ổn định tinh thần, trong lòng có chút sợ.

Thật là nhiều năm chưa gặp con trai mình, không nghĩ tới khí thế của Chu Duệ Trạch lại mạnh như vậy, ông cũng không dám nhìn thẳng vào mắt Chu Duệ Trạch.

Chu Duệ Trạch lúc nhỏ, ông nói một, cậu ta cũng không dám nói hai, cho dù là sau này ông kinh doanh thất bại, vì thể hiện quyền uy của ông, Chu duệ Trạch càng không thể có ý kiến phản đối.

Luôn luôn quen ra lệnh trong nhà, đột nhiên gặp phải khí thế bức người của Chu Duệ Trạch, trong lòng Chu Kỳ Côn rất không thoải mái, mơ hồ có một loại cảm giác, chuyện sắp thoát khỏi tầm kiểm soát của ông.

Chỉ là, loại cảm giác đó cũng chỉ trong một cái chớp mắt, lập tức bị ông ép xuống.

Đừng thấy Chu Duệ Trạch về sao đi ra ngoài sống, cuối cùng tạo ra danh tiếng, nhưng không phải vẫn phải ngoan ngoãn trở lại hiếu kính với bọn họ sao?

Nhà, xe, còn có tiền gửi trong ngân hàng, đây đều là hiếu kình của Chu Duệ Trạch.

Cha chính là cha, con chính là con, mặc kệ thế nào thì cũng không thể thay đổi được.

Về phần lo sợ mới vừa rồi, Chu Kỳ Côn cũng tìm được giải thích hợp lý, dù sao cũng là ông chủ lớn, có chút khí thế là bình thường thôi.

"Một cô gái làm nghề xoa bóp, làm sao xứng với thân phận của con?" Đổng Nhu Bình ở bên cạnh vội vàng khuyên, "Út nhất con cũng phải tìm người môn đăng hộ đối mà kết hôn, xem Tiểu Manh một chút, từ nhỏ đến lớn đều chơi đùa cùng con, thích hợp hơn."

Tiếu Lị Manh ngượng ngùng liếc mắt nhìn Chu Duệ Trạch một cái, hơi cúi đầu đứng ở một bên không nói gì, bộ dáng biết điều như vậy thật rất được lòng Đổng Nhu Bình.

Bà muốn tìm con dâu đương nhiên là muốn tìm người biết gốc biết rễ, còn Hà Quyên gì đó không biết là ở chỗ nào nhảy ra, còn không biết đã dùng cách hèn hạ gì mà leo được lên giường của con trai bà, lại còn kết hôn.

"Xem ra, mọi người là đã sớm tính toán xong rồi." Chu Duệ Trạch cười lạnh, từ lúc Chu Kỳ Côn ngả bài với Hà Quyên, anh liền hiểu rõ mục đích của bọn họ.

Là hoàn toàn muốn nắm anh trong lòng bàn tay sao?

Anh đã không phải là anh của trước kia nữa, chẳng lẽ bọn họ còn tưởng rằng có thể tùy ý sai khiến anh, tùy ý ràng buộc cuộc đời anh sao?

"Dĩ nhiên, hôm nay chính là tuyên bố chuyện đính hôn của cậu với Tiểu Manh." Chu Kỳ Côn trực tiếp ra đòn sát thủ, "Ký giả tôi cũng đã mời tới."

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3