Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt - Chương 67
Chương 67: Quá khứ của Lãnh Ngạn
“Cho rằng? Thực tế là sao?”
“Trên thực tế, ngày Lãnh Dực chết đã hẹn Lãnh Ngạn lên núi nói chuyện, Lãnh Ngạn không đi, mà Lãnh Dực lại xảy ra tai nạn xe cộ.”
“Có chuyện gì mà phải đi lên núi nói?” Duy Nhất cảm thấy rất kỳ lạ.
Doãn Tiêu Trác lắc đầu, “Đó là chuyện giữa anh em bọn họ! Tóm lại Lãnh Dực chết, mà Lãnh Ngạn cho rằng đây là lỗi của anh ấy. Khi má Tằng đề nghị Lãnh Ngạn lưu lại đời sau cho nhà họ Lãnh thì lúc đầu Lãnh Ngạn từ chối, anh ấy cho rằng đây là chuyện rất hoang đường, quả thật giống như đang đóng phim truyền hình, chỉ có điều, cuối cùng vẫn không nhịn được các lý do bức bách của má Tằng, vẫn đáp ứng. Lưu lại đời sau vì nhà họ Lãnh đồng thời sau này kế thừa tài sản của nhà họ Lãnh, cho nên Lãnh Ngạn dùng tên của anh mình kết hôn với cô, trên tâm lý lưu lại đời sau cho anh mình, cũng coi như đền bù áy náy trong lòng! Đây chỉ là thứ nhất, nhưng không phải là lý do quan trọng nhất.”
“Vậy lý do quan trọng nhất là gì?”
Doãn Tiêu Trác uống một ngụm cà phê, suy nghĩ một lát rồi nói, “Duy Nhất, tôi tin tưởng cô sẽ không để ý tới chuyện này, tôi mới nói!”
“Ôi trời! Tổng giám đốc, anh thừa nước đục thả câu bán được quá nhiều, anh khiến tôi sốt ruột muốn chết! Nói nhanh một chút đi! “ Duy nhất nôn nóng đến mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
“Được!” Trong mắt Doãn Tiêu Trác bao phủ u buồn thật sâu, “Duy Nhất, Lãnh Ngạn đã từng kết hôn, là cô gái rất đẹp, tình cảm hai người cũng vô cùng tốt, thậm chí có bé cưng, nhưng mà khi thai nhi ở tháng thứ sáu, anh ấy lại ra nước ngoài một chuyến, bà xã anh ấy bị phát bệnh tim, đột tử. Anh ấy rất đau lòng, sau lại không biết ai coi số mệnh cho anh ấy, nói anh ấy khắc vợ.”
Duy Nhất dở khóc dở cười, “Đần độn như vậy! Đầu năm nay còn tin tưởng bói toán? Nói thế nào anh ấy cũng được giáo dục cấp cao? Tin tưởng những thứ này!”
“Đúng! Tôi cũng khuyên anh ấy như vậy, nhưng anh ấy là người rất cố chấp, đối xử tốt sẽ tốt đến tận cùng với một người, tốt đến mức không để ý đến mình, cho nên anh cũng quy tội bà xã chết cho mình, anh ấy tự trách chính là, anh ấy biết rõ bà xã bị mắc bệnh tim thì không nên đồng ý để cô ấy mang thai.” Doãn Tiêu Trác dừng lại nhìn phản ứng của Duy Nhất.
Trong mắt Duy Nhất dần dần xuất hiện nước mắt, “Tổng giám đốc, vậy anh ấy nhất định rất cô độc?”
“Đúng! Anh ấy tự nhốt mình, cho đến năm kia một cô bé khác xuất hiện. Cô gái rất khỏe mạnh, cũng rất sáng sủa, vốn tưởng rằng rốt cuộc Lãnh Ngạn thoát khỏi mờ mịt rồi, ai ngờ, thật là trùng hợp, cô gái này đột nhiên chết ngoài ý muốn, hơn nữa còn là khi bơi lội trong bể bơi màu tím ở nhà họ Lãnh, một dây điện rơi xuống hồ bơi, bị điện giật chết.”
Duy Nhất chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh xông thẳng lên đỉnh đầu, hiện tượng kỳ quái trong hai lần đi hồ bơi quay cuồng trong đầu, chẳng lẽ cảm giác của cô hoàn toàn không phải bịa đặt? Chẳng lẽ sâu xa bên trong có thứ không thể dùng khoa học giải thích?
Cô sợ hãi che miệng lại, trước mắt hiện ra nụ cười khổ sở của cô gái ngoài cửa sổ và ánh mắt xanh biếc của con mèo đen, ánh mặt trời xuyên qua thủy tinh chiếu vào, cô vẫn rùng mình, không kiềm chế được đột nhiên đứng lên, đụng đổ cà phê, cà phê chảy len váy cô, nhiệt độ hơi nóng khiến cho cô khôi phục chút lý trí.
“Duy Nhất, cô làm sao vậy?” Doãn Tiêu Trác dùng khăn giấy lau cà phê giúp cô.
Duy Nhất khoanh tay trước ngực, sờ cánh tay lộ ra ngoài, lòng bàn tay ấm áp vuốt lên tầng da gà, ngồi xuống lần nữa, kêu thêm một ly cà phê nóng, lắc đầu với Doãn Tiêu Trác, “Không có việc gì, anh nói tiếp đi, tôi chỉ bị kinh sợ mà thôi!”
“Ừm!” Doãn Tiêu Trác gật gật đầu, “Lần này Lãnh Ngạn nản lòng thoái chí tới cực điểm, hai lần người yêu quý rời đi, muốn khiến anh ấy không tin khắc vợ cũng khó, tính cách của anh ấy vốn tối tăm, rơi vào hai lần đả kích này sau đó chưa gượng dậy nổi, điên cuồng làm việc, không bao giờ tiếp xúc với phụ nữ, mà ngay cả nhà họ Lãnh cũng ít khi trở về, bởi vì chỗ đó có quá nhiều ký ức với anh ấy, trong mắt anh ấy, quá âm u rồi.”
Âm u? Từ này khiến Duy Nhất nhớ tới phòng trống rỗng ở nhà họ Lãnh, lần cuối cùng khi cô từ nhà họ Lãnh đi ra có cảm giác này, ánh đèn tịch mịch, khoảng trống không sáng ngời, ngoại trừ tiếng người hầu luôn im hơi lặng tiếng thì không có hơi người, quả thật giống như một phần mộ lớn...
Phần mộ? Phỉ phui! Duy Nhất vội vàng chửi mình, nói bậy gì chứ!
“Duy Nhất? Duy Nhất?” Doãn Tiêu Trác thấy cô xuất thần, kinh ngạc gọi tên cô,
“Hả?” Duy Nhất ngẩng đầu lên, hơi bối rối, “Chuyện gì? Tổng giám đốc?”
“Cô sợ sao?” Doãn Tiêu Trác thấy sắc mặt cô tái nhợt, tinh thần hơi không tập trung.
Duy Nhất không biết nên trả lời sao, nói sợ ư? Giống như sẽ khiến cho Doãn Tiêu Trác nghi ngờ mình ghét bỏ Lãnh Ngạn, nói không sợ, quả thật là mình hơi sợ.
“Duy Nhất, cô tin tưởng cách nói khắc vợ rồi hả? Cô thật sự sợ sao? Nhưng mà, Lãnh Ngạn cũng bởi vì vậy mà dùng tên của Lãnh Dực để kết hôn với cô, hy vọng cô sẽ không tổn thương, nhưng cuối cùng anh ấy vẫn rút lui.” Doãn Tiêu Trác lo lắng hỏi.
Duy Nhất rất rõ ràng, cô không phải sợ cách nói khắc vợ, cô vốn không tin coi bói, cô sợ vẻ âm u của nhà họ Lãnh.
“Duy Nhất, nếu như cô sợ hãi với lời tôi nói thì coi như chưa nói, giữ bí mật thay Lãnh Ngạn được không? Tôi không hy vọng truyền thông hay bất kỳ ai cười nhạo anh ấy, tuyên truyền về anh ấy.” Doãn Tiêu Trác chuẩn bị thất vọng mà về.
Trước mắt Duy Nhất thoáng hiện ánh mắt lạnh lẽo u buồn của Lãnh Ngạn, trong lòng nhẹ nhàng sinh ra chân tình dịu dàng, trên mặt bàn, diện tích ánh mặt trời soi sáng càng lúc càng lớn.
Cô thở phào nhẹ nhõm, cười mình ngu, trên thế giới này ma quỷ từ đâu tới? Thật là tự mình hù dọa mình!
“Đợi một chút, tổng giám đốc!” Duy Nhất bỗng nhiên đứng lên. “Tổng giám đốc, tôi biết tôi nên làm như thế nào rồi! Tôi đi thôi!”
“Cảm ơn cô, Duy Nhất, trong khoảng thời gian này cô có thể nghỉ làm việc công ty, chăm sóc anh ấy cho tốt!” Doãn Tiêu Trác mừng rỡ.
Duy Nhất cười cười, “Thật ra, tôi phải cảm ơn anh! Tổng giám đốc, còn phải cảm ơn anh mời tôi uống cà phê, anh tính tiền!”
“Không thành vấn đề!” Doãn Tiêu Trác ra dấu OK với cô. Nhưng trong lòng đang nói..., Duy Nhất, xin lỗi, tôi vẫn giấu cô một chuyện, chỉ có điều, cô không biết những chuyện này có lẽ tốt hơn!
Rời khỏi quán cà phê, Duy Nhất đi dưới ánh mặt trời, tâm tình vô cùng nhẹ nhõm, cô còn rất nhiều dự định muốn làm, bây giờ bắt đầu thôi!