Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi - Chương 1146
Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi
Chương 1146: Người quen 4
gacsach.com
Chẳng lẽ, nàng muốn dùng đoạn kiếm ngắn này chiến đấu với mình?
Cố Nhược Vân nhìn thanh linh khí trong tay của mình, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, lúc trước cùng cường giả Lâm gia chiến đấu khiến cho linh khí này bị tổn hại, đến nay nàng cũng chưa đem thanh kiếm này đúc lại, xem ra cũng đã đến lúc nàng phải chữa trị nó.
Rốt cuộc thần khí Cửu Hoàng quá mức làm người chú ý, không dưới tình huống bất đắc dĩ, nàng tuyệt đối không thể dùng Cửu Hoàng để chiến đấu.
"Ha ha ha!" Thanh niên cười ha ha hai tiếng, hắn cười đến nỗi thiếu chút nữa nước mắt chảy ra, " Không phải ngươi muốn dùng nó chiến đấu với ta chứ? Một thanh kiếm bình thường cũng có thể đánh bại ngươi, ngươi vốn dĩ không có hy vọng thắng, ngươi nhất định phải thua!"
Cố Nhược Vân nhìn thanh niên, nhàn nhạt nói: "Đối phó với ngươi, dùng nó là đủ rồi."
Oanh!
Thanh niên vốn đang cười nhạo trước mặt Cố Nhược Vân, nghe lời này lập tức nổi giận, hung hăng trừng mắt với nàng: "Nha đầu, cuồng vọng phải trả giá đại giới, hiện tại ta để cho ngươi biết xem thường ta sẽ có kết cục như thế nào!"
Xôn xao!
Đang nói lời này, thanh niên lại xuất động thân thể, tới lúc hắn xuất hiện lại đã ở trên đỉnh đầu Cố Nhược Vân.
Thiếu niên tuấn tú thấy một màn như vậy lập tức nôn nóng hét lớn: "Cố bảo tiêu, cẩn thận!"
Mắt thấy trường kiếm từ trên đỉnh đầu rơi xuống, nữ tử đứng bên người nam tử tuyệt thế trước sau lại không có một chút vội vàng, trên dung nhan tuyệt sắc mang theo tự nhiên thong dong, môi đỏ giống như máu tươi hiện lên ý cười nhợt nhạt.
Đang!
Một tiếng vang thanh thúy, truyền toàn bộ trong núi rừng.
Cố Nhược Vân nhẹ nhàng dùng đoản kiếm chặn lại thanh trường kiếm đang rơi xuống, cũng không tốn bao nhiêu lực lượng, dung nhan thanh lệ nâng lên một nụ cười: "Thực lực của ngươi, cũng chỉ có thế?"
Phanh!
Đoản kiếm hung hăng xuyên qua trường kiếm, dừng trên ngực thanh niên, phụt một tiếng, toàn bộ chuôi kiếm đều cắm sâu vào ngự thanh niên, bên trong mắt của thanh niên tràn ngập cừu hận, nàng lại chậm rãi rút ra.
"Kẻ thù của ta đã đủ nhiều, không để cho về sau thường xuyên bị người gây phiền toái, ta cũng chỉ có thể nhổ cỏ tận gốc."
Cố Nhược Vân nhún nhún vai, ánh mắt dừng trên ngực thanh niên máu tươi đang ào ạt trào ra, tiếp theo nàng đi vòng qua bên người hắn, hướng thiếu niên tuấn tú đi tới, hơi hơi nhíu mày: "Như thế nào ngươi lại ở đây?"
"Ta..." thiếu niên tuấn tú gắt gao cắn chặt môi, cao ngạo nói, " Ta đã hoàn thành khảo nghiệm Dạ gia, cho nên rời Dạ gia đi tìm ngươi! Ta nghe nói ngươi đi Đông Nhạc đại lục, cho nên cũng chạy tới, chính là không biết đi nơi nào tìm ngươi, cho đến khi ta gặp một người..."
"Người kia nói nàng chính là đến từ Đệ Nhất thành, có thể mang ta đi tìm ngươi, ta liền theo nàng đi, không nghĩ tới ta thật sự tìm được ngươi, Cố bảo tiêu, ta thật là nhớ ngươi muốn chết."
Sau khi Dạ Nặc nói xong lời này, liền dang hai tay hướng Cố Nhược Vân đi tới.
Nhưng hắn còn chưa tới trước mặt Cố Nhược Vân, đã bị một bàn tay to nhấc lên, hung hăng ném bay ra ngoài.
Phịch một tiếng, Dạ Nặc đặt mông xuống đất, hắn xoa cái mông bị đau, cặp mắt cao ngạo mở to đầy ủy khuất, trừng mắt nhìn Thiên Bắc Dạ đã đem hắn quăng ra ngoài, sau đó ánh mắt chuyển hướng Cố Nhược Vân, ủy ủy khuất khuất hô một tiếng: "Cố bảo tiêu..."
"Thực lực của ngươi giống như còn chưa đạt tới Võ Thánh," Cố Nhược Vân trực tiếp làm lơ đôi mắt nhỏ ủy khuất của Dạ Nặc, " Bất quá, khoảng cách đến Võ Đế cũng không xa, ngươi nói có một người mang ngươi vào Đệ Nhất thành, không biết người nọ là ai?"