Phi Chức Nghiệp Bán Tiên - Chương 27

Phi Chức Nghiệp Bán Tiên
Chương 27: Hồng diễm sát

Con quỷ treo cổ kia nghiêng nghiêng đầu, bởi vì tư thế mà trước mặt ả đều là tóc tai, che cả mặt, nhưng Tạ Linh Nhai lại khó giải thích được cảm thấy mình "đối diện" với ả.

Ánh mắt ả âm lãnh trơn trượt hệt như thực chất, trượt một vòng trên người Tạ Linh Nhai, sau đó nhào về phía giường, mục tiêu hiển nhiên là Cao tổng.

Thi Trường Huyền cũng nhìn thấy nữ quỷ, đứng lên từ trên sofa, phóng một kiếm tới.

Vốn dĩ Tạ Linh Nhai cũng muốn ném kiếm, thế nhưng Tam Bảo kiếm của hắn tuổi đời quá lâu rồi, hắn sợ rớt hỏng, một chốc do dự như vậy, Thi Trường Huyền đã ra tay trước.

Kiếm gỗ đào xuyên eo mà qua, nữ quỷ kêu thảm một tiếng, ánh đèn trong phòng tức khắc lập lòe chớp tắt.

Bốn vệ sĩ đều mơ hồ nghe được tiếng hú, lại thêm ánh đèn đột nhiên biến hóa, bọn họ cấp tốc đánh giá bốn phía, người lúc trước nói đến cái gì chém cái đó vọt thẳng qua kéo Cao tổng dậy.

Cao tổng lập tức thức tỉnh, "Làm sao vậy, làm sao vậy?"

Vệ sĩ che chở Cao tổng, để hắn xuống giường.

Lúc này nữ quỷ bên cạnh rít gào gầm nhẹ, đầu lưỡi lè ra thật dài, bộp một phát dính lên trên cổ vệ sĩ, quấn lấy cần cổ. Nhất thời âm khí đại thịnh, thân hình ả từng chút một hiện ra trước mắt mọi người.

Cao tổng nhìn thấy vệ sĩ đột nhiên ngã về sau, ôm cổ mình, con ngươi trợn lên sắp rớt luôn ra ngoài, tư thế vốn dĩ rất quái dị, nhưng theo ma nữ hiện hình, liền rất rõ ràng, hắn ta bị một cái lưỡi quấn lấy!

Cảnh tượng này thực sự quỷ dị cực độ, mấy người khác dồn dập điên cuồng mắng "mịa nó" dưới đáy lòng, vệ sĩ bị nhiễu nước lên trán thì sau khi rùng mình liền điên cuồng lau tay.

Trước mắt vệ sĩ bị quấn lấy đột nhiên xuất hiện một bản mặt quỷ, hắn ta cách gần nhất, cho nên nhìn rõ ràng ngũ quan chảy máu của nữ quỷ giữa khe hở mái tóc, sắc mặt căng lên đỏ tím, miệng mắng câu thô tục, một quyền đập qua!

Hắn gan lớn dương khí cao, còn từng luyện võ, không giống người bình thường, một quyền đập cho ma nữ buông lỏng đầu lưỡi ra, chỉ là ánh mắt càng thêm độc ác, miệng mở lớn --

Mà lúc này Tạ Linh Nhai vừa vặn cũng xông lại, kéo Cao tổng đến bên cạnh mình, hắn nắm đúng thời cơ trước khi nữ quỷ rút đầu lưỡi về vung một kiếm chém đứt.

Đầu lưỡi ướt rượt bộp một cái rớt xuống đất, hóa thành khí đen, nữ quỷ hét thảm một tiếng, che miệng.

Tạ Linh Nhai thở phào nhẹ nhõm, hắn chỉ sợ con quỷ này cũng dùng đầu lưỡi liếm mình, xem cổ vệ sĩ kia ướt sũng kìa, gớm chết!

Lúc này, nữ quỷ lẻn đến một góc trần nhà, oán độc nhìn chằm chằm Tạ Linh Nhai, miệng lại lè ra một đoạn đầu lưỡi, còn càng lè càng dài.

Tạ Linh Nhai: "Đờ mờ! Mẹ mày quỷ treo cổ, lưỡi sao còn tự dài ra vậy?"

Đầu lưỡi kia nhanh chóng quấn một vòng trên eo Tạ Linh Nhai, hắn nhất thời có loại cảm giác phát rồ, mặt tái mét đi.

Thi Trường Huyền xách Cao tổng từ trong tay Tạ Linh Nhai sang, mấy vệ sĩ kia liền bao quanh bốn phía Cao tổng, cũng coi như là rất có đạo đức nghề nghiệp, nhưng nhìn cảnh tượng trước mắt bọn họ tự biết không giúp đỡ được gì, mấy người đều đứng ở phía sau Thi Trường Huyền.

Thi Trường Huyền thấy Tạ Linh Nhai thay vì nói bị siết đau, thì dường như buồn nôn càng làm cho hắn khó chịu hơn, tiến lên chặt đứt đầu lưỡi, nói rằng: "Đây là dây thừng thắt cổ của quỷ treo cổ, không phải lưỡi thật."

Eo Tạ Linh Nhai buông lỏng, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, là dây thừng thắt cổ vậy còn được, nhưng nhìn thực sự quá làm người ta buồn nôn.

Nữ quỷ cũng ngã một lần khôn lên thêm, nhìn ra hai người này khó đối phó, kiếm gỗ đào trong tay bọn họ chính là khắc tinh của âm vật, đặc biệt là thanh kiếm của Tạ Linh Nhai còn được truyền mấy đời, trên đó tích lũy công đức trảm yêu trừ ma của các đời sư tổ, ngày thường còn cung phụng trước tượng Tam Thanh.

Quỷ treo cổ lấy dây thừng quấn người là để tìm kẻ chết thay, ả thấy đã hết hy vọng, hung tợn nhìn mọi người một cái, đặc biệt là Cao tổng, nhìn đến độ cả người Cao tổng phát lạnh, xong ả lập tức quay người muốn đi.

Sắc mặt Cao tổng tái xanh, tay chân lạnh băng, có loại cảm giác ả nhất định sẽ quay lại...

"Nè, ai nói mày có thể đi?" Tạ Linh Nhai vung một kiếm ra, "Phổ tại vạn phương, đạo vô bất ứng!"

"A --!" Nữ quỷ xoay một vòng trên không trung, bị kiếm khí quét đến ngã xuống đất.

Cao tổng: "..."

Tạ Linh Nhai xông lên đạp một cước trên mặt ả, lại là một kiếm đóng giữa ngực bụng ả.

Con quỷ này còn dẻo dai hơn mấy con Tạ Linh Nhai từng đánh trước đây, kêu rên liên hồi, âm khí trên người phả ra tứ tung, nhưng vẫn chưa hồn phi phách tán, chỉ không ngừng rít gào thê lương, muốn lấy tay đẩy kiếm gỗ đào ra, nhưng lại không đụng vào được.

Đầu lưỡi ả vung lung tung, theo cẳng chân Tạ Linh Nhai đạp mặt ả hướng lên trên, quấn trên mắt cá chân một vòng. Mắt cá chân Tạ Linh Nhai lộ ra bên ngoài, đầu lưỡi lạnh lẽo, ẩm ướt dính vào da dẻ, còn quấn chặt...

Tạ Linh Nhai nổi trận lôi đình, "Thi đạo trưởng anh kéo giùm một chút, tôi phải rút lưỡi ả ra siết chết ả!"

Thi Trường Huyền: "..."

Cao tổng & vệ sĩ: "..."

... Người ta còn chưa xuống địa ngục, đã bị rút lưỡi ở đây rồi?

Một phòng người nhìn Tạ Linh Nhai ẩu đả nữ quỷ, nhất thời không khí vốn dĩ âm lãnh dính ngấy dường như cũng không còn dọa người đến vậy, Cao tổng đẩy vệ sĩ nâng đỡ mình ra, tự mình đứng vững, lau lau mồ hôi lạnh trên trán.

Thi Trường Huyền đi tới dán một lá bùa trên đầu lưỡi nữ quỷ, cái lưỡi dài kia lập tức xụi lơ, không cách nào cử động nữa, chỉ có phần eo còn thỉnh thoảng co rút vì cảm giác thiêu đốt do gỗ đào mang đến.

Tay Tạ Linh Nhai còn nắm chặt Tam Bảo kiếm, bị Thi Trường Huyền khuyên can kéo ra một chút, nhắc nhở: "Chúng ta còn muốn hỏi ả."

Tạ Linh Nhai hít sâu mấy hơi, bình ổn tâm tình.

Hắn cũng không muốn thô bạo với nữ sĩ như vậy, thế nhưng cách làm của con nữ quỷ này thực sự quá khiêu chiến giới hạn của hắn, phút chốc dán vào da chân hắn, hắn liền cảm thấy trong đầu mình tựa như có sợi dây cung căng lên đứt phựt.

Tạ Linh Nhai ngồi ở mép giường, rất mệt lòng, không muốn nhúc nhích, "Anh hỏi đi."

Thi Trường Huyền rút Tam Bảo kiếm ra, hỏi nữ quỷ kia ai sai khiến ả.

Nữ quỷ hết sức yếu ớt, khoa tay múa chân ra hiệu là mình chỉ bất tri bất giác theo Cao tổng, bởi vì trên cổ hắn có dấu hiệu, ả liền tự nhiên nhớ kỹ người này, tìm tới hắn, siết chết hắn.

Cổ quấn dây thừng, cho nên dẫn quỷ treo cổ tới ư?

Nữ quỷ này không phải trực tiếp bị người ta sai khiến, mà là có người nghĩ cách làm dấu trên người Cao tổng, sau đó tự nhiên có quỷ bị dẫn tới.

Lúc này tâm tình Tạ Linh Nhai cũng gần như đã khôi phục, nói với Cao tổng: "Vậy người này nhất định là có tiếp xúc với ngài, từ hôm qua tới hôm nay, ngài đã đi những nơi nào?"

"Ngoại trừ đạo quan, thì chính là trong nhà và phòng làm việc." Bởi vì dấu hiệu cổ quấn dây thừng xuất hiện ngay sau tai treo tiền giấy, nếu cần tiếp xúc với hắn, vậy phạm vi lập tức rút nhỏ, trong đầu Cao tổng cũng đang không ngừng suy nghĩ ai có khả năng này.

"Người này, ngày mai nhất định sẽ hỏi thăm tình huống của tôi." Cao tổng trầm ngâm nói.

"Không sai, người này muốn làm phép cũng sẽ có công cụ." Tạ Linh Nhai suy nghĩ một chút, "Ngày mai ngài cũng đừng đến công ty, tiếp tục chờ ở đây, con quỷ này chúng tôi cũng không để cho nó chạy, người kia nhất định sẽ không nhịn được nghĩ cách tìm tòi nghiên cứu. Bây giờ thì nghỉ ngơi trước đi."

Những người khác hai mặt nhìn nhau, dưới đất còn có một nữ quỷ, trong phòng cũng bừa bộn khắp nơi, lại không thể thuê một phòng khác rút dây động rừng, còn ngủ cái gì mà ngủ.

Con quỷ treo cổ này quá hung ác, mỗi ngày tìm thế thân, Tạ Linh Nhai đương nhiên không dám mang về làm đội tuần tra, chỉ có thể tạm thời bắt về cho Thi Trường Huyền làm phép.

Tuy Tạ Linh Nhai liên tục bảo đảm nữ quỷ đã không có cách nào nhúc nhích, còn nhét vào trong một phòng xép, nhưng bọn họ vẫn còn sợ hãi, mãi cho đến hừng đông bốn giờ, Cao tổng mới ngủ được.

...

Hôm sau, dựa theo thương lượng, Cao tổng không đến công ty, mọi người tiếp tục ngồi ở trong phòng khách sạn.

Bảy giờ rưỡi, cửa phòng bị gõ vang, vệ sĩ đi tới nhìn mắt mèo, quay đầu lại nói: "Cao tổng, là phu nhân của ngài."

Cao tổng nhất thời hoảng hốt, "Sao cô ấy biết tôi ở đây? Không phải tôi nói tôi đi công tác sao."

Tạ Linh Nhai cũng hơi sửng sốt, xong có chút buồn cười, "Cao tổng, có phải phu nhân anh hiểu lầm anh..."

Cao tổng: "..."

Cao tổng cũng nghĩ vậy, tuy rằng hắn không biết mình lòi ở chỗ nào, thế nhưng ở phương diện này phụ nữ hệt như thám tử, hắn cũng chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ, tự mình đứng dậy đi mở cửa.

Sau khi cửa mở, một người phụ nữ xinh đẹp đứng ở bên ngoài, sắc mặt thấp thỏm, vừa nhấc mắt nhìn thấy Cao tổng, còn có một đám đàn ông phía sau hắn, nhất thời: "..."

"Bà xã." Cao tổng lúng túng nói, "Anh không phải cố ý lừa em."

Cao phu nhân cạn lời bước vào, "Giở trò quỷ gì đó, anh đặc biệt ra ngoài mướn phòng chơi cờ tỉ phú à?"

- - Trên đất còn bày bộ cờ tối hôm qua nhóm vệ sĩ chơi.

"Nói ra rất dài dòng." Cao tổng đóng cửa lại, giới thiệu cho Tạ Linh Nhai và Thi Trường Huyền, "Đây là phu nhân của tôi. A Tuệ, đây là Tạ tiên sinh và Thi tiên sinh."

Cao phu nhân nhìn hắn xưng hô với hai người trẻ tuổi thật khách khí, cũng ngại ngùng gật gật đầu, "Quấy rầy rồi."

Tạ Linh Nhai có hơi nghẹn cười, không dám cười ra, "Không có không có."

Mấy vệ sĩ kia cũng không tiện nhìn cố chủ mất mặt, mượn cớ ăn sáng đi ra ngoài.

Cao phu nhân nhỏ giọng nói với Cao tổng: "Buổi tối em làm thế nào cũng không ngủ yên được, cực kỳ hoảng hốt, luôn cảm thấy có phải là anh xảy ra chuyện gì rồi không, liền gọi điện thoại cho thư ký của anh, cậu ta vô cùng mờ mịt, em liền biết ngay anh không có đi công tác, sau đó tra được anh mướn phòng ở đây."

Cao tổng vừa cạn lời vừa cảm động, đây chính là vợ chồng đồng lòng, tối hôm qua xác thực là hắn suýt nữa xảy ra chuyện rồi.

"Để về anh nói cho em biết là chuyện gì xảy ra." Cao tổng an ủi cô một câu, không muốn nói ra ngay dọa cô.

Thi Trường Huyền như có điều suy nghĩ nói: "Vợ chồng Cao tiên sinh phu thê tình thâm."

Cao tổng còn hơi đắc ý, "Tất cả mọi người đều nói như vậy, tôi và phu nhân tôi là thanh mai trúc mã."

Thi Trường Huyền hỏi: "Trong nhà Cao tiên sinh hẳn là có camera nhỉ, có thể kiểm tra từ xa hay không?"

"Đương nhiên, có phần mềm." Cao tổng nghe anh nói vậy, tựa như là có manh mối, lập tức lấy máy tính ra, mở phần mềm lên.

Thi Trường Huyền yên lặng xem video, một lát sau, chỉ vào màn hình nói: "Đây là ai?"

Cao tổng liếc mắt nhìn, camera ở cửa, có người đàn ông đang trò chuyện với hắn, thời gian là trước tối, hắn nói rằng: "Đây là hàng xóm tôi lão Trương, gần đây còn đang bàn chuyện hợp tác, con người không tệ, hắn biết tôi xảy ra tai nạn xe, tới an ủi, còn uống hai ly." Hắn nhíu mày lại, "Không phải cậu cảm thấy... là hắn chứ?"

Giác quan thứ sáu của Cao phu nhân vô cùng nhạy cảm, từ động tác và lời nói kiểm tra camera của họ vừa rồi mà nhận ra được gì đó, lập tức nói: "Có ý gì? Cái gì mà là hắn? Lão Cao, tai nạn xe của anh có liên quan tới hắn sao?"

Cao tổng mím môi, cũng không biết nên nói thế nào, hắn còn chưa biết đến tột cùng có quan hệ gì, cũng không biết Thi Trường Huyền phán đoán thế nào, nghe ý ngầm thì, dường như nhận định có liên quan tới Trương Tiêu.

Thi Trường Huyền lại nhìn Cao phu nhân, "Ngài cũng cảm thấy như vậy sao?"

Lời này đáng để suy ngẫm, Cao phu nhân ngây ngẩn cả người.

Cao phu nhân nhìn nhìn Cao tổng, lẩm bẩm nói: "Em vốn cảm thấy hắn nhất thời hồ đồ, nhưng nếu như tai nạn xe có liên quan đến hắn, thì em không thể nhịn. Trương Tiêu hắn... từng thổ lộ với em hai lần, em đều cự tuyệt."

"Cái gì?! Tên khốn kiếp này!" Dù Cao tổng có tốt tính hơn nữa thì lần này cũng nổi cơn, quả thực giận không nhịn nổi, hơn nữa có chút cảm giác bị vả mặt, hắn còn mới vừa nói lão Trương không tệ, kết quả lại là kiểu không tệ như thế, đào góc tường nhà hắn!

Không đúng, đâu chỉ là đào tường, Cao tổng trầm mặt hỏi Thi Trường Huyền: "Chuyện này có liên quan với hắn ư?"

Thi Trường Huyền phóng to hình ảnh camera, chỉ vào một thứ lộ ra trong túi Trương Tiêu nói: "Dây thừng."

Mọi người nhìn kỹ, thật sự như là đầu dây thừng.

"Đây cũng là dây thừng thắt cổ, bây giờ có lẽ còn đang ở nhà anh, dùng để "đánh dấu" anh." Thi Trường Huyền nhàn nhạt nói.

"..." Cao tổng tức giận đến mắt mũi tối sầm lại, không cách nào tin tưởng tâm địa Trương Tiêu ác độc như vậy.

Cao phu nhân còn văn nhã hơn cả Cao tổng, nhưng vẫn hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Tạ Linh Nhai luôn ở bên cạnh nghe say sưa ngon lành, lúc này đột nhiên hỏi Thi Trường Huyền một câu: "Sao anh đột nhiên nghĩ ra việc xem camera trong nhà?"

Sao cứ hệt như là biết được gì đó, rồi mới theo đó mà đi tìm vậy.

Cao tổng nghĩ nghĩ cũng thấy thế, nhìn về phía Thi Trường Huyền.

"Có thể cho tôi sinh thần bát tự của Cao phu nhân không?" Thi Trường Huyền không trả lời mà hỏi lại.

Cao phu nhân vẫn mơ mơ hồ hồ, không hiểu rõ, nhưng thấy Cao tổng gật đầu, vẫn báo ra.

Thi Trường Huyền khẽ gật đầu, "Giáp ngọ tương kiến, lộc mã tương phùng, thái tuế phạm hồng diễm sát trong tứ trụ, sau ba mươi tuổi càng thêm rõ ràng. Xác thực là mệnh phạm hồng diễm sát, là tướng đa tình."

Anh nói rất hàm súc, thế nhưng đa tình có nói êm tai hơn nữa, thì còn không phải là phong lưu à.

Cao tổng lập tức phản bác: "A Tuệ với tôi tuy rằng không có con, nhưng tình cảm sâu nặng. Trương Tiêu nhất định là tương tư đơn phương."

Cao phu nhân vốn dĩ cũng mang vẻ mặt không thích, còn không hiểu nổi sao lão Cao lại đột nhiên mê tín, lúc này nghe vậy, liền nắm chặt tay Cao tổng.

Tạ Linh Nhai nhìn thấy dáng vẻ Cao tổng không chút nghi ngờ, nghĩ thầm Cao tổng thực sự là rất tin tưởng vợ hắn. Đổi thành những người khác gặp phải tình huống này, đều sẽ có một chút hoài nghi.

Thi Trường Huyền nhìn hai người họ, lạnh lùng nói: "Tôi chưa nói bọn họ tình đầu ý hợp."

Cao tổng: "..."

Lời này nói cứ như hắn tự đi kiếm sừng mà đội vậy, làm cho hắn rất phiền muộn.

"Tướng vợ chồng của Cao tổng vô cùng mỹ mãn, " Tạ Linh Nhai xen vào, có thể nói Cao tổng không có chỗ nào không tốt, gương mặt hắn vốn đã có tướng phúc khí hạnh phúc mỹ mãn, chỉ ngoại trừ khả năng con cháu không nhiều, nhưng xem tướng mạo thì cũng không phải hoàn toàn không có, có lẽ chỉ muộn chút thôi, "Có điều nếu Cao phu nhân có mệnh hồng diễm sát, khó trách anh nghĩ theo hướng tình thù."

Phúc khí của Cao tổng lớn đến mức không giống như người kéo loại thù hận đó tới, nhưng phu nhân hắn thì khác.

Hồng diễm sát là một loại hoa đào, nhưng không phải số đào hoa quá tốt, duyên khác phái của người có hồng diễm sát rất cao, cũng rất dễ phong lưu đa tình.

Có câu nói "nhậm thị phú hào quan hoạn nữ, hoa tiền nguyệt hạ hội giai kỳ*" chính là hình dung người có hồng diễm sát phong lưu bao nhiêu, như vậy tự nhiên là dễ gây nên các loại vấn đề tình cảm.

*Ý là "dù là gái nhà quan hay nhà hào phú, đều sẽ hẹn hò với trai trước hoa dưới trăng"

Cao phu nhân là bà chủ gia đình, nghĩ như vậy, đương nhiên phải ưu tiên kiểm tra camera trong nhà.

"Là vận thế của Cao tiên sinh đè lại hồng diễm sát của Cao phu nhân..." Thi Trường Huyền một lời nói toạc ra vì sao Cao phu nhân có hồng diễm sát, mà lại hạnh phúc mỹ mãn với chồng, "Trương Tiêu hiểu sơ về huyền học, có lẽ cũng nhìn ra Cao phu nhân có mệnh hồng diễm sát, ban đầu có phải là hắn vô cùng ngả ngớn không?"

Nói hiểu sơ sơ, là bởi vì tự Trương Tiêu không có cách nào trực tiếp gọi quỷ.

Cũng không biết Cao phu nhân có tin mệnh số hay không, nhưng cô rất phối hợp với chồng, nhanh chóng nhớ ra, nói rằng: "Đúng, lúc mới quen có hơi hơi, thế nhưng lần đó hắn nói nhận lầm người, sau đó liền bớt lại rất nhiều."

Mới đầu có lẽ Trương Tiêu cảm thấy Cao phu nhân khẳng định rất phong lưu, muốn thông đồng một chút, ai biết tình cảm vợ chồng Cao tổng tốt như vậy, phỏng chừng gã cũng chưa từng thấy người có hồng diễm sát còn có tình cảm hạnh phúc như vậy. Dù sao thì không phải mỗi hồng diễm sát đều lấy được người chồng tốt số phúc dày như Cao tổng.

Lui một bước thì, coi như Trương Tiêu không nghiên cứu về mệnh lý, nhưng chỉ dựa vào việc gã muốn phá hoại hôn nhân của người khác không thành liền ra tay hại người, thì cũng rất đáng ghét.

Tạ Linh Nhai không nhịn được nói: "Lạm dụng hiểu biết, thỏa mãn tư dục, vô liêm sỉ."

- - Hắn đây thiên tài như vậy, mà còn phải cần cù chăm chỉ bán hạt dưa lập nghiệp nè! Trương Tiêu thực sự là quá không biết xấu hổ!

Mệnh số gì đó Cao tổng cũng chẳng hiểu, thế nhưng dây thừng trong túi Trương Tiêu là thật, nếu không phải hắn ta may mắn, gặp được Tạ Linh Nhai và Thi Trường Huyền, có lẽ cứ như vậy mà chết "ngoài ý muốn". Hơn nữa nếu như vậy, trong nhà Trương Tiêu nhất định sẽ có vết tích, có thể chứng thực có liên quan tới gã.

Cao tổng cúi đầu yên lặng một hồi, mới lành lạnh nói: "Đa tạ hai vị tiên sinh, tôi sẽ xử lý tốt chuyện này."

Tuy Trương Tiêu lợi dụng thủ đoạn quỷ thần hại người không có cách nào định tội, nhưng Cao tổng cũng không phải người bình thường, hắn đã nói như vậy, đương nhiên là có sách lược vẹn toàn khiến Trương Tiêu nhận tội, cũng có thể là làm cho Trương Tiêu không cách nào động thủ nữa, loại mưu mẹo nham hiểm này, chỉ có thể hại người chưa có phòng bị mà thôi.

Còn nếu thực sự không được, thì Tạ Linh Nhai rất bằng lòng tiếp tục nhận việc.

Có điều bây giờ, trong lòng Tạ Linh Nhai và Thi Trường Huyền hiểu rõ, cũng liền không nói gì thêm.

Thi Trường Huyền chỉ nghiêng đầu nói với Tạ Linh Nhai: "Bùa đổi vận của cậu có hiệu quả phải không?"

"Đúng, Hoàng Tiến Dương từng thử rồi. A, ý là cái này có thể phá hồng diễm sát sao?" Tạ Linh Nhai chợt nghĩ, dù mệnh Cao tổng có tốt hơn nữa, nhưng đối mặt loại ác sát này, đè ép cũng rất khổ cực, lần này đã kéo một tên thần kinh như Trương Tiêu tới, thôi vẫn nên hóa giải cho thỏa đáng.

Nếu không nhờ Thi Trường Huyền, hắn cũng không biết có thể dùng như thế, lúc này nói với Cao tổng xong liền vẽ một lá đưa cho hắn ta.

Cao tổng vô cùng tin phục hai người họ, dù sao cũng tận mắt nhìn thấy Tạ Linh Nhai điên cuồng ngược quỷ treo cổ, lúc này nghe nói hồng diễm sát có thể dựa vào bùa chú hóa giải, nào có không vui.

Cao tổng vừa muốn kể lại chuyện đã xảy ra với Cao phu nhân, lại vừa muốn đi chứng thực chuyện Trương Tiêu, hẹn lần sau đến viếng thăm xong liền vội vã rời khỏi.

Tạ Linh Nhai khá là cảm khái.

Mệnh số vốn dĩ khó lường, lúc người với người tương tác, giống như vợ chồng Cao tổng, sản sinh ảnh hưởng với nhau, vận mệnh quấn quanh với nhau, thay đổi lẫn nhau, có vô vàn khả năng.

_

_

Cao tổng nói giữ lời, trở về còn đặc biệt tri kỷ hỏi Tạ Linh Nhai, là muốn tiền mặt hay là hắn trực tiếp tìm thợ thủ công đặt làm tượng thần vàng ròng đưa tới.

Đúc tượng thần không phải là việc nhỏ, nếu như tùy tiện làm, làm tượng thần có chỗ bị lỗi, vậy sẽ thành tà thần.

Đặt làm tượng đồng bình thường còn được, còn tượng vàng, lại đắt như vậy, Tạ Linh Nhai sợ mình tìm phải người không đáng tin cậy.

Lúc trước Cao tổng nói quyên kim thân, kỳ thực là thù lao, cho nên mới hỏi Tạ Linh Nhai có muốn nhận tiền mặt hay không, mà Tạ Linh Nhai tích tiền vốn cũng là để đúc kim thân, nên dĩ nhiên liền nhờ hắn ta hỗ trợ.

Cao tổng có người bạn cũng tin đạo, cho nên có con đường, hắn tìm bạn hắn, hẹn một thợ thủ công già có tiếng trong giới, nhưng thời gian làm tương đối lâu, phải nửa năm sau mới có thể làm xong thỉnh về trong quan.

"Cậu không gấp chứ? Tôi thấy tượng thần chỗ cậu hình như cũng là mới nhỉ." Cao tổng hỏi Tạ Linh Nhai như vậy, thật ra hắn ta cũng không ngờ Tạ Linh Nhai lại chọn nhận tượng thần, nhưng lại cảm thấy cũng đương nhiên, rất thành kính.

"Tôi thì không gấp..." Tạ Linh Nhai nghĩ thầm, thế nhưng tổ sư gia gấp hay không tôi cũng không biết.

Lúc Tạ Linh Nhai dâng hương cho Vương Linh Quan, hồi báo lại là sẽ có người quyên một tượng vàng, nửa năm sau có thể làm xong, hắn nhấn mạnh một chút là mời thợ thủ công trứ danh chế tạo.

Lúc quăng mảnh âm dương, Tạ Linh Nhai còn sợ Vương Linh Quan lại gây chuyện nói nửa năm này không gặp người khác, kết quả hai mảnh âm dương kia lại đứng thẳng hướng lên trên.

Mới đầu Tạ Linh Nhai suýt bị hù chết, hai cái sừng nhọn hướng lên trên là đại hung, không phải bực bội nữa chứ, hay là đang do dự?

Có điều ngay sau đó Tạ Linh Nhai liền phát hiện, hai mảnh âm dương chỉ đứng thẳng xoay vài vòng, sau đó lạch cạch rơi xuống, trở thành thánh bôi một trái một phải, đại biểu thần linh tán đồng.

"Đây là ý gì vậy..." Tạ Linh Nhai suy nghĩ kỹ một chốc. Lần trước hắn nói chỉ có thể đúc tượng đồng, mảnh âm dương cũng đứng thẳng, do dự một chốc mới lảo đà lảo đảo ngã xuống, bởi vì tổ sư gia vô cùng ấm ức với việc hắn chém giá. Lần này đứng thẳng còn xoay chuyển mấy lần, lại là có ý gì?

Aiz, làm đạo sĩ cũng không dễ dàng, chỉ mỗi việc giao lưu với thần linh này thôi, cũng phải có sức hiểu biết rộng. Hắn còn chưa phải đạo sĩ nữa, chỉ là một tên không nghề nghiệp, nghĩ đến rớt cả tóc.

Nhưng dù sao thì cuối cùng cũng là thánh bôi, Tạ Linh Nhai vẫn cất mảnh âm dương đi.

Ra khỏi điện thờ phụ, Tạ Linh Nhai nhìn thấy Trương Đạo Đình đang hái rau dưa, liền đi tới oán trách một chút: "Lần sau anh tới quăng mảnh âm dương đi, tôi không hiểu nổi mấy ông thần đó đang nghĩ cái gì nữa."

Trương Đạo Đình mờ mịt nói: "Làm sao vậy?"

Tạ Linh Nhai nói: "Tôi xem ý nghĩa của mảnh âm dương truyền xuống, không hề nói cho tôi biết đứng lên xoay vài vòng sau đó ngã xuống thành thánh bôi là có ý gì. Lần trước tôi còn nhìn ra được, lúc này thật sự không rõ, anh nghĩ ra được không?"

Trương Đạo Đình biết Tạ Linh Nhai bói chuyện gì, hắn ta suy nghĩ một chút, do dự nói: "Cậu xem có thể là còn vui vẻ hơn cả thánh bôi hay không... tổ sư gia vui vẻ đến xoay vòng vòng..."

Tạ Linh Nhai: "... Tôi tin anh mới có quỷ!"

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3