Phong Lưu Chân Tiên - Chương 70
Chương 70: Trở lại một mình
Dương Thiên bật cười, tại sao mọi người khi nghe đến thân phận giả của hắn đều nhận định hắn là Nguyên Anh kỳ đại tu sĩ. Dương Thiên cũng không biết, đây là tư tưởng chung của mỗi người. Mỗi môn phái đều có thủ hộ giả, đại diện cho người mạnh nhất. Vậy thủ hộ giả của đại lục, đại biểu cho người mạnh nhất đại lục.
Ẩn thế đại lục tuy không bằng trước kia, nhưng Kim Đan hậu kỳ tu sĩ cũng có không ít. Dương Thiên là thủ hộ giả, tu vị chắc chắn phải đạt đến Nguyên Anh kỳ. Về phân cảnh giới cao hơn, căn bản chưa có ai từng nghĩ tới.
Tất nhiên hắn cũng sẽ không giải thích bất kỳ cái gì, ta chỉ đưa ra thông tin, các ngươi tùy tiện dự đoán a.
Tô Nguyệt Nhi thấy Dương Thiên không trả lời, càng thêm chắc chắn về suy nghĩ của mình:
- Nếu thân phận của ngươi đã sáng tỏ. Ta cũng sẽ không tiếp tục ở lại đây. Sư phụ căn dặn ta nói với ngươi: “Có thời gian đến Thiên Sơn Thánh phong đàm đạo một chút”.
Dứt lời, Tô Nguyệt Nhi cũng không dây dưa, đi vào trong nhà thu dọn hành lý. Dương Thiên ngẩn ra, lần này hố to rồi, phiền phức không những không ít đi mà còn nhiều hơn. Hơn nữa hai đại mỹ nữ còn đồng thời bỏ đi. Chờ Tô Nguyệt Nhi đi ra, Dương Thiên liền lên tiếng:
- Ngươi không phải muốn tu luyện Bách Kiếm quyết sao, ở lại đây ta sẽ tiếp tục dạy cho ngươi.
- Không cần, nguyên lý cơ bản của Bách Kiếm quyết ta đều đã hiểu. Chỉ cần chăm chỉ tu tập một thời gian. Tin tưởng trước khi diễn ra Tranh Đoạt chiến có thể đại thành. Phải rồi, với thân phận hiện giờ của ngươi, cũng sẽ không thể tham gia Tranh Đoạt chiến.
- Tại sao?
Tô Nguyệt Nhi nhìn hắn như một thằng ngốc:
- Ngươi có thể động não một chút sao. Tu vị cùng thân phận hiện tại của ngươi vốn đã không phù hợp để tham dự. Dù hiện tại ngươi mang danh nghĩa là thành viên của Ám tổ, nhưng không có bất kỳ thế lực nào công nhận điều đó.
Dương Thiên gật đầu, chuyện này đối với hắn mà nói là một chuyện tốt. Hắn cũng không thích chuyện giả heo ăn thịt hổ, quá mức vô nghĩa rồi. Thấy Tô Nguyệt Nhi quyết tâm rời đi, Dương Thiên cũng không tiếp tục ngăn cản, lấy ra một cái vòng tay đưa cho nàng:
- Ngươi đã quyết rời đi, ta cũng sẽ không ngăn cản. Tặng ngươi vật này làm kỉ niệm.
Chiếc vòng này cùng với chiếc vòng lúc trước tặng cho Tần Tuyết giống nhau như đúc, chỉ khác biệt về màu sắc. Tô Nguyệt Nhi tiếp nhận vòng tay, chăm chú quan sát một hồi:
- Đây là một món Linh bảo, ngươi cũng rất hào phóng a.
Trong mắt của nàng, chiếc vòng tay này tuy tỏa ra linh khí nhưng rất yếu ớt, công dụng chủ yếu chỉ là làm đẹp. Thiết kế một món linh bảo chỉ để tặng cho nữ nhân, chỉ có thể dùng hai từ lãng phí. Vì vậy hai từ hào phóng Tô Nguyệt Nhi nói ra với vẻ trào phúng.
Dương Thiên mặt đen lại, tặng lễ vật mà còn bị chê cười, thực sự là người hiền dễ bị ức hiếp mà. Quay đầu đi thẳng vào trong phòng, hắn hiện tại cũng không có tâm trạng ăn uống gì nữa.
Tô Nguyệt Nhi cất chiếc vòng tay vào rồi đi ra ngoài, lóe lên một cái liền biến mất. Mọi thứ đã rõ ràng, nàng cũng không cần phải tiếp tục ở lại. Dương Thiên có muốn đến hay không là chuyện của hắn.
Quay trở lại phòng, Dương Thiên buồn chán không có việc gì làm. Chợt nhớ đến nữ sát thủ vẫn ở phòng bên cạnh liền đi qua. Nữ sát thủ lúc này đang ngồi trên giường, vẻ mặt thất thần. Thấy Dương Thiên đi vào liền xông đến:
- Dương Thiên, ngươi đã làm gì ta. Tại sao tu vị của ta hoàn toàn biến mất.
Chuyện này Dương Thiên cũng biết được. Chất độc khí ấy đã chạy khắp thân thể nàng, hắn dùng Thái Dương chi lực để tiêu trừ hết. Nhưng Thái Dương lực quá mức bá đạo, chút ít linh khí cỏn con nàng tu luyện được đều bị nó hóa thành hư vô. Tu vị mất hết, trở thành phàm nhân.
- Chất độc ngươi trúng rất nặng, tuy chữa khỏi được. Nhưng đồng thời cũng khiến tu vị của ngươi mất hết.
Nữ sát thủ ngồi bệch xuống giường, cả người run rẩy. Đối với một số Tu Chân giả mà nói, tu vị còn quan trọng hơn sinh mạng của họ. Dương Thiên thấy vậy liền an ủi:
- Không cần lo lắng. Căn cơ của ngươi hoàn toàn không bị ảnh hưởng, có thể tu luyện lại một lần nữa.
Nữ sát thủ mặt cười bi thương:
- Ngươi nói nghe thật đơn giản. Ngươi có biết ta từ nhỏ đã tu luyện. Trải qua biết bao nhiêu khó khăn mới được như vậy không?
- Đó là do công pháp ngươi tu luyện không thích hợp. Ta đã kiểm tra thể chất của ngươi, bộ Ám Linh quyết này rất phù hợp với ngươi.
Dương Thiên trong lúc nói chuyện, một tay đặt lên đỉnh đầu nàng. Một bộ công pháp hiện lên trong đầu nữ sát thủ. Tuy nàng không biết bộ công pháp này lợi hại cỡ nào, nhưng về độ thâm ảo thì vượt xa công pháp cũ của nàng.
Vẻ mặt cảnh giác nhìn Dương Thiên:
- Ngươi dễ dàng cho ta một bộ công pháp như vậy. Ngươi muốn ta làm chuyện gì.
Dương Thiên mặt lại đen lại, hôm nay bước chân ra khỏi cửa không để ý. Hai lần có ý tốt tặng lễ vật đều bị khinh bỉ cùng nghi ngờ. Nhân phẩm của hắn từ khi nào lại kém như vậy.
- Điều kiện tất nhiên là có?
- Quả nhiên là như vậy. Mau nói đi.
- Chỉ cần cho ta biết tên của ngươi là được?
Nữ sát thủ lại nghi ngờ nhìn hắn, đây là do bản năng của nàng khi còn là sát thủ:
- Thật sự chỉ cần như vậy.
- Đúng vậy.
- Ta được mọi người gọi là Độc Nữ, tên thật là Thanh Vũ.
Dứt lời, Thanh Vũ đứng dậy đi ra ngoài. Dương Thiên liền ngăn cản nàng lại:
- Ngươi hiện giờ đã không còn là sát thủ, không có nơi nào để đi. Chi bằng ở lại đây. Ngươi xem, mọi điều kiện rất tốt, hơn nữa rất rộng rãi, ta còn có thể chỉ dạy ngươi tu luyện.
Thanh Vũ dừng lại suy nghĩ một hồi, liền nói:
- Ta bây giờ có việc phải đi. Nếu sau này ngươi vẫn tiếp đón, ta sẽ không từ chối.
Nói xong liền đi ra ngoài, Dương Thiên cũng không tiếp tục ngăn cản, xem ra nàng thật sự có việc gấp. Lén lút truyền vào cơ thể nàng một ít linh khí, nếu nàng luyện hóa thành công, tu vị rất nhanh sẽ đột phá Trúc Cơ kỳ. NOaNeDB Đây là Dương Thiên lo lắng nàng gặp nguy hiểm mà phòng ngừa
Lại quay trở về phòng, Dương Thiên chính thức trở lại cuộc sống độc thân. Tuy trước kia vãn vậy nhưng ít nhất cũng có mỹ nữ ở chung nhà. Hiện tại thực sự quá khắc nghiệt. Đang miên man suy nghĩ thì nhận được điện thoại, là Lý Bàn gọi đến:
- Dương Thiên, ngươi những ngay vừa rồi đã đi đâu. Tại sao ta lại không liên lạc được?
Nghe được vẻ quan tâm của Lý Bản, Dương Thiên cảm thấy lạnh gáy. Tên Lý Bàn này không phải tình trường thất bại quá nhiều lần mà chuyển đổi sở thích rồi chứ.
- Ta mấy ngày qua thực sự rất bận, ngươi không có việc gì gấp cũng đừng tìm ta a.
- Sao có thể. Ta hiện tại có việc gấp rất muốn gặp ngươi. Ngươi hiện đang ở đâu, ta sẽ lập tức đến.
Dương Thiên giọng nói cảm thông:
- Lý Bàn, ngươi không nên như vậy. Ta biết ngươi vốn không soái, lại không có nhiều tại, cũng không có tài năng gì đặc biệt. Mỹ nữ cũng sẽ không ưa thích một tên như ngươi. Chi bằng ngươi hạ tiêu chuẩn xuống một chút. Chỉ cần hơi xinh xắn, à không, chỉ cần là nữ nhân là được. Tin tưởng ngươi rất nhanh sẽ có bạn gái.
Lý Bàn bên kia mặt đen lại, Dương Thiên đang nói cái gì hắn hoàn toàn không hiểu. Nhưng chắc chắn là đang chửi xéo hắn, cái gì mà không soái, không giàu, không có tài, chỉ cần là nữ nhân liền được. Hắn tuy không soái nhưng cũng có tiền, là hacker hàng đầu chả lẽ không có tài. Bạn gái tuy chưa có, nhưng nếu cố gắng không phải không thể.
Dương Thiên thấy Lý Bàn yên lặng, cho rằng mình đã nói trúng tâm sự của hắn, liền tiếp:
- Ta xem Tiểu Hoa cũng rất tốt. Tuy dáng người không được, nhưng tính tình rất ôn nhu, nghe nói nấu ăn rất ngon. Ngươi lấy nàng về, chỉ cần cẩn thận một chút thì sẽ không bị nàng đè gãy xương...
Lý Bàn đã không nhịn được, gào lền:
- Dương Thiên, ngươi im miệng. Tiểu Hoa ngươi thích thì cứ tùy tiện, ta sẽ không ngăn cản.
Nghĩ đến thân hình gần 200 kg của Tiểu Hoa. Trên trán Lý Bàn mồ hôi đã chảy ròng.