Phù Dao Hoàng Hậu - Quyển 5 - Chương 17
Phù Dao Hoàng Hậu
Quyển 5 - Chương 17 - Chương 6.3
gacsach.com
Nàng sải bước đi qua đám người, lúc đến dứt khoát, lúc đi cũng rất nhanh gọn, đám đông không nói tiếng nào lùi lại, nhường đường cho nàng, mọi người đều có chút hoang mang nhưng phần nhiều hơn chính là nể phục nhìn về phía vị tân minh chủ võ lâm từ đâu rơi xuống này, võ công cao cường, lại thông thạo bày mưu tính kế, một bụng mưu ma chước quỷ ma dù bọn bọ có chết cũng không nghĩ ra nổi, chỉ tùy tiện thôi mà đã cứu mạng bọn họ rồi.
Mọi người tuy đều là những hán tử thô lỗ, nhưng đều biết rằng, có một loại người từ trên cao nhìn xuống, nắm cục diện trong tay, giẫm mọi sự dưới lòng bàn chân, không phải là người để họ có thể đến gần, mà là người họ chỉ cần nghe theo là được.
Mạnh Phù Dao hờ hững bước đi trong ánh mắt sùng bái của đám hán tử lục lâm Bắc địa, nhìn sắc trời đã lờ mờ tối, mây trời tứ phía bắt đầu thắm sắc hoàng hôn, nàng mặt nhăn mày nhó nghĩ đến việc hôm nay phải ngủ lại trên núi, quay đầu nhìn về phía Trưởng Tôn Vô Cực, muốn nói vài câu song bỗng nhiên không biết nên nói gì.
Một lúc lâu sau nàng đành thở dài, tiếp tục im lặng tiến về phía trước.
Nguyên Bảo đại nhân lấy lòng chạy đến, ngồi xổm trên vai Mạnh Phù Dao, nàng liền giơ tay hất nó xuống, Nguyên Bảo đại nhân lại tiếp tục trèo lên, Mạnh Phù Dao tức giận, chìa tay ngắt lấy mấy nhánh hành mọc bên vách núi đang rủ xuống, đưa cho Nguyên Bảo đại nhân ôm lấy.
Nguyên Bảo đại nhân kinh ngạc sau đó giơ móng vuốt lên, ngoan ngoãn ôm lấy.
Mạnh Phù Dao tiếp tục tìm kiếm, tìm được mấy nhánh gừng cay, là loại có hương vị đặc biệt thơm ngon, lại giao cho Nguyên Bảo đại nhân ôm lấy.
Nguyên Bảo dại nhân suy nghĩ... Nó phải nghe lời, Nguyên Bảo nghe lời là có thể kéo lại được con trâu cứng đầu này, thế là nó tiếp tục ngoan ngoãn ôm hết mọi thứ vào lòng.
Mạnh Phù Dao lục trong túi, lôi ra một nắm muối nhỏ, lại đưa cho Nguyên Bảo đại nhân.
Nguyên Bảo đại nhân không ôm nổi nữa... Bụng nó rất lớn, nên vật ôm được có hạn, đành phải dùng miệng ngậm lấy.
Cứ khệ nệ đi như vậy được một đoạn ngắn, bên sơn đạo xuất hiện một rừng cây, Mạnh Phù Dao liền nói: "Dù sao tối nay cũng không kịp xuống núi, không bằng nghỉ lại đây đi."
Thiết Thành lập tức cần mẫn đi lấy củi nhóm lửa, Nguyên Bảo đại nhân ở giữa vẫn ôm chặt đám hành, gừng, muối kia.
Lửa đã được đốt lên, Mạnh Phù Dao lấy ra hai cái bánh mặn, ra hiệu cho Nguyên Bảo đại nhân lại chỗ nàng.
Nguyên Bào đại nhân nghĩ là nàng muốn cho nó ăn, vui vẻ chạy qua.
Mạnh Phù Dao túm lấy nó, lẩm bẩm: "Cũng to bằng cái chân gà đấy...". Nàng áp hai cái bánh kia lại, kẹp Nguyên Bảo đại nhân đang ôm hành, gừng, muối vào giữa.
Thiết Thành đang ôm tay nải giật mình buông tay, tay nải liền rơi xuống đất, hắn kinh ngạc nhìn Mạnh Phù Dao, hỏi: "Chủ tử, người định làm gì?"
"Nướng bánh kẹp." Mạnh Phù Dao xoay nhánh cây, hờ hững đáp lại.
Nguyên Bảo đại nhân cuối cùng cũng nhận thức được chuyện đang xảy ra, vội phát ra tiếng hét thảm thiết cùng tiếng kêu cứu vô cùng thê lương.
Trưởng Tôn Vô Cực duỗi tay, giải thoát "bánh kẹp Nguyên Bảo" từ trong ngọn lửa, thật ra nó còn cách lửa rất xa, hai khối bánh rất dày kẹp lấy Nguyên Bảo đại nhân, đến lông nó lửa cũng chưa hề chạm đến, nhưng tính chất ác liệt của chuyện vừa xảy ra với bản thân đã làm Nguyên Bảo đại nhân hồn bay phách lạc, hóa ra kẻ vô liêm sỉ kia để nó ôm hành gừng muối là vì muốn mang nó ra làm bánh kẹp!
Nguyên Bảo đại nhân ôm lấy Trưởng Tôn Vô Cực khóc đến đứt ruột đứt gan, aaa chủ tử, Nguyên Bảo đại nhân ta thực sự không dám giúp người nữa, tiếp tục giúp thì không còn là làm bánh kẹp nữa mà làm chó thui mất, người tự cầu nhiều phúc, tự mình giải quyết đi...
Trưởng Tôn Vô Cực nhẹ nhàng vỗ về nó, không nói gì chỉ nhìn ánh lửa, một người một chuột cô đơn ôm lấy nhau, đối mặt với cái mông lạnh lẽo của cái người nào đó đang ngồi lù lù bất động như một núi băng.
Sau một lúc lâu, người nào đó quay cái mông lạnh lại nói, "Ta đi kiếm củi để thay, lửa không nóng." Nàng không đại Thiết Thành lên tiếng liền rời đi.
Chưa đi được bao xa, nàng bỗng nhiên đá phải một đống thịt mềm mềm...
Cái đống thịt mềm mềm nằm ngay giữa đường, bị Mạnh Phù Dao giẫm liền kêu gào lên: "Ngươi lại giẫm! Tại hạ thật sự thật sự thật sự thật sự rất tức giận rồi!"
Mạnh Phù Dao khom người, dùng một chân giẫm lên khuôn mặt xinh đẹp như búp bê đang tức giận, chậm rãi chà xát đế giày, "Ngươi đừng ngại, cứ tức giận thêm chút nữa đi."
Nàng lạnh lùng nhìn tên nào đó đang chật vật phía dưới, vừa liếc liền nhìn ra được tên này có võ công, hơn nữa võ công cũng không tệ, chỉ là hắn đang bị thương, chân khí bị phong tỏa nên sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng mà khuôn mặt kia thật sự làm người ta yêu thích mà, mi mục như họa, tuổi còn trẻ nên tính tình vẫn có chút trẻ con, nhưng trong nét trẻ con ấy lại sinh ra phong thái tao nhã, trong sạch, tinh khiết, thật sự rất khiến người khác nảy sinh ý định phạm tội, Mạnh Phù Dao tạm thời đang có ác cảm với mọi nam nhân mà khi nhìn hắn cũng mơ hồ sinh ra thiện cảm. Tuy vậy, nàng vẫn như trước không hề khách khí, chà hết bên trái liền chà sang bên phải, kiên quyết biến mi mục như họa thành mi mục như bùn...
Sau khi chà xong, thấy thỏa mãn rồi, nàng đang chuẩn bị lần nữa giẫm qua người hắn mà đi, đột nhiên mũi nàng nhận được một mùi tanh vô cùng khó ngửi, cây cối bốn bề lay động rào rào, ngay sau đó, vô số bóng đen chui ra, mùi tanh từ bốn phía ngày càng nồng đậm, có tiếng thở phì phò, vô số những ánh sáng xanh ở độ cao bằng nửa thân người phát ra.
Ngay lập tức nàng nghe thấy tiếng Trưởng Tôn Vô Cực vội vàng chạy đến, "Phù Dao! Cẩn thận, là sói!""
"Thứ đồ có lông dài!"
Một tiếng thét chói tai vang lên như xé rách cả bầu trời đêm, làm tóc gáy Mạnh Phù Dao dựng hết lên, chói tai đến nỗi bầy sói cũng đồng loạt lùi lại phía sau, tên kia đột nhiên từ dưới đất bò lên, kinh sợ gần chết, nước mắt rơi lã chã, khuôn mặt giống như bùn, lao đến trong lòng Mạnh Phù Dao, ôm chặt lấy nàng rồi không động đậy nữa.
"Tại hạ sợ..."