Phù Dao Hoàng Hậu - Quyển 6 - Chương 44
Phù Dao Hoàng Hậu
Quyển 6 - Chương 44 - Chương 17.2
gacsach.com
Khi Mạnh Phù Dao vừa bước vào trong vườn, nhìn thấy khắp nơi đều là bình rượu, Trưởng Tôn Vô Cực ngồi khoanh chân dưới gốc cây, Nguyên Bảo đại nhân yên lặng ngồi bên cạnh bảo vệ, thấy nàng đến, nó vui mừng khôn xiết, định nhảy lên kéo nàng lại, Mạnh Phù Dao bèn lập tức quay đi.
Nguyên Bảo đại nhân sững sờ, ngơ ngác nhìn Mạnh Phù Dao thẳng bước không thèm quay đầu, nó ngậm móng vuốt lại quay đầu nhìn Trưởng Tôn Vô Cực, hắn chầm chậm mở mắt ra, bình tĩnh nhìn bóng lưng người đi rồi ôm Nguyên Bảo đại nhân vào lòng.
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve Nguyên Bảo đại nhân, nhẹ nhàng ngẩng đầu nhìn đám mây trên trời, Nguyên Bảo đại nhân yên lặng, vùi đầu vào trong lòng hắn.
Mạnh Phù Dao lặng lẽ đi đến phủ của Cửu Hoàng nữ.
Chuyện đến mức này, nàng đã không thể không quan tâm, dù cho nàng không phải là người của Phượng gia, thì ân oán giữa nàng và Phượng gia nhất định phải báo.
Chướng ngại lớn nhất của hoàng cung Toàn Cơ là Ngọc Hành, muốn tiêu diệt Ngọc Hành, chỉ có thể diệt Hoàng hậu trước.
Nhưng Ngọc Hành bảo vệ Hoàng hậu như vậy, trừ phi khiến bà ta ra khỏi cung một mình, nếu không thì không thể hành động được.
Tình hình lúc này quá hỗn loạn, Hoàng hậu chắc chắn sẽ không ra khỏi cung.
Không có cơ hội ta phải tạo ra cơ hội, đây là sở trường của Mạnh Phù Dao nàng.
Hôm đó, nàng và Cửu Hoàng nữ bàn bạc rất lâu, lúc về nhận được thư truyền tin của Chiến Bắc Dã: "Có cần xuất binh không?"
Mạnh Phù Dao suy nghĩ một lúc lâu mới trả lời: "Để xem tình hình đã".
Nàng với Trưởng Tôn Vô Cực, Tông Việt sống chung một mái nhà, Tông Việt có vẻ rất bận, vừa dưỡng thương vừa không ngừng gặp các thuộc hạ của hắn ở Toàn Cơ. Đường Quảng Đức của Tông Việt trải rộng khắp Đại lục Năm châu, thế nhưng thế lực của hắn ở Toàn Cơ phát triển sớm và mạnh mẽ nhất, trải qua mấy năm nay, có thể nói chỉ cần hắn hô một tiếng là có rất nhiều người hưởng ứng, Mạnh Phù Dao và Trưởng Tôn Vô Cực từ phía Bắc đi đến đây cũng nhận được rất nhiều sự giúp đỡ.
Tông Việt hình như có ra ngoài một lần, hắn đi ra ngoài với thân thể bị thương, lúc trở lại trông hắn càng ốm yếu hơn, đêm đó Mạnh Phù Dao nhận được thư của Tông Việt, xem hết bức thư, nàng nghĩ, mấy người nàng đã từng thân nhau vô cùng, bây giờ bỗng trở nên xa lạ như lúc đầu, ở sát phòng còn phải gửi thư cho nhau, nàng cay đắng bật cười.
Mấy ngày sau, Cửu Hoàng nữ và Thập Hoàng nữ đột nhiên bị ốm sau khi đi chùa về.
Biểu hiện bệnh trạng của hai người hệt như nhau, đều không ăn uống được gì, mặt đỏ, nửa đêm mê sảng như gặp ma, tất cả thái y đều bất lực, Vinh Quý phi và Hoàng hậu tìm tất cả danh y trong dân gian, họ đều nói là trúng tà.
Bà ta muốn đưa con gái vào cung, nhưng bệnh của Thập Hoàng nữ không thể đưa vào trong cung được, hơn nữa bà ta cũng rất sợ bệnh này.
Hoàng hậu nhiều lần muốn ra khỏi cung, nhưng Ngọc Hành không cho phép, bởi vì đối với người luyện cực dương đồng tử công (*) rất kiêng kỵ.
(*) Cực dương đồng tử công: Thuần đàn ông, không được dính một chút âm khí nào.
Lúc này đã là tháng Tư, chỉ cách ngày lập tân đế có mấy ngày, ba đạo quân vẫn giằng co ở thành Đồng, ngoài Tử Phi Phong và Thiết Vệ quân, quân đội chính thức không dám đánh nhau trực tiếp, dù sao bất cứ ai đứng lên làm phản trước đều sẽ trở thành kẻ địch của tất cả mọi người, sẽ là kẻ đen đủi nhất, ai nấy đều đang chờ chỉ thị của bệ hạ, chờ tân đế kế vị hoặc là dập tắt đám loạn này, hoặc là bị đám loạn này dập tắt.
Cả kinh thành Toàn Cơ đều căng thẳng, chờ đợi Sự "Thay đổi".
Mà sự "Thay đổi" này sẽ do ai dẫn đầu, không ai biết trước được.
Tuần thứ hai của tháng Tư, mưa phùn.
Lần này Hoàng hậu đứng ngồi không yên, lập tức vào điện tìm Ngọc Hành, sau đó các cung nhân được Hoàng hậu tin tưởng nghe thấy tiếng khóc, tiếng đập đồ như mưa rầm sóng dữ mơ hồ truyền ra, cả bọn lặng lẽ nhìn nhau, khẽ cười cười, ba kiểu cầu xin(*) lại bắt đầu như hàng trăm lần trước.
(*) ba kiểu cầu xin: là ba kiểu mà phụ nữ xưa thường dùng để đạt được thứ gì đó: “Một khóc hai nháo ba thắt cổ” một là khóc, hai là làm loạn, ba là dọa tự sát.
Một lúc sau, sóng yên biển lặng, đôi mắt Hoàng hậu còn ngấn nước đi ra thay đồ, truyền lệnh khởi giá.
Bà ta vội vã đi tới phủ Thập Hoàng nữ, để an toàn, bà ta làm theo lời Ngọc Hành, không ngồi kiệu mà ngồi trong xe ngựa với hắn ta, ra khỏi cung bằng cửa sau đi đến phủ Thập Hoàng nữ.
Dọc đường, bà ta không khỏi lo lắng, tay liên tục vò đuôi váy, không biết vì nghe hắn nói mà lo gặp nguy hiểm, hay là vì sợ hắn mà căng thẳng.
Từ trước đến nay, bà ta chưa bao giờ ngồi gần Ngọc Hành như thế, Ngọc Hành luyện đồng tử công, không gần nữ sắc, còn bà ta thì phải kiêng kị chuyện tiếp xúc nam nữ, trước giờ không cho hắn cơ hội lại gần mình, bà ta là Hoàng hậu Toàn Cơ, mẫu nghi thiên hạ, thân phận vô cùng cao quý, không được phép chạm vào bất cứ người đàn ông nào khác.
Mọi người chê cười bà ta độc ác, không xứng làm Hoàng hậu, định tội bà ta bằng việc bà ta giết người trong hậu cung, bà ta không cảm thấy mình sai, phu quân của bà ta, tại sao phải chia sẻ cho người khác? Một người phụ nữ vì bảo vệ địa vị và được chiều chuộng có thể làm bất cứ chuyện gì, bà ta cũng là người đọc sách, trong sách sử của tiền triều, hậu cung nào không có oan hồn? Phía dưới ngai vàng nào mà không có xương người chết? Người khác làm được, tại sao bà ta không thể làm?
Xe ngựa vội vàng đi, đệm ngồi không lớn, chỉ vừa đủ cho hai người, chân Ngọc Hành lắc lư theo xe ngựa, bà ta muốn tránh ra cũng không có chỗ tránh.
Không gian quá nhỏ, tâm trạng căng thẳng, cảm giác càng trở nên nhạy cảm, cách làn váy mỏng, bà ta có thể cảm nhận được da thịt chắc khỏe của đàn ông, tim bà ta đập thình thịch, chợt nhớ tới làn da nhăn nheo của Phượng Toàn, thậm chí Phượng Toàn còn ít hơn Ngọc Hành vài tuổi, cùng là da thịt đàn ông, tại sao có thể khác nhau đến như thế?
Bà ta năm nay bốn mươi tuổi, đang trong độ tuổi như lang như hổ, Phượng Toàn lại già sớm, đã lực bất tòng tâm với chuyện phòng the, cũng lâu rồi bà ta không được ai thân thiết, bà ta từng nghi ngờ Phượng Toàn có người khác, nên không còn sức lực để làm gì, thế nhưng không phải, Phượng Toàn thật sự quá già rồi.
Còn Ngọc Hành thì rất mạnh khỏe, nghe nói Thập cường giả đều biết cách bảo dưỡng nhan sắc, như Ngọc Hành, luyện đồng tử công từ nhỏ, hắn thay đổi rất nhiều, nhưng không có chút biểu hiện nào của việc già đi cả, đôi mắt bấy nhiêu năm qua vẫn sáng trong như nước... bây giờ nghĩ tới, tim bà ta liền đập thình thịch.
Thế nhưng Hoàng hậu Toàn Cơ cũng chỉ rung động một khoảnh khắc thôi, bà ta lập tức nghiêm túc ngồi thẳng người, đàn ông chẳng là gì so với địa vị cao quý cả, bà ta nhịn được.
Xe ngựa đến phủ Thập Hoàng nữ mà chẳng có chuyện gì, Hoàng hậu Toàn Cơ thở phào nhẹ nhõm, lại thấy buồn cười vì mình bị lây tính đa nghi của Ngọc Hành.
Phủ Thập Hoàng nữ tĩnh lặng trong mưa phùn, ngọn đèn vàng le lói được treo trên cao, biểu hiện nhà có người bị bệnh, Hoàng hậu nhanh chóng xuống xe, nhưng không nghe thấy tiếng bước chân đi theo sau mình.
Bà ta tò mò quay đầu, thấy Ngọc Hành ngồi yên lặng trên xe, khuôn mặt lo lắng nhìn ngọn đèn vàng kia, một lúc sau, hắn nói: "Ninh nhi, chúng ta về thôi!"
Hoàng hậu Toàn Cơ sững người, lập tức tức giận, cố gắng không khiến cho giọng mình trở nên chói tai: "Ngươi điên rồi! Đã đi đến cửa rồi còn đòi quay về?"
"Về thôi." Ngọc Hành kiên quyết nói, "Ta sẽ đảm bảo an toàn của ngươi và ta."
"Ta phải có trách nhiệm với con gái của ta!" Hoàng hậu Toàn Cơ giận dữ phất tay áo, quay đầu đi thẳng vào trong phủ, "Không phải con của ngươi, ngươi không thấy thương!"
"Ninh nhi!" Hắn đột nhiên nắm lấy tay áo bà ta, Ngọc Hành chồm người ra khỏi xe, khuôn mặt tràn đầy lo lắng:
"Nghe lời ta, về thôi!"
Nghe giọng hắn vô cùng cấp bách, Hoàng hậu Toàn Cơ dừng lại, bà ta không phải kẻ ngu, liền hỏi: "Có nguy hiểm sao?"
Ngọc Hành lại nhìn ngọn đèn kia lần nữa, không chắc lắm: "Có lẽ."
"Vó vẩn!" Nghe Ngọc Hành nói câu đó, Hoàng hậu Toàn Cơ liền điên tiết, mạnh mẽ rút tay áo ra khỏi tay hắn: "Ngươi đúng là bị mấy đứa nhóc con dọa cho chết khiếp rồi! Phủ Thập Hoàng nữ vốn dĩ có hơn ba nghìn hộ vệ, bên ngoài còn có Ngự lâm quân, bọn họ lấy can đảm ở đâu ra mà dám công khai tấn công vào phủ Thập Hoàng nữ? Kể cả có tấn công thật thì sao? Ngươi sợ?"
Bà ta hỏi thẳng vào mặt Ngọc Hành: "Ngươi sợ? Ngươi sợ?"
"Không phải thế..." Ngọc Hành há miệng, dường như không biết nói như thế nào, một lúc sau mới đáp: "Nói tóm lại, ngươi phải nhớ rằng, ta chưa bao giờ hại ngươi."
"Ngươi chưa từng hại ta, nhưng bây giờ, ngươi đang hại con gái ta." Hoàng hậu Toàn Cơ hừ lạnh, không quan tâm đi thẳng vào trong: "Ngọc Hành đại nhân, bản cung biết ngươi sọ chết, ngươi đi trốn trước đi, bản cung tự đi một mình được!"
Bà ta không thèm để ý đến hắn, giậm chân đi vào dưới sự hướng dẫn của người hầu trong phủ Thập Hoàng nữ, Ngọc Hành sững người đứng dưới mưa, quên cả vận khí phòng ngự, chỉ một lát cả người đã ướt đẫm, hắn hốt hoảng nhớ tới mấy năm nay, số lần nữ nhân đó và hắn cãi nhau nhiều không đếm được, nhưng bà ta chưa bao giờ bỏ đi không thèm để ý hắn như thế, đây là lần đầu tiên.
Hắn lại ngẩng đầu nhìn ngọn đèn kia, đúng là không có gì khác thường, kể cả phủ của Thập Hoàng nữ cũng không có sát khí, hắn vì một ngọn đèn vàng mà đứng im tại chỗ, thực ra là vì một câu nói mười bốn năm trước thôi.
Mười bốn năm trước, khi bạn cũ đến chơi, trong lúc hai người uống trà hàn huyên, hắn từng hỏi vui một câu: "Ta sống đến bao nhiêu tuổi? Chết ở đâu?"
Người nọ trả lời: "Đèn vàng, vần chân."
Hắn không hiểu hỏi lại, lão già kia cầm chén trà một lúc sau mới nói: "Đèn vàng là đèn vàng chứ sao?"
Hắn không tin, lại hỏi về vần chân, lão ta cười nói: "Vần chân trong thơ mà người không biết? Bốn thanh điệu ngươi cũng không biết à? Thanh bình, thanh thượng, thanh khứ, thanh nhập, kết hợp lại... bình thượng khứ nhập(*).”
(*) Trong tiếng Trung chỉ có bốn thanh điệu, kết hợp lại “bình thượng khứ nhập” có nghĩa là “đang từ bình thường thì lên, sau đó tiến vào”.
Lúc đó hắn đang uống trà, nghe bạn nói như thế liền nhảy lên đập cho lão ta một trận, "bình thượng khứ nhập" gì chứ, nói lời thô tục, hắn cả đời luyện đồng tử công, làm sao lại có thể "bình thượng khứ nhập"?
Thế nhưng, hôm nay hắn đã nhìn thấy đèn vàng.
Nhắc đến đèn vàng, cả đời này hắn nhìn thấy nhiều rồi, lúc đầu mỗi lần nghĩ đến lời này, hắn đều lo sợ bất an, thế nhưng thấy nhiều rồi cũng chẳng bị làm sao, buồn cười thật, tên kia nói chuyện không linh nghiệm gì cả, thế nhưng ngày hôm nay, nhìn thấy ngọn đèn kia, không hiểu sao tim hắn hoảng sợ đập liên hồi.
Thế nhưng hắn không thể lùi lại.
Nữ nhân kia đang ở nơi nguy hiểm.
Cả đời này, hắn chưa bao giờ để nữ nhân kia ở chỗ nguy hiểm, còn mình lại trốn đi cả.
Hơn nữa, có chuyện gì có thể xảy ra chứ? Hắn đường đường là Ngọc Hành, là người đứng hàng thứ tư trong hàng ngũ Thập cường giả, bị một ngọn đèn chết tiệt dọa sợ mà bỏ chạy, để nữ nhân mà mình yêu thương lại, thật là vớ vẩn.
Hắn đứng trong mưa, hít sâu một hơi, đè nén nỗi bất an lo sợ trong lòng xuống, vội bước đi vào phủ. Mưa xuân làm cho mặt đường ướt đẫm, phản chiếu ánh đèn lồng, Hoàng hậu thấy hắn đi vào theo, khóe miệng nhếch lên đắc ý, rồi lại nói bệnh của con gái không thích hợp để cho người ngoài đi vào, nên nhốt hắn ngoài cửa.
Ngọc Hành cũng không định đi vào mà chỉ ngồi ở phòng ngoài, hắn không thích hợp ngồi lâu ở phủ Thập Hoàng nữ, vừa bước vào hắn đã cảm thấy người không thoải mái, đành nhắm mắt điều tức. Tim hắn dần dần bình tĩnh lại, cả không gian tĩnh lặng, văng vẳng đâu đây tiếng chuông buồn bã.
Ngọn đèn vàng trên cao, xoay tròn ở trong gió, xoay trái... xoay phải... xoay trái...
Không biết tại sao đèn lại lệch hẳn sang một bén, đột nhiên rơi xuống đất rồi bùng cháy.
Bốn bề trở nên tĩnh lặng, tối tăm.
Ngọc Hành bình tĩnh cười, tiếp tục luyện công.
Thế nhưng, lần này hắn không thể luyện công được nữa.