Phúc Hắc Tiên Sinh - Chương 05-1
Phúc Hắc Tiên Sinh
Chương 5-1: Yêu thầm trong tim, cậu đừng nghi ngờ (Thượng)
gacsach.com
Tên ngốc Dung Tiểu Xuân thật đúng là không cảm nhận thấy sự để ý của ông chủ Bảo, cậu ủ rũ chán nản cũng đạt đến trình độ nhất định. Mà ông chủ Bảo cũng đang sốt ruột, bởi vì Dung Tiểu Xuân chậm chạp, bởi vì Dung Tiểu Xuân không cập nhật Blog nữa.
Kỳ thật Dung Tiểu Xuân cũng chẳng có hoạt động ngầm gì cả, buổi tối mấy ngày nay buổi tối cậu chỉ là quay lại tiểu khu đã trải qua mấy trận mưa kia, ngồi ngẩn người tại cùng một chiếc ghế dài và trên một vị trí.
Chỗ này không có gì thay đổi, nhưng mười năm qua đi, đã chầm chậm mang hơi thở xưa cũ. Chiếc máy bán cà phê góc đường đã chẳng còn tung tích, Dung Tiểu Xuân đành phải ra quán cà phê mua một tách. Không còn là mùi vị cà phê giá rẻ trong trí nhớ, nhưng uống vào vẫn đắng chát như vậy, đường và sữa hòa vào trước kia dường như đã biến mất.
Mấy hôm nay trời không hề mưa, song trong lòng Dung Tiểu Xuân như có một cơn mưa rơi xuống. Sắc vàng của đèn đường ấm áp khiến ban đêm rực sáng như thể ban ngày, Dung Tiểu Xuân nhìn khung cửa sổ từng nghĩ là cửa phòng ngủ Bảo Du, giống như lập tức trở về mười năm trước.
Hóa ra đã mười năm rồi, vậy mà bị lãng quên, xem thường mà bỏ qua tình cảm được mười năm. Thế nhưng lập tức phải kết thúc. Tỏ tình, bị cự tuyệt. Đây là kết quả Dung Tiểu Xuân đã nghĩ kỹ.
Chỉ dùng điện thoại nhắn tin được chăng, có phải rất không có thành ý không? Nhưng lời bày tỏ phải thốt ra như nào đây?
Tôi thích anh mười năm.
Tôi thích anh, đã được mười năm.
Anh biết tôi thích anh mười năm là đủ rồi, hài lòng chưa?
Ha ha, thật sự là cảm giác ngu ngốc, sẽ dọa Bảo Du chứ? Dung Tiểu Xuân có chút tự giễu. Chỉ có điều nghĩ đến người kia có thể lộ ra diễn cảm kinh ngạc, Dung Tiểu Xuân liền cứ thế hì hì cười.
Thực xin lỗi, phải tạo thành quấy nhiễu cho cậu. Nhưng cậu lợi hại như vậy, nhất định có thể giải quyết mà? Tôi thích cậu mười năm, mà cậu lần nữa quen biết tôi chỉ có hai năm. Dù cho tiếp tục làm phiền, rời đi người bạn chỉ quen vẻn vẹn hai năm, trái tim của cậu sẽ chẳng đau như tôi đi?
Càng lúc càng nghĩ lại thấy xót xa cho chính mình Dung Tiểu Xuân đã đi vào ngõ cụt.
Yêu đương như chiến trường chẳng qua chỉ là lời nói đùa, nhưng các loại ý tưởng kỳ quái và đi vào ngõ cụt sẽ luôn luôn tổn thương đến tâm. Sau khi bị thương, người khác lại nhìn chẳng thấy miệng vết thương. Vì thế lặng lẽ băng bó, nên miệng vết thương đó ngay cả với quân sư cũng không có ý muốn kể.
Đáng tiếc ông chủ Bảo đối với Dung Tiểu Xuân bế tắc hoàn toàn chẳng biết gì cả, hắn vốn tưởng rằng chỉ cần chờ tới lúc Dung Tiểu Xuân bày tỏ thì tốt rồi, tất cả đều vui vẻ. Thế nhưng biểu hiện gần đây của Dung Tiểu Xuân không giống như muốn thông báo, mà giống muốn tuyệt giao a!
Thật sự là dọa người. Đứa ngốc có lối suy nghĩ không bình thường đến tột cùng nghĩ đi đâu đây? Ông chủ Bảo rất đau đầu.
Vì thế ông chủ Bảo làm một việc trước đây hắn luôn luôn khinh thường. Hắn đăng ký một tài khoản, bắt đầu lập Blog Spring nhắn lại.
Blog chỉ là thùng rác thông minh cho những gì chưa từng nói với bạn bè ngoài đời thực của Dung Tiểu Xuân, cũng hoàn toàn chẳng để ý tới đề nghị kết bạn trên mạng, cho nên dường như không ai sẽ nhắn lại cho những lời vừa xấu xa lại vừa bực tức của cậu hết. Vì thế trông thấy Anthony nghiêm túc phản hồi, điều này đã khiến Dung Tiểu Xuân mấy ngày qua một mực phiền não cảm thấy vô cùng mới mẻ. Nếu tán gẫu một chút với người hoàn toàn xa lạ, hẳn là không sao chứ? Ít nhất người ngoài cuộc tỉnh táo hơn kẻ trong cuộc.
Anthony: Thấy bạn viết nhật ký, chẳng phải muốn đi bày tỏ sao? Tại sao không có đoạn kế tiếp nữa.
Spring trả lời Anthony: bày tỏ xong có thể ngay cả làm bạn bè cũng thể được nữa, cho nên muốn hoãn lại một chút.
Anthony: thực sự bạn không có niềm tin như vậy sao? Nói không chừng người kia sẽ cảm thấy rất cảm động.
Spring trả lời Anthony: tôi e sự thực thì cậu ấy lại cảm thấy bị quấy nhiễu. Nghĩ lại thì, cứ thêm một ngày làm bạn đi.
Ông chủ Bảo trầm mặc, bình thường Dung Tiểu Xuân thoạt nhìn không cẩn thận có chút ngu ngốc, nhưng kỳ thật cậu vẫn có chân thành và tinh tế của riêng mình. Vì thế kế hoạch chỉ có thể lặp lại!
Nhưng ông chủ Bảo còn chưa nghĩ ra kế hoạch mới, đã bị nhât ký mới của Dung Tiểu Xuân hù dọa. Hắn chưa bao giờ biết đến quan điểm “dùng bày tỏ để tuyệt giao” của Dung Tiểu Xuân. Vì chấm dứt mà đi bày tỏ, mười mấy năm đau lòng cùng hai năm tương đối đau lòng, những suy nghĩ mà ông chủ Bảo thoạt nhìn không thể tưởng tượng nổi, lại được Dung Tiểu Xuân yên lặng giấu ở trong lòng.
Thật sự thua luôn mà! Ông chủ Bảo xoa xoa ấn đường(điểm giữa hai lông mày), Dung Tiểu Xuân vì sao có thể ngốc đến thế này? Ngốc đến mức khiến người ta cảm thấy khổ sở.
Trên thế giới này việc gì có thể tiến hành một trăm phần trăm như mong muốn đây? Người suy tính cùng kế hoạch đều có hạn. Chỉ cần biết sai thì thay đổi là tốt rồi. Luôn luôn muốn bày mưu nghĩ kế như ông chủ Bảo rốt cục phải tự mình nhượng bộ.
Nói hành động là hành động, ngày hôm sau Plan B của ông chủ Bảo liền nhanh chóng khởi động.
“Tiểu Xuân, tối nay cậu để buổi trực ban luân phiên cho quyền quản lý làm, tôi mời cậu đi ăn tối.” Sáng sớm ông chủ Bảo đã gọi điện thoại.
“A, ” Dung Tiểu Xuân có vài phần vừa mừng vừa lo, “Sao lại đột xuất vậy?”
Ông chủ Bảo chẳng giải thích, chỉ nói: “Gần tối tôi qua đón cậu.”
Dung Tiểu Xuân mờ mịt nhanh chóng gửi tin nhắn cho đám quân sư: “Tiểu Hạ Tiểu Hạ, Bảo Du đột nhiên mời ăn tối!” “Quân sư quân sư, Bảo Du đột nhiên mời ăn tối!”
Mạc tiểu thư hhông hệ nhận được tin tức ông chủ Bảo thay đổi kế hoạch, tự nhiên sẽ chẳng biết hắn có chủ ý gì. Vì thế trả lời: “Ăn nhiều một chút, ngoan.”
Con Dung Hạ sau khi nghiêm túc suy nghĩ, nhắn lại: “Nhất định phải ăn đủ vốn, rượu thì gọi loại đắt một chút!”
Cho nên mới nói, quân sư tình yêu là người không đáng tin cỡ nào mà.
Thực thấp thỏm đến lúc chiều muộn, ông chủ Bảo đúng hẹn tới đón Dung Tiểu Xuân. Vì hoàn toàn không chuẩn bị, hôm nay Tiểu Xuân thay ra bộ đồng phục nhà hàng thì mặc quần áo bình thường, có chút xấu hổ, cũng không biết ông chủ Bảo muốn cậu đến chỗ nào dùng cơm.
Ông chủ Bảo bình tĩnh, lái xe qua hai con đường, lại là nhà hàng tầng dưới một văn phòng làm việc.
Vậy nên Dung Tiểu Xuân yên tâm, một thoáng đổ mồ hôi lạnh, hoa ra là khảo sát thị trường thôi. Vì vậy một cây thịt Dung Tiểu Xuân hoàn toàn xem nhẹ ông chủ Bảo, cứ thế nghiên cứu bố cục nhà hàng và chất lượng phục vụ. Ông chủ Bảo trông thấy Dung Tiểu Xuân nghiêm túc, không hề vạch trần, chỉ yêu thích trong lòng.
Ôm suy nghĩ đều tra thị trường, Dung Tiểu Xuân chọn một vị trí ở đại sảnh, bỏ qua hàng ghế lô. Hai người xem thực đơn gọi món, Dung Tiểu Xuân thừa dịp nhân viên phục vụ vừa đi, liền thao thao bất tuyệt nói lên cảm tưởng của mình. Từ trang trí của nhà hàng cho đến thái độ phục vụ, từ bố cục nghèo nàn đến giá cả. Cậu vừa xong, vừa thỉnh thoảng liếc trộm xem có nhân viên phục nào đi qua mà nghe được hay không.
“Tóm lại, mặt khác còn phải đợi đồ ăn mang ra mới biết được...” Rốt cục diễn thuyết xong bài phát biểu, quản lý Dung thở phào một cái, nhấc ly lên uống nước, lúc này mới chú ý ông chủ Bảo đang mỉm cười nhìn cậu. Khục, trực tiếp sặc một ngụm nước khiến quản lý Dung liên tục ho khan, mặt căng đến đỏ bừng.
“Tiểu Xuân cậu làm không tệ, rất có cách nhìn của mình.” Ông chủ Bảo vì cậu mà xoa dịu.
Dung Tiểu Xuân vội vàng gật đầu: “Nên vậy nên vậy, cảm ơn lời khen của ông chủ.” Rõ là không tự chủ lại nịnh hót. Kỳ thật trong lòng cậu vẫn đang ở chỗ ánh mắt của Bảo Du, gương mặt bị thiêu gay gắt.
Bảo Du trêu cậu cho hài lòng, rồi mặc cậu xấu hổ tại đây.
Dung Tiểu Xuân cảm giác mình lại thất bại, có chút ngượng ngùng trong yết hầu, chỉnh đốn lại nỗi lòng. Cậu vừa ngẩng đầu đã bị ông chủ Bảo gọi lại: “Tiểu Xuân, cậu nhìn người mới vào cửa kia.”
Dung Tiểu Xuân quay đầu trông về phía cửa ra vào nhà hàng, chỉ thấy mấy thành phần tri thức mặc âu phục đi đến. Trên mặt bọn họ có thể thấy một chút mệt mỏi, nhưng vẫn hiện ra nụ cười khách sáo, tựa hồ vẫn đang bàn luận công việc. Tuy nói là mấy người, nhưng khi đưa mắt nhìn sang lần đầu, có thể trực tiếp phát hiện một thanh niên bộ dáng tuấn tú ở trong đó, hào hoa phong nhã, rất là nổi bật.
“Ông chủ?” Tiểu Xuân có chút khó hiểu bật hỏi.
Ông chủ Bảo khẽ nhếch khóe miệng: “Người kia là của bạn trai cũ của tôi.”
Dung Tiểu Xuân bị sét đánh trúng, lập tức trong đầu chỉ có hai chữ: bạn trai bạn trai bạn trai bạn trai... Cả từ “Cũ” đã bị bỏ sót. Ông chủ Bảo cũng chẳng nói gì, mà kỳ thật cậu không cần hỏi, chỉ biết “bạn trai cũ” là vị trong kia. Thật là xuất sắc đến mức có thể liếc mắt một cái là thấy, Dung Tiểu Xuân khi vô cùng khiếp sợ vẫn còn có sức để cảm khái.
Hóa ra ông chủ Bảo từng có bạn trai, Dung Tiểu Xuân cúi đầu, che dấu biểu cảm trên mặt. Trong lòng cũng chẳng biết nên vui vẻ hay là khó chịu, hơn nữa cậu cũng không biết dụng ý của ông chủ Bảo là gì.
Nhân viên phục vụ mang đồ ăn đến, hai người bắt đầu yên lặng dùng bữa. Dung Tiểu Xuân thấy như đang ăn sáp, cái gì cũng nuối không trôi, hoàn toàn không còn tinh thần hăng hái như lúc mới đến. Cậu chỉ có thể một mực yên lặng âm thầm tự nhủ bản thân đây là công việc, cuối cùng miễn cưỡng nói một câu: “Đồ ăn của nhà hàng này nàm cũng tạm được.”
Ông chủ Bảo trông thấy dáng vẻ miễn cưỡng của Dung Tiểu Xuân, có chút đau lòng. Hắn khụ một tiếng, đột nhiên bảo: “Tôi và cậu ta là quen nhau trong thời gian du học, cậu ta là đàn em mà tôi luôn chăm sóc.”
Bàn tay Dung Tiểu Xuân khẽ run, rầu rĩ lên tiếng: “Ưhm.”
“Đó là người đầu tiên tôi thích, ” như thể có một sự mở đầu, những lời tiếp theo có thể nói ra khỏi miệng, “Trong lòng tôi tràn ngập vui mừng, nhưng thật ra cậu ta không thế nào đem tôi để trong tim. Tôi lại để cậu ta trong tim, toàn tâm toàn ý đối tốt với cậu ta. Cậu biết không? Nói gì mà nguyện ý trả giá hết thảy, cho dù đã là người yêu, luôn luôn không có cảm giác được đáp lại cũng khiến người ta chán ghét.”
Dung Tiểu Xuân không nói gì, vẫn đang yên lặng dùng cơm. Chỉ ra điều quai hàm phình ra, cứ như vậy dùng sức nhai, vẫn là thực nuốt không trôi.
Trầm mặc một lát, ông chủ Bảo tiếp tục: “Khi đó tôi còn trẻ, cảm giác không công bằng. Thế nhưng dùng lý do kiểu này chia tay có phải rất buồn cười không? Chuyện tình cảm thế này, ấm lạnh tự biết, cảm thấy bất công cảm thấy tủi thân, chẳng qua nói ra thì có vẻ ích kỷ mà thôi. Cho nên tôi luôn cố gắng duy trì tâm trạng vui vẻ, toàn tâm toàn ý, chỉ có thể không nhịn nổi suy nghĩ, cậu ta có cảm động chút nào không.”
Người kia là người bản thân quý trọng nhất nhưng cầu chẳng được, lại với người khác thật tâm mà không hề lạnh nhạt đối đãi. Cái loại tủi thân ghen tị và khó chịu này, làm cho viền mắt Dung Tiểu Xuân thoáng chốc nóng lên, trong lòng đau đơn dâng lên: “Cậu ta không thích anh sao?”
Cuối cùng dồn ép Dung Tiểu Xuân nói một câu mang theo âm mũi, Bảo Du nâng nhẹ gọng kính: “Tôi và cậu ta nói chuyện, nhưng khi có được đáp án lại khiến kẻ khác dở khóc dở cười. Cậu ta bảo chỉ vì tôi rất chăm sóc cậu ấy, cậu ta cũng có phần thích tôi, cho nên tạm thời hẹn hò xem thế nào, nhưng cớ gì phải để bụng như vậy. Hoàn toàn là quan hệ lý trí lạnh nhạt kết giao, giống như chỉ mình tôi cuồng nhiệt mà thôi. Bất quá ít nhất tôi cũng được hẹn hò với cậu ta, cầu người được người sao còn oán hận chứ? Thời đểm về nước, tôi liền chia tay cậu ta.”
Dung Tiểu Xuân phồng má hung hăng nhai, dáng vẻ tức giận.
Bảo Du thở dài: “Ngày đó tôi về nước, cậu ta nói cho tôi biết: trước tiên là nói về yêu một người thì tôi đã thất bại, bởi vì một người rất nhanh có thể được cưng chiều mà kiêu ngạo.”
Đồ ăn của Dung Tiểu Xuân lách cách rơi xuống mặt bàn.
“Cho nên, khi đó tôi rất đau lòng.”
——-
Chú thích một chút:
Nếu bạn nào có thắc mắc về tại sao Tiểu Xuân xưng hô không nhất quán với Bảo Du. Mình xin giải đáp:
– Bảo Du ở ngoài là cấp trên của Tiểu Xuân nên khi nói chuyện, Tiểu Xuân gọi là “anh” mới phù hợp. Vì hai người bằng tuổi nhau nhưng vị trí công việc lại khác nhau.
– Nhưng khi Tiểu Xuân nghĩ về Bảo Du, trong thâm tâm của cậu Bảo Du là một người bạn học, người mà cậu thích suốt 10 năm nên trog suy nghĩ, hai người chỉ ngang hàng nhau mà thôi.