Phượng Nghịch Thiên Hạ - Chương 1025
Chương 1025: Chủ của hắc ngọc 2
- Ý chính...
- Tỷ như ngươi vừa nói, người trong Cung Vạn thú ấy!
- Ta cũng chỉ đoán nàng ở bên trong, không chừng đoán sai rồi. - Yểm ngưng mi, rất ít khi nhìn thấy hắn thần sắc ngưng trọng, cho nên Nguyệt Dạ cũng thu hồi tươi cười, không còn nói giỡn.
Nàng thật cẩn thận hỏi: - Vậy ngươi nói cho ta biết, nàng là ai?
- Nàng là Hiên Viên Cẩn, hơn một trăm năm trước, trên Đại lục Tạp Nhĩ Tháp, không ai có thể đối địch được với nàng. - Yểm lôi kéo tay nàng, chậm rãi đi dưới ánh trăng phủ kín ngã tư đường.
Hiên Viên Cẩn? Tên này nàng chưa bao giờ nghe đến, có điều dòng họ Hiên Viên rất đặc biệt, hơn nữa mấy ngày hôm trước, nàng nghe người tên là Lệ Tà cũng nhắc qua một người họ Hiên Viên.
Hình như gọi là... Hiên Viên Vấn Thiên?
- Ngươi lần trước chẳng phải hỏi ta chuyện về Vạn Thú Vô Cương sao? - Yểm mỉm cười, cứ thế nói tiếp: - Cẩn nhi, chính là người sáng tạo ra Vạn Thú Vô Cương.
Nguyệt Dạ kinh ngạc, trong đầu bỗng nhiên hiện ra gương mặt cô gái kia, nàng không quá hai mươi tuổi, đã vậy quá lợi hại...
- Nàng là một thiên tài, cả đời chỉ say mê với đủ loại thuật pháp cường đại. Nàng trời sinh có thể gọi về năm loại thuộc tính nguyên khí, bởi vậy đánh bạo nghiên cứu Vạn Thú Vô Cương. Ngày qua ngày, đều là ta làm bạn với nàng. Ông trời không cô phụ khổ tâm của nàng, Vạn Thú Vô Cương rốt cuộc thành công, người thứ nhất thí nghiệm chính là nàng...
Nguyệt Dạ nghe xong trợn to hai mắt, mặc dù không rõ Vạn Thú Vô Cương đến tột cùng là cái gì, nhưng nghe khẩu khí của Yểm thì nhất định là một cái đủ để hủy diệt trời đất.
Hắn chỉ hời hợt nói mấy câu, nhưng quá trình đó tuyệt đối khổ không thể tả, lúc Vạn Thú Vô Cương nghiên cứu ra, nhất định trời đất biến sắc.
- Vạn Thú Vô Cương có thể truyền thừa, tỏ vẻ nàng thật sự thành công đúng không?
Yểm hoảng hốt cười một chút, gật đầu: - Xem như thành công chứ, nhưng ngay lúc đó Cẩn nhi không nghĩ đến sau khi nàng chết, Vạn Thú Vô Cương sẽ có lực cắn trả mạnh như thế.
- Cắn trả? - Nguyệt Dạ không hiểu.
- Lần nọ ở phía dưới tòa tháp thứ bảy, còn nhớ ma thú Quân Ly không?.
Nguyệt Dạ gật đầu, đây chính là ấn tượng khắc sâu a! Mặc dù không tận mắt thấy, nhưng hơi thở khủng bố cả đời nàng cũng không quên được!
- Hắn vốn là thần thú. - Yểm hời hợt nói một câu.
Nguyệt Dạ chợt dừng bước chân lại, ngẩng đầu, ngược ánh trăng, nhìn dưới ô đỏ, khuôn mặt Yểm tươi cười, trái tim bất giác mãnh liệt run lên một chút: - Đó là do Vạn Thú Vô Cương cắn trả?
Yểm nhẹ nhàng gật đầu.
- Chuyện này quá kinh khủng, từ thần thú biến thành ma thú, đó là...
Yểm cười khẽ, thần nhập ma không tính là khủng bố, càng khủng bố là mất đi bản thân.
Trong mắt hắn đến nay còn chưa tán lệ khí, có điều hắn rất may mắn. Năm đó Hiên Viên Vấn Thiên phong ấn hắn trong thân thể Hoàng Bắc Nguyệt. Nha đầu kia về sau trở nên rất cường đại, trực tiếp áp chế tà tứ ma tính của hắn. Bùa phong ấn ngày ngày biến hóa, hắn đi ra mới có thể tìm về bản thân đã đánh mất.
Nếu thân thể phong ấn là người khác, hoặc đổi thành Bắc Nguyệt quận chúa hôm nay, hắn sợ rằng còn quấy đến thế gian chao đảo một lần nữa!
- Hiên Viên Cẩn nếu cường đại thì vì sao chết trẻ như vậy, Vạn Thú Vô Cương cường đại thế, nàng hẳn là nghiên cứu thêm nhiều giải pháp khác, nàng là thiên tài, nhất định có cách phá giải! - Nguyệt Dạ kích động nói.
Yểm nói: - Nàng khó sinh mà chết...
Dứt lời, đôi mắt đỏ nhạt đột nhiên ngưng một chút, Yểm nghiêng đầu hỏi: - Làm sao ngươi biết nàng chết trẻ?
Ánh mắt dần đỏ sậm, ngữ khí chất vấn sắc bén như đao.
Nguyệt Dạ nghẹn một chút, thầm nghĩ không xong! Một câu làm lộ tẩy!
- Cái này, ta chỉ đoán mò thôi. - Nguyệt Dạ trấn định nói.
Yểm rõ ràng không tin, đột nhiên cất bước về phía nàng.
Nguyệt Dạ vội vàng xoay người, bả vai lại bị hắn đè chặt lại, giọng nói mang theo một tia tức giận từ phía sau truyền đến: - Ngươi gặp nàng rồi phải không?
- Ta không có!
- Ngươi nói láo! - Yểm hung hăng nói: - Trong Cung Vạn thú ta tìm khắp nơi cũng không có bóng dáng của nàng, nói, ngươi phát hiện nàng ở đâu?
- Ngươi không phát hiện ra thì sao ta có thể phát hiện được? Ta lại không nhận ra nàng! - Nguyệt Dạ dùng sức không thoát được, tâm tư vừa chuyển đã nói: - Kỳ thật, nàng căn bản không muốn gặp ngươi!
Yểm ngẩn ra: - Nàng không thể còn sống!
Thừa dịp hắn này ngẩn ra, Nguyệt Dạ liều mạng giãy ra, dốc hết sức chạy như điên về phía trước.
Biết trúng bẫy của nàng, Yểm có chút tức giận, thấy nàng chạy, ống tay áo đột nhiên bay bổng lên, đóa hoa yêu hồng chui ra khỏi ống tay đuổi theo nàng.
Nguyệt Dạ đầu đầy mồ hôi, phía sau có tiếng xé gió của cánh hoa đến gần, nàng đột nhiên rụt người xuống, ngửa về phía sau. Những đóa hoa kia dán vào hai gò má của nàng bay ra ngoài. Nàng thở phào nhẹ nhóm, chuyển sang một hướng khác.
Yểm lạnh lùng nhìn nàng, đóa hoa bay về phía trước lại quay vòng sang hướng khác đuổi theo nàng.
Nha đầu kia không phải là đối thủ của hắn? Hắn không muốn thương tổn nàng, chỉ cần nàng nói Cẩn nhi ở đâu!
Mắt thấy cánh hoa sẽ quấn lên Nguyệt Dạ, đột nhiên mấy cái nhũ băng từ trên trời nện xuống, bang bang bang vài tiếng, đóng đinh những đóa hoa trên mặt đất!
Nguyệt Dạ ngẩng đầu nhìn, mừng rỡ: - Thối điểu! Ngươi tới vừa lúc!
Băng Linh Huyễn Điểu liếc nàng một cái, móng vuốt bắt được cánh tay, mở cánh bay vào trong mây, Nguyệt Dạ lớn tiếng cười rộ lên.
Mà Yểm lại kinh ngạc đứng tại chỗ, nhìn nơi bọn họ biến mất, hồi lâu mới thì thào nói: - Băng Linh Huyễn Điểu...
Băng Linh Huyễn Điểu bay đến ngoài thành, hơi thở biến mất, mang Nguyệt Dạ ẩn thân trong một sơn động.
Nguyệt Dạ nói chuyện vừa hỏi thăm Yểm ra cho Băng Linh Huyễn Điểu, hắn nghe hồi lâu không nói gì, Nguyệt Dạ hỏi: - Nến Đỏ chắc cũng bị Vạn Thú Vô Cương cắn trả?
Băng Linh Huyễn Điểu không nói gì, tỏ vẻ không phủ nhận, Nguyệt Dạ trầm mặc, nếu nói như vậy, cứu cô ấy ra chưa chắc là chuyện tốt.
- Không ngờ Vạn Thú Vô Cương là thứ này, cho dù lực lượng cường đại, cũng có thể hủy diệt. - Nguyệt Dạ ôm đầu gối, gương mặt áp vào đầu gối, ánh trăng từ cửa động chiếu trên người nàng, có một vầng sáng mỏng manh khiến nàng thoạt nhìn càng có thần thái mộng ảo.
Băng Linh Huyễn Điểu nói: - Linh tôn bắt được Nến Đỏ, lấy Lửa trừng phạt đốt nàng bảy bảy bốn mươi chín lần, nếu vượt qua được, có thể đốt hủy khế ước giữa thần thú cùng Vạn Thú Vô Cương.
- Đó không phải là chuyện rất tốt sao! - Nguyệt Dạ sáng mắt lên, hóa ra vậy con ma thú giam giữ Nến Đỏ là muốn cứu nàng!
- Nhưng không ai có thể vượt qua bốn mươi chín lần Lửa trừng phạt nung khô, đó là cháy linh hồn a! Sau Bốn mươi chín lần, linh hồn cũng sẽ bị đốt thành tro! - Băng Linh Huyễn Điểu trầm giọng nói: - Linh tôn chẳng qua muốn thí nghiệm mà thôi!.
Linh hồn cũng đốt thành tro...
Nguyệt Dạ sắc mặt tái nhợt chớp mắt một cái, sau đó gian nan nói: - Nếu bọn họ ngay từ đầu không ký kết khế ước cùng Vạn Thú Vô Cương thì tốt rồi.
Băng Linh Huyễn Điểu cười lạnh lắc đầu: - Không thể, bộ tộc bọn họ là thú mà Vạn Thú Vô Cương tuyển định khế ước, bởi vì lực lượng cường đại, vừa lúc phối hợp cùng Vạn Thú Vô Cương.
Nguyệt Dạ nắm tay một chút, nói: - Nói đi nói lại, là do Vạn Thú Vô Cương gây họa! Hiên Viên Cẩn nghiên cứu ra thứ này, tại sao có thể mặc kệ lực cắn trả lực chứ?
- Hiện tại nói cũng vô dụng, nếu người mà chúng ta phát hiện ở trong cung Vạn thú đúng là Hiên Viên Cẩn, bây giờ chúng ta đi Cung Vạn thú một chuyến đi.
- Ngươi nói là...
- Hiên Viên Cẩn mặc dù đã chết, nhưng thân thể nàng cường đại. Nếu ngươi có thể lấy được linh thể của nàng, đi cứu Nến Đỏ sẽ có thêm hy vọng.
Nguyệt Dạ cười hắc hắc: - Thối điểu, ngươi muốn theo ta đến một chỗ đi!
Nàng đứng lên, đi tới cửa động, ánh trăng chiếu trên người, nàng một tay khoát lên cánh Băng Linh Huyễn Điểu, một tay chỉ vào tòa tháp thứ bảy xa xa cao vút trong học viện Linh Ương. Ánh trăng sáng tỏ, trên ngón tay nàng hình thành vòng sáng nhỏ, nhẹ nhàng chợt hiện qua.
Khuôn mặt tươi cười ngẩng lên, sang sảng nói: - Ta nhất định sẽ thoát khỏi phong ấn!
Băng Linh Huyễn Điểu ngẩng đầu lên, hào quang màu xanh đầy trời. Hắn nhớ về quá khứ, quãng thời gian cùng cô gái kia tiêu sái bay lên, kề vai chiến đấu.
Có kinh nghiệm lần trước cùng Lệ Tà tiến vào Cung Vạn thú, Nguyệt Dạ lúc này hiểu cách lợi dụng nguyên khí trên hắc ngọc, mở trận pháp thất tháp ra. Nàng cùng Băng Linh Huyễn Điểu trong nháy mắt biến mất ở trung tâm bảy tòa tháp, sau một lát đã xuất hiện trong Cung Vạn thú.
Ánh tuyết trên người Băng Linh Huyễn Điểu có thể chiếu ra tia sáng, một người một chim đi ở giữa bia đá.
Nguyệt Dạ nhắm mắt lại, trong đầu thoáng hiện qua quãng đường lần nọ cùng Băng Linh Huyễn Điểu đi vào. Mấy tấm bia đá có quy luật bố trí, lần đầu tiên nàng được nguyên khí trong hắc ngọc chỉ dẫn, mà lần này, nàng hoàn toàn nhớ kỹ đi như thế nào.
Đứng trước một tấm bia cao vút không thấy mặt, Nguyệt Dạ vươn tay, quay một vòng Hồ Ly ba đuôi trấn thủ trước tấm bia đá. Tấm bia đá rời sang bên cạnh, lộ ra một cái cửa cao bảy thước.