Phượng Nghịch Thiên Hạ - Chương 1093
Chương 1093: Tu la vương 3
- Làm sao vậy? - Vừa rồi lúc nàng rối ren muốn bài xích khí kia, bàn tay hơi dùng sức đặt trên lưng Thiên Quỳ, cho nên giờ phút này ả mới lên tiếng hỏi.
Hoàng Bắc Nguyệt trống ngực nhanh hơn, chuyện vừa rồi chẳng lẽ ả không có cực nhỏ cảm giác sao?
- Không có gì, điều động thêm nhiều nguyên khí vào mới có thể di chuyển bình thường. - Nếu Thiên Quỳ không phát hiện, nàng cũng không dự định nói ra.
Bởi vì vệt đen kia vừa khít khí tức của Vạn Thú Vô Cương.
Nói vậy ngay cả Thiên Quỳ cũng không biết trong khí nguyên chính mình có khí tức của Vạn Thú Vô Cương.
Thứ này nhất định là Hiên Viên Cẩn lưu lại, là tốt hay xấu không cần nói cũng biết.
Đối với một con siêu cường ma thú làm sao có thể yên tâm?
Về phần vệt đen kia bị đưa vào cùng màu đỏ là cái gì nàng cũng không biết.
Tuy nhiên một khi tương đồng cùng Vạn Thú Vô Cương thì nàng sẽ không lo lắng.
Nguyên khí vận chuyển một vòng trong kinh mạch, gần bốn canh giờ mới chấm dứt, sự tình có vẻ đơn giản nhưng lại khiến nàng mệt mỏi rã rời, sau khi kết thúc liền trở lại vách phòng Thiên Quỳ an bài mà nghỉ ngơi.
Bởi vì vừa rồi ngoài ý muốn nên nàng cũng không trực tiếp nghỉ ngơi, ném hai khối đan dược khôi phục thể lực vào miệng, nàng lập tức ngồi xếp bằng, cẩn thận xem xét phù nguyên chính mình.
Quả nhiên vừa rồi màu đen nồng nặc đã theo nguyên khí chảy vào phù nguyên của nàng.
Năm loại màu nguyên khí tách biệt nhau xoay tròn. Ba loại thuộc tính băng, lôi, hỏa cực mạnh, nhan sắc đậm đặc nhất.
Giữa những nhan sắc có nguyên khí màu đen tồn tại, mà nay, khí đen nồng nặc lại vừa khít cùng nguyên khí màu đen của nàng, cùng di chuyển.
Một tia màu đỏ thản nhiên bị nồng nặc màu đen bao vây lấy, giống như tiểu nòng nọc kéo cái đuôi di chuyển.
Nàng thử làm nguyên khí chính mình dung hợp cùng màu đen, sau đó chảy xuống kinh mạch.
Màu đen gắt gao bên nhau, mãi đến cổ tay mới gián đoạn.
Tuy nhiên, Hoàng Bắc Nguyệt cúi đầu, nhìn cổ tay thì đột nhiên khiếp sợ không nói nên lời.
Lúc màu đen gián đoạn lui về, màu đỏ lại vẫn ở lại cổ tay, chậm rãi hiện ra ngoài da, hình thành ký tự vừa mịn vừa nhạt cong lên.
Hình cong chẳng có gì lạ, khiến nàng khiếp sợ chính là thói quen sử dụng bùa chú, lập tức nhận ra hình cong này là mở ra kí hiệu bùa chú!
Gọi là mở ra kí hiệu bùa chú? Đó là bậc thứ nhất trong bùa chú!
Nàng khiếp sợ không nói ra lời, tay kia thử lau đi, song kiểu bùa này như hình xăm, không lau đi được.
Trái tim đập thình thịch, đợi trong chốc lát, màu đỏ cong lên, rốt cuộc chậm rãi biến mất trên da.
Nàng trở lại phù nguyên xem xét một lần nữa, phát hiện màu đỏ này lại ngoan ngoãn trở lại quấn vào màu đen, di chuyển như nòng nọc.
Kế tiếp nàng vẫn theo phương pháp cũ thử hai lần, kết quả đều giống nhau, màu đỏ chỉ cần chảy xuống sẽ biến ký tự đầu tiên của bùa chú trên cổ tay nàng.
Nếu nhiều ký hiệu hơn thì không biết cuối cùng sẽ biến thành một bùa chú gì?
Trong lòng có chút chờ mong, đồng thời lại hơi bất an.
Mặc kệ thế nào, đối với chuyện và vật không biết, ai cũng có cảm giác này đi.
Làm xong này hết thảy đã là đêm khuya, nghĩ đến ngày mai còn phải tiếp tục, Hoàng Bắc Nguyệt định đi ngủ, ngay lúc này, tiếng gõ cửa lại vang lên.
Mấy người kia đi vào chắc không biết gõ cửa, huống hồ loại lực đạo này, nàng lập tức đoán được người đến là ai.
Quả nhiên, xuống giường mở cửa phòng ra, đúng là Vị Ương đứng ở ngoài, đang cầm một mâm bày giá y (áo cưới), ánh mắt lấp lánh nhìn nàng.
Hoàng Bắc Nguyệt lễ phép mỉm cười: - Đêm hôm khuya khoắc, Vị Ương các hạ có gì chỉ giáo?
- Linh tôn đại nhân bảo ta đưa cho ngươi. - Vị Ương lạnh lùng nói, đưa mâm cho nàng - Hôn lễ sau mười hai ngày cử hành, hắn bảo ngươi chuẩn bị tốt.
Hoàng Bắc Nguyệt ngẩn ra, hôn lễ? Nàng tưởng Quân Ly để nàng tới đây chỉ là một cái bẫy, không ngờ vẫn còn tổ chức hôn lễ thực sự.
Mười hai ngày sau, không phải vừa vặn lúc Thiên Quỳ khôi phục sao?
Quân Ly a Quân Ly, ngươi rốt cuộc tính toán gì?
- Hắn ở đâu?
- Ta làm sao biết? - Vị Ương hừ lạnh một tiếng, nhìn về ánh mắt nàng, mang theo hận ý thấu xương - Hoàng Bắc Nguyệt, bệ hạ khổ sở vì ngươi như vậy, thế mà ngươi phản bội hắn!
- Ngươi biết cái gì? - Hoàng Bắc Nguyệt lạnh mặt - Được rồi, giá y ta nhận, ngươi có thể đi.
Nàng lui ra muốn đóng cửa, Vị Ương lại ngang nhiên vươn tay để ở cửa, nói nhanh: - Người giết Âm Hậu không phải bệ hạ, là hắn. Hắn lấy Vương Tỉ của Âm Hậu, hắn muốn cả Thành Tu La đối phó bệ hạ. Hoàng Bắc Nguyệt, bệ hạ thật tình với ngươi, ngươi nhẫn tâm hại hắn sao?
Vị Ương vừa nói xong, lập tức xoay người vội vã rời đi, nửa câu cũng không giải thích.
Hoàng Bắc Nguyệt lắp bắp kinh hãi, không ngờ Vị Ương còn trung thành đến mức này.
Tuy nhiên Vương tỉ là cái gì? Rất trọng yếu sao? nàng chưa bao giờ nghe nói, tuy nhiên nếu Vị Ương nói như vậy thì vương tỉ khẳng định không đơn giản.
Nàng nhất định phải nghĩ cách hỏi thăm.
Đáng tiếc mấy ngày kế tiếp không nhìn thấy Quân Ly xuất hiện, chỉ có Yểm thường thường đến làm phiền nàng một chút, người này không có ý tốt, hơn nữa biết Quân Ly vẫn muốn thành thân cùng nàng nên cố ý phá hư, gạt nàng phạm sai lầm, muốn vô sỉ bao nhiêu có bấy nhiêu.
Yểm trước kia ở trong hắc thủy cấm lao vẫn do dự, hôm nay hắn thực sự tà ác không từ thủ đoạn, mới thực sự khiến người ta sợ hãi.
Cho nên vì tránh Yểm, mỗi ngày theo lệ vận chuyển nguyên khí, nàng vẫn tình nguyện nán lại trong phòng Thiên Quỳ chốc lát, mặc kệ khuôn mặt ả cự tuyệt, nàng vẫn làm bộ không nhìn, ở lại hỏi đông hỏi tây.
Dù sao Thiên Quỳ nếu mất hứng giết nàng thì trên đời này không có người thứ hai giúp ả được.
Về điểm này, Hoàng Bắc Nguyệt thực sự không sợ.
Lui vạn bước mà nói, bọn họ bây giờ ai giết ai còn chưa biết.
Ngày đó sau khi vận chuyển nguyên khí, tay Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi rời khỏi lưng Thiên Quỳ, nhẹ nhàng - Xoạt - một tiếng, nói: - Ta đã có thể cảm giác nguyên khí trong kinh mạch ngươi bắt đầu tùy ý sinh trưởng, loáng thoáng bài xích nguyên khí của ta.
Thiên Quỳ gật đầu, từ chối cho ý kiến, nhắm mắt lại, vẫn bộ mặt trẻ con nhăn nhó khiến người ta không thích.
- Ngươi trốn ở chỗ ta, vì tránh Yểm sao? - Thiên Quỳ thản nhiên hỏi.
- Đương nhiên, tên kia vô sỉ cực kỳ! - Hoàng Bắc Nguyệt bất đắc dĩ, mấy ngày trước lúc tắm rửa bị Yểm mạnh mẽ xông vào, suýt bị hắn ăn đậu hủ, nàng thà ở chỗ này nhìn vẻ mặt nhăn nhó của Thiên Quỳ còn hơn.
- Ta có cách khiến hắn không làm phiền ngươi.
- A? Nói mau!
Thiên Quỳ nhắm mắt lại, vươn một tay nho nhỏ, từ nạp giới chính mình lấy ra một đoạn đao đen nhánh.
- Hắn không làm phiền ngươi, ngươi cũng không đến làm phiền ta nữa.
Hoàng Bắc Nguyệt nghi hoặc nhìn đoạn đao, hoài nghi: - Đây là cái gì?
Mặc dù trên lưỡi đao đen nhánh cảm giác có nguyên khí cường đại lưu động, biết đây là một vũ khí hiếm thấy, song nàng cũng không thiếu vũ khí, hơn nữa biết Yểm hình như cũng không thiếu.
- Hắn sử dụng lưỡi hái chỉ có nửa đoạn màu đỏ phía trên phải không? - Thấy nàng không đánh giá được hàng, Thiên Quỳ đành giải thích: - Địa hỏa song nguyệt liêm, năm đó nửa đoạn này bị Hiên Viên Cẩn dùng để phong ấn ta, ngươi chỉ cần đưa cho Yểm, hắn tự nhiên sẽ đáp ứng không làm phiền ngươi.
Hoàng Bắc Nguyệt bừng tỉnh đại ngộ, vội vàng cầm đoạn đao lại, nhẹ nhàng vuốt ve, tấm tắc sợ hãi than: - Chỉ là đoạn đao mà nguyên khí bên trong cũng kinh người như thế.
- Nguyên khí bên trong đều là của ta. - Thiên Quỳ mơ hồ cau mày, có chút không cam lòng - Đoạn đao màu đen này chỉ cần thương tổn ai sẽ cuồn cuộn không ngừng hút nguyên khí từ vết thương người đó, ngươi phải cẩn thận.
- Nếu như vậy, vì sao phải trả lại cho hắn?
- Ngươi không xuôi dòng làm cái nhân tình này, chính hắn cũng tới đoạt trở về. - Thiên Quỳ không nhịn được - Được rồi, ngươi đi đi.
Hoàng Bắc Nguyệt nhảy xuống giường đá, thu hồi đoạn đao, trước khi đi nói: - Được rồi, năm đó Hiên Viên Cẩn phong ấn ngươi, trừ thanh đoạn đao này còn có cái gì?
- Mấy ngày nay ngươi rất hiếu kỳ chuyện này, thế nào, ngươi muốn phong ấn ta? - Lạnh lùng ngước mắt lên, trong giọng nói Thiên Quỳ mang theo một tia trào phúng.
- Đương nhiên không phải, ta chỉ tò mò một chút thôi. - Hoàng Bắc Nguyệt nhún nhún vai, nàng tường tận hỏi sảng khoái về chuyện phong ấn, chỉ muốn biết trong cơ thể Thiên Quỳ có vệt đen cùng cổ tay nàng từ từ hình thành bùa chú rốt cuộc là cái gì.
- Không cần tò mò, muốn phong ấn ta, chờ ngươi đủ năm loại chú ấn mới tính là đủ một điều kiện. - Thiên Quỳ nói.
Sau khi nói xong, ả không để ý tới Hoàng Bắc Nguyệt, lấy nguyên khí bao quanh thân thể, không muốn nghe nàng nói gì nữa.
Năm loại chú ấn sao?
Hoàng Bắc Nguyệt vô tình bĩu môi cười cười, xoay người ra khỏi phòng.
Nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay của mình, hơn nữa hôm nay đã có bảy cái màu đỏ, từ từ hình thành bộ dáng bùa chú sơ bộ.
Cứ như vậy mà nói nói, một ngày một cái màu đỏ, tổng cộng mười hai cái.
Nàng tìm kiếm trong đầu bùa chú nào có mười hai nét, nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng không hiệu quả, hơn nữa hình dạng bùa chú xiêu xiêu vẹo vẹo, viết được mười điểm nguệch ngoạc, ngay cả bản thân cũng mơ hồ đoán.
Hiên Viên Cẩn a Hiên Viên Cẩn, ngươi rốt cuộc để lại thứ gì vậy?
Hôm nay không ở lại chỗ Thiên Quỳ lâu, lúc đi ra may mắn không gặp phải Yểm.
Hai ngày nay trong đầu nàng một lòng nghĩ đến chuyện vương tỉ, trước bị Yểm trì hoãn, hiện tại vừa lúc có thời gian, nàng muốn đi vương điện xem một chút.
Dọc đường đi không nhìn thấy nửa người của Thành Tu La, thật kỳ quái, đột nhiên phía sau một luồng sát khí mạnh mẽ tới gần, nàng cả kinh, có thể nhanh chóng tránh ra, song tránh ra trong nháy mắt, thân thể cơ hồ bị đóa hoa yêu hồng vây quanh!
Trên trán xạm lại, tên gia hỏa đã đuổi đến nhanh như vậy.
Nàng tâm thần tỉnh táo, thay đổi nguyên khí hàn băng hộ trên cánh tay, miễn cưỡng đỡ lại hoa hồng.
Cánh tay tê dại, cả người nàng đẩy nửa bước về phía sau, có chút mím môi.
Xuống tay thật ác độc, mặc dù đã nhiều lần lĩnh giáo thủ đoạn tàn nhẫn của hắn, nhưng mỗi một lần trong lòng đều có chút đau đớn.
Trước kia Yểm sẽ không thương tổn nàng, mà hiện tại... Bởi vì hắn đã không còn đau lòng nàng, cho nên mỗi một lần tay không chiếm được, hắn liền bất chấp thương tổn nàng!
- Ta khinh! - Không nhịn được thấp giọng mắng - Ngươi rốt cuộc khi nào để ta yên!
Bóng dáng Yêu hồng từ hoa hồng sặc sỡ hoa lệ nở rộ xuất hiện, hắn mặt mày diễm lệ, mang theo một tầng tức giận hơi mỏng.
- Dám chửi ta? Xú nha đầu, ngươi gạt ta ta còn chưa tính sổ đâu!
- Ta lừa ngươi khi nào!? - Hoàng Bắc Nguyệt cả giận nói, lần trước tắm rửa vì né tránh hắn biến thái công kích, nàng như ngựa mất móng trượt ngã trên mặt đất, hiện tại thắt lưng vẫn đau rát!
Nếu tính nợ thì cũng là nàng tìm hắn tính đi!
- Hừ! Lần trước ta giúp ngươi, ngươi đã đáp ứng theo đại gia cùng nhau, hiện tại mỗi ngày ngươi dám trốn ở chỗ Thiên Quỳ! Ngay cả đại gia cũng dám lừa gạt, ngươi chán sống.
- Nực cười! Lần trước ta đã nói nếu ngươi thuyết phục được Quân Ly thì ta sẽ theo ngươi. Ngươi đi tìm hắn đi! - Hoàng Bắc Nguyệt vừa nói vừa đỡ công kích của hắn.