Phượng Nghịch Thiên Hạ - Chương 320 - Phù Quang Rừng Rậm (6)
Cước bộ của Hoàng Bắc Nguyệt bỗng nhiên dừng lại, sắc mặt nàng trong nháy mắt cũng trở nên lạnh lẽo. Một cỗ uy áp cường đại từ phương hướng kia điên cuồng phóng tới nơi này. Uy áp vô cùng mạnh mẽ, trong phút chốc, nàng cảm giác trái tim mình như bị thứ gì đó bóp nghẹt, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Lúc nàng thành công thoát ra khỏi cỗ uy áp cường đại kia, nàng lại phát hiện ra nó đang có xu hướng muốn rời đi.
Mi tâm Hoàng Bắc Nguyệt hơi nhíu lại, nàng nhanh chóng đuổi theo phương hướng nó di chuyển!
Trong Lâm Hoài thành làm sao có thể có loại cao thủ cấp bậc cao như thế này? Không có khả năng a!
Uy áp mạnh như vậy e là đã vượt qua cấp bậc Cửu Tinh, tiến vào bốn cấp bậc kia rồi (nhắc lại: 4 cấp bậc này theo thứ tự từ cao xuống thấp là Thiên, Địa, Huyền, Hoàng)! Trên Tạp Nhĩ Tháp đại lục, cao thủ thuộc bốn cấp bậc đó rất ít ỏi, ở Nam Dực quốc căn bản là không tồn tại!
Nàng trời sinh là cao thủ trong việc ẩn nấp hành tung, một chút khí tức cũng không lộ ra đã lặng yên không một tiếng động áp sát cỗ uy áp kia.
”Hừ! Đúng là một lão gia hỏa mạnh miệng, giết ngươi đi là tốt nhất!” Một giọng nữ băng lãnh vô tình từ đằng xa truyền đến.
Sau đó, một đoàn lôi quang đột nhiên nổ mạnh, chiếu sáng cả nửa vùng trời! Thân thể khổng lồ của Bạo Nộ Thất Vĩ Long lại lớn thêm mấy lần, ở trên bầu trời trầm thấp rít gào. Tiếng gầm tựa như lôi minh (sấm nổ), phong vân cuồn cuộn, không khí xung quanh theo đó mà lay động kịch liệt!
”Ta đã xem thường ngươi rồi! Ngươi là ai mà lại dám cuồng vọng như thế trên lãnh thổ Nam Dực quốc chúng ta!” Tiếng hô khàn khàn nhưng tràn ngập phẫn nộ từ trong lôi điện truyền đến.
Trên lưng Bạo Nộ Thất Vĩ Long, một nam nhân tay cầm trọng kiếm đang đứng, trên thân kiếm có lôi điện bao phủ. Gương mặt hắn lộ ra vẻ dữ tợn, xem ra hắn đã hoàn toàn tiến vào trạng thái bạo phát, ngay cả tóc trên đầu cũng đều dựng đứng cả lên!
Người đó chính là Tư Mã Quy Yến, là Cửu Tinh Triệu hoán sư số một số hai tại Nam Dực quốc! Thực lực của hắn không tầm thường chút nào, từng được xưng là “thần thoại bất bại” của Nam Dực quốc, có thể nói là vô địch.
Nhưng dưới cỗ uy áp này, Tư Mã Quy Yến cùng Bạo Nộ Thất Vĩ Long dưới trạng thái hoàn toàn bạo phát lại có vẻ vi bất túc đạo! (nhỏ bé không đáng kể)
”Lên đi, Bạo Nộ Thất Vĩ Long, hãy để cái tên này nếm thử một chút về sự lợi hại của chúng ta!” Tư Mã Quy Yến rống to, cưỡi Bạo Nộ Thất Vĩ Long đột nhiên lao xuống.
Hoàng Bắc Nguyệt không khỏi cau mày, cái tên Tư Mã Quy Yến đúng là một gã đầu gỗ mà. Gặp phải đối thủ mạnh như vậy thì phải nghĩ cách làm sao để chạy trốn, lùi một bước để bảo toàn bản thân mới là thượng sách, hắn thế nào lại còn hung hăng nhào tới?
Cũng không phải Hoàng Bắc Nguyệt sợ hãi địch nhân cường đại, chẳng qua dựa vào độ mạnh của uy áp này, không cần nghĩ cũng biết kẻ địch cùng mình chênh lệch quá lớn, nếu cứ ngu ngốc lao đầu vào thì chính là lấy trứng chọi đá, căn bản là cái chết không cần thiết!
”Ngươi đã muốn tìm chết vậy thì ta sẽ thành toàn cho ngươi.” Thanh âm thanh lãnh mang theo vẻ ngông cuồng ngạo mạn.
”Hồng Liên, nếu không có tin tức thì chúng ta đi đi, không cần thiết phải gây phiền toái tại Nam Dực quốc đâu.” Một thanh âm càng thêm lạnh lẽo vang lên, là giọng của một nam tử trẻ tuổi. Trong thanh âm mang theo vẻ lười biếng tản mạn nhưng lại khiến người nghe cảm thấy trong lồng ngực một mảnh lạnh buốt.
”Đợi ta giải quyết xong tiểu nhân vật này rồi đi, bận rộn gì đâu chứ, cũng chỉ là nhấc tay một cái thôi mà.”
Thanh âm ngạo mạn vừa dứt, nữ tử kia quả thật giơ tay lên. Động tác của nàng thực sự là nhanh đến mức khó tin, chỉ thấy một đạo thanh hàn kiếm quang lóe lên, đầu Bạo Nộ Thất Vĩ Long khổng lồ đang lao xuống kia đã bị kiếm quang chém làm đôi!