Quan Bảng - Chương 1639
Chương 1639: Nàng là Lạp Lạp!
Tô Mộc ra khỏi chỗ Long Chấn Thiên, hắn không quay về pơhoàng của mình. Tối nay xảy ra chuyện như vậy, tuy Khâu Thận Quý sẽ giải quyết nhưng nói đến thì khởi nguồn toàn sự kiện có bóng dán của Tô Mộc. Hắn không muốn dấn thân vào tình huống không cách nào nắm giữ như thế này.
Nên có rất nhiều chuyện Tô Mộc phải sắp xếp xử lý ngay bây giờ.
Đoạn Bằng nhỏ giọng nói:
- Lãnh đạo, vô cùng xin lỗi, ta không ngờ Đồng Quán sẽ làm ra hành động như vậy.
Tô Mộc chậm rãi nói:
- Chuyện này không liên quan gì ngươi, dù sao các ngươi không biết trước. Nhưng điều này nói lên một vấn đề, đó là trong Thương Thiền thị còn tồn tại một lực lượng, có thể ảnh hưởng đến rất nhiều chuyện.
Đoạn Bằng nghi hoặc hỏi:
- Lãnh đạo đang nói...?
Tô Mộc thản nhiên nói:
- Khách sạn Bạch Sa!
- Khách sạn Bạch Sa?
Đầu óc Đoạn Bằng xoay chuyển nhanh:
- Lãnh đạo nói khách sạn Bạch Sa có vấn đề, đang che giấu mục đích không thể cho ai biết?
- Chẳng lẽ không phải?
Tô Mộc tự tin nói:
- Người như Hàn Vận nói bảo không ai chống lưng cho nàng thì ngươi nghĩ nàng dám kiêu căng ngang ngược vậy sao? Biết rõ thân phận của ta rồi còn dám nói lời như thế, làm ra hành động như vậy. Chỉ từ điểm này là ta có thể chắc chắn sau lưng Hàn Vận có người.
- Ta không muốn chúa tể Thương Thiền thị, cách nghĩ này rất ngu xuẩn, cũng không thể thực hiện bằng cách này. Nhưng ta sẽ không cho phép có người dám làm như vậy với ta. Nên nhiệm vụ tiếp theo của đám Đoạn Bằng các ngươi là dời trọng tâm từ huyện Ân Huyền sang.
Tô Mộc ung dung nói:
- Trọng điểm phát triển tai mắt trong Thương Thiền thị, chi nhánh công ty có ở đây đúng không? Kinh doanh nơi đây đi. Trong thời gian này ta sẽ tìm cách liên lạc với các ngươi, tranh thủ giành lấy nhiệm vụ hộ tống ngân hàng trong Thương Thiền thị cho các ngươi. Tiếp theo nếu được thì các ngươi có thể tổ kiến căn cứ huấn luyện tại đây.
Mỗi câu Tô Mộc nói có tính thực hiện rất mạnh, tuyệt đối đừng cho rằng nàng chỉ đang nói chuyện giật gân, cố ý làm màu.
Bất cứ lúc nào ngươi muốn biết nhiều tin tức hơn thì phải có một điều kiện ưu tiên, đó là mạng lưới nhân mạch của ngươi đủ rộng lớn. Chỉ có như thế ngươi mới tiếp xúc phạm vi lớn hơn, mới biết được tin tức nào ngươi muốn.
Đoạn Bằng nói:
- Vâng, ta sẽ sắp xếp ngay!
Mục đích sáng tạo công ty bảo vệ Kiền Long là phục vụ cho Tô Mộc, nếu hắn yêu cầu thì Đoạn Bằng sẽ chấp hành vô điều kiện.
Lúc Tô Mộc nói những lời này thì Mộ Bạch không có dây, không phải Tô Mộc không tin tưởng Mộ Bạch mà cố ý né tránh. Bởi vì có một số việc có thể cho ngươi biết nhưng vài chuyện khác ngươi không biết thì tốt hơn.
Tô Mộc đang định trò chuyện tiếp với Đoạn Bằng chợt di động reo chuyện, khi thấy người gọi là ai thì hắn nhíu mày, biểu tình nđanh lại.
Nhưng Tô Mộc không vô tình lờ cuộc gọi, vì hắn không cách nào làm được chuyện như vậy.
Tô Mộc thản nhiên hỏi:
- Nói đi, có chuyện gì?
Đoạn Bằng đã biết ngay đây là việc riêng của Tô Mộc, nên khi chuông di động vừa vang thì gã đã ra ngoài chuẩn bị xe.
Bùi Phi nói:
- Ta muốn gặp mặt ngươi.
Tô Mộc bình tĩnh hỏi:
- Cần thiết không?
- Có, đương nhiên là cần. Dù ngươi muốn tuyên án tử hình ta thì ít ra nên cho ta một cơ hội giải thích đi? Hơn nữa ngươi không muốn nhìn xem là ai ngủ với ta sao?
Bùi Phi nói một hồi giọng điệu là lạ, Tô Mộc nghe vào tai tựa như khiêu khích.
Ta không làm sai chuyện gì, có gì không dám đi đối mặt?
Tô Mộc nghĩ vậy dứt khoát hỏi:
- Thời gian, địa điểm!
Bùi Phi nhanh chóng đặt ra địa điểm gặp mặt:
- Là bây giờ, trong hội sở trà nghệ tên Thanh Tâm.
Tô Mộc phải nhanh chóng giải quyết xong chuyện xảy ra đêm nay. Bởi vì Bùi Phi trải qua rất nhiều chuyện, nàng biết có vài chuyện không lớn lao gì nhưng cuối cùng vì đủ loại lý do mà chệch đường ray.
Bùi Phi không muốn nàng và Tô Mộc sẽ biến thành như vậy, nên cần giải quyết chuyện hôm nay trong ngày nay.
Trong gian phòng riêng hội sở Thanh Tân.
Bùi Phi vừa cúp máy thì một thanh âm mềnh mại vang lên:
- Có cần làm vậy không? Chán chết, tại sao phải giải thích cho hắn? Chẳng lẽ hắn là nam nhân mà ngươi chọn sao?
- Nam nhân ta chọn?
Bùi Phi mỉm cười nói:
- Hắn và ta chưa đến mức ấy, nhưng có một số việc ta không muốn bị hiểu lầm. Đặc biệt không thể vì người như ngươi mà bị Tô Mộc hiểu lầm, nếu không thì ta sẽ tan vỡ thần kinh.
Thanh âm quyến rũ tiếp tục nói:
- Này, ngươi nói câu dó là sao? Cái gì gọi là không thể vì người như ta? Chẳng lẽ ta khiến ngươi mất mặt sao?
Bùi Phi câm nín lườm nàng:
- Được rồi, ngươi còn nói kiểu đóa ta sẽ nổi hết da gà.
- Ha ha ha!
Trong tiếng cười phong tình ngàn vạn, một bóng người thướt tha từ cạnh bàn đi tới trước mắt Bùi Phi, biểu tình đùa cợt.
Đây là một người mà thoạt trông sẽ tưởng là nam nhân nhưng nhìn kỹ thì thấy nàng không có hầu kết, là nữ nhân trăm phần trăm. Nhưng nữ nhân này cắt tóc ngắn, mặc kiểu nam.
Cộng thêm khuôn mặt nàng trừ anh tư bừng bừng ra còn có hương vị trung tính, nên bề ngoài dễ gây hiểu lầm.
Nàng tên là Bùi Thanh.
Đúng vậy, mới nghe tên sẽ tưởng Bùi Thanh phải chăng là tỷ tỷ hay muội muội của Bùi Phi, nhưng thật ra hai người không có quan hệ gì, đơn thuần cùng họ. Cho nên lúc hai người còn học đại học đã quen nhau, trở thành bạn thân thiết.
Nói ra thì Bùi Phi và Bùi Thanh thành tỷ muội thân thiết cũng trải qua thử thách chiến hỏa, không đánh không quen thân.
Thế nhưng Bùi Thanh rõ ràng là nữ lại ăn mặc thành nam, càng thích dùng bộ dạng nam nhân không ngừng đùa giỡn Bùi Phi.
Bùi Thanh là loại người dám làm bất cứ chuyện gì, từng dựa vào khuôn mặt và kiểu ăn mặc này câu nhiều nữ nhân mơ tình một đêm.
Kết quả thế nào? Đương nhiên là các nữ nhân đứt dây thần kinh. Bọn họ không bao giờ ngờ cứ tưởng là một kẻ vác trường thương giết tứ phương lại biến thành nữ nhân có vườn hoa bí mật.
Đây đúng là chuyện khiến người câm nín.
Tại sao Bùi Thanh làm như vậy?
Nếu ngươi hỏi Bùi Phi thì nàng sẽ đáp ngay, bởi vì Bùi Thanh là lạp lạp. Đúng thế, Bùi Thanh là song tính luyến.
Song tính luyến Bùi Thanh si mê Bùi Phi vô cùng, nhưng vì hai người là bạn thân nên không cách nào xuống tay được.
Không thể ăn vào miệng thì cứ thèm thuồng nhìn, khiến Bùi Thanh càng ngứa ngáy. Lần này Bùi Phi đến Thương Thiền thị vì Bùi Thanh mời, với bạn thân như thế thì nàng không cách nào từ chói được.
Trùng hợp tình cờ thế nào mà bị Tô Mộc hiểu lầm.
Bùi Thanh bĩu môi nói:
- Yên tâm, lát nữa ta sẽ giải thích cho ngươi. Ta cũng không thể trơ mắt nhìn Bùi Phi của ta bị một nam nhân hành hạ chết đi sống lại. Hừ, ta muốn nhìn xem là loại nam nhân nào mà trộm được lòng của Bùi Phi chúng ta.
Thật sự ngoan vậy sao?
Bùi Phi nhìn biểu tình gây sự của Bùi Thanh, không biết nên nói cái gì. Bùi Phi hơi nghi ngờ nàng làm vậy là đúng hay sai, đừng để kêu Tô Mộc đến rồi càng khó cứu vãn, nếu vậy thì sự việc sẽ rất tệ.
Mười lăm phút sau.
Khi Tô Mộc vào phòng riêng, hắn thấy có một mình Bùi Phi đang ngồi. Bùi Phi nhìn Tô Mộc tiến vào, nhanh chóng đứng dậy.
- Ngươi đné rồi!
Tô Mộc lạnh nhạt nói:
- Ta đã đến, có lời gì cứ nói đi.
- Ha ha ha!
Bùi Phi nhìn biểu tình của Tô Mộc thì không còn vẻ uất ức gì nữa. Giống như ban đầu Bùi Phi nghĩ, nàng đã khống chế toàn cục. Bùi Phi nhìn Tô Mộc, cảm nhận mùi giấm mãnh liệt từ người hắn, trong lòng hắn rất vui vẻ.
Tô Mộc lạnh lùng nói:
- Như thế nào? Chuyện này rất buồn cười với nàng sao?
Tô Mộc nhìn biểu tình của Bùi Phi, nói xong xoay người đi.
Bùi Phi hét to:
- Ngươi không được đi!
Tô Mộc dứt khoát nói:
- Tại sao ta không thể đi? Nàng dựa vào cái gì giữ ta lại? Bùi Phi, bây giờ ta cho nàng một cơ hội, giải thích rõ chuyện ta cho rằng hiểu lầm. Nếu nàng không giải thích rõ ràng thì ta tuyệt đối không tha thứ cho nàng!
Bùi Phi trợn to mắt hỏi:
- Biết không? Nhìn ngươi ghen là chuyện đáng giá hưởng thụ, chứng minh ta có chút địa vị trong lòng ngươi. Điều ngươi tưởng tượng thật ra không hề xảy ra. Tô Mộc, chẳng lẽ ngươi không có chút tin tưởng gì vào ta sao?
Tô Mộc nói:
- Ta rất muốn tin nàng, nhưng đôi mắt của ta sẽ không lừa ta.
Bùi Phi nói:
- Có khi đôi mắt của ngươi cũng sẽ lừa gạt ngươi, đôi mắt không thể thấy rõ ràng mọi chuyện được. Hôm nay người mà ngươi trông thấy không phải như ngươi tưởng tượng, ta kêu ngươi đến đây vì muốn giới thiệu nàng cho ngươi gặp.
- Vậy sao?
Mắt Tô Mộc chết lặng:
- Tiếc rằng bây giờ ta không muốn gặp hắn, ta đi đây.
Tô Mộc định rời đi, nhưng khi ngón tay mới chạm vào cửa phòng thì cánh cửa bật mở.