Quân Sủng Thiên Kim Hắc Đạo - Chương 102-5

Quân Sủng Thiên Kim Hắc Đạo
Chương 102-5: Đại kết cục (5)
gacsach.com

Liên Thanh Ngôn cũng không nói nhảm, rất nhanh đã bắt đầu bắt tay kiểm tra cho Thượng Quan Triệt, nhưng kết quả kiểm tra rất xấu, bởi vì va chạm kịch liệt, đầu của Thượng Quan Triệt có máu bầm vẫn chưa tan hết, vì vậy mới có thể ảnh hưởng tới trí nhớ của anh.

Liên Thanh Ngôn đề nghị anh sớm làm phẫu thuật, để tránh làm chậm trễ cơ hội.

Thượng Quan Triệt cũng hiểu tính chất nghiêm trọng của chuyện này, lập tức gật đầu đồng ý, ngày hôm sau sẽ tới đây làm phẫu thuật.

Chỉ là, ngày hôm sau, lúc Thượng Quan Triệt muốn đi vào phẫu thật, Vân Sở cũng vừa lúc tới tìm Liên Thanh Ngôn...

Khi thấy bóng dáng quen thuộc đó đi vào phòng phẫu thuật, Vân Sở trợn to hai mắt, xông tới giống như là một phản xạ có điều kiện, kéo tay của anh, mắt to ngập nước, không thể tin được nhìn anh.

Thượng Quan Triệt bị người lôi lôi kéo kéo như vậy, lập tức cũng nghiêng đầu bất mãn nhìn người tới, khi thấy người nọ là Vân Sở, cặp mắt cũng không khỏi trừng thật to.

Mặc dù cô thành thục hơn trong tấm hình kia rất nhiều, cũng gầy hơn rất nhiều, nhưng khuôn mặt và dáng người của cô cũng chưa từng thay đổi, hình dáng quen thuộc giống như trong tấm hình kia.

Trong lúc nhất thời, hai người đều ngẩn ra, cứ như vậy lẳng lặng đứng ở đó, ai cũng không nói gì, cũng không ai di chuyển. Thời gian giống như dừng lại vào giờ khắc này.

Hai mắt Vân Sở trừng lớn, ngẩn ngơ nhìn người đàn ông mặc áo sơ mi đen, tóc ngắn gọn gàng trước mắt, khuôn mặt cũng kinh ngạc giống như cô, thậm chí còn mang theo mê mang, giống như là muốn khắc anh thật sâu vào trong đầu.

Hô hấp, lập tức trở nên dồn dập, thậm chí trái tim và thân thể của cô cũng không ngừng run rẩy.

Là anh, là anh, anh trở lại?

Hay là, đây chỉ là cô đang nằm mơ?

Vân Sở cắn môi, nỗ lực khống chế tâm trạng của mình, nắm thật chặt ống tay áo của anh, không ngừng run rẩy, cho thấy khẩn trương và kích động trong lòng của cô.

Cô nghĩ phải nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ là nhìn anh, cái gì cũng không nói được, chỉ có nước mắt trong hốc mắt từ từ trượt xuống, chứng minh cô không biết làm sao.

Cô chờ ba năm, mỗi ngày đều nghĩ đến, nếu ngày nào đó anh đột nhiên xuất hiện, cô nên lấy tâm tình và vẻ mặt gì đối mặt với anh, mắng anh một trận, hay là ôm anh hung hăng khóc một trận?

Nhưng lúc chân chính nhìn thấy, cô mới phát hiện ra căn bản mình cái gì cũng không nói được.

Bởi vì kích động, cô cũng không có nhìn ra mê mang và nghi ngờ trong mắt anh, chỉ là cắn môi, nhào vào trong ngực anh, ôm anh thật chặt, giọng khàn khàn nói: "A Triệt, anh trở lại, là anh có đúng không? Cuối cùng anh cũng trở lại..."

Thượng Quan Triệt mê mang nhìn cô gái trong ngực, trên người cô có mùi vị anh quen thuộc, gương mặt đó từng xuất hiện vô số lần ở trong mộng của anh, hình như anh cũng từng, ở trong mộng ôm cô như vậy, từng nói cái gì đó với cô.

Nhưng mà, hôm nay thật sự xảy ra, anh lại không biết nên làm cái gì mới phải.

Đến cùng là có chuyện gì xảy ra, cô là ai? Tại sao thấy cô khóc, anh sẽ cảm thấy đau lòng?

Nước mắt nóng rực của Vân Sở, rất nhanh làm ướt đẫm áo của Thượng Quan Triệt, cảm giác cực nóng, làm lòng của Thượng Quan Triệt không khỏi khó chịu một trận, theo bản năng tay ôm lưng của cô, nhẹ nhàng vỗ vỗ.

Lấy được sự đáp lại của anh, Vân Sở kích động ngẩng đầu lên, nhón chân lên, dùng miệng ngăn chặn miệng của Thượng Quan Triệt.

Cặp mắt của Thượng Quan Triệt bỗng nhiên trợn to, cảm giác quen thuộc, và mùi vị quen thuộc kia, gần như là khiến anh điên cuồng.

Đầu, thật là đau thật là đau, đau đến mức làm cho Thượng Quan Triệt không thể đứng thẳng, nhưng cho dù như vậy, thế nhưng anh lại không muốn đẩy Vân Sở ra, không nghĩ ngợi chút nào, thậm chí, động tác của anh cũng ngoài dự liệu của mình.

Tay của anh, ôm chặt lấy cô, miệng cũng không khỏi tự giác mở ra, gần như tham lam ôm hôn cô, cái loại cảm giác si mê đó, giống như có lẽ đã cực kỳ lâu chưa từng có.

Hơn nữa, nụ hôn ấy chính là tự nhiên như vậy, giống như lúc trước bọn họ đã có qua vô số lần.

Nhưng ngay khi hai người bọn họ đều mất khống chế, đột nhiên sau lưng truyền đến một tiếng thét chói tai: "A... các người, đang làm gì?"

Tiếng thét bén nhọn, ở trong bệnh viện an tĩnh này có vẻ vô cùng chói tai.

Vân Sở đang trong cơn kích động, hưởng thụ nụ hôn đã lâu không có, trong lòng vừa chua xót vừa hạnh phúc. Cô cho rằng cô sẽ không bao giờ gặp được anh nữa, thật không nghĩ đến, anh vẫn là trở lại, điều này làm cho cô cảm thấy, cuộc sống lại trở nên hoàn mỹ lần nữa.

Cũng làm cho cô tin tưởng vào tình yêu lần nữa, tin ông trời vẫn là chăm sóc cô.

Chỉ là, lúc này đột nhiên bị người khác đẩy ra, trong lòng Vân Sở rất không vui, nhất là, vẻ mặt đau lòng của cô gái kia nhìn Thượng Quan Triệt, ngay sau đó lại là vẻ mặt oán hận trừng mắt nhìn mình.

Vân Sở cau mày, nhìn cô gái kia kéo tay của Thượng Quan Triệt, mà Thượng Quan Triệt thế nhưng không tránh ra, không khỏi có chút không vui. Vừa định nói gì đó, thì nghe cô gái kia bén nhọn kêu lên.

"Tiện nhân, không biết xấu hổ, tại sao mày hôn anh Sở của tao? Mày... có phải mày cho rằng dáng dấp của mày có mấy phần thùy mị là có thể tùy tiện dụ dỗ đàn ông có vợ không?"

Anh Sở? Đàn ông có vợ?

Vân Sở không hiểu nhìn cô gái kia, sau đó tầm mắt rơi vào vẻ mặt mê mang của Thượng Quan Triệt, thậm chí còn có chút đỏ mặt kia.

Không biết vì sao, vừa thấy dáng vẻ này của Thượng Quan Triệt, trong lòng Vân Sở có chút lo lắng, cảm giác có cái gì đó không đúng.

Thấy Vân Sở nhìn Thượng Quan Triệt không lên tiếng, Lâm Tư Vũ len lén đi theo Thượng Quan Triệt tới đây lập tức nổi giận mắng: "Này, tao nói với mày, không nghe thấy sao? Tiện nhân, nhìn cái gì vậy?"

"A Triệt, cô ta là ai?" Khuôn mặt kích động của Vân Sở, lập tức đọng lại, khuôn mặt lạnh lùng nhìn Thượng Quan Triệt, tay đã nắm thành nắm đấm thật chặt.

Cô không ngờ, nhiều năm không gặp như vậy, bên người cô nhiều đàn ông vây quanh như vậy, cô đều không có tiếp nhận bất luận kẻ nào, thế nhưng anh lại...

Không, nếu thật sự như thế, anh còn là Thượng Quan Triệt sao? Anh thật...

"A Triệt cái gì? Mày nghe không hiểu tao nói cái gì à?" Kể từ khi Lâm Tư Vũ trở thành vị hôn thê của tổng giám đốc Lâm thị chính là được người để ý, sẽ không có người nào dám không nhìn cô như vậy, hôm nay lại có một người không biết phải trái, chẳng những dụ dỗ đàn ông của cô, còn đối xử với cô như thế, tâm trạng của cô có thể tốt mới lạ.

Nhưng mà, Vân Sở lại vẫn không để ý đến cô như cũ, mà là đưa tay kéo một cái tay khác của Thượng Quan Triệt, tiếp tục hỏi: "Thượng Quan Triệt, anh nói chuyện rõ ràng!"

Thượng Quan Triệt có chút khó xử nhìn dáng vẻ hùng hổ dọa người của Vân Sở, lại không biết làm sao nhìn vẻ mặt tức giận của Lâm Tư Vũ, trong lúc nhất thời, đầu đau muốn nứt, không biết nên nói thế nào mới phải.

Nhưng Lâm Tư Vũ lại cho rằng Vân Sở đang dụ dỗ Thượng Quan Triệt, cho nên nghe được lời nói của Vân Sở, trong lòng hết sức khó chịu, đưa tay phải đẩy Vân Sở: "Thượng Quan Triệt cái gì, mày có lầm hay không? Mày dụ dỗ chồng của người khác, còn lý luận? Dám không nhìn tao như vậy?"

Vân Sở không có bất kỳ chuẩn bị gì, bị đẩy một cái, thiếu chút nữa thì té ngã trên đất, Thượng Quan Triệt thấy thế, theo bản năng bỏ rơi Lâm Tư Vũ, ôm cổ Vân Sở, trong cơn kích động còn nói một câu: "Sở Sở..."

Một tiếng gọi này, khiến cho vành mắt Vân Sở lập tức hồng, cô ổn định thân thể, không ngừng đẩy anh ra, từng chữ từng câu hỏi: "Cho em một lời giải thích, cô ta là ai? Ba năm nay anh đi nơi nào, tại sao không trở lại?"

Trong lúc nhất thời Thượng Quan Triệt không biết nên giải thích làm sao, vừa vặn lúc này, Liên Thanh Ngôn từ phòng làm việc đi ra, thấy một màn như vậy, lòng vừa vui mừng vừa có chút chua xót, cảm thấy chua xót vì Vân Sở.

Anh tiến lên, kéo tay Vân Sở, nói: "Sở Sở, anh ta mất trí nhớ, anh đang chuẩn bị làm phẫu thuật cho anh ta."

Vân Sở kinh ngạc nhìn Liên Thanh Ngôn, hỏi: "Mất trí nhớ? Phẫu thuật? Anh Liên, anh đã sớm biết anh ấy trở lại?"

Liên Thanh Ngôn nhìn ánh mắt có chút oán trách của Vân Sở, có chút nhức đầu cười nói: "Ngày hôm qua thì anh ta tới tìm anh, hẳn là mấy ngày trước Lam Băng Tuyền ở bên ngoài gặp phải anh ta, biết được anh ta mất trí nhớ, để cho anh ta tới đây."

Vân Sở cắn môi, trong lúc nhất thời, trong lòng ngũ vị tạp trần (*), nhất là lúc nhìn thấy Lâm Tư Vũ, càng thêm khó chịu, giữa bọn họ, cuối cùng...

(*) ngũ vị tạp trần = năm vị lẫn lộn: năm vị chỉ các vị ngọt, chua, cay, đắng, mặn

Thấy dáng vẻ khó chịu của Vân Sở, Thượng Quan Triệt có chút đau lòng giải thích, "Anh sẽ nhớ lại, em vẫn luôn xuất hiện ở trong giấc mơ của anh, nhất định anh sẽ không quên."

Giọng điệu của anh vô cùng thành khẩn, giống như là một đứa bé phạm lỗi, vội vã chứng minh mình vô tội.

Vẫn là lần đầu tiên Vân Sở thấy Thượng Quan Triệt như vậy, không biết phải làm sao mà trong lòng có chút đau lòng.

Những năm này, anh từng mất trí nhớ, cứ như vậy sống chung với cô gái kia sao? Bọn họ có, có xảy ra quan hệ gì hay không? Cô gái kia vừa mới nói anh là chồng của cô ta?

Nghĩ tới đây, sắc mặt của Vân Sở lại thay đổi, quay mặt nói: "À, nhớ thì thế nào, anh cũng đã kết hôn rồi không phải sao?"

Dứt lời, Vân Sở muốn rời khỏi, lại bị Thượng Quan Triệt kéo lại: "Anh không có kết hôn, Sở Sở, anh... anh sẽ không kết hôn với người khác..."

Anh cũng không biết tại sao mình muốn nói như vậy, nhưng vừa mở miệng, những lời này đã nói ra luôn, giống như ấp ủ thật lâu, đã sớm muốn nói ra.

Sắc mặt của Vân Sở càng thay đổi, nhìn Lâm Tư Vũ nói: "À, cô ta thì sao? Anh giải thích thế nào?"

Thượng Quan Triệt nhìn vẻ mặt bi thương của Lâm Tư Vũ, trong lòng có chút không nỡ, nhưng vẫn là nhỏ giọng nói ra lời trong lòng: "Trước khi gặp em, anh cho rằng mình không lưu luyến quá khứ, hiện tại anh mới biết, thì ra là anh sai lầm rồi, mặc kệ em có phải người anh thích nhất hay không, anh cũng sẽ kiên trì tìm trí nhớ về, để mình trở về. Mà đến lúc đó, anh cũng sẽ đi theo trái tim của mình, tuyệt đối sẽ không phụ lòng em..."

Những lời này, thâm tình như vậy, thật đúng là không giống Thượng Quan Triệt sẽ nói ra, Vân Sở cười cười, nói với Liên Thanh Ngôn: "Anh Liên, có thể làm phẫu thuật rồi chứ?"

Liên Thanh Ngôn cười cười với cô, gật đầu: "Có thể."

"A Triệt, em cùng anh đi vào." Vân Sở kiên quyết nhìn Thượng Quan Triệt, khẽ mỉm cười, sức quyến rũ (sức hấp dẫn) bức người.

Lòng của Thượng Quan Triệt cuồng loạn một trận, nhưng rất nhanh đã nắm chặt tay của cô, gật đầu một cái: "Được."

Lâm Tư Vũ nghe đến đó, như đã không còn biết gì, một lúc lâu sau mới hồi phục lại tinh thần, kéo Thượng Quan Triệt và Vân Sở đang muốn đi vào, kêu lên, "Anh Sở*, anh, anh nói gì? Anh không muốn kết hôn với em sao? Tại sao, tại sao... Anh, em, anh nói em phải làm sao bây giờ? Hu hu..."

*vì Lâm Tư Vũ xem Thượng Quan Triệt là Lâm Sở nên gọi anh Sở.

Thượng Quan Triệt xoay người, nhìn vẻ mặt đáng thương của cô gái sau lưng, bỗng nhiên trong lòng hơi phức tạp.

Ba năm nay, cô gái này trải qua cùng anh, tính từ lúc bắt đầu, lúc mặt anh tưởng chừng đã bị hủy hoại, biến dạng hoàn toàn, từ đầu đến cuối cô vẫn luôn chăm sóc anh, chưa bao giờ vứt bỏ anh. Thậm chí, lúc ấy ba cô không đồng ý nuôi một con sâu gạo là anh, cô vẫn khăng khăng giữ anh lại, cẩn thận chăm sóc anh.

Muốn nói không cảm kích Lâm Tư Vũ, là không thể, nhưng mà, là thích hay yêu, quả thật anh không biết có cảm giác đó hay không.

Lúc trước, anh cảm thấy mình nợ cả nhà Lâm Tư Vũ, cho nên toàn tâm muốn bồi thường cho họ. Kết hôn với cô, xem như là một kiểu đền đáp, dù sao, cái gì anh cũng không nhớ, không nhớ quá khứ của mình, cũng không biết mình nên làm gì mới phải.

Sau khi gặp lại Vân Sở, anh phát hiện mình cũng có quá khứ. Có ký ức tốt đẹp như vậy, lại bị anh quên mất, hiện tại, anh cảm thấy thẹn với Vân Sở.

Còn cả nhà Lâm Tư Vũ, anh sẽ để lại công ty Lâm thị cho bọn họ...

"Tiểu Vũ, mọi chuyện chờ anh phẫu thuật xong rồi nói, được không? Bây giờ, tâm trí anh có chút hỗn loạn." Giọng nói của Thượng Quan Triệt nhẹ nhàng, như có ma lực lôi kéo người ta dễ dàng nghe theo.

Nhưng Lâm Tư Vũ vẫn không cam lòng, nhìn Vân Sở, nói, "Tôi cũng muốn cùng vào với cô ta."

Liên Thanh Ngôn nhíu mày, thản nhiên nói, "Xin lỗi cô, phòng phẫu thuật này người bình thường không thể vào."

"Tại sao cô ta được vào..." Lâm Tư Vũ lập tức phản bác.

"Bởi vì, tôi là thuốc mê tốt nhất của anh ấy." Vân Sở cười nhạt, nói xong, kéo tay Thượng Quan Triệt, lập tức vào phòng phẫu thuật, hoàn toàn không cho Lâm Tư Vũ cơ hội phản ứng.

Liên Thanh Ngôn và nhóm hộ sĩ cùng bước vào phòng phẫu thuật, mỗi người đều thay trang phục sạch sẽ, những y tá còn lại nhanh chóng chuẩn bị dụng cụ phẫu thuật, chờ chỉ dẫn của Liên Thanh Ngôn.

Vân Sở vẫn dáng vẻ yên tĩnh ngồi cạnh Thượng Quan Triệt như lần trước, nắm chặt tay anh, không nói một lời nào.

Phẫu thuật hơn ba tiếng, tuy nhiên máu bầm trong đầu Thượng Quan Triệt đã tích tụ thời gian dài, xử lý có chút phiền phức. Nhưng Liên Thanh Ngôn cũng không hổ là bác sĩ tốt nhất trong nước, khi anh tự mình phẫu thuật, dường như không có cuộc phẫu thuật nào là không thành công.

Cho nên, cuộc phẫu thuật của Thượng Quan Triệt rất thành công.

Chỉ là, vì phẫu thuật ở đầu, mãi hôm sau Thượng Quan Triệt mới tỉnh lại.

Mà một ngày một đêm ấy, Vân Sở cũng không ngủ ở bên cạnh anh, nhìn gương mặt quen thuộc của anh, hơi thở quen thuộc, nắm bàn tay ấm áp của anh, giống như, ba năm này, anh vẫn luôn ở cạnh cô, cho tới bây giờ vẫn không có chia cách.

Lâm Tư Vũ cũng muốn ở cạnh chăm sóc Thượng Quan Triệt, lúc thấy Vân Sở nhìn Thượng Quan Triệt, loại thâm tình này, tựa như tình cảm này dù cho bất ai cũng không thể chen vào.

Nhưng mà...

Mỗi lần cô vừa tiến vào, chỉ nhìn Thượng Quan Triệt một chút, đã bị người ta kéo ra ngoài.

Về phần người kia là ai...

"Này, họ Lam kia, buông ra, anh có biết cái gì gọi là lịch sự không, hả?" Lâm Tư Vũ bất mãn trừng mắt nhìn Lam Băng Tuyền đang kéo cô, giận không kiềm được.

Ngày đó, cô muốn lẻn vào phòng phẫu thuật, cũng bị tên đàn ông này kéo ra, sau đó, mỗi lần cô muốn vào chăm sóc Thượng Quan Triệt, đều bị tên này lôi ra, cô có nên tức giận không? Không thể ức hiếp người như vậy chứ.

Lam Băng Tuyền thả tay cô ra, lạnh lùng liếc cô một cái, nói, "Lịch sự? Cô cũng xứng để người khác đối đãi lịch sự sao?"

"Này, ý anh là sao? Nói thế nào tôi cũng là thiên kim của Lâm thị, là vị hôn thê của tổng giám đốc Lâm..."

"Câm miệng!" Không chờ Lâm Tư Vũ nói xong, Lam Băng Tuyền lập tức trừng mắt nhìn cô, khinh thường nói, "Tôi nói cô biết, Thượng Quan Triệt là của Vân Sở, nếu cô không muốn chết, thì tự giác cút đi chỗ khác."

"Tại sao muốn tôi cút khỏi đây? Rõ ràng anh ấy là của tôi mà..." Lâm Tư Vũ không phục, cắn răng, thiếu chút nữa chảy nước mắt.

Đúng là cô cứu anh, gần như là để chữa khỏi cho anh mà sắp phải táng gia bại sản, thế mà chỉ chớp mắt lại biến thành của người khác chứ?

Lam Băng Tuyền cười lạnh, "Cô cho là, vì sao anh ta cái gì cũng không nhớ, chỉ nhớ rõ môt chữ Sở?" Lam Băng Tuyền nói xong, nhìn Lâm Tư Vũ khinh bỉ, "Anh ta yêu nhất cô gái tên là Vân Sở, cô không biết điều này rất khéo sao?"

Nghe vậy, sắc mặt Lâm Tư Vũ trở nên trắng xanh. Có lẽ người khác không biết, nhưng Lâm Tư Vũ ở cạnh chăm sóc anh, thì biết rất rõ.

Lúc trước, khi Thượng Quan Triệt hôn mê bất tỉnh, luôn miệng gọi "Sở Sở" và hai chữ "Bé con"

Ngay từ đầu, cô còn tưởng anh gọi mình, lại gọi mình là bé con, chỉ là, sau khi anh tỉnh lại thì không gọi mình như vậy nữa. Ở chung với anh lâu như vậy, có rất nhiều chuyện bọn họ tự xem nhẹ, đúng là, bây giờ nhớ lại, toàn bộ không phải là ngẫu nhiên, tuyệt đối không phải.

Bằng không, vì sao mỗi lần anh uống rượu, đều gọi cái tên kia? Vì sao mỗi lần cô muốn hôn trộm anh, đều bị anh từ chối?

Càng nghĩ càng uất ức, Lâm Tư Vũ nhìn dáng vẻ đắc ý của Lam Băng Tuyền, rốt cuộc nhịn không được, "Oa..." một tiếng, khóc rống lên.

Lam Băng Tuyền không ngờ cô gái này lại như vậy, vừa nói gió thì có mưa, lúc này chân tay có chút luống cuống, không biết nên làm sao cho phải.

Lâm Tư Vũ giơ tay kéo Lam Băng Tuyền, một bên vừa không để ý hình tượng khóc lớn lên, vừa mắng, "Hu hu, oa.. Tên khốn kiếp anh, vì sao lại nói với tôi những lời này, vì sao, vì sao? Sao không để tôi tự lừa người dối mình một chút chứ hả? Hu hu..."

Khóe miệng Lam Băng Tuyền giật giật, theo bản năng muốn lui lại, miễn cho người ta hiểu lầm anh bắt nạt cô gái này.

Nhưng Lâm Tư Vũ vẫn ôm chặt lấy Lam Băng Tuyền, sức lực kia, thật kinh người, nhưng một bên thì khóc, một bên thì mắng to.

Lam Băng Tuyền đang tính kéo mạnh người phụ nữ không biết xấu hổ này ra, lại nghe thấy xung quanh truyền đến không ít lời bán tán của các y bác sĩ, rõ ràng tất cả đều chỉ trích anh bắt nạt bạn gái...

Bạn gái? Người phụ nữ không biết xấu hổ này mà cũng xứng sao?

Thiếu chút nữa Lam Băng Tuyền bị tức đến hộc máu.

Mà lúc này, Thượng Quan Triệt trong phòng bệnh đã tỉnh lại.

Nằm trong viện ba ngày, ba ngày này, thân thể anh không tốt, hầu như đều chỉ nằm, mọi chuyện đều do Vân Sở giúp anh làm.

An Linh Nguyệt và Thượng Quan Chiến đều đến thăm Thượng Quan Triệt, thấy Thượng Quan Triệt trở về, người nhà Thượng Quan cũng không nhịn được mà rơi lệ.

Mà còn nghe nói, sau khi bà cụ nghe được tin Thượng Quan Triệt trở về, bệnh tình hai năm nay của bà, Liên Thanh Ngôn trị không hết, bây giờ đều đã tốt lên, thậm chí còn kích động muốn đến bệnh viện thăm cháu ngoan bảo bối của bà.

Thấy Thượng Quan Triệt tỉnh lại, Vân Sở cười nói, "Đánh thức anh sao? Những người bên ngoài cũng thật là..." Vân Sở đứng dậy, vừa muốn đi ra cửa đuổi người bên ngoài đi, lại bị Thượng Quan Triệt kéo lại.

Thượng Quan Triệt cố sức ngồi dậy, ôm vai Vân Sở, nhắm mắt lại nói, "Bé con, đừng đi."

Bỗng chốc tim Vân Sở run rẩy, vội vàng đỡ lấy Thượng Quan Triệt, lo lắng anh làm đau miệng vết thương. Cô an tĩnh ngồi trên giường, tay có chút run rẩy, ôm chặt anh, cười nói, "Em không đi, em không rời khỏi, sẽ không nữa."

Mấy ngày này, thời gian Thượng Quan Triệt hôn mê rất dài, đây là lần đầu tiên ôm cô như vậy...

Thượng Quan Triệt hít sâu, nhẹ nhàng cọ mặt vào áo cô, nói, "Bé con, anh xin lỗi, mấy năm nay, để em chịu khổ rồi, đều là anh không tốt."

Giọng nói của anh khàn khàn, thậm chí còn mang theo một chút nức nở, khiến cho Vân Sở nghe xong thì không khỏi đau lòng. Nhớ tới cô đơn và hiu quạnh những năm gần đây, trái tim của Vân Sở cực kì chua xót.

"Đều đã qua rồi, A Triệt, anh trở lại là tốt rồi, em chỉ cần anh trở lại, thì chuyện gì em cũng không sợ." Vân Sở nhắm mắt lại, nước mắt không kiềm chế được mà chảy xuống.

"Tại anh vô dụng, Liên Thanh Ngôn nói không sai, cho dù anh có thể quên cả thế giới, nhưng không thể quên em, nha đầu, có phải anh thực sự không đủ yêu em hay không..." Thượng Quan Triệt nói xong, cũng không kiềm chế được chảy nước mắt.

Những năm này, anh không có ký ức quá khứ, không hiểu đau khổ nhớ nhung, thế nhưng Vân Sở thì khác. Cái gì cô ấy cũng nhớ, thậm chí cô còn đến những nơi chứa đầy kỉ niệm yêu thương của hai người, một người, cô đơn chập nhận tất cả.

Nếu đổi lại là mình, anh cũng không biết mình phải làm thế nào để trải qua cuộc sống như thế, nhưng Vân Sở lại gắng gượng vượt qua. Anh mất tích, thậm chí vô cùng có khả năng là đã chết, cô lại không oán không hối, một mình chờ đợi.

Chỉ mới nghĩ một lúc, Thượng Quan Triệt đã cảm thấy rất đau lòng, rất khó chịu.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3