Quân Tử Có Cửu Tư - Chương 12

Quân Tử Có Cửu Tư
Chương 12: Giao dịch

Dịch: Minovan

Thật ra, Cố Cửu Tư không rõ Trần Mộ Bạch đưa ra lời đề nghị như thế là có ý đồ gì. Mấy năm nay, những cuộc trò chuyện giữa cô và anh đều nửa giả nửa thật, châm chọc khiêu khích, tôi diễn anh xem, thăm dò lẫn nhau, nhìn qua có vẻ như thật lòng, nhưng không có ai tin ai cả. Hôm nay anh lại đột nhiên nói đối phương có thể không trả lời nhưng nếu trả lời nhất định phải nói thật, nếu cô nói thật, anh có dám tin không? Còn anh nói thật, cô thật sự có thể tin sao?

Trong lòng cô rối bời, nhưng vẻ mặt lại không thể hiện ra điều đó, cô tỏ vẻ không quan tâm mà cười, “Sao vậy, còn có chuyện gì mà Mộ thiếu không biết sao, còn cần phải thăm dò từ tôi vậy?”

Anh cũng không hề tỏ ra bực bội, chỉ liếc mắt nhìn cô, “Tôi nói này, Cố Cửu Tư, đôi bên đàm phán ít ra em cũng phải có lòng một chút chứ? Nếu như em thực sự không hề quan tâm thì hà tất phải hết lần này tới lần khác đi thăm dò Trần Tĩnh Khang? Cậu ta có thể biết được gì chứ, không bằng tới hỏi tôi đây.”

Cô thôi không cười nữa, vẻ mặt phức tạp nhìn chằm chằm Trần Mộ Bạch, hồi lâu mới gật đầu, “Được thôi.”

Quả thực cô có rất nhiều chuyện muốn biết, tuy người ta đều nói rằng biết càng nhiều chết càng nhanh, thế nhưng ở một nơi như Trần gia, nếu như chuyện gì cũng không rõ thì sợ là ngay đến việc mình chết như thế nào cũng không biết mất. Những điều mà anh muốn biết chẳng qua chỉ là những chuyện liên quan đến Trần Minh Mặc, cô có thể chọn lựa trả lời câu hỏi tùy thuộc vào tính chất của câu hỏi đó, lần giao dịch này cô cũng không thua thiệt.

“Vậy để tôi trước?” Trần Mộ Bạch bước lên một bước rồi quay người lại hỏi, “Cố Cửu Tư là tên thật?”

Cô không ngờ anh lại có hứng thú đối với cô, hơi sững người một chút mới gật đầu, “Đúng.”

Trần Mộ Bạch hất cằm tỏ ý bảo cô bước thêm một bước về phía trước.

Cô hơi ngập ngừng, “Ông chủ thực sự đằng sau của Lập Thăng là anh?”

Cô vừa dứt lời liền cảm giác hơi lo lắng nhìn chằm chằm anh, anh ngược lại cực kỳ thoải mái mà trả lời, “Đúng.”

Đột nhiên, cô cảm thấy một cơn lạnh lẽo chạy dọc từ chân lên đến đầu, là người của Trần gia nên dù bất kể là lĩnh vực chính trị hay trên thương trường anh đều có ưu thế vượt trội hơn người khác, thế nhưng anh không chọn bất cứ con đường nào trong đó. Lúc du học ở Mỹ, anh gia nhập vào công ty đầu tư mạo hiểm hiện nay, sau khi về nước có biết bao nhiêu người muốn lôi kéo anh hoặc xúi giục anh đi mở công ty của riêng mình, anh đều mặc kệ. Người ngoài thấy anh không có gì cả, thế nhưng không có ai biết người đứng đằng sau điều khiển tập đoàn Lập Thăng luôn dẫn đầu trong ngành lại là anh, người đứng đầu luôn nói luôn cười trên danh nghĩa của tập đoàn này hóa ra chỉ là một con bù nhìn, người được lời nhất chính là Trần Mộ Bạch.

Chuyện tranh đấu này luôn là loại chuyện tốn kém tiền bạc nhất, muốn lôi kéo lòng người, làm gì có chuyện nào là không dùng đến tiền, mà số tiền này chắc chắn không thể nào lấy được từ Trần gia. Tiền từ Trần gia anh chỉ vừa đụng đến chắc chắn sẽ có người biết, anh muốn làm gì tự nhiên cũng sẽ có người cảnh giác để ý, thế nhưng Lập Thăng thì khác, không có ai biết Lập Thăng chính là một nửa trụ cột kinh tế của anh, chuyện này cũng chỉ là trong lúc vô tình cô mới bắt đầu hoài nghi, vậy mà anh có thể đường hoàng dưới ánh mắt của Trần Minh Mặc làm ra chuyện mờ ám này? Quả là nơi nguy hiểm nhất cũng chính là nơi an toàn nhất.

Anh cũng không hề giải thích, vẫn ung dung nhìn ánh mắt đầy kinh ngạc của cô, rất nhanh đã bước lên một bước, “Lúc trước em đã từng ở Mỹ?”

Cô dường như đã mơ hồ cảm giác được điều gì đó, dạo gần đây Trần Minh Mặc có một vài hành động, cô còn tưởng anh sẽ hỏi cô những điều này, không ngờ…

Cô cười có chút không đúng đắn, muốn chuyển chủ đề này đi, “Mộ Thiếu… hứng thú với câu chuyện của tôi đến vậy?”

Anh dường như không quan tâm, chỉ nhìn về hướng nào đó, híp mắt lại hỏi, “Ngay đến chuyện của Lập Thăng tôi cũng trả lời rồi, một chút thành ý này mà Cửu tiểu thư cũng không có ư? Em biết được chuyện này tương đương với việc có được một cái ô che chở rồi, nếu sau này cuộc sống có chút khó khăn, đem thông tin này nói với người đó, cuộc sống sẽ dễ dàng hơn nhiều.”

Thật ra, cô cực kỳ khó chịu với ba từ “Cửu tiểu thư” này cũng giống hệt như Trần Mộ Bạch chán ghét hai từ “Mộ thiếu” vậy, anh nói, khi cô gọi anh là Mộ thiếu anh cảm thấy cô đang khiêu khích anh, còn khi anh gọi cô là Cửu tiểu thư cô cũng có thể nghe thấy ý tứ đùa bỡn.

Thế nhưng cô không thể nào không thừa nhận, chính vừa lúc trước đó anh đã cho cô một ân huệ. Hướng mà anh vừa nhìn đó là hướng thư phòng của Trần Minh Mặc, không lâu trước đó cô còn vừa bước từ đó ra, cô hiểu rất rõ người nào đó trong lời anh nói là ai, cũng rất rõ tin tức này có giá trị như thế nào với mình, lúc nãy đáp án xác nhận của anh quả thực đã để lại cho cô một con đường lui.

Cô thở phào một hơi, làm ăn thì luôn tốn kém, huống hồ đối phương lại là Trần Mộ Bạch, “Đúng, tôi đã ở Mỹ rất nhiều năm.”

Đêm khuya thanh tĩnh, lúc cô vừa mới nhấc chân bước lên một bước dường như có thể nghe thấy tiếng băng đang nứt ra, một âm thanh rất nhỏ nhưng cô lại nghe thấy rất rõ ràng.

Cô đứng lại, có thể đây sẽ là câu hỏi cuối cùng của cô, “Người đàn ông trung niên thần bí luôn ở bên cạnh Trần lão là ai?”

Chuyện năm đó của cha con cô, Trần Minh Mặc giao cho người đàn ông đó đi giải quyết, nếu như cô thực sự định thoát khỏi Trần Minh Mặc, người đàn ông này có lẽ chính là điểm đột phá của cô.

Trần Mộ Bạch hơi sững sờ, “Em không biết? Mạnh Nghi Niên là em vợ của Trần Minh Mặc.”

Cô cười lạnh, giọng điệu cũng bắt đầu có chút châm chọc, “Mộ thiếu cũng đừng lừa tôi, em vợ của Trần Minh Mặc không phải nên họ Đổng sao? Nhưng ông ta họ Mạnh.”

Vẻ mặt anh tỏ ra khó hiểu nhìn cô, “Ai nói với em người phụ nữ nhà họ Đổng là vợ đầu tiên của Trần Minh Mặc? Trước đó ông ta đã từng kết hôn rồi, là chị của Mạnh Nghi Niên. Chị của Mạnh Nghi Niên có thể coi như là vì Trần Minh Mặc mà chết thế nên ông ta luôn cảm thấy bản thân mình có lỗi, nên đối xử rất tốt với Mạnh Nghi Niên, luôn luôn giữ ông ta bên cạnh mình.” Anh nói xong theo thói quen nhìn cô mỉa mai, “Ngay đến việc này em cũng không biết, xem ra, ông ta cũng không hề tin tưởng em đến vậy.”

Cô cắn môi, chuyện này không cần anh phải nhắc.

Đột nhiên Trần Mộ Bạch lại mỉm cười, lại còn là vẻ mặt rất bất cần, “Này, Cố Cửu Tư, tôi cảm thấy mặt băng sắp vỡ rồi.”

Cái giọng điệu đó so với “Này, Cố Cửu Tư, thời tiết hôm nay thật là đẹp.” sao lại giống đến vậy.

Cô mơ hồ nghe thấy tiếng băng tan ở dưới chân, cũng không còn tâm tư nào nữa, sốt ruột nói, “Về thôi.”

Thời tiết này mà rơi vào trong nước băng, thật sự không phải là chuyện đùa.

Vậy mà anh lại quay lưng lại với cô, giọng nói đột nhiên trở nên trầm thấp nghiêm túc, “Thế nhưng tôi vẫn còn một câu hỏi nữa.”

Trong lòng cô vẫn hoảng hốt, cả buổi tối nay thái độ của anh vẫn luôn bất cần vui vẻ, bây giờ đột nhiên lại nghiêm tục, sợ là sắp ra đòn lớn.

Trần Mộ Bạch không đợi cô kịp phản ứng đã bước về phía trước, lớp băng ở dưới chân anh đã bắt đầu nứt ra, cô nhắm mắt lại hít một hơi sâu đột nhiên mở miệng, “Đừng bước nữa!”

Anh đột nhiên quay đầu lại, cười với cô, “Em sợ cái gì, hai chúng ta cách xa như vậy, lại không cùng hướng, cho dù tôi có rơi xuống cũng không liên quan đến em, Cố Cửu Tư, rốt cuộc em đang sợ cái gì?

Trong lòng cô không ngừng đấu tranh, ngừng thở nhìn anh cuối cùng hạ quyết tâm nói, “Anh không cần bước tiếp nữa, muốn hỏi gì thì hỏi đi, tôi sẽ trả lời.”

Rất nhanh cô lại bổ sung thêm, “Tôi sẽ nói thật.”

Vẻ mặt tươi cười của anh trong khoảnh khắc liền trở nên rất thú vị, anh nhìn chằm chằm cô sau đó từ từ quay người.

Bóng lưng anh quay lại với cô, từ từ mở miệng, cô không nhìn thấy biểu tình của anh, chỉ có thể thấy làn khói trắng anh thở ra, giọng điệu của anh trong không gian đêm lạnh tĩnh mịch như thế này vang lên lại có chút hoang vắng, kích thích lòng người, “Cố Cửu Tư, trái tim em cuối cùng vẫn chưa đủ tàn nhẫn, không đủ tàn nhẫn, sao em có thể tiếp tục ở nơi này chứ?”

Anh vừa nói vừa nhấc chân bước tiếp.

Cô dường như không còn nghe rõ anh đang nói gì nữa, hai hàm răng cắn chặt, trong lòng cũng run lên, bên tai chỉ còn nghe thấy tiếng giày đang gõ lên mặt băng nứt toác, vô cùng kinh hãi muốn kéo anh lại, nhưng lại không dám động, chỉ có thể hét lên ngăn cản anh, “Trần Mộ Bạch!”

Giọng điệu của anh vẫn như cũ nói chuyện phiếm với cô, “Em nhìn Trần Mộ Chiêu mà xem, thực ra trước đó sức khỏe anh ta rất tốt, thế nhưng vì muốn được sống nên anh ta luôn tỏ ra yếu ớt, giả bệnh, đương nhiên ông ta cũng không dễ bị lừa như thế, thế nên anh ta dám tự tay hủy hoại sức khỏe của mình, em xem, ngay đến cả bản thân mình anh ta cũng có thể xuống tay tàn độc như vậy.”

Anh vẫn từng bước, bước tiếp về phía trước, trong lòng cô càng lúc càng sợ hãi, “Anh nói những điều này với tôi làm gì?”

Trần Mộ Bạch dường như không nghe thấy, “Cố Cửu Tư, em vẫn không hiểu sao, mỗi một người sống được ở đây, không nói đến Trần Minh Mặc và Trần Mộ Chiêu, ngay đến cả một người vô dụng như Trần Mộ Vân, cho dù anh ta có vô dụng anh ta cũng có một người cậu tàn độc, anh ta không đủ ác, cậu anh ta sẽ thay anh ta ra tay. Tôi nhớ có một năm, Trần Mộ Vân vì muốn hãm hại tôi, giả vờ bị gãy chân, nói là do tôi làm, nếu như là giả, sớm muộn rồi cũng sẽ bị phát hiện, cách tốt nhất chính là biến giả thành thật, thế nhưng cái tên bất tài ấy làm sao dám ra tay được chứ, là Đổng Minh Huy tự tay làm, tự tay đập gãy chân anh ta. Em xem, mỗi người bọn họ đều tàn ác ngay với cả chính bản thân mình như vậy, huống hồ là đối với người khác. Em không được mềm lòng, một khi em mềm lòng là sẽ chết không chỗ chôn.”

Cố Cửu Tư trầm mặc.

Trần Mộ Bạch quay người lại nhìn cô, hai mắt hẹp dài thâm thúy không nhìn ra được bất cứ điều gì, “Tôi nói với em nhiều điều như thế lẽ nào em vẫn không hiểu? Giống như bây giờ tôi có rơi xuống dưới không, có chết hay không thì có liên quan gì đến em? Em có bao giờ nghĩ qua, chính vì em không đủ nhẫn tâm nên mới rơi vào bước đường tiến thoái lưỡng nan như ngày hôm nay.”

Nói đến đây, anh đột nhiên bật cười, “Thế nhưng tôi đây ngược lại có thể chỉ cho em một con đường sống. Nếu như sau đó em hợp tác với Trần Mộ Chiêu, đối phó với Trần Mộ Vân thôi thì anh ta có thừa bản lĩnh, còn tôi đột nhiên xảy ra chuyện bất trắc mà chết, hai người hợp tác lại lật bài, đánh cho lão gia trở tay không kịp, từ đó Trần Mộ Chiêu sẽ trở thành đích tôn danh chính ngôn thuận của Trần gia, còn thứ mà em muốn đại khái là anh ta có thể cho em.”

Cố Cửu Tư đã nhanh chóng hồi phục lại thần sắc, trên môi hàm chứa ý cười, “Kế sách thật hay, chỉ có điều, tôi có cái gì mà đi đòi hợp tác với Trần Mộ Chiêu đây? Tay không bắt giặc sao?”

Anh lại quay lưng lại, khiến cho cô càng trở nên khó nghĩ, “Em nghĩ là tôi sẽ thực sự xảy ra bất trắc mà chết sao? Tất nhiên em còn phải đối phó với tôi nữa!”

Cô dường như đã sớm quen với việc anh hay nói vớ vẩn rồi, vẻ mặt lại lạnh lẽo, “Mộ thiếu lại nói đùa rồi.”

Anh quay lưng với cô, giống như thực sự cười lên một tiếng, giọng nói vô cùng bất đắc dĩ, “Cố Cửu Tư ơi Cố Cửu Tư, em cuối cùng vẫn không đủ nhẫn tâm…”

Anh vừa mới dứt lời liền rời khỏi mặt băng bước vào đình lục giá ở giữa hồ, anh nhìn cô đang đứng cách đó vài bước, tỏ ý bảo cô xem dưới chân mình, không biết từ lúc nào băng dưới chân đã nứt rồi, vết nứt đang không ngừng lan ra.

Lúc này, cô mới tỉnh ngộ, Trần Mộ Bạch quả thật cao tay, anh giả vờ như đưa mình vào chỗ nguy hiểm nhất, làm rời đi sự chú ý của cô, thế nhưng trong nháy mắt liền lật ngược tình thế. Anh đương nhiên hiểu, độ dày của băng chỉ chịu đựng đủ một người bước đến chiếc đình đó mà thôi, thế nên anh hành động trước đối phương. Bây giờ cô nên tự lo cho bản thân mình, anh mới là người thắng cuộc, thật đúng với câu nói cũ, cầu phúc trong hiểm nguy.

Sợ hãi và lạnh lẽo, đây là những suy nghĩ hiện tại trong lòng cô, lúc này cô không thể nào không thừa nhận, cô không phải là đối thủ của Trần Mộ Bạch. Ngay từ lúc bắt đầu cô đã không nên giao dịch gì đó với anh, đừng nói đến việc được hời, cô sợ là thua đến vốn gốc cũng không còn.

Tâm kế của anh kín đáo đến vậy, không nhanh không chậm bày ra một cái lưới, chỉ chờ khoảnh khắc để thu lưới mà thôi, còn cô, thoát không khỏi kiếp nạn.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3