Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới - Chương 109

Chương 109: Lần đầu tiếp xúc với Thế Giới mới!

Kane cố gắng trở lại vị trí cắm trại thật nhanh, cậu không lo lắng cho tập đoàn Jeykins hay Kayden, chỉ cần Kane còn sống, thì việc hồi phục tập đoàn Jeykins là một việc rất dễ dàng, với lại những tài sản trong bóng tối của Jeykins chỉ bị công kích mất đi khoảng năm mươi phần trăm.

Kane cảm nhận được mười bộ giáp màu đỏ bay thẳng về phía Erica, tốc độ của cậu bùng lên nhanh chóng, Kane không sợ bọn chúng có thể đả thương đến Erica, mà là cậu sợ Clara sẽ nói hết những chuyện đang xảy ra cho Erica.

Dù sao Erica chỉ là một cô gái mới lớn, mà lại vừa thoát khỏi căn bệnh quái ác, nếu Erica chịu thêm một chút tổn thương nào nữa, hẳn là cô ấy sẽ bị đả kích lớn.

Một lát sau, cảnh tượng khu cắm trại dần dần hiện lên trong tầm mắt của Kane.

Khu vực cắm trại không bị tổn hại một chút nào, mà chỉ xuất hiện thêm những kim loại dính đầy máu hỗn tạp với những bộ phận thân thể con người.

Mùi máu tươi tràn đầy trong không khí có thể làm một người bình thường nôn mửa.

Những mảnh kim loại dư sức làm vỏ của tàu vũ trụ bị cắt rất ngọt, tựa hồ sự cứng rắn của chúng chẳng có ý nghĩa nào trước vũ khí của Clara.

Chuyện này đã nằm trong dự tính của Kane.

Kane nhìn thấy Clara đang đứng ở một bên, trên tay cô đang cầm chặt một chiếc hộp đã được khóa kín.

Bên cạnh là Erica đang ngã quỵ xuống đất, Kane có thể nhìn thấy những giọt nước mắt của Erica đang rơi xuống mặt đất.

Kane đã xác nhận tình huống xấu nhất đã xảy ra.

Ngay lúc Kane vừa định cất lời, thì ba người bọn họ cảm nhận được một sự tồn tại đã thoát khỏi lòng giam, chúng không có thực thể, không có giới hạn, không bị trói buộc bởi bất cứ thứ gì.

Sự tồn tại kia đã mở lời khiêu chiến với ba người bọn họ.

"Đây là.” Clara ngước nhìn bầu trời, phương hướng mà sự tồn tại kia vừa xuất hiện.

“Đúng vậy, chính là nó.” Kane gật đầu, đôi mắt của cậu hiện lên vẻ lo lắng.

Tiếng khóc đã từ từ dừng lại, Erica ngẩn đầu lên nhìn về phía Kane với đôi mắt ẩn chứa sự đau thương và pha lẫn một chút thù hận. Erica đã kiểm soát được cảm xúc của mình.

Kane biết điều này là như thế nào, Erica, người mang trong mình "Ơn huệ của Chúa" từa chín năm trước, nhưng nó đang ở trạng thái ngủ say và cần có một điều kiện để kích hoạt hoàn toàn, và hôm nay, điều kiện kia đã đầy đủ.

"Nè, Kane, Clara.” Erica nói nhỏ, một luồng sóng đặc biệt đột nhiên phát ra từ Erica, nó bao phủ cả một vùng núi.

Trong lúc đó những lá cây màu đỏ rực rỡ rơi xuống nhanh hơn, ngay cả những cái cây mạnh khỏe đang từ từ già yếu và mục nát.

Chỉ có hai người Clara và Kane không bị ảnh hưởng gì, dường như hai người họ đã cách biệt với khu vực này, một vùng cấm của sinh mệnh, mà trung tâm của nó là Erica.

Bất cứ thứ gì, vật gì, đều có hai mặt, sức mạnh mà Erica tỏa ra hiện giờ là sự thoái hóa, một khái niệm trái ngược hoàn toàn với tiến hóa.

Erica từ từ đứng lên, ngay lúc này, tất cả sinh mệnh xung quanh cô đều đã biến mất.

“Hãy cho tôi mượn sức mạnh của hai người, bởi vì, tôi muốn trả thù."

Kane và Clara đã dự đoán được ngày này cuối cùng rồi sẽ đến, hai người đồng loạt khom người nói:

"Tất nhiên rồi, thưa tiểu thư, chúng tôi đi cùng cô."

Ngay tại thời gian này, vi khuẩn phát tán từ phòng thí nghiệm Jeykins tại Esyian đã bao trùm toàn bộ Thế Giới, vòng đời của nó đã được kích hoạt, chỉ trong nháy mắt, Thế Giới lâm vào hỗn loạn.

Tiêu hao một giờ, đoàn người Thanh Vũ mới nhìn thấy điểm cuối cùng của Thế Giới Thông Đạo.

Một thứ ánh sáng mà bọn họ chờ mong trong khoảng thời gian này đã xuất hiện trước mắt, cảm giác ngột ngạt khi bị không gian toàn màu đen bao vây đã từ từ biến mất.

"Mọi người cần thận." Thanh Vũ nói trong khi chuyển sang trạng thái chiến đấu.

Không Thiên Hà, Mặc Hàn, Lưu Úc đồng loạt gật đầu và cảnh giác đến mức cao nhất.

Bước ra khỏi màn sáng là một vùng trời màu đen, ánh sáng từ hai viên Mặt Trăng chiếu xuống làm cho Thanh Vũ có thể nhìn rõ vùng này.

“Không ổn." Mặc Hàn thốt lên.

Lúc này, bốn người bọn họ cảm nhận được có một thứ gì đó đã xâm nhập vào thân thể, ngay cả vòng linh khí phòng vệ cũng không chặn được.

Một cảm giác mê muội đập thẳng vào não bộ, bốn thân ảnh từ trên không rơi xuống mặt đất.

Mà bên dưới đang có hàng ngàn quái vật có hình dạng giống như con người đang tập trung đến đoàn người Thanh Vũ, các đôi mắt màu đỏ tham lam nhìn chằm chằm bốn người.

Xung quanh là những tòa nhà cao tầng hiện đại đã phủ đầy bụi và vết tích dơ bẩn, chứng tỏ bọn chúng không được lao dọn đã lâu.

"Ngươi nhìn, đó là bốn con người."

Trên một tòa nhà cao tầng, có hai bóng người đang ẩn nấp sau một phiến đá, một người trong đó đang quan sát thì nhìn thấy bốn người Thanh Vũ đang rơi xuống mặt đất.

“Bọn họ đang gặp nguy hiểm."

Cô gái đang quan sát nhíu mày nói, ngay lập tức, cô lấy một thiết bị kỳ lạ, rồi nhắm vào bốn người đang rơi xuống từ không trung và kích hoạt.

Một sơi dây thép bắn thẳng từ thiết bị kỳ lạ kia đến thẳng thân thể của đoàn người Thanh Vũ và bắt được bọn họ.

Cô gái dùng sức kéo một cái, lập tức sợi dây cuốn lấy thân thể của bốn người và bay về phía cô gái.

Chắn chắn rằng, một cô gái bình thường sẽ không có sức manh như vậy.

"Lilith, cô đang làm gì đó."

Bên dưới tảng đá là một cô gái khác, động tác của Lilith rất nhanh, lúc cô gái này nhận ra, thì đã nhìn thấy thân thể của bốn người ở bên cạnh của mình.

"Cứu người." Lilith trả lời trong khi thu hồi dây thép vào thiết bị kia.

"Trời ạ, tôi đương nhiên biết là cô đang cứu người, nhưng mà bọn quái vật kia sẽ phát hiện ra chỗ của chúng ta đấy." Cô gái tức giận nói.

"Vậy sao còn không mau chạy hả Linda?!” Lilith trả lời trong khi hai tay của cô vác lên hai người đang hôn mê và nhanh chóng chạy xuống tầng dưới.

“Này, đợi tôi với." Linda trừng mắt khi nhìn thấy hàng ngàn con quái vật đang chạy đến tòa nhà này.

"Trời ạ, lúc nào cũng tạo ra phiền toái." Linda cằn nhằn, cô nhấc bỗng lên hai người còn lại và chạy đến Lilith.

Men theo một lối đi tắt mà hai người họ đã đi nhiều lần, bọn họ đã cắt đuôi được đám quái vật, sử dụng một chút bột phấn để che lấp mùi, bọn quái vật sẽ không tìm được bọn họ.

Nơi này là một tầng hầm khá lớn dưới lòng đất, nó được thấp sáng bởi ánh đèn mờ của cái đèn dầu đã cũ.

Linda nhíu mày nhìn bốn người ăn mặc kỳ lạ đang hôn mê kia, rõ ràng trên người họ không có vết thương gì, nhưng lại chìm vào hôn mê.

"Lilith, đã bao nhiêu lần rồi hả, cô làm chúng ta rơi vào nhiều tình cảnh nguy hiểm đến tính mạng đó, không phải đùa đâu?" Linda oán trách.

Lilith thản nhiên trả lời: "Không có cách nào khác, nếu chúng ta không cứu thì bọn họ đã trở thành thức ăn cho Venger rồi."

"Được rồi, được rồi, tội chịu thua cô được chưa?" Linda thở dài trong vô lực.

“Thế, cô làm sao bắt được bốn người này từ tầng mười bốn vậy?"

"Tôi nhìn thấy bọn họ rơi từ trên không trung xuống, cho nên đã cứu." Lilith trả lời.

"Rơi từ trên không trung? Có lẽ là một loại năng lực có thể bay lượn." Linda gật đầu.

“Xem ra bọn họ đã bị một loại Venger biến dị tấn công, nhưng mà lại không có vết thương nào ở trên thân thể, chuyện này thật là kỳ lạ."

"Từ trang phục của bọn họ đang mặc có thể suy ra là bọn họ đến từ một nơi nào đó khá xa nơi này đi."

"Mức năng lượng tiến của bọn họ rất thấp, chứng tỏ không một ai trong số họ sở hữu khả năng bay lượn, tại sao lại từ trên trời rơi xuống nhỉ?" Linda tiếp tục nói.

"Linda à, cô thật là rảnh rỗi." Lilith nói trong khi đang mở một chai nước suối và uống.

"Đợi bọn họ tỉnh lại rồi hỏi không được sao? Cần gì phải suy nghĩ sâu xa như thế?"

"Trời ạ, tôi chịu cô rồi." Linda xoa xoa đầu của mình.

Lilith mang về một đống phiền phức, và cô thản nhiên không đoái hoài gì đến.

""Coi bộ chúng ta không thể ra ngoài trong một khoảng thời gian đây.""

Nghĩ đến một đống quái vật đang còn lởn vởn quanh tòa nhà, Linda lại tiếp tục cằn nhằn.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3