Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới - Chương 127

Chương 127: Đối mặt tử vong!

“Điều tra sức mạnh của Bọ Ngựa đã xong!" Richard nhìn xem con Bọ Ngựa đang ở trạng thái đề phòng ở đằng xa, bởi vì bị tấn công liên tục bởi tốc độ cực kỳ nhanh của Richard, nó đã quen với phòng thủ ở tốc độ này, nhưng chỉ bằng bản năng và phương hướng của âm thanh mà thôi.

Nó không thể nhìn thấy thứ đang đánh tới nó là thứ gì!

Một sơ hở nghiêm trọng mà Richard có thể lợi dụng và kết liễu nó.

Không biết từ bao giờ, trên tay của Richard xuất hiện một mảnh càng Bọ Ngựa, nhưng nó đã bị hư hỏng nhiều, nhưng vẫn tỏa ra ánh sắc bén.

Richard hít thở sâu một cái, tay hắn nổi lên những cái gân xanh để chuẩn bị đón nhận áp lực của năng lực tiến hóa.

Và tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, tay cầm cái càng Bọ Ngựa của Richard chuyển động, hắn phóng cái càng bằng một tay với tốc độ phát ra tiếng xé gió mãnh liệt, cái càng vụt đi giống như một tia chớp và bay thẳng về phía con Bọ Ngựa đằng xa.

Ngay trong lúc đó, bỏ qua một cánh tay đã chảy đầy máu tươi và xuất hiện nhiều vết thương do áp lực ở tốc độ cao, thân hình của Richard biến mất.

Đôi mắt đỏ lòm của con Bọ Ngựa không bỏ qua một chi tiết nào của Richard, nhưng đây là ở trong đêm tối, đặc biệt, ánh nhìn của nó còn bị nhòe bởi những ngọn lửa đang thiêu đốt xung quanh, nó chỉ có thể nhìn thấy Richard một cách bao quát mà thôi, còn những chi tiết thì nó không thể nhìn thấy được nói gì đến tốc độ phóng cái càng bằng tay của Richard?

Cảm nhận được một thứ nguy hiểm đang đến gần, con Bọ Ngựa rít lên và chuẩn bị đỡ đòn, nó đã quen với tốc độ này.

Keng! Keng!

Một càng của nó chém theo bản năng, và đã trúng thứ đó, lại là âm thanh chói tai quen thuộc kia, con Bọ Ngựa đang định dùng cái càng còn lại để chém vào thứ đó một lần nữa, nhưng không ngờ, nó nhận ra rằng, cái nó chém chúng chỉ là một cái càng giống như cái càng trên thân thể của nó mà không phải vũ khí kim loại của Richard.

Và cũng trong khoảnh khắc đó, cái đầu của nó bay lên cao cùng máu tươi phun ra liên tục, mùi máu tươi tanh tưởi tràn ra không gian, thân hình đồ sộ của con Bọ Ngựa màu vàng nhạt từ từ ngã xuống và chạm vào mặt đất phát ra âm thanh nặng nề.

"Cuối cùng, ngươi cũng chỉ là một loài côn trùng mà thôi!" Richard nhảy lên con Bọ Ngựa và xé ra thân thể của nó để tìm kiếm tinh thể biến hóa, sau đó hắn để vào trong người và nhảy lên chạy thẳng đến chiến trường ở đằng xa.

Rinka đã rời khỏi cuộc chiến bởi vì cô được Dieter trợ giúp, kết thúc trạng thái chiến đấu, một cơn mệt mỏi kinh khủng đánh úp vào thân thể của Rinka làm cho cô chỉ có thể dựa lưng vào một cái cây gần đó để xem cuộc chiến, hai tay cô nhuốm đầy máu chảy ra từ vết thương, chiến đấu ở cường độ cao làm cho thân thể của cô không theo kịp, cây cung mà cô rất thích cũng đã bị hủy hoại ở trong trận chiến kia.

Rinka bây giờ đã sức cùng lực kiệt, ở ngay lúc này, cô còn không có sức chống cự làm một người bình thường nữa.

Tại thời khắc mà Richard kết liễu con Bọ Ngựa không được bao lâu, đột nhiên, trên bầu trời truyền ra tiếng rít gào giận dữ.

"Rít! Rít!”

Bầy Bọ Ngựa đang bao vây quảng trường ở đằng xa lập tức hỗn loạn, nhưng chỉ trong chốc lát, một phần của bầy đã tách ra và bay đến khu vực này, rõ ràng, con đầu đàn đã ra lệnh cho bọn chúng.

Áp lực ở quảng trường từ từ giảm đi làm cho mọi người thở phào nhẹ nhỏm, nhưng trong lòng cũng lo lắng về an nguy của ba người thủ lĩnh, dù sao, nếu bọn họ thất bại, chắc chắn rằng, hôm nay tất cả mọi người phải chết và làm thức ăn cho bọn quái vật kinh tởm.

Chỉ trong một giây ngắn ngủi, khi con Bọ Ngựa đầu đàn vừa ra lệnh.

Richard ngay lập tức chuyển hướng, một tay cầm cây kiếm của hắn lập tức chuyển động, tiếng xé gió phát ra ở xung quanh, thanh kiếm phóng thẳng đến con Bọ Ngựa đang nấp ở sau tầng mây với tốc độ kinh hoàng.

Richard không nhìn máu tươi chảy ra từ tay của hắn, bây giờ một tay của hắn đã phế đi, ít nhất cần phải có nhiều thời gian để hồi phục.

Và cũng trong lúc đó, Rinka lấy ra một khẩu súng lục màu bạc đã được cải tiến, sức mạnh của nó vượt trội hơn rất nhiều những cây súng cùng loại.

Ầm!

Viên đạn rời khỏi nóng sóng và bắn thẳng đến bầu trời, nơi mà con Bọ Ngựa đầu đàn đang không biết chuyện gì xảy ra.

Ầm! Xẹt!

Con Bọ Ngựa màu vàng đậm nghe được tiếng xé gió mạnh mẽ, nhưng nó không kịp phản ứng gì, chỉ thấy một cái cánh của nó bị chém rụng với một cây kiếm, và cái cánh còn thì bị nổ tung một cách bất ngờ.

"Rít!"

Lần đầu tiên trong đời, nó cảm nhận được đau đớn là như thế nào, nó cuồng nộ rống lên trong khi thân hình đang rơi xuống mặt đất.

Những con Bọ Ngựa khác nghe được tiếng rống, bọn chúng bay đến và đỡ lấy con Bọ Ngựa màu vàng đậm.

"Đáng tiếc!" Richard nhìn thấy cảnh này, hắn thở dài trong tiếc nuối, trong lúc chiến đấu đến lúc này, hắn chỉ chờ đợi một cơ hội để định vị con đầu đàn, nhưng thanh kiếm bay quá cao, độ chính xác đã giảm dần cho nên không trung ngay điểm yếu của con đầu đàn.

Miệng của Rinka chảy ra một tia máu tươi, cưỡng ép hành động đã làm cho vết thương của cô nặng thêm, nhưng cô đã hoàn mục đích, lúc đầu cô đã không hi vọng vào một viên đạn có thể hạ gục con đầu đàn, cô chỉ hi vọng phá hủy được khả năng bay lượn của nó mà thôi.

"Này này, đừng có mà né tránh như vậy chứ, để đại ca đập trúng ngươi nào!" Dieter đang quấn lấy một con Bọ Ngựa, nhưng thể lực của hắn đã giảm nhiều, hắn chỉ câu thời gian để chờ đợi viện binh là Richard.

"Rít!” Con Bọ Ngựa phẫn nộ rống lên, nó không thể lại gần được con mồi này bởi vì ngọn lửa sẽ đối trụi đôi cánh của nó mất.

Tiếng đập cánh dồn dập phát ra, Dieter quay sang, hắn nhìn thấy được cả đàn Bọ Ngựa đã rời khỏi quảng trường và mục tiêu của bọn chúng là ba người bọn hắn.

"Này, không phải vậy chứ?" Dieter nuốt một ngụm nước bọt rồi nói.

"Hai người đã làm gì vậy?"

"Chỉ là đánh rơi một vài cái cánh của con đầu đàn mà thôi!" Richard đi đến, hắn bình tĩnh nói, một tay của hắn đã không thể cử động được, cho dù trong hoàn cảnh nguy hiểm tột cùng này, hắn vẫn không có vẻ gì là sợ hãi hay muốn lùi bước.

"Chúng ta nên làm gì đây?" Dieter cười khổ.

"Sống sót!" Ánh mắt của Richard nhìn Dieter rồi nặng nề nói.

Đột nhiên, hai người Dieter và Richard nghe được tiếng đập cánh cực kỳ nhanh ở đằng xa, bọn họ nhìn thấy được một con Bọ Ngựa màu xanh đang bay thẳng đến Rinka.

“Cẩn thận!"

Hai người cùng hô lên để đánh thức Rinka, bởi vì bọn họ nhìn thấy, Rinka đã không còn sức lực nào, đôi mắt cô nặng nề từ từ khép lại, trong ánh nhìn đó, một cái càng chém tới với tốc độ cực nhanh, nếu chém trúng, chắc chắn Rinka sẽ mất đi mạng sống.

Ngón tay của Rinka từ từ chuyển động, nhưng cô đã không còn sức lực nào, ngay cả mí mắt còn không nhấc lên nổi, trong lòng cô đang hò hét: "Cử động đi! Cử động đi!"

Dieter và Richard nhìn với ánh mắt lo lắng, bọn họ cũng đã cạn kiệt sức lực, chỉ là đứng trước kẻ địch, bọn họ không thể hiện sự yếu đuối ngay lúc này mà thôi.

Nếu không thì Richard đã hợp sức cùng Dieter giết con Bọ Ngựa cận vệ kia rồi, chứ không để nó trốn thoát.

"Ta phải chết ở đây sao?" Tầm mắt của Rinka từ từ khép lại, đôi tay của cô tê dại, khắp toàn thân vô lực.

"Cha ơi, ngay lúc này, con phải làm gì đây?" Rinka tự hỏi trong lòng, một cảm xúc yếu đuối bao phủ lấy cô.

Cái chết đang hàng lâm, cô biết rằng, bất cứ ai, rồi cũng sẽ chết, nhưng khác là cách họ chết như thế nào, ít nhất là Rinka không muốn cô chết như vậy!

Bóng đen bao phủ, Rinka đang chờ đợi tử vong giáng lâm, nhưng mà, trong một lúc, cô không cảm thấy được cô bị thương gì, cái chết đã biến mất.

Rinka dùng hết sức mở mắt ra, trong tầm mắt của cô, dưới hai viên Mặt Trăng đang soi sáng bầu trời đêm, một người thanh niên đang cầm một thanh kiếm màu trắng ngà đã chém con Bọ Ngựa thành hai nửa, máu tươi bắn ra nhưng lại không thể nào chạm tới được thân thể của người thanh niên kia.

Cái áo khoác màu trắng tung bay theo làn gió, mái tóc dài được buộc cao lên theo phong cách cổ đại, làn da trắng noãn tự nhiên, người thanh niên kia có khuôn mặt tuấn tú, khí chất cao quý nhàn nhạt tỏa ra, nhưng đôi mắt hắn lại toát lên vẻ lạnh lùng.

"Linda, mau đưa cô ta rời khỏi nơi này!"

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3