Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới - Chương 295
Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới
Chương 295: Điều tra ngọc, Tĩnh Hồn Thụ
gacsach.com
“Tôi xin lỗi cô vì sự làm phiền đột ngột này, nhưng tôi xin cô hãy cứu giúp đứa trẻ, tình trạng của nó đang rất nguy kịch.” Briona vội vàng nói với Mira.
Ở bề ngoài, tuổi đời của Mira còn trẻ, tuy nhiên, Briona lại nghe nhiều tin tức về một người bác sĩ tài giỏi xuất hiện ở trong Quân Đoàn Gaia ngay trước khi Giáo Hoàng xuất hiện, có lẽ, người được giữ chức vụ quản lý ở đây, Mira chính là người bác sĩ trong lời đồn đó.
Ở thời đại này, bác sĩ có thể chữa trị vết thương, giúp con người khôi phục sức chiến đấu trong thời gian nhanh nhất sẽ có địa vị siêu nhiên, cao quý cực kỳ.
“Không sao đâu, dù gì tôi cũng chẳng có việc gì để làm cả.” Mira lắc đầu nói, cô chỉ cần dừng việc nghiên cứu tác dụng của đan dược, tìm hiểu thành phần cùng với cấu tạo, cái phối hợp các loại dược liệu để tạo nên tác dụng không tưởng của Luyện Đan Sư.
Một trong những thú vui hiếm hoi còn sót lại sau khi thời gian chuyển biến, Mira rất đam mê về vấn đề tìm hiểu các tri thức về một nền văn minh hoàn toàn mới, một nền văn minh mà Mira chưa hề nghĩ đến vào lúc trước.
Thông qua đó, Mira hiểu ra nhiều công dụng của các loại dược thảo mới, cô có thể kết hợp chúng tạo nên các loại thuốc mà không cần biến chúng thành đan dược, cô còn nghe đến một nghề nghiệp có địa vị bằng với các Luyện Đan Sư tôn quý, một nghề nghiệp giống như là bác sĩ, chỉ là tên gọi có phần khác biệt, Y Sư!
Luyện Đan Sư luyện ra đan dược có đủ mọi loại công dụng, không phải chuyên về trị thương, chuyên môn về các loại vết thương, bệnh tật của Luyện Đan Sư khá yếu, hay nói đúng hơn đó chỉ là các loại đan dược dùng trong tình huống gấp rút, còn Y Sư thì khác, những người Y Sư tìm hiểu dược thảo, kết hợp chúng, thậm chí sử dụng cả các loại tài nguyên quý hiếm như khoáng thạch, các ngọn lửa trong truyền thuyết để trị bệnh, một nghề nghiệp mà bất cứ Tu Sĩ nào cũng cần đến khi họ bị thương.
Mira, một cô gái với niềm đam mê khát khao vô bờ bến đã tình cờ chạm một tay lên nghề nghiệp đó.
“Xin ngài hãy cứu lấy em của tôi.” Issac nói bằng giọng khẩn cầu, cậu ta đã tự hạ thấp bản thân mình trước Mira.
“Tôi sẽ cố gắng.” Mira gật đầu rồi nói với giọng nghiêm túc, ánh mắt của cô chú ý vào Ivac, Issac thấy vậy, cậu vội vàng đặt Ivac xuống một chiếc giường gần đó.
Mira không chần chờ, cô lấy ra một cái máy quét hình rồi bắt đầu làm việc, đầu tiên, cô phải kiểm tra toàn thân của Ivac bằng loại công nghệ tinh vi hiện đại này. Một lúc sau, khi kết quả hiện lên một cái màn hình gần đó, Mira nhìn và cô nhíu mày lại.
“Tại sao lại như thế!?” Mira lẩm bẩm, toàn thân của Ivac, hình người hiện trên cái máy kia, chúng đều được tô bằng màu đỏ đậm, chứng tỏ, cả người Ivac đang ở tình trạng nguy kịch, một người bình thường không thể sống với thứ đó trong vòng một giờ, nói gì đến một đứa trẻ?
“Cả người đứa bé đều ở tình trạng nguy hiểm cấp cao, có gì đó lạ thường ở đây, một đứa trẻ không thể nào sống sót được nếu điều đó xảy ra, có thể máy quét đã bị hỏng?” Mira nói nhỏ, như để Briona và Issac nghe thấy.
“Tôi đã từng kiểm tra cho Ivac, dường như toàn bộ cơ thể của đứa nhóc đều đang chống lại nó vậy.” Briona lên tiếng nói về lần kiểm tra mà cô làm.
“Vậy là máy móc không bị hỏng, xem ra đứa bé này đang mắc một chứng bệnh mới.” Mira đưa ra phán đoán.
“Xin ngài hãy cứu lấy nó.” Issac nói với khuôn mặt lo lắng và khó coi.
“Tất nhiên rồi, bây giờ tôi sẽ sử dụng cách khác để kiểm tra.” Mira gật đầu, sau đó cô lấy ra một miếng ngọc thạch màu lục bích, Mira sử dụng linh lực xâm nhập vào miếng ngọc, rồi đặt nó lên trán của Ivac, miếng ngọc tỏa ra một ánh sáng lấp lánh trong giây lát rồi vụt tắt, Mira mới lấy miếng ngọc lên tay rồi bóp nát, vô số tin tức về thân thể của Ivac hiện ở trong đầu của Mira.
Đây là một loại điều tra ngọc, có thể sử dụng để xem xét tình trạng của một người nào đó. Chỉ khi nào Mira không tìm ra các loại bệnh, thì cô mới dùng cách này.
Mira đọc lấy tin tức ở trong đầu, một lát sau, cô với ánh mắt kinh ngạc nhìn về Ivac:
“Chuyện này là thật sao?”
...
“Theo như Giáo Hoàng kể lại, tôi có thể suy đoán ra nguyên nhân dẫn khiến Zynei biến thành Venger Thức Tỉnh.” Mặc Hàn đang ngồi ở một cái ghế, mà trước mặt ông ta chính là Thanh Vũ.
Sau khi làm tất cả mọi việc ổn thỏa, Mặc Hàn trở lại tòa tháp trung tâm, ở đây, ông và Thanh Vũ đã bàn bạc về vấn đề ban thưởng cho các đầu bếp để khích lệ tinh thần của họ. Mặc Hàn vẫn chưa hiểu rõ lý do tại sao Zynei lại biến thành Venger, vì vậy ông ta đã hỏi Thanh Vũ.
Thanh Vũ đành phải kể lại tất cả mọi việc từ đầu đến cuối.
“Tại sao Zynei lại trở thành Venger Thức Tỉnh?” Thanh Vũ không khỏi tò mò.
“Có lẽ chính là tâm ma đi.” Mặc Hàn vuốt vuốt chòm râu rồi nói.
“Tâm ma?” Thanh Vũ nghi hoặc.
“Đúng vậy, tâm ma do lòng sinh ra, tâm ma chính là kẻ thù của tu sĩ, bất cứ khi nào tu sĩ muốn tăng cảnh giới của mình lên đều đối diện với tâm ma, nếu như không chống lại nó, tất thân tử đạo tiêu, biến thành tro bụi.” Mặc Hàn như nhớ đến một kỷ niệm cũ nào đó, ông ta chậm rãi nói.
“Tại sao ta chưa từng gặp cái gọi là tâm ma đó?” Thanh Vũ nghe vậy, hắn hỏi tiếp.
“Thông thường, một tu sĩ đạt đến Kết Đan kỳ mới bị tâm ma quấy nhiễu, tuy nhiên, công pháp của Giáo Đình có cấp bậc rất cao, vì vậy, nó có tác dụng ổn định bản tâm, chiết xuất linh hồn trở nên thuần khiết, ở mấy cấp bậc đầu sẽ không bị tâm ma quấy nhiễu.” Mặc Hàn suy đoán.
“Zynei chỉ có cảnh giới Nhị Dương kỳ, hắn cũng bị tâm ma sao?” Thanh Vũ nhớ đến cảnh giới lúc trước của Zynei.
“Vấn đề về tâm ma khá là rắc rối, cho dù các tông môn, vương triều lớn cũng không có nghiên cứu đến nỗi thấu hiểu về nó.” Mặc Hàn lắc đầu nói.
“Nhưng, chắc khoảng chín phần mười, Zynei đã lạc lối trước tâm ma của hắn, khiến hắn mất đi bản tâm, mất đi linh hồn, vì vậy, năng lượng tiến hóa bỗng nhiên biến thành chất độc tiến hóa, vì vậy hắn mới biến thành Venger, một loại Venger đặc biệt.”
“Suy đoán của ông khá hợp lý, chúng ta phải tìm ra cách gì đó để hạn chế tình trạng trên.” Thanh Vũ gật đầu nói.
“Việc kiểm soát tâm ma là điều khó khăn, tuy nhiên, tôi có thể nghĩ ra một cách, chúng ta nên trồng một loại cây gọi là Tĩnh Hồn Thụ, nó sẽ tỏa ra một mùi hương thơm nhạt vào không khí, có tác dụng làm cho linh hồn con người bình tĩnh lại, mọi người sau khi chiến đấu với quái vật, tất nhiên, dù nhiều hay ít, sát khi vẫn ngưng đọng ở trong lòng của mọi người, Tĩnh Hồn Thụ có thể bài trừ loại sát khí đó.” Mặc Hàn nói ra.
“Nhưng mà Tĩnh Hồn Thụ là một loại cây đặc biệt, chỉ sinh sống tại khu vực có nồng độ linh khí cao, mà Hành Tinh Gaia lại không đủ điều kiện để trồng được Tĩnh Hồn Thụ.”
“Xem ra, muốn trồng Tĩnh Hồn Thụ ở trong Thập Linh Hỏa thành là một việc rất khó.” Thanh Vũ cười khổ nói. Quả nhiên, người trải qua nhiều sóng gió ở Tu Chân Giới có khác, kiến thức của Mặc Hàn rộng lớn, có thể đưa ra vài lời đề nghị giúp đỡ Thanh Vũ trong các tình huống này.
Để Thập Linh Hỏa thành có linh khí nồng độ cao, Thanh Vũ phải tìm kiếm các mạch linh khí, theo như Tu Chân Giới, các mạch linh khí được chia thành Linh Mạch, Địa Mạch và Thiên Mạch. Mỗi một cấp đều chia thành ba bậc, Hạ Cấp, Trung Cấp và Thượng Cấp. Điều kiện để trồng Tĩnh Hồn Thụ là phải có Linh Mạch trung cấp trở lên.
Vì vậy, Thanh Vũ không đủ điều kiện để sử dụng một Linh Mạch để trồng trọt loại cây này, phải biết rằng, ngay bên dưới Quang Minh Thánh Điện, dòng sông lớn nhất của vương quốc Không Vũ, nơi hội tụ nhiều yếu tố tốt, nhưng chỉ đó chỉ là một loại Linh Mạch Hạ Cấp, nó còn chưa thật sự đạt đến Hạ Cấp nữa, chỉ vừa mới chạm đến ngưỡng cửa Hạ Cấp mà thôi.
“Giáo Hoàng không cần phải gấp gáp, tôi nghĩ rằng Zynei chỉ là một ngoại lệ, hắn tu luyện công pháp của Giáo Đình chưa lâu, linh hồn chưa được bồi bổ, vì vậy dễ bị tâm ma xâm lấn, sau một thời gian, cư dân ở đây đều được bồi bổ linh hồn, họ sẽ có một sức kháng cự với tâm ma, chúng ta có thể an ổn trong một thời gian dài cho đến khi trồng được loài cây Tĩnh Hồn Thụ.” Mặc Hàn khuyên bảo.
“Cũng phải.” Thanh Vũ cười nói, hắn có lẽ hơi quá lo lắng về vấn đề này, cái chết của Nathan đã để lại một ấn tượng sâu đậm trong lòng Thanh Vũ, đâu đó, hắn vẫn cảm thấy tự trách vì đã gây ra việc đó một cách gián tiếp.
“Thời gian không còn sớm nữa, chắc hẳn các vị đầu bếp đã tập hợp đầy đủ tại đại sảnh, chúng ta nên đi thôi.” Thanh Vũ uống cạn tách trà thơm, sau đó hắn đứng lên rồi nói.
“Vâng.” Mặc Hàn gật đầu.
Hai người rời khỏi phòng làm việc đi đến một căn phòng cực kỳ rộng lớn, giống như là phòng hợp của trong một cung điện hoàng gia, lúc này, có nhiều người đang đứng ở giữa căn phòng, chừa ra một lối đi dành cho Thanh Vũ và Mặc Hàn.
“Tham kiến Giáo Hoàng, tham kiến Mặc lão.” Đám người đồng thanh nói bằng giọng đầy tôn kính, thể hiện sự kính trọng dành cho người Giáo Hoàng vĩ đại cùng với Mặc lão, người vừa là thầy vừa là người quản lý tài giỏi của họ. Cấp bậc hiện tại của Mặc Hàn chỉ là Thánh Sứ, không phải là một cấp bậc đủ cao để xứng danh trên sự kiện quan trọng, vì vậy họ chỉ có thể gọi Mặc Hàn bằng một cái tên đó là Mặc lão.