Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới - Chương 586
Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)
Chương 586: Thủy Hà Thành, chém giết đẫm máu
gacsach.com
Khu vực phía đông nam Xích Nghĩ Sâm Lâm, lãnh thổ Thủy Nhiên Tông, thế lực một sao.
Thủy Hà Thành, một trong ba mươi bảy tòa thành lớn nhất của Thủy Nhiên Tông, quản lý hơn hai trăm ngàn người dân và tu sĩ, đứng đầu là một Thành Chủ tu vi Kết Đan sơ kỳ.
Có thể nói, Thủy Nhiên Tông mạnh hơn Không Vũ Vương Triều rất nhiều, mặt ngoài là rất nhiều cường giả Kết Đan kỳ làm chủ một tòa thành, dưới trướng là hàng ngàn tu sĩ Trúc Cơ kỳ.
Tuy nhiên, hôm nay, một tòa thành kiên cố lại đang bị chiến hỏa nhắm chìm, tiếng kêu gào khan giọng vang ra khắp nơi, tiếng khóc hay tiếng la hét hoảng sợ hòa lẫn vào ngọn lửa dữ tợn đang muốn đốt cháy hết con người trong tòa thành này thành bụi phấn.
Xen lẫn giữa ngọn lửa là các tu sĩ đang chiến đấu ác liệt với một sinh vật bốn chân, hai càng, đầu to, thân thể dài hơn bốn mét, toàn thân màu đỏ hồng, miệng thì phun lửa thiêu cháy rất nhiều tu sĩ, sau đó tiến lên ăn thịt bọn họ, biến bọn họ thành chất dinh dưỡng để tăng cường sức mạnh cho chúng.
Xích Nghĩ Ma Tộc!
“Giết!”
Một tu sĩ Trúc Cơ kỳ không màng đến vết thương dữ tợn trên lồng ngực, một cái chân của Xích Nghĩ Ma Tộc đang xuyên thủng cậu ta, bỏ qua luôn cảm giác đau đớn toàn thân, ánh mắt màu đỏ ngầu, vẻ mặt quyết tuyệt, cậu ta liều mạng điều khiển một thanh phi kiếm phóng ra ngoài, đánh giết với một con Xích Nghĩ Ma Tộc.
Xẹt!
Đầu hung thú bay lên cao, thanh phi kiếm tỏa ra ánh sáng màu trắng nhạt lướt ngang giết chết ba bốn Xích Nghĩ Ma Tộc rồi quay về.
“Bọn súc sinh!” Bất chợt, người kia quát to một tiếng, giọng nói trầm đục không rõ ràng, cậu ta đang nhìn về phía một đám Xích Nghĩ Ma Tộc đánh vỡ căn nhà đá cách đây không xa, bọn chúng mở to mồm máu cắt đứt thân thể của một ông lão già yếu.
“Cứu!” Ông lão hoảng sợ kêu to nhưng không thể tránh thoát khỏi cái chết.
Cậu trai trẻ tức giận quá độ, phun một ngụm máu tươi lên thanh kiếm, nó hấp thụ máu tươi nên uy lực tăng mạnh, thanh kiếm phát ra tiếng xé gió, bay vụt tới nhằm tiêu diệt bọn quái vật kia.
Xẹt!
Thanh kiếm mạnh bạo đâm thủng cái đầu của Xích Nghĩ Ma Tộc đang nhai thịt tươi trong miệng, giết chết nó ngay tức khắc.
Nhưng cậu thanh niên bỗng nhiên trừng to hai mắt, bầu trời biến thành màu đen lạnh lẽo, cậu ta mất đi cảm giác với phần thân dưới, cảm giác đau đớn lan tỏa toàn thân, vẻ mặt ngây dại, hai con người chết dần, hàm răng khổng lồ cắn xuống, máu tươi bắn tung tóe.
“Không, Vân Hành sư đệ!” Một người thanh niên trẻ tuổi đứng gần đó hét thảm một tiếng, nhìn thấy đồng môn tu luyện cùng nhau mấy chục năm trời chết trong miệng hung thú, ai mà không đau lòng?
Nhưng họ lại không thể cứu vì bọn họ đang bị một đám Xích Nghĩ Ma Tộc cuốn lấy.
“Giết sạch bọn nó!” Cơn giận chuyển hóa thành sự phẫn nộ tột cùng, một đám tu sĩ số lượng chưa đến hai ngàn đang ra sức tấn công hung thú, ngọn lửa bốc cao lên bầu trời, màn khói lượn lờ phảng phất như có tiếng gào thét vang ra từ đó.
Chiến hỏa đã lan rộng ra toàn Thủy Hà Thành, dòng sông bắt ngang qua thành trì cũng biến thành màu đỏ, thây xác trôi trên sông, có của tu sĩ, có của người phàm, và cũng có của những con hung thú man rợn.
Nhiều người đang bỏ chạy về phía sau, tránh khỏi sự truy sát của hung thú, nhưng bọn họ là người phàm, tốc độ không nhanh lắm vì thế bị bọn hung thú bắt kịp, thân thể rơi vào mồm máu lạnh lẽo của chúng.
Hai ngàn tu sĩ chém giết với hai ngàn Xích Nghĩ Ma Tộc, đây là trận chiến tàn khốc nhất của Thủy Hà Thành từ khi thành trì lập ra đến nay.
Vốn dĩ, tai nạn Xích Nghĩ Ma Tộc đã truyền tới đây từ trước, chín phần mười phàm nhân được tu sĩ hộ tống qua rừng sâu hẻm núi nhưng chưa kịp chuyển hết thì hung thú đã giết tới.
May rằng đây không phải là bầy đàn mạnh nhất của Xích Nghĩ Ma Tộc, nghe nói chúng chia thành hàng chục nhóm nhỏ để tấn công các làng mạc, thành trì nhằm hấp thụ dinh dưỡng, đề cao cảnh giới của bản thân.
Mạnh nhất là một bầy đàn dưới sự lãnh đạo của một Xích Nghĩ Ma Tộc nửa bước Nguyên Anh kỳ, nghe nói mấy Thanh Chủ đã chết thảm dưới hai càng đầy uy mãnh của nó.
Tu sĩ Trúc Cơ kỳ chém giết với Xích Nghĩ Ma Tộc giữa lòng thành trì, khói lửa bùng lên, pháp bảo lập lóe ánh sáng năng lượng bay khắp nơi, máu tươi phun trào tạo thành một dòng chảy đổ xuống con sông giữa thành, đám hung thú rít gào dữ tợn, con người liều mạng chống trả, cảnh tượng hết sức hỗn loạn, nguy hiểm trùng trùng.
Bên trên bầu trời của Thủy Hà Thành, mấy chục bóng người đang chiến đấu với mấy chục Xích Nghĩ Ma Tộc có cánh, bọn chúng giương cao lên cặp càng uy mãnh chém giết với tu sĩ Kết Đan kỳ.
“Thành Chủ, chúng ta mau lui đi, chỉ với lực lượng của chúng ta thì không giữ được Thủy Hà Thành nữa đâu!” Một tu sĩ gào thét, tu vi là nửa bước Kết Đan kỳ, hắn cùng mấy người mới ngăn cản lại hung thú cấp ba, còn nhận nhiều đau khổ, thương thế.
Pháp thuật của Thủy Nhiên Tông chủ yếu là hệ thủy nên sức tấn công với hệ hỏa tăng mạnh, cho phép họ chống cự rất lâu trước hung thú mạnh hơn.
Thanh Chủ là một người đàn ông trung niên, ánh mắt lạnh lùng nhìn bọn hung thú, sau đó liếc nhìn thảm trạng của Thủy Nhiên Thành, phòng ốc vỡ nát, mặt đất cháy đen, thi xác đầy đất, quá tàn khốc.
Dù cho ông là một tu sĩ Kết Đan sơ kỳ cũng cảm thấy rung động, một ngọn lửa phẫn nộ cháy hừng hực trong lòng, nhìn thấy đồng loại bị hung thú tàn sát, làm sao ông không tức giận?
Thế nhưng ông đang đương đầu với một Xích Nghĩ Ma Tộc cấp ba trung kỳ, đôi càng chắc khỏe, mỗi lần đạp tới đều tạo tiếng nổ vang trong không khí, miệng thì phun lửa nóng bức, rất khó đối phó.
Ông phải sử dụng một pháp bảo do Tông Chủ ban thưởng để cầm cự, nhưng có vẻ như Thủy Hà Thành sẽ bị phá vỡ, chẳng có một viện binh nào đến.
Có lẽ sẽ cầm cự thêm được mười phút rồi tất cả tu sĩ ở đây đều bị hung thú ăn thịt.
“Không được!” Khải Trạch Thành Chủ trầm giọng nói sau khi bị đánh bay bởi hung thú, khí huyết, linh lực trong người run rẩy, toàn thân khó chịu, chiến đấu vượt cấp là dành cho thiên tài, ông không phải dù cho sử dụng một cái thuẫn màu lam ngăn cản trước mặt.
Pháp bảo phòng ngự cao cấp của Thủy Nhiên Tông, Thủy Linh Thuẫn.
“Tại sao?” Tu sĩ kia quát lớn, vẻ mặt khó coi.
Tình cảnh nguy hiểm, không chịu chạy trốn mà còn ở đây chịu chết ư?
Mấy chục tu sĩ nửa bước Kết Đan kỳ cũng hoảng sợ vì quyết định của Khải Trạch Thành Chủ, bọn họ là tu sĩ của Thủy Nhiên Tông, nhận lệnh từ Tông Chủ đến đây tiếp ứng, bảo vệ thành trì trước tai nạn thú triều.
Ai mà không sợ chết? Bọn họ có thể sống thêm hơn một trăm năm, nào cam lòng chết trong hung thú?
“Gừ!” Đám Xích Nghĩ Ma Tộc thấy bầy đàn đang giành thắng lợi, mùi máu tươi tràn ngập không gian, chúng càng lúc càng hung dữ, thế tấn công dồn dập, đẩy lùi mấy chục tu sĩ, thậm chí còn giết chết một tu sĩ nửa bước Tam Dương kỳ.
“Thành Chủ!” Một đám tu sĩ hoảng loạn, vẻ mặt lo lắng, cái chết của đồng đội làm họ không giữ được bình tĩnh.
“Nếu chúng ta rời đi thì Thủy Yên Thành phía đông sẽ bị phá hủy!” Khải Trạch Thành Chủ trầm giọng nói ra, máu tươi tràn ra khóe miệng, ánh mắt kiên định đón lấy hung thú cấp ba.
Nghe câu trả lời của Khải Trạch, mấy chục tu sĩ trầm mặc không lên tiếng nữa, Thủy Yên Thành là một thành trì cách đây năm mươi km, cùng Thủy Hiền Thành, Thủy An Thành, Thủy Tường Thành, tổng cộng năm tòa thành trì tạo thành một lớp phòng ngự gần Xích Nghĩ Sâm Lâm.
Vài ngài trước đó, Thủy An Thành bị trùng kích, gần trăm ngàn con người chết thảm, đó là lần tổn thất nghiêm trọng nhất của Thủy Nhiên Tông, bởi vì Xích Nghĩ Ma Tộc tấn công bất ngờ nên không thể tiếp viện được, Thành Chủ chiến vẫn, máu phun mấy dặm trời, cuối cùng bảo vệ được gần ba mươi ngàn người chạy thoát.
Tin tức đó lan rộng đến cao tầng Thủy Nhiên Tông nên bọn họ cử quân tiếp viện vào bốn tòa thành còn lại, tổng cộng năm mươi tu sĩ nửa bước Kết Đan kỳ, còn dời đi hết người dân bình thường.
Nào ngờ Xích Nghĩ Ma Tộc tiến công quá nhanh khiến họ không kịp trở tay, kế hoạch đảo lộn, chưa chuyển hết người về phía tòa thành chính ở phía sau, nơi đó là phòng tuyến mạnh nhất của Thủy Nhiên Tông, cao tầng định dùng thành trì phía sau ngăn cản thế công.
Gần mười Thành Chủ với nhiều Trưởng Lão Thủy Nhiên Tông đang bàn bạc kế sách ở Thủy Hồng Thành phía sau, cách đây khoảng hai trăm km, có lẽ khi nhận được tin tức, bọn họ cũng đã lên đường tiếp viện.
Bốn tòa thành trì còn lại ở phòng tuyến rút đi chưa hết, Xích Nghĩ Ma Tộc tràn tới nên có một tình cảnh nguy hiểm như thế này.
Mười mấy tu sĩ đang chiến đấu trên bầu trời là chiến lực mạnh nhất của Thủy Hà Thành, nếu họ bỏ chạy thì hai ngàn tu sĩ khác sẽ chết sạch, sau đó bọn bầy đàn hung thú ở đây sẽ tụ hợp với bầy đàn khác, công phá hết ba thành trì còn lại.
Phải giữ vững Thủy Hà Thành!
Chờ đợi viện quân tiếp ứng!
Đây là nghĩa vụ của Khải Trạch Thành Chủ!
“Giết!” Khải Trạch phát ra tiếng gào thét như thú gầm, ông ta vừa điều khiển một cái Thủy Linh Thuẫn vừa cầm một thanh kiếm hệ thủy tiến công.
“Giết!” Các tu sĩ còn lại cũng nghĩ thông suốt, ánh mắt hung ác, không chạy trốn nữa.
Ầm! Ầm!
Tiếng động nổ tung vang lên không dứt, ít phút trôi qua, trận chiến đi vào đỉnh điểm, mấy tu sĩ ngã xuống, thân tử đạo tiêu, Xích Nghĩ Ma Tộc cũng bị tổn thất nghiêm trọng.
Bọn họ cầm cự càng lâu thì bảo vệ càng được nhiều người, đó là những con người sinh sống trong lãnh thổ của Thủy Nhiên Tông, nếu không thể che chở bọn họ thì thẹn với tông môn.
“Thành Chủ, ngài nhìn kìa, tiếp viện của chúng ta đến rồi!” Đột nhiên, một tu sĩ vui mừng nói lớn, tinh thần tăng cao.
Khải Trạch Thành Chủ nghe vậy, ông cũng vui vẻ, trạng thái của ông không được tốt lắm, linh lực hao hụt, thân thể mệt nhoài, mấy người chết trước đó càng khiến tinh thần ông lâm vào sự hoảng loạn.
Nếu như năm phút nữa mà không có viện quân thì Khải Trạch Thành Chủ chắc chắn sẽ chết!
Chống lại một hung thú cấp ba trung kỳ không đơn giản như vậy.
Khải Trạch phải dùng tinh huyết bổ sung năng lượng cho cho pháp bảo nên thể lực suy sụt nhanh chóng.
“Chúng ta được cứu rồi!” Đám tu sĩ hò hét, cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Khải Trạch Thành Chủ liếc mắt nhìn về phía đông, ông nhận ra nhiều linh áp đang tiến thẳng về phía Thủy Hà Thành, có lẽ đó là viện quân.
“Không đúng!” Bỗng nhiên, Khải Trạch giật mình thốt ra.
“Đó không phải là viện quân, đó là hung thú!” Khải Trạch hoảng sợ nói.
“Không thể nào!” Các tu sĩ kinh hãi quát to, làm sao hung thú lại tấn công đến đây, hơn nữa còn tấn công từ phía sau, cắt đứt đường lùi của họ.
Thần thức của Khải Trạch lớn mạnh hơn các tu sĩ còn lại nên thấy rõ gần ngàn Xích Nghĩ Ma Tộc đang bò nhanh trên mặt đất, mục đích của chúng là tòa thành này.
“Khốn kiếp, đừng nói là bọn chúng chia ra thành hai hướng, một tấn công trực diện, một ngăn cản chúng ta chạy trốn!” Một tu sĩ nói ra, nét mặt khiếp hãi.
“Thành Chủ, chúng ta mau rời khỏi đây!” Một tu sĩ hét lớn, nội tâm không còn muốn thủ vững thành trì này nữa.
Cõ lẽ các viện quân cũng bị ngăn cản lại ở đằng sau rồi, vậy là bọn họ không còn cơ hội chiến thắng.
“Toàn tu sĩ nghe lệnh, tất cả lui về phía tây, mau lên!” Khải Trạch Thành Chủ cao giọng nói, âm thanh truyền khắp Thủy Hà Thành, rơi vào tai hơn một ngàn tu sĩ đang chiến đấu thảm liệt.
Hơn một ngàn tu sĩ bên dưới kinh ngạc, vẻ mặt điên cuồng, sự tức giận cũng bay hết, bọn họ tỉnh táo lại nhìn xem đám hung thú trước mặt, lại còn cảm nhận thấy nhiều hung thú đang tiến công từ đằng sau Thủy Hà Thành, biết rõ tình cảnh nguy hiểm nên bọn họ liền nghe theo mệnh lệnh, rút lui khỏi đây.
Hướng thẳng về phía tây, vừa lùi vừa chiến đấu, nhiều tu sĩ chết thảm trên đường đi.
“Thành Chủ, chúng ta cũng lui thôi!” Các tu sĩ trên trời lên tiếng nói, bọn họ phải ngăn cản đám hung thú cấp ba này, nếu chúng mà nhảy vào chiến trường dưới kia thì tu sĩ Trúc Cơ sẽ nhanh chóng bị tàn sát.
“Các ngươi lui đi!” Khải Trạch trả lời, ánh mắt kiên quyết.
“Thành Chủ, ngài định làm gì?” Mười mấy tu sĩ ngạc nhiên, sau đó là chuyển thành lo lắng.
“Ngăn cản bọn chúng!” Khải Trạch Thành Chủ trầm giọng nói ra.
“Nếu như ta cũng lui thì bọn chúng sẽ đuổi kịp!”
“Thành Chủ!” Mười mấy người nghe vậy liền cảm thấy giật mình, không ngờ Khải Trạch lại đứng ra, dùng mạng sống bảo vệ bọn họ.
“Đi mau!” Khải Trạch quát to một tiếng, trực tiếp thu hút sự chú ý của mấy chục hung thú cấp ba, một mình chống đỡ vất vả, vết thương chồng chất, còn bị một hung thú phun lửa trúng vào phần vai, máu tươi chảy dài khắp thân thể.
“Hi vọng có thể nhìn thấy Thành Chủ một lần nữa!” Mười mấy tu sĩ không đành lòng nhưng họ vẫn phải đi, ở lại thì cũng sẽ chết chung với Khải Trạch mà thôi.
Hơn một ngàn tu sĩ lui xa ra khỏi Thủy Hà Thành, để lại một mình Khải Trạch chống lại mấy ngàn hung thú, ông ta quăng pháp bảo rồi tự bạo, đẩy lùi nhiều hung thú, làm chúng không đuổi theo đám tu sĩ kia được.
Khải Trạch cay đắng nhìn cả ngàn hung thú nhào tới, bên dưới thành còn có nhiều phàm nhân đang bị chúng ăn thịt, vẻ mặt đau đớn, một tòa thành trì phồn thịnh của Thủy Nhiên Tông cứ thể bị hủy diệt.
“Hi vọng có thể giết thêm nhiều hung thú nữa.” Sau cùng, Khải Trạch tự bạo hết pháp bảo, linh lực cạn sạch, cả người rơi tự do xuống dưới mặt đất.
Trên trời, dưới đất, đầy rẫy Xích Nghĩ Ma Tộc, chúng hưng phấn nhào về phía Khải Trạch, một tu sĩ Kết Đan sơ kỳ ẩn chứa năng lượng rất lớn, đủ để chúng tăng lên rất nhiều sức mạnh.
Khải Trạch nhắm mắt xuôi tay, chờ đợi số phận bị ăn thịt, nhưng qua một lúc lâu, ông ta nghi ngờ mở mắt ra, ngay sau đó, hai mắt trừng lên.
Ầm! Ầm! Ầm!
Hơn ngàn hung thú ngã lên mặt đất tạo ra tiếng động mạnh, luôn cả bọn đang dưới đó cũng nằm yên, mất hết sinh cơ, chết không thể chết lại, cả người chúng không có một vết thương nào, giống như chúng đang nằm ngủ say vậy.
“Ngươi có biết người dân trong ngôi làng này đang ở đâu không?” Một giọng nói nhàn nhạt vang vào tai của Khải Trạch, cùng lúc đó, hình ảnh một cái ngôi làng nhỏ gần bìa rừng hiện lên trước mắt hắn.
Khải Trạch ngước đầu nhìn vào hai bóng người đang đứng trên không trung, một người thanh niên cùng một người cao tuổi hơn, người nói chuyện là thanh niên, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn xuống.
Khải Trạch chưa kịp trả lời thì người thanh niên nhíu mày một cái, nhìn về phía sau Thủy Hà Thành, hơn một ngàn hung thú sắp đến được đây, có vẻ người thanh niên kia cảm thấy khó chịu, phất tay về phía đám hung thú đang gào thét.
Ầm!
Dưới cặp mắt ngây dại của Khải Trạch Thành Chủ, một con quái thú làm bằng cát phóng ra khỏi mặt đất, nó há miệng to hơn năm km rồi nuốt chửng hơn một ngàn Xích Nghĩ Ma Tộc, sau đó con quái vật bằng cát kia lại chui xuống lòng đất, biến mất không tăm tích.
Cả bầy hung thú cứ thể bị chôn vùi, chết sạch sẽ mà không thể chống trả gì