Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới - Chương 59
Chương 59: Đánh gục
Lâm Phong cũng chẳng muốn giải thích với đám người lạnh, quay đầu định rời đi.
“Bắt hắn lại!” Băng Tu nhìn thấy vậy, rống lên.
Nghe được tiếng rống của Băng Tu, hai vị thành chủ Trúc Cơ trung kỳ lập tức đánh tới, hai đạo pháp thuật mạnh mẽ, ẩn chứa sát khí đánh tới Lâm Phong.
Lâm Phong xoay người, đánh ra một quyền, hai đạo pháp thuật bị đánh nát, hai thân ảnh bay ra ngoài, máu tươi phun ra, quần áo rách rưới.
Lại có hai tên thành chủ đánh tới, tu vi Trúc Cơ hậu kỳ bạo phát toàn diện, hai cái pháp khí phóng tới Lâm Phong, một cai hình dạng phi kiếm và một cai hình dạng thanh đao.
Lâm Phong chỉ đá ra một chân, sức mạnh từ chân của Lâm Phong làm cho hai cái pháp khí bị bay ngược, đụng vào hai tên thành chủ, làm cho bọn hắn bị trọng thương.
“Nếu còn dám xuất thủ lần nữa, CHẾT!” Hai mắt Lâm Phong hiện lên hàn mang, nhìn một cách lạnh lùng về phía những tên thành chủ.
Nhưng Không Tinh không xem lời nói của Lâm Phong ra gì, cấp bậc của Lâm Phong bằng với bọn họ, đánh bại vài tên có tu vi thấp kém hơn là bình thường.
Hạ Dương cũng không xem Lâm Phong vào mắt, cho dù Lâm Phong mạnh ngang bọn họ thì thế nào? Ở đây có đến bốn người mạnh như vậy, còn sợ một mình Lâm Phong hay sao?
Hạ Dương đánh ra một chưởng, trên hư không ngưng tụ thành một bàn tay có những tia hỏa diễm lập lòe, nhiệt độ nóng bỏng.
Lâm Phong nhìn thấy có người còn xuất thủ, không xem lời cảnh cáo của hắn ra gì, hắn không giết người không đại biểu cho hắn nhu nhược, mà là hắn xem trọng sinh mệnh mà thôi, nếu đối phương đã vượt qua giới hạn, thì Lâm Phong không cần nương tay.
Hỏa Chưởng đánh tới Lâm Phong, trong cảm nhận của Lâm Phong, Hỏa Chưởng này quá yếu, yếu đến nổi hắn không muốn xuất thủ, tùy tiện để bàn tay này đánh vào người.
Ầm!
Hỏa Chưởng đánh tới thân thể của Lâm Phong rồi nổ tung, những tia lửa thiêu đốt quanh thân thể của Lâm Phong.
Hạ Dương và những người khác nhìn thấy cảnh này, cho rằng Lâm Phong điên rồi, nhưng tia lửa từ từ dập tắt, trong đó hiện ra thân ảnh của Lâm Phong, không một chút tổn hại nào, chỉ có đôi mắt lạnh lùng nhìn bọn họ như đang nhìn người d4PUnPVg chết.
Hư Minh nhìn thấy cảnh này, trong lòng quyết đi, thân thể hắn lùi về sau đứng song song với hai vị thành chủ kia, không muốn tham gia vào chuyện này, hắn cảm nhận được nguy hiểm đến tính mạng, mà cội nguồn của sự nguy hiểm đó là Lâm Phong.
“Cùng xông lên.” Đã tới nước này, cho dù Lâm Phong có mạnh như thế nào thì Không Tinh cũng không bỏ qua.
Băng Tu nhìn thấy Lâm Phong bị Hỏa Chưởng đánh trực tiếp vào thân thể mà không tổn hao gì, giống như một chậu nước lạnh tạt vào mặt hắn làm cho cơn giận của hắn rút đi, hai chân của Băng Tu không khỏi lùi về sau một bước.
Không Tinh đánh tới, thi triển thuật pháp của Vương Thất, sương mù kéo tới mang theo cảm giác lạnh rung, ngay cả những cây cỏ bên dưới đều bị đóng thành băng khi chạm vào sương mù này.
Rắc Rắc!
Từ trong làn sương mù bắn ra từng cục băng sắc nhọn, mà mục tiêu của nó là Lâm Phong. Hạ Dương cũng hét lên một tiếng, trên đầu hắn ngưng tụ thành một con Hổ bằng lửa, mà thân thể của hắn chính là cái đầu của con hổ đó.
Hỏa Hổ giơ ra móng vuốt của mình, một cái móng vuốt thôi đã to đến mười trượng, móng vuốt mang theo cảm giác thái sơn áp đỉnh, đánh tới Lâm Phong.
Một băng, một hỏa, hai thứ thuật pháp đánh tới, Lâm Phong đứng trên hư không, làn tóc dài tung tay, hai mắt hắn chuyển từ màu đen sang màu xanh đại diện cho thể chất đã kích hoạt.
Sưu Sưu!
Những tia cuồng phong từ từ ngưng tụ xung quanh Lâm Phong, sau đó Lâm Phong đánh ra một quyền, cuồng phong bắn ra dọc theo chiều của quyền ấn, mang theo sức mạnh cuồng nộ của gió lốc, va chạm với hai đạo pháp thuật kia.
Ầm! Ầm!
Hai đạo pháp thuật vừa va chạm vào gió lốc liền bị cắn nát thành ngàn mảnh, thân thể của Không Tinh và Hạ Dương bị phong nhận chém tới, những tia vết thương tăng lên, máu tươi chảy ra ồ ạt.
Hai người họ kinh hãi, tại sao Lâm Phong lại mạnh như vậy? Chẳng lẽ hắn ẩn dấu sức mạnh của mình từ trước? Lúc này, hai người họ mới nhớ lại, tại sao Hư Minh lại không muốn tham gia vào chuyện này, bởi vì Hư Minh có lẽ đã biết sức mạnh của Lâm Phong từ trước rồi.
Cơn gió lốc biến mất, hiển lộ trong đó là Không Tinh và Hạ Dương, quần áo bị chém nát, máu tươi nhiễm đỏ thân thể rồi chảy xuống mặt đất.
“Đạo hữu hạ thủ lưu tình.” Không Tinh nhìn Lâm Phong, yếu ớt nói.
Hạ Dương chỉ nhìn Lâm Phong, hận ý của hắn đã tăng cao, tại sao một tên tán tu lại có thể mạnh như vậy? Cơ duyên hay bí mật của tên thành chắc chắn động trời, hắn không cho là mình thua Lâm Phong, Hạ Dương nghĩ rằng, nếu không có cơ duyên thì Lâm Phong chẳng là cái thá gì so với mình.
“Đã muộn.” Lâm Phong đứng trên hư không, chầm chậm nói ra.
Một tay hắn đưa xuống, một luồng không khí từ từ ngưng tụ dưới chân Không Tinh và Hạ Dương, luồn không khí di chuyển nhanh chóng, chỉ trong một giây ngắn ngủi, nó đã trở thành một cơn lốc to lớn, mà ở trong nó là Không Tinh và Hạ Dương, hàng trăm cái lưỡi dao gió dồn dập chém tới, trong cơn lốc phát ra từng thanh âm thảm thiết của Không Tinh và Hạ Dương.
Một đòn đó của Lâm Phong chỉ làm cho Không Tinh và Hạ Dương bị trọng thương mà thôi, không phải do Không Tinh và Hạ Dương mạnh mẽ mà là do Lâm Phong không muốn giết họ.
Thế giới của tu sĩ tàn khốc không phải là Lâm Phong không biết, hắn biết rất rõ quy luật của thế giới này là mạnh được yếu thua, cường giả vi tôn. Nhưng hắn chỉ biết mà thôi, không bị đồng hóa vào nó, nếu như hắn giết Không Tinh và Hạ Dương thì hắn có khác gì bọn họ đâu?
Băng Tu đang ở đằng sau, nhìn thấy cảnh này, sau đó hắn cảm nhận được cơ thể của mình lạnh buốt, bởi vì ánh mắt của Lâm Phong đang đặt vào hắn.
“Đạo hữu, ta chưa từng xuất thủ, xin tha cho ta một mạng.” Băng Tu nuốt một ngụm nước bọt, run rẩy nói.
Lâm Phong nhìn hắn, rồi điểm ra một chỉ, một luồng sức mạnh đánh tới Băng Tu nhưng Băng Tu không dám chống trả, hắn chỉ trơ mắt nhìn luồng sức mạnh này đánh vào người mình, sau đó thân hình hắn bay ra ngoài, đụng nát vài chục cây cối, phun ra một ngụm máu tươi.
“Ngươi có ý đồ xấu với ta khi trước, lần này ta chỉ trừng phạt ngươi mà thôi.” Lâm Phong nhìn Băng Tu đã trọng thương, lạnh lùng nói.
“Trúc Cơ hậu kỳ đánh bại Trúc Cơ định phong chỉ trong một đòn?” Hư Minh đứng đằng xa, quan sát tất cả, trong lòng hắn đã có sóng to gió lớn ngập trời. Đây là quái vật từ đâu chui ra, mặc dù hắn biết Lâm Phong là thể tu, nhưng tại sao tu vi linh lực lại đến Trúc Cơ hậu kỳ, mà còn tạo cảm giác cực kỳ nguy hiểm cho hắn, chẳng lẽ tên này lại là nhị tinh Thiên Tài hay sao?
Những người khác bị ánh mắt của Lâm Phong quét tới đều kinh hoảng cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt ấy, trong lòng họ đã hối hận, tại sao ta lại đi trêu chọc một tên khủng bố như vậy a?
Hai vị thành chủ không xuất thủ, thở dài một hơi, xem ra bọn họ đã chọn đúng, nếu không thì họ đã giống như những người khác, đều bị trọng thương rồi.
Lâm Phong nhìn tất cả mọi người một lần rồi nói: “Ta không có lấy trộm đồ vật của các ngươi, đó là một con mèo trắng tên là Đa Bảo Tặc Miêu làm.”
Nói xong, Lâm Phong cũng không cần họ đáp trả, thân hình nhoáng lên một cái, hóa thành một đạo cầu vòng bay đi về phía xa, hắn muốn tôi luyện mình, bây giờ hắn có thể đánh ngang tay vời nửa bước Kết Đan, ở trong Không Vũ vương quốc này, Lâm Phong có thể đi ngang.
Nhìn thấy tên hung thần đã đi xa, mọi người mới cảm nhận được áp lực đặt lên người đã tan biến, trong lúc nhất thời họ đều ngồi bệt dưới đất, hai mắt vô thần nhìn lấy Không Tinh và Hạ Dương đang hôn mê.
Hư Minh nhìn xung quanh, sau đó ánh mắt của hắn tập trung vào Băng Tu đã bị trọng thương, không còn một chút lực chiến nào, Không Tinh và Hạ Dương đã hôn mê, Hư Minh nở nụ cười nồng đậm, hai mắt hiện lên hàn mang.
........