Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới - Chương 85

Chương 85: Tham quan Minh Hàng trấn!

Minh Hàng trấn càng nhộn nhịp hơn khi có những nhân vật lớn tới, bọn người Lâm Phong chỉ đi dạo mới vài phút thì đã nghe được tin đồn tung ra cực kỳ nhanh chóng.

"Này, ngươi có nghe gì không? Hinh Quan Hải tới Minh Hàng trấn!"

"Hinh Quan Hải? Hắn là ai vậy?"

"Trời a, ngay cả Hinh Quan Hải còn không biết, vậy thì làm sao ngươi lẫn lộn được đến bây giờ?"

"Nghe ngươi nói như vậy, chắc hẳn là nhân vật lợi hại đi!"

"Đúng vậy, Hinh Quan Hải là một trong những Nhất Tinh thiên tài của Đà La Môn, chỉ cần hắn đột phá Kết Đan là có thể trở thành hạt giống, ta nghe nói tu vi của hắn có thể đột phá Kết Đan kỳ bất cứ lúc nào, nhưng hắn đã áp chế để tham gia Trúc Cơ cốc để cầu một cơ duyên."

"Lợi hại như vậy? Người ở đâu, mau nói cho ta biết."

"Hắn vừa mới tới thôi, ngươi mau đến là có thể nhìn thấy."

"Vậy thì đi mau! Sao ngươi còn không đi?"

"Ta đi làm gì? Ta nhìn hắn rồi mà nhìn thêm nữa làm chi? Ta không phải có sở thích đó."

"…"

Lâm Phong và mọi người nghe được cuộc đối thoại không chút che dấu hay giảm nhỏ âm thanh này, có người lặng lẽ rời đi, có người cười khinh thường, bọn người Lâm Phong coi như không nghe thấy gì?

Thiên Tài? Nhìn thấy nhiều cũng bị miễn dịch a!

Một người đến, giống như kích hoạt hiệu ứng đặc biệt gì đó, Lâm Phong liên tục nghe các nhân vật lợi hại xuất hiện, nào là con của trưởng lão, thiên tài tu luyện nhanh, thiên tài chiến lực, đủ mọi loại tin tức được tung ra, cách ngày mở ra tàng bảo đồ chỉ còn một ngày mà thôi, Minh Hàng trấn hỗn loạn không tả nổi!

"Ta nghe nói Giáo Hoàng vừa đi sang một thế giới khác, không biết nơi đó như thế nào?"

Nguyệt Linh đột nhiên nhớ ra điều gì, nàng hỏi một cách hiếu kỳ.

"Thế Giới khác nha, không ngờ ngoài Thế Giới của chúng ta lại tồn tại một nơi khác nữa, đúng là chúng ta chỉ dU3uq4ty là con cóc đang nhìn miệng giếng và tự cho nó là bầu trời!" Không Tinh cảm khái.

"Ta cũng không biết nó như thế nào, chắc hẳn là có đất đai và biển cả cùng con người đi, hoặc nói không chừng còn có loài sinh vật khác có trí khôn thống trị thế giới đó." Băng Tu chậc lưỡi nói.

"Ta cũng muốn đi tham quan thế giới đó một lần, không biết Giáo Hoàng ở đó làm sao rồi?" Hư Minh cười nói.

"Ai mà không muốn đi, làm xong việc này thì chúng ta cùng nhau đến Thế Giới đó vậy." Không Tinh nói.

"Này này, các ngươi có thể tính thêm ta một người nữa không?" Nguyệt Linh hưng phấn nói.

"Tất nhiên, Phù Đường Đường Chủ chỉ cần nói là Giáo Hoàng tất nhiên sẽ không từ chối." Không Tinh gật đầu.

"Chúng ta còn không biết Thế Giới kia như thế nào và cũng không quen với tình cảnh ở đó, nếu gặp phải nguy hiểm thì chỉ có con đường chết." Lâm Phong dội nước lạnh lên đầu mọi người.

"Cái này không phải có Giáo Hoàng đang thăm dò trước sao? Chúng ta chỉ cần đi đến những nơi mà Giáo Hoàng đã thăm dò là được, ta tin rằng Giáo Hoàng đã xây dựng một căn cứ của Giáo Đình ở đó rồi." Nguyệt Linh suy nghĩ một chút rồi tự tin nói.

"Điều này là đương nhiên, ta nghe nói Giáo Hoàng không những muốn xây dựng một Giáo Đình ở đây, mà còn là những thế giới khác, những thế giới mà chúng ta chưa từng đặt chân."

"Đến khi đó, khung cảnh thật là tuyệt vời!"

Không Tinh suy nghĩ đến viễn cảnh kia trong đầu, trong lòng có một cỗ lửa nóng đang bốc cháy hừng hực.

Như thường lệ, Lâm Phong lại tiếp tục làm công việc của mình, một chậu nước lạnh tạt xuống đúng hẹn: "Không biết ngươi có còn sống để nhìn thấy cảnh đó không?"

Không Tinh: "…"

Hư Minh: "…"

Băng Tu: "…"

Nguyệt Linh: "Tất nhiên là Không Tinh đại thúc còn sống rồi, ngươi không nhìn thấy có một đồ vật trong Cửa Hàng có thể phong ấn sinh cơ của một người sao? Chúng ta góp lại đủ để mua nó rồi cho Không Tinh đại thúc sử dụng, đến khi nào Giáo Đình phát triển như Không Tinh đại thúc nói thì chúng ta sẽ mở phong ấn cho Không Tinh đại thúc."

Nguyệt Linh nói ra một cách chân thành, không có một tia tạp niệm, điều này làm cho đám người im lặng, phong ấn sinh cơ, nếu không phải bất đắc dĩ thì không ai sẽ làm như vậy, ai biết trước được khi mình tỉnh dậy sẽ nhìn thấy điều gì?

Sẽ nhìn thấy người thân chết già hay những nấm mộ được khắc tên mà mình quen biết?

Hay là nhìn thấy một kẻ thù đang nở nụ cười tà ác nhìn mình?

"Chúng ta không bàn về vấn đề này nữa, Băng Tu, ngươi đang làm gì vậy?" Không Tinh vội vàng chuyển chủ đề, hắn nhìn thấy Băng Tu đang ngó nghiêng ngó dọc các quầy hàng trên đường.

"Tìm bảo!" Băng Tu thần bí nói.

"Tìm bảo? Ở đây thì có bảo vật gì để ngươi tìm?" Nguyệt Linh hỏi.

"Ta sử dụng chức năng Điều Tra các đồ vật, nếu nhìn thấy đồ nào có giá trị thì mua thôi, ở đây thật giả lẫn lộn, nhưng không một thứ gì có thể tránh khỏi chức năng Điều Tra này!"

Băng Tu giải thích.

"Phải ha, tại sao ta không nghĩ ra cách này?" Nguyệt Linh hai mắt tỏa sáng nói.

"Ngươi đừng mơ mộng hão huyền." Lâm Phong nói.

"Băng Tu, từ nãy đến giờ ngươi đã sử dụng một đống điểm cống hiến rồi, nhưng không tìm thấy một đồ vật gì cho nên nội tâm không cam lòng, cứ thế ngươi điên cuồng tìm kiếm, tiếp tục như vậy là ngươi sẽ sạt nghiệp!"

Băng Tu đang nhìn đồ vật, bị nói ra tất cả tâm tình của mình, hắn nhăn mặt nói một cách khổ sở: "Nhưng mà những điếm cống hiến ta đã bỏ ra là vô ích sao?"

"Thế ngươi muốn tất cả điểm cống hiến được sử dụng một cách vô ích sao?" Lâm Phong cắt ngang.

"Thôi được rồi!" Băng Tu thở dài, nghĩ đến một đống điểm cống hiến mà mình đã bỏ ra như đổ vào biển cả, hắn lập tức nghĩ ra một thứ để trút giận.

"Ông chủ, cái này chỉ là một củ nhân sâm mười năm, ngươi dám nói là một trăm năm, ngươi lừa gạt người như vậy không sợ trời đánh hay sao?"

"Vị cô nương này, đây chỉ là một gốc Kim Lung thảo mà thôi, không phải Kim Thiền thảo, mặc dù nó có ngoại hình giống nhau, nhưng ta nhận ra được, ngươi không nên gạt người như vậy, một ngày nào đó ngươi sẽ bị người đánh chết a!"

Một đám chủ quầy bị Băng Tu làm phiền đến tức giận, muốn liên hợp lại đuổi hắn ra khỏi nơi này, làm cho đám người Lâm Phong vội vàng tránh đi, Băng Tu vừa đi vừa cười, khuôn mặt vui vẻ, hai tay hắn còn đưa qua đưa lại, thân hình hơi nghiêng về sau, hắn thật sự cảm thấy mình quá tốt rồi, nhắc nhở một đám người lừa gạt rời khỏi con đường tội lỗi, quả thật là công đức vô lượng a!

"Tại sao ta cảm thấy Băng Tu muốn ăn đòn vậy ta?" Không Tinh thở hồng hộc, nhìn lại cảnh tưởng khi nãy, trong lòng hắn còn cảm thấy sợ hãi, một đám người có ánh mắt tràn đầy sát khí đuổi theo sau, ai mà không thấy sợ hãi?

"Ta cũng cảm nhận được sự thèm muốn ăn đòn từ Băng Tu tỏa ra, mãnh liệt đến nổi nắm đấm ta đang rung rẩy dữ dội!" Hư Minh gật đầu.

Lâm Phong nhịn không được gật đầu một cái.

"Các ngươi không thể như vậy, ta khuyên bọn họ từ bỏ con đường lừa gạt hại nước hại dân, đi đến con đường đúng đắn, là tại bọn họ không chịu nghe lời khuyên của ta mà thôi, cái này không thể trách ta được." Băng Tu xua tay nói.

"Băng Tu nói cũng có lý, nhưng mà tại sao ta không thể đồng tình với hắn đây?" Hư Minh sờ cằm nói.

"Tại vì hắn mà chúng ta bị đuổi giết!" Không Tinh nhắc nhở trong khi xoắn tay áo lên.

"Các ngươi không thể như vậy nha! Chúng ta là người một nhà, không thể đấu đá lẫn nhau được." Băng Tu lùi lại vài bước nói, trong khi hai mắt đang đảo kiếm đường chạy.

"Không cần nói nhiều, đánh hắn!" Không Tinh hét lên một tiếng rồi xông tới đè Băng Tu xuống đất.

"A a!" Băng Tu bị lực lưỡng mạnh mẽ đè xuống, không những vậy, Hư Minh đã tiếp tục combo này!

"A a."

Tiếng kêu thảm thiết của Băng Tu vang vọng khắp ngỏ đường.

"Lâm Phong ca ca đang nghĩ gì vậy?" Nguyệt Linh bước đi cùng Lâm Phong, đề lại đằng sau họ là ba người đang đấu vật giữa đường.

Lâm Phong trầm ngâm một chút rồi nói: "Ta đang lo lắng cho Giáo Hoàng, không biết mọi việc của Giáo Hoàng có thuận lợi không?"

"Tại sao lại lo lắng cho Giáo Hoàng? Không phải Giáo Hoàng là cường giả mạnh nhất Giáo Đình hay sao?" Nguyệt Linh không hiểu.

"Nguyệt Linh không biết đó thôi, chứ Giáo Hoàng không như đồn đại ở bên ngoài." Lâm Phong lắc đầu nói.

"Thế Giáo Hoàng khác đồn đại ở bên ngoài như thế nào?" Nguyệt Linh hỏi tiếp.

Lâm Phong lắc đầu, nói: "Từ từ rồi Nguyệt Linh sẽ biết."

Lâm Phong nghĩ đến khung cảnh khi trước, tại một đêm tối, trong một ngôi làng, dưới tiếng kêu than và tiếng đánh nhau ồn ào, Lâm Phong đứng trên không trung, nhìn thấy Thanh Vũ ngẩn người khi đứng trước đòn tấn công đầy sát ý của một con oan hồn, khi đó, rõ ràng, Giáo Hoàng chỉ là một người thanh niên bình thường, không phải như vẻ bề ngoài giả tạo của Giáo Hoàng hiện giờ.

"Uhm." Nguyệt Linh nhìn thấy Lâm Phong không muốn nói, cô chỉ gật đầu.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3