Quảng Trạch Cựu Sự Chi Nhất - Chương 06

Quảng Trạch Cựu Sự Chi Nhất
Chương 6: Cẩm Dương hoa rơi nhiều hay ít
gacsach.com

Mọi người luôn có sự sợ hãi đối với sự vật chưa biết, Nhiễm Thanh Hoàn chắc chắn điểm này, thế nên gã không hề giữ lại để mình trông huyền bí vô cùng. Mà từ bí mật của đám nữ nhân này cộng thêm sự tồn tại của địa phược linh và các gián điệp xấu, gã vừa phỏng vừa đoán đã ra được đại khái. Hậu quả, rất có thể là nghiêm trọng, nhưng trong một lúc chung quy chưa cần lo lắng cho an toàn tính mạng.

Gã khá phiền não, không ngờ thiên mệnh sư ngông cuồng cũng có một ngày rơi xuống cảnh ngộ thế này, ngón tay thuôn thuôn bấm thủ quyết theo thói quen, không lâu trước gã từng dùng một động tác đơn giản tương tự đánh chết một quỷ mị xúi quẩy, mà bây giờ ngay cả ngọn nến cũng chẳng đốt lên được.

Hổ lạc xuống đồng bằng cũng có thể gặp phải nữ lưu manh.

Vẻ khiêu khích ngả ngớn trên mặt nữ nhân mất sạch, lúc này ả ngồi ngay ngắn đối diện Nhiễm Thanh Hoàn, ngờ vực đánh giá thiếu niên toàn thân chẳng được hai lạng thịt, trông chỉ có diện mạo còn tạm được.

“Ngươi không phải do cẩu tặc Trịnh Việt phái tới.” Nghĩ nghĩ, ả nói.

“Ta đương nhiên không phải,” Nhiễm Thanh Hoàn vui vẻ bật cười – cẩu tặc Trịnh Việt, xem ra mục đích là trả thù, hơn nữa kẻ thù này lai lịch còn không tầm thường, đồng thời khốn cảnh của mình tựa hồ sẽ không kéo dài bao lâu nữa. Trịnh Việt đem trọng trách dẫn binh dạo chơi xem náo nhiệt giao cho Đại tướng quân Dư Triệt, bản thân mượn danh thân thể không khỏe trở về Cẩm Dương, như vậy tổ chức phản chính phủ hoành hành ngay trong tầm mắt hắn cũng nên bị xóa rồi, “Nếu phải, ta tội gì vừa bắt đầu đã làm rõ nhiều việc như thế, để cô nương kiêng kị? À mà cô nương xưng hô thế nào đây?”

Bây giờ không biết ai trông giống lưu manh chuyên nghiệp hơn – đại khái tiền thiên mệnh sư rất có thiên phú trong trò này.

“Lê Hoa Kiều.” Ả nhìn chằm chằm Nhiễm Thanh Hoàn, nói ra danh hào của mình, “Ngươi có mục đích gì?”

Cái tên kỳ quái, Nhiễm Thanh Hoàn nghĩ, không biết tại sao lại nhớ tới Anh Ti, bỗng nhiên có một liên tưởng không thích hợp lắm, chẳng lẽ nữ hài tử trong tên có loài hoa nào đó ở niên đại này trông đều không bình thường lắm?

“Rất đẹp,” Gã nhếch lên nụ cười như thật như giả, sau đó dày mặt bổ sung, “Như vậy Lê Hoa cô nương, chỉ sợ cô còn chưa rõ, tại hạ chỉ là một chưởng quầy tiệm nhỏ thôi. Một không quyền hai không thế, không biết do nguyên nhân gì bị các cô nương ép mời đến, ta cũng rất phiền, là một người buôn bán, bỏ cửa hàng ở đó thì không ổn lắm.”

“Làm sao ngươi biết chuyện anh túc?” Nữ nhân rất khôn khéo, rõ ràng không chịu lép vế.

“A, vậy các cô lại có thù hận ghê gớm gì với vị đại nhân vật Cẩm Dương vương kia?” Nhiễm Thanh Hoàn thủng thỉnh hỏi ngược lại.

Lê Hoa Kiều nhướng mày: “Đây không phải là việc ngươi nên biết.”

“Trùng hợp thật, tại hạ cũng có thể giữ bí mật.”

“Tốt nhất là ngươi đừng làm như thế.” Lê Hoa Kiều híp mắt, “Tuy rằng tiếc rẻ, nhưng nô gia cũng chỉ có thể dứt bỏ tình cảm, tỷ tỷ thì sẽ không vì khuôn mặt ưa nhìn của công tử mà bình tâm tĩnh khí nói chuyện như thế này đâu.”

Nhiễm Thanh Hoàn thoải mái cười cười: “Việc này chỉ sợ không thể theo ý cô nương.”

Lê Hoa Kiều kinh hoàng nhìn cái bàn gỗ nhỏ dưới tay theo cười nói ấm áp của thiếu niên trước mắt bị cắt thành từng đoạn, mà ả chỉ cảm thấy trước mắt lóe một cái, không thấy rõ gã làm như thế nào.

Nhiễm Thanh Hoàn nhún nhún vai, ngân quang lập lòe, một thanh tiểu đao tương tự dao mổ xuất hiện ở đầu ngón tay gã, linh hoạt xoay tới xoay lui, nhìn thấy rõ ràng đồng tử Lê Hoa Kiều co lại. Chắc ả nghĩ nát óc cũng không ra thanh đao nhỏ như vậy liên quan gì với cái bàn biến thành một đống gỗ vụn.

– Ả không nghĩ ra là đương nhiên, bởi vì vốn dĩ chẳng có quan hệ gì cả.

Trình độ của nữ nhân này quả nhiên kém xa Anh Ti, không mảy may nhận thấy sự tồn tại của đao ti, Nhiễm Thanh Hoàn hạ mắt, nụ cười nơi khóe môi chưa từng mất đi: “Bây giờ, Lê Hoa cô nương, có thể nghe tại hạ nói một chút không?”

Lê Hoa Kiều hít sâu một hơi: “Ngươi nói đi.”

“Tại hạ rất vô tội bị cuốn vào, chắc hẳn chỉ lo thân mình là không được.” Gã nhìn nữ nhân một cái, nhận được một tiếng cười khẩy gần như khẳng định, “Các cô nương dám đối kháng Cẩm Dương vương, nhưng không giống hạng người lỗ mãng kích động, như vậy thế lực và năng lực cũng không thể hoài nghi, huống chi... còn có thứ đó.” Gã ám chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Thì sao?” Lê Hoa Kiều hỏi.

“Tại hạ chỉ có hai sự lựa chọn, một là quay đầu lại theo phe Cẩm Dương vương, hai là đứng trên một con thuyền với các cô nương.”

Lê Hoa Kiều cười nhạo một tiếng: “Nói như vậy lựa chọn của công tử đại khái đã rất minh xác, nếu công tử muốn đi, nô gia không ngăn được.”

Nhiễm Thanh Hoàn day day thái dương, cười khổ nói: “Thế nhưng tại hạ chính là vì trốn tránh Trịnh Việt mới ẩn thân nơi phố chợ, việc này rất khó làm.” – Đúng vậy, bây giờ có thể đi cho xong, nhưng ai biết tương lai con sâu trăm chân này lại sẽ mang đến phiền toái gì cho gã. Gã biết rất rõ bản thân mấy cân mấy lạng, tổng cộng cũng chỉ ba búa của Trình Giảo Kim, dùng xong thì Kiềm lư kỹ cùng, Lê Hoa Kiều đại khái là nhất thời chưa kịp phản ứng, nếu không nghĩ kỹ lại sẽ biết, kẻ dễ dàng bị đánh thuốc mê chắc chắn không phải cao thủ võ lâm gì, huống hồ câu cuối cùng kia quả thật là lời tự đáy lòng.

Lê Hoa Kiều sửng sốt: “Ngươi với Trịnh Việt từng có xích mích?”

“Một thảo dân như tại hạ, làm sao dám nói xích mích?” Nhiễm Thanh Hoàn lắc đầu, “Một lời khó nói hết, cô nương chỉ cần biết, kỳ thực tại hạ rất có thành ý và lý do hợp tác là được. À... Còn có vị kia, vị hạ dược tại hạ, có thể mời ra nói chuyện một chút không?”

“Công tử chờ một lát.” Đối với sự thật Nhiễm Thanh Hoàn biết người gã vốn không nên biết, Lê Hoa Kiều thoáng chần chừ, quay người ra ngoài.

Nhiễm Thanh Hoàn thở dài ra một hơi, trực giác bảo rằng những người này hẳn dễ đối phó hơn Trịnh Việt, Cẩm Dương vương kia bề ngoài trạch tâm nhân hậu, thực tế lại là con hồ ly tinh ngàn năm, giao thủ với hắn thật sự quá mệt mỏi.

Một nén nhang sau, Lê Hoa Kiều dẫn một nữ tử khác vào, mắt Nhiễm Thanh Hoàn sáng lên, người này không thể nói là rất đẹp, song vẻ mặt lạnh lẽo lại phụ trợ cực tốt cho đường nét hơi rắn chắc, hài hòa lạ lùng, ẩn ẩn lộ ra quyến rũ – lại có thể nói là ưa nhìn.

“Tỷ tỷ của ta, Ngọc Lan Xuyên.”

“Chính là gã?” Ngọc Lan Xuyên lạnh lùng hừ một tiếng, “Lê Hoa, tên tiểu bạch kiểm của ngươi ngoại trừ lên giường hóa ra còn có công năng khác à?”

Đây là thành kiến và kỳ thị giới tính trắng trợn mà, Nhiễm Thanh Hoàn thở dài: “Mỹ nữ, nam nhân tốt đều bị cô dọa chạy như vậy sao?”

“Ngươi nói cái gì?” Ngọc Lan Xuyên nheo mắt.

“Tỷ tỷ.” Lê Hoa Kiều hơi nhíu mày, “Vị công tử này thật sự biết không ít chuyện.”

“Giết diệt khẩu.” Ngọc Lan Xuyên lông mi cũng không rung rinh.

“Nhưng mà...”

“Ngọc Lan tiểu thư,” Nhiễm Thanh Hoàn bỗng nhiên than một câu, “Vì một người mà cho rằng chúng sinh đều là hạng phụ tâm bạc tình, có đáng không?” Gã vẫn cười không đứng đắn, ánh mắt lại nghiêm túc hẳn.

Ngọc Lan Xuyên chợt trợn to mắt, khinh bỉ gã: “Ngươi thì biết cái gì?!”

“Ta chẳng biết cái gì cả.” Nhiễm Thanh Hoàn lắc đầu, chậm rãi nói từng chữ, đây là lời nói thật, ngay cả người đồng tính luyến ái trời sinh trong tình huống chưa trải qua bất cứ việc gì cũng không cần thiết biểu hiện ra cảm xúc căm thù rõ ràng với người khác phái, rất nhiều thứ vô thức sẽ để lộ ra bí mật sâu nhất... Người đầu tiên hệ thống lại những điều này mà tổng kết ra là Sigmund Freud.

Chỉ cần có tim, linh hồn chúng ta sẽ không giấu được bất cứ bí mật gì, gã rất may mắn khi bản thân từng xem lướt qua nhiều lĩnh vực bị Phượng Cẩn nói là vô bổ.

Chớp mắt ấy, gã nhìn thấy vẻ ngượng quá hóa tức và sợ hãi của nữ tử nọ.

Nhiễm Thanh Hoàn thu lại nụ cười lông bông: “Trịnh Việt là người thế nào, chỉ sợ các cô nương còn chưa rõ lắm, các cô thật sự cho rằng các quân bài trên tay có thể lay được căn cơ trăm năm của Yên Kỳ sao?”

“Chúng ta muốn lấy chỉ là cái mạng chó của Trịnh Việt, ai thèm quan tâm Yên Kỳ thế nào?” Ngọc Lan nghiến răng nói.

Nhiễm Thanh Hoàn lắc đầu: “Các cô làm như thế nào đây?” Gã nhìn chằm chằm Ngọc Lan Xuyên: “Ám sát? Hãm hại? Lợi dụng điểm yếu?” Ánh mắt Ngọc Lan Xuyên lóe một cái, lúc này quả thật là thời điểm khảo nghiệm khả năng nhìn rõ nhất.

Ám sát? Được rồi, đừng khinh IQ của loài linh trưởng, không nói đến Anh Ti xuất quỷ nhập thần bên cạnh Trịnh Việt, ngay cả bản thân Cẩm Dương vương cũng là cao thủ trẻ tuổi hiếm gặp. Hãm hại? Nhiễm Thanh Hoàn băn khoăn nhìn hai nữ nhân xuất thân ăn cướp này, nhưng không thể loại trừ khả năng hai nữ nhân này kỳ thực có chống lưng cực mạnh, lúc này hoàn toàn đang đóng kịch lừa gã. Lợi dụng điểm yếu... Xét tình hình hiện tại, tình huống này cũng cần có lợi thế rất lớn, trừ khi trong đám nam nhân ngu ngốc bên ngoài có một kẻ là con riêng của Trịnh Việt? Nhiễm Thanh Hoàn được giải trí bởi chính cách nghĩ chẳng đâu vào đâu của mình.

“Công tử có cao kiến gì?” Lê Hoa Kiều chớp chớp mắt, “Công tử trường thiên đại luận một phen, không phải là để cười nhạo tỷ muội ta trẻ người non dạ chứ?”

Tình huống phức tạp nhất chính là chống lưng của các ả là một trong bát vương.

Nhiễm Thanh Hoàn thầm thở dài trong lòng: “Các cô nương, tình huống hiện tại rất khó hiệp thương, không bằng chúng ta giao dịch đi.”

“Ồ?”

“Các cô có thể không cho ta biết bất cứ sự tình gì các cô cho rằng ta không nên biết, nhưng có thể lợi dụng đầu óc miễn cưỡng còn khả năng hoạt động này,” Gã khẽ cười cười, “Dù sao chăng nữa, nếu bây giờ ta đi, ảnh hưởng đối với các cô ngược lại càng xấu, chẳng phải sao?”

“Ngươi muốn cái gì?” Ngọc Lan Xuyên hung tợn nhìn gã.

“Ta à, muốn một sự che chở tương đối bình yên, có thể trốn thoát Cẩm Dương vương Trịnh Việt.”

Mà Nhiễm Thanh Hoàn không biết là, trong khi gã lãng phí tế bào não đấu trí với đám nữ nhân nguy hiểm này, có một lời đồn đã lan truyền nhanh như dịch SARS, đám quốc chiêm ngồi không ăn bám ra vẻ thần thánh của các quốc gia giống như bị cái gọi là thiên cơ đột nhiên hiện ra đập choáng váng, đồng thời nhìn thấy cái gọi là dị tượng trong “trời giáng dị tinh” của phương nam, thậm chí bên ngoài có vài câu ca dao “Thiên số tận, tứ thế tất; thiên mệnh giả, Nam Sơn tịch; lăng nhật phượng, nhân gian hí; tái kỷ tái, Cửu Châu nhất”. Có cách nói rằng “Có được người của thiên mệnh này, sẽ có được thiên hạ”.

Đối với loại quốc chiêm chẳng có tác dụng nào khác ngoài ăn cơm với hiến tế theo lệ, hứng thú của Trịnh Việt đương nhiên bằng âm, nhưng sự trùng hợp lần này lại khiến hắn không thể không hạ mình tiếp kiến lão thần côn kia.

Rất đơn giản, Trúc Hiền sơn còn được dân bản xứ gọi là Nam Sơn, mà hắn lại vừa vặn gặp một người vô cùng thần bí ở nơi ấy.

Cửu thái phi không tiếc xuất đầu lộ diện đích thân giá lâm, nhưng không gặp được người muốn gặp. Chẳng ai biết người kia trốn khỏi mắt các tinh anh đội thân vệ của Cẩm Dương vương bằng cách nào, Anh Ti biết hết thảy thì lại ôm tâm tính xem náo nhiệt không nói ra tình hình hai người gặp mặt lần cuối cùng.

Quan trọng nhất là, không ai biết tại sao gã không từ mà biệt.

Trịnh Việt cau mày, cho dù không có bất cứ nhân tố nào do người làm, mình với thiếu niên kia hoàn toàn là gặp gỡ tình cờ, gã thật sự là người của thiên mệnh gì đó như lời đám quốc chiêm thùng cơm nói, cho dù gã thật sự thoát tục đến không màng vinh hoa phú quý, cho dù gã thật sự đặc biệt đến mức không có mong muốn kiến công lập nghiệp thỏa chí mà người trẻ tuổi bình thường nên có, chẳng lẽ gã không muốn gặp thân nhân thất lạc nhiều năm?

Hắn nhớ tới mộ bia không biết tên, mộ chí không rõ ràng, thiếu niên tuấn mỹ cuồng ca thống ẩm nơi rừng trúc xanh mướt, một phần kiệt ngạo và bi thương ăn sâu bén rễ trên khuôn mặt... Nhiễm Thanh Hoàn – đọc lên gợi nhớ tới khiêm khiêm quân tử cầm sách chăm chú, giống như thái độ đúng mức không chê vào đâu được sau khi tỉnh rượu của người nọ.

Quốc chủ trẻ tuổi tựa hồ có chút khó hiểu, thiếu niên bèo nước gặp nhau không biết lai lịch kia phảng phất có sức hấp dẫn kỳ lạ, khiến hắn hết lần này đến lần khác muốn tìm ra bí mật đằng sau khuôn mặt như họa ấy.

“Vương gia.” Tề Linh Khanh gọi một tiếng.

“Thế nào, tìm được rồi à?” Trịnh Việt ngẩng đầu lên. Vô số người âm thầm tìm kiếm nhân vật chính không biết tên kia, nhưng đến bây giờ còn chưa thu hoạch được gì, hắn đã mật lệnh tất cả trạm gác biên cảnh lưu ý, không có chứng cứ cho thấy người kia đã rời khỏi Yên Kỳ. Gã như một con cá chép trong giang hà, biến mất giữa ba đào cuồn cuộn.

Tề Linh Khanh im lặng lắc đầu.

“Cửu thái phi sắp làm cô phiền chết rồi...” Trịnh Việt bóp trán.

“Vương gia,” Tề Linh Khanh hơi do dự, tựa hồ cũng có chút phiền não: “Còn có một việc, sứ Nam Thục đã nhập cảnh.”

Yên Thường hầu Minh Duệ của Nam Thục tiến quân Lạc Tuyết quan bị chặn lại, sai sứ cầu viện Cẩm Dương.

Lạc Tuyết quan, còn gọi là Mỹ Nhân quan, tự cổ anh hùng khó qua, có thể nói là quan ải hiểm yếu của Kinh Châu, vạn người không phá nổi. Thủ tướng họ Phàn tên Đa, là Long Thành phi tướng của Đại Luật. Trận chiến Lạc Tuyết quan kéo dài, song phương đều mấy lần tiến lui, mà quan ải vẫn vững như thành đồng.

“Lão hồ ly chịu hết nổi rồi à,” Trịnh Việt cười khẩy một tiếng, “Gọi hết chư tướng đến.”

Tề Linh Khanh lĩnh mệnh đi, chỉ chốc lát sau ngũ đại thượng tướng Yên Kỳ ngoại trừ Dư Triệt lĩnh binh ở bên ngoài đều đến đông đủ hết – Long Hổ tướng quân Doãn Ngọc Anh, còn gọi là Báo Tử, mặt đen, tiếng như chuông lớn, có cái dũng vạn phu khó địch; nho tướng Mạc Thuấn Hoa, người này tinh hoa nội liễm, nho nhã lễ độ, nếu không phải đôi mắt sắc bén như đao, thì chẳng khác nào một trọc thế giai công tử; còn có Phương Nhược Ly nữ tướng duy nhất trong cửu quốc, quản lý ba mươi vạn cấm quân, thế nhưng trẻ tuổi xinh đẹp bất ngờ, thêm một tướng quân mặt lạnh Tề Linh Khanh nghiêm túc, nhất tề ngồi phía dưới Trịnh Việt.

Yên Thường hầu tiến quân Lạc Tuyết quan bị chặn quay sang cầu viện Cẩm Dương, việc này không quá đáng chứ? Nếu Trịnh Việt không ra viện thủ, thì trái với hiệp nghị bát vương lúc trước. Nhưng chờ viện binh vừa đến, Minh Duệ có thể rút dần tinh nhuệ của mình ra, sau đó âm thầm từ Mẫn Châu lẻn vào Kinh Châu.

Lẽ ra thế tử của Hoa Dương vương Mẫn Châu làm con tin ở Thượng Hoa, Hoa Dương vương Diêu Thư Hoa thuộc đảng thân vương, còn chưa đến mức rắn chuột một ổ với Nam Thục. Song vương phi Minh Ngọc của Hoa Dương vương là con gái của cô Yên Thường hầu, sinh một con trai tên Diêu Dạ Kỳ, từ lâu đã muốn đoạt đích, có điều cậu của thế tử là Đại tướng quân Mẫn Châu Nhạc Tần, nắm giữ binh quyền, nhất thời không cách nào động thủ, bây giờ lại vừa vặn là một cơ hội.

Om sòm đua nhau lên sân khấu, nhưng ai mà biết được, nói không chừng kết quả đều là may áo cưới cho kẻ khác thôi.

“Còn có một việc...” Trước khi đi Phương Nhược Ly thoáng do dự, hơi nhíu đôi mày dài, “Vương gia, Anh Ti có ở đây không?”

Trịnh Việt cau mày: “Anh Ti?”

“Ối chao nam nhân bà, ngươi còn nhớ được ta cơ đấy!” Thiếu nữ kia chớp mắt đã xuất hiện trên xà nhà, các cao thủ ở đây đều không ai thấy rõ nàng ta xuất hiện như thế nào.

Phương Nhược Ly trợn mắt, hiếm khi không thèm chấp nhặt, lấy từ trong lòng ra một thứ sáng lóng lánh, ném cho Anh Ti: “Về đám người thần bí ở Cẩm Dương, ta đã tìm được chút manh mối...”

Nàng còn chưa kịp nói xong, một luồng sát khí lạnh thấu xương đột nhiên lan ra, Anh Ti mặt không biểu cảm nhìn khuyên tai vàng be bé trong tay, một đóa hình ngọc lan, vô cùng tinh xảo: “Là các ả.”

Sắc mặt Trịnh Việt trở nên nghiêm trọng: “Ngươi khẳng định?”

Anh Ti bóp hoa tai ngọc lan đến trắng bệch nắm tay, bột vàng lại chảy xuống kẽ tay nàng, độ ấm và độ cao trong giọng nói véo von như thiếu nữ tức tốc giảm xuống: “Khẳng, định.”

“Anh Ti, ngươi đi cùng Nhược Ly đi.” Trịnh Việt hơi trầm tư, không thấy rõ thần sắc, “Xúc tu của người ta đã thò đến sân sau Cẩm Dương ta, dù nói thế nào cũng phải tiếp đãi đàng hoàng một chút, đúng chứ?”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3