Quỷ Đế Độc Phi: Đại Tỷ Phế Vật Nghịch Thiên - Chương 03-2
Quỷ Đế Độc Phi: Đại Tỷ Phế Vật Nghịch Thiên
Chương 3-2: Trọng sinh, đích nữ phế vật (2)
gacsach.com
Đến khi linh hồn Phượng Thiên Tuyết đi ra từ không gian, liền thấy một thiếu niên y phục rách rưới chạy đến, đưa tay nâng nàng dậy.
"Tỷ... Tỷ không sao chứ? Đệ vừa hái thuốc trở về, chợt nghe thấy tin tức tỷ bị phụ thân đưa về Phượng phủ, có phải những kẻ lòng lang dạ sói kia lại đánh tỷ không?". Thiếu niên mở to đôi mắt nai con lấp lánh đau lòng và vô lực.
Hắn chính là Phượng Thiên Trạch, em trai ruột của Phượng Thiên Tuyết, năm nay cũng mười bảy tuổi, nhưng hắn lại thấp hơn một chút so với Phượng Thiên Tuyết.
Tình hình Phượng Thiên Trạch cũng không khá hơn Phượng Thiên Tuyết bao nhiêu, tuy rằng hắn có thể tu luyện, nhưng huyền thuật của hắn vẫn luôn dừng lại ở cấp một, cho nên cũng bị Phượng Tử Bách ghét bỏ, ném hắn và Phượng Thiên Tuyết cùng đến vườn thuốc này.
Vì tiểu thiếp thứ hai của Phượng Tử Bách sinh một trai một gái, nữ chính là tam tiểu thư, mặc dù tam tiểu thư không có triển vọng gì, nhưng Phượng Thiên Long lại có chút thành tựu, vì thuật chế thuốc của hắn đã đến cấp bốn.
Tuổi còn nhỏ đã có thành tựu như vậy, Phượng Tử Bách lại càng không để con trai trưởng phế vật Phượng Thiên Trạch này vào mắt.
Thiên Long đại lục có vài chức nghiệp sư, huyền thuật sư, luyện dược sư, triệu hoán sư, luyện khí sư, luyện dược sư có năm loại, mà cấp bậc huyền thuật sư cũng chia thành cấp một, cấp hai, cấp ba, cấp bốn, cấp năm, cấp sáu, cấp bảy, cấp tám, huyền giả, huyền sư, huyền tông, huyền thánh, huyền hoàng, huyền đế, huyền thần, huyền tiên. Từng cấp bậc lại phân ra ba cảnh giới, chia ra thành sơ cảnh, trung cảnh, đại viên mãn.
"Tỷ, đệ đỡ tỷ về giường.". Trong mắt Phượng Thiên Trạch đầy nước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú trước đây bây giờ lại vừa đen vừa gầy, thân hình nho nhỏ, cõng Phượng Thiên Tuyêt cao hơn hắn một cái đầu.
Trong lòng Phượng Thiên Tuyết cảm thấy ấm áp, đưa tay sờ lên gương mặt gầy yếu của hắn.
Ngũ quan Phượng Thiên Trạch tuấn dật, đáng tiếc trên mặt có vài vết máu, khiến lòng Phượng Thiên Tuyết như bị ai nhéo vài cái.
"Tỷ, đều tại đệ, nếu không... nếu đệ không phải phế vật, tỷ cũng sẽ không như thế này... Nếu đệ có thể mạnh mẽ một chút, phụ thân cũng sẽ không đối xử với tỷ như vậy...". Phượng Thiên Trạch không nhịn được oán giận nói.
Phượng Thiên Tuyết không đành lòng trêu chọc hắn, dễ dàng đứng lên, nội thương do bị Phượng Tử Bách đánh cũng đã hoàn toàn hết rồi, có lẽ là do đã trải qua sự thử thách của linh khí bảy màu kia sao?
"Được rồi, tỷ không có chuyện gì, Thiên Trạch, sau này sẽ không có người có thể ức hiếp chúng ta nữa!". Phượng Thiên Tuyết cười xán lạn như hoa.
"Tỷ, họ thực sự không đánh tỷ sao?". Phượng Thiên Trạch vẫn không tin, vì mỗi lần tỷ tỷ đi ra từ Phượng phủ, trên người đều không còn chỗ da nào lành lặn.
Nhưng mà nhìn trái nhìn phải, cũng không nhìn ra có vết thương nào.
"Tỷ tỷ thật sự không có việc gì, chúng ta trở về đi!". Trong mắt tuyết của Phượng Thiên Tuyết xẹt qua vài tia khí lạnh, hai người vào trong phòng.
Trong phòng chỉ có cái bàn đã gãy mất hai chân, cái ghế nhìn qua dường như chỉ ngồi xuống là gãy.
Nóc nhà cũng có vô số lỗ hổng, ánh trăng lạnh lùng như bạc vụn rải xuống, một khi mưa, người không trú trong viện này được.
Nhưng mà nhiều năm như vậy, Phượng Thiên Tuyết và Phượng Thiên Trạch đều sống ở đây.
Phải biết rằng vườn thuốc không lớn cũng không nhỏ, nhưng người hầu ở trong nội viện cũng tốt hơn gấp bội Phượng Thiên Tuyết và Phượng Thiên Trạch.
Viện này, vốn là nội viện của Vân Nhi, nhưng vì Phượng Thiên Tuyết và Phượng Thiên Trạch không được cưng chiều, cho nên Vân Nhi đã đuổi họ ra khỏi nội viện ban đầu, khiến họ không chốn dung thân.
"Tỷ, tỷ có đói bụng không? Vương bà bà cho chúng ta hai cái bánh bao... mau ăn.".
Phượng Thiên Trạch vội vàng lấy một cái bánh bao đầy bụi đưa đến miệng Phượng Thiên Tuyết.
Đôi mắt sáng như trăng của Phượng Thiên Tuyết hiện lên tia sáng lạnh! Vương bà bà là quản gia vườn thuốc, đối xử bình thường với họ, nhưng về phương diện ăn uống sẽ không bỏ đói họ, trừ phi những cẩu nô tài kia đến cướp thức ăn.