Quỷ Y Quận Vương Phi​ - Chương 134

Quỷ Y Quận Vương Phi​
Ngô Tiếu Tiếu
www.gacsach.com

Chương 134: Thiên độc trận, thân thế Vân Nhiễm

Trong viện của Vân Vãn Sương cùng Vân Vãn Tuyết.

Vân Vãn Tuyết điên cuồng thét chói tai, sắc mặt trắng bệch, không ngừng đập phá đồ đạc trong phòng khách. Khiến tiểu nha hoàn sợ hãi đứng bên ngoài không dám tiến vào.

Động tĩnh nơi này kinh động đến Vân Vãn Sương người ta dẫn người vội vàng chạy tới, quát hỏi nha hoàn: “Tiểu thư nhà các ngươi lại phát điên gì đây?”

Tiểu nha hoàn nhanh chóng đáp lời: “Tam tiểu thư, nô tỳ không biết đã xảy ra chuyện gì. Vừa rồi tứ tiểu thư đi gặp quận chúa, đang vui vẻ hòa thuận, tự dưng tiểu thư phát điên vội vàng chạy về đây đập phá đồ đạc.”

Quận chúa? Vân vãn Sương nhíu mày, chẳng lẽ tứ muội lại đi gây chuyện với đại tỷ, cho nên bị tỷ tỷ trả thù. Vân Vãn Sương đi tới phòng khách, ai ngờ vừa bước vào đã có đồ vật bay về phía mình, sợ hãi né sang bên cạnh, vật kia rơi xuống cửa vỡ tan tành.

Vân Vãn Sương thấy cảnh tượng trong phòng khách, không khỏi đau đầu không thôi. Những thứ này đều là đồ mẫu thân để lại cho các nàng làm đồ cưới, bây giờ nàng ta đập bể, sau này đừng có yêu cầu này nọ.

Vân Vãn Sương ngẩng đầu muốn dạy dỗ nàng ta vài câu, ai ngờ Vân Vãn Tuyết đã nhào vào lòng nàng run rẩy, ôm thật chặt.

“Tam tỷ, cứu ta, cầu xin tỷ cứu ta, ta không muốn chết, không muốn chết.”

Vân Vãn Tuyết không hiểu gì đưa tay ra ôm Vân Vãn Tuyết, nàng có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi bất an của tứ muội.

Vân Vãn Sương vỗ về Vân Vãn Tuyết: “Nói cho tam tỷ nghe, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngươi đắc tội với tỷ tỷ, người đại tỷ trừng phạt ngươi sao?”

Vân Vãn Sương nghĩ có thể là muội muội đi gây chuyện với đại tỷ, cho nên đại tỷ ra tay thu thập nàng. Có khả năng là hạ độc gì đó, nếu như vậy chỉ cần Vân Vãn Sương đi cầu xin, nói không chừng có thể cứu được tứ muội một mạng.

Vân Vãn Tuyết lắc mạnh đầu, nước mắt rơi như mưa, sắc mặt trắng bệch.

“Không phải như vậy, không phải như vậy, nàng hại ta, hại ta.”

Vân Vãn Tuyết vừa nói xong, ngoài cửa xuất hiện một bóng người, tiếp lời của nàng ta: “Nói, nói xem, bản quận chúa hại ngươi như thế nào?”

Vân Nhiễm lạnh lùng đi tới, Vân Vãn Tuyết nhanh chóng quay đầu nhìn lại, giống như nhìn thấy quỷ, im lặng nửa ngày không nói nên lời.

Vân Vãn Sương kéo Vân Vãn Tuyết qua một bên, nhanh chóng giải thích với Vân Nhiễm: “Đại tỷ, tứ muội làm sai chuyện gì, hi vọng tỷ nể mặt phụ vương tha cho nàng một lần, Vãn Sương cam đoan, về sau nàng sẽ không dám bất kính với đại tỷ.”

Vân Vãn Sương cực kỳ cung kính, bây giờ nàng đã nắm rõ tình hình, muốn đấu với Vân Nhiễm chẳng khác nào tự tìm đường chết, thà rằng an phận một chút.

Vân Nhiễm liếc nhìn Vân Vãn Sương, đối với nàng không có ý kiến gì.

Vân Nhiễm tiến vào phòng khách, tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống, nâng mắt nhìn Vãn Sương: “Tam muội tưởng ta trừng trị nàng ta sao? Ngươi thử hỏi xem, nàng ta đã làm gì.”

Vân Vãn Sương xoay đầu nhìn Vân Vãn Tuyết: “Tứ muội, chuyện này là như thế nào?”

Nhìn thần thái của đại tỷ, có vẻ không phải nàng ra tay thu thập tứ muội, chuyện này là sao đây.

Vân Vãn Sương mờ mịt, cuối cùng nâng mắt nhìn Vân Nhiễm.

Vân Nhiễm cũng không làm khó nàng ta.

“Vừa rồi tứ muội nhiệt tình tới tìm ta, muốn ta tha thứ. Nói trước đây đối phó với ta là vì phụ vương thích ta. Ta cũng nghĩ như vậy, cho nên thật lòng tha thứ cho nàng. Còn tính sau này nhất định phải tìm cho tỷ muội các ngươi một mối hôn sự tốt. Dù sao chúng ta cũng cùng họ Vân, các ngươi sống tốt ta cũng vui mừng. Nhưng ai ngờ tứ muội không phải đến xin lỗi, chẳng qua muốn tính kế ta, trước khiến ta buông lỏng đề phòng, sau đó nhân cơ hội hạ cổ trùng lên người ta, đáng tiếc ta nhìn ra hành động của nàng, đẩy nàng một cái, cho nên cổ trùng kia hạ trên người nàng.”

“Cổ trùng?”

Vân Vãn Sương lặng người không có phản ứng, thứ đó vô cùng độc ác, sao tứ muội lại có.

Vân Vãn Sương nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Vân Vãn Tuyết. Nàng ta khóc thét lên: “Vân Nhiễm, là ngươi hại ta, nếu ngươi không đẩy, ta sẽ không trúng cổ.”

Lời này chứng minh Vân Nhiễm nói sự thật.

Sắc mặt Vãn Sương khó coi, lui lại vài bước, cả người bất lực, đầu óc tứ muội bị hỏng đi, sao lại hạ cổ với đại tỷ, bây giờ hại chính mình, nàng còn muốn trách người khác.

Vân Vãn Sương không nhịn được phẫn nộ, tát Vân Vãn Tuyết một cái: “Ngươi hỗn láo, ta thay mẫu thân đã mất đánh ngươi, sao ngươi có thể làm ra chuyện như vậy.”

Lúc trước đã cảnh cáo nàng, không cần tự mình chuốc lấy khổ. Không phải ai cũng có thể đối phó với đại tỷ, nếu muốn sống thì an phận một chút. Nhưng bây giờ nàng lại hạ cổ trùng với đại tỷ, lại hại chính mình.

Vân Vãn Tuyết, không ngờ Vãn Sương đánh mình, ngây ngẩn cả người, hét lên.

“Tam tỷ, vì sao lại đánh ta.”

Vân Vãn Tuyết gào khóc, Vân Vãn Sương thở hổn hển quát hỏi nàng: “Làm sao ngươi có những thứ ác độc như vậy.”

Vân Vãn Tuyết vẫn gào khóc không trả lời, Vân Nhiễm có lòng nói cho nàng ta: “Là trưởng công chúa đưa cho nàng, còn dạy nàng giả vờ giảng hòa với ta, lợi dụng lúc ta không đề phòng hạ cổ. Đáng tiếc người trúng cổ lại là nàng, chỉ sợ không có cách giữ lại mạng.”

Vân Nhiễm thản nhiên nói, Vân Vãn Tuyết nghe vậy khóc càng thương tâm.

Vân Vãn Sương không còn gì để nói, nữ nhân này là óc heo sao? Sao có thể đáp ứng trưởng công chúa chuyện như vậy.

Vân Vãn Sương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Nhưng nhìn Vân Vãn Tuyết khóc thê thảm nàng lại không nỡ, nhanh chóng kéo nàng ta quỳ xuống: “Đại tỷ, cầu xin người cứu Tuyết Nhi đi, cứu mạng nàng đi.”

Vân Nhiễm chậm rãi đứng dậy: “Bây giờ muốn cứu nàng không phải cầu xin ta mà đi cầu xin trưởng công chúa. Ta không có cách giải cổ, đây không phải là độc, ta không giúp được, muốn sống thì đi cầu xin trưởng công chúa, hơn nữa không thể đi một mình, nếu không nhất định bà ta sẽ giết người diệt khẩu.”

Nói xong, Vân Nhiễm cũng không để ý đến hai người đang quỳ nhấc chân đi ra ngoài.

Vân Vãn Tuyết chết chắc rồi, bất kể thế nào trưởng công chúa cũng sẽ không cứu nàng. Sở dĩ Vân Nhiễm chỉ đường cho nàng ta đến phủ trưởng công chúa cầu xin, là vì muốn làm cho thanh danh của trưởng công chúa xấu hơn chút nữa thôi.

Vân Vãn Tuyết ở phía sau chỉ nghĩ muốn sống, nghe Vân Nhiễm nói vậy, lập tức đứng dậy xông ra ngoài. Vân Vãn Sương hét lớn gọi người ngăn nàng ta lại.

Các nàng cần phải suy nghĩ cẩn thận xem đi cầu xin trưởng công chúa như thế nào. Tuyết Nhi cứ chạy tới như vậy, nhất định trưởng công chúa sẽ không cứu nàng, nếu cứu không phải là tứ nói với người trong thiên hạ mình ám hại quận chúa Trường Bình sao?”

Vân Vãn Sương vội vàng đuổi theo, hét lên: “Mau ngăn tứ tiểu thư lại.”

Nhưng Vân Vãn Tuyết đang điên cuồng, nàng cắn, cào cấu những người cản đường không cho nàng đi, cho nên mọi người đều tránh ra.

Vân Vãn Sương nhìn thấy Vân Vãn Tuyết chạy khỏi phủ Vân vương, nàng cắn răng đuổi theo đồng thời nói với quản gia đi báo tin cho phụ vương.

Phủ công chúa.

Trưởng công chúa Phùng Dực nhợt nhạt, gầy còn da bọc xương, ôm hai bài vị, một cái là của quận chúa Minh Tuệ, một cái là của Hạ Chi Diêu. Bà cứ ngồi ngây ngẩn như vậy cả ngày, ai cũng không dám nhiều lời. Công chúa bây giờ không giống với trước kia, không ăn không ngủ, giống như u hồn khiến người ta sợ hãi. Phủ công chúa ai cũng tận lực làm việc, chỉ sợ động đến công chúa, chọc mầm tai vạ.

Chuyện vay nặng lãi lúc trước, công chúa đẩy trách nhiệm lên người một ma ma quản sự, nói chuyện này là do bà ta làm. Ma ma kia cũng thừa nhận, cho nên trưởng công chúa không bị bắt. Có điều lại mất đi một người thân tin. Không những thế giám sát ti còn bắt công chúa phải có trách nhiệm bồi thường bạc, cho người đã chết, trợ cấp tiền cho một nhà già trẻ còn sống.

Bây giờ trưởng công chúa Phùng Dực chỉ nghĩ phải giết Vân Nhiễm, giết Vân Nhiễm.

Ngoài phòng khách, có một bóng người mập mạp đi tới, là nhũ mẫu của công chúa Dư ma ma. Dư ma ma đã lớn tuổi, ngoài bảy mươi. Bà coi công chúa như nữ nhi của mình, cho nên trưởng công chúa cũng đối xử tử tế với bà, thấy bà tuổi cao, mua một tòa nhà cấp nha hoàn cho Dư ma ma dưỡng già.

Hôm nay Dư ma ma đến đây là vì có người báo tin, công chúa đã xảy ra chuyện.

Lúc nhìn thấy công chúa Phùng Dực, Dư ma ma bị dọa hoảng sợ, đây là đứa nhỏ bà nuôi dưỡng sao? Đáng thương, bất lực, yếu đuối, giống như đứa trẻ dễ dàng bị người ta bắt nạt. Dư ma ma nghi ngờ thị lực của chính mình, nhất định bà nhìn nhầm rồi, trưởng công chúa là công chúa hoàng thất, vinh sủng vô hạn, được yêu thích, từ khi nào lại biến thành như vậy.

Dư ma ma nhanh chóng đến trước mặt trưởng công chúa, ôm lấy nàng: “Phùng Dực, người sao thế này?”

Công chúa Phùng dực cảm nhận được hơi thở quen thuộc, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Dư ma ma, khóc thét lên như một đứa trẻ: “Nhũ mẫu, con không còn gì nữa, bọn họ đều bỏ con mà đi, chỉ còn lại mình con, con cũng không muốn sống nữa.”

Dư ma ma nghe trưởng công chúa nói vậy, đau lòng không thôi: “Công chúa đáng thương của ta, người còn rất trẻ, chuyện gì rồi cũng sẽ qua đi.”

Tuổi trưởng công chúa cũng chưa lớn, năm nay mới bốn mươi hai tuổi, cách cái chết còn rất xa.

Đáng tiếc hiện tại bà sống không bằng chết, chẳng những mất đi người thân, còn thân bại danh liệt. Bà không dám đi ra ngoài, không giám kết giao với người khác. Chỉ cần bước chân ra ngoài, sẽ cảm nhận được ánh mắt xem thường chỉ trỏ của người khác. Khiến bà không chịu nổi, thân là trưởng công chúa, chưa bao giờ bị đối xử như vậy. Tất cả đều do Vân Nhiễm ban tặng, bà muốn giết nàng, nhất định phải giết chết nữ nhân này.

“Ta muốn giết nàng, ta muốn giết nàng.”

Trưởng công chúa tàn nhẫn hét lên, Dư ma ma vỗ tay bà: “Con ah, đừng đau khổ nói cho ma ma biết đã xảy ra chuyện gì?”

Trưởng công chúa nằm trong lòng Dư ma ma, yếu ớt kể về những chuyện xảy ra gần đây. Kể ra, tâm trạng của bà khá hơn.

Ngoài phủ trưởng công chúa, có một chiếc xe ngựa chạy như bay tới, xe chưa dừng hẳn đã có người lao từ trong xe ra, chạy thẳng đến cửa phủ trưởng công chúa phù, dập đầu liên tục.

“Trưởng công chúa, cầu xin người cứu ta đi, giải cổ trùng trên người ta, cầu xin người.”

Vân Vãn Tuyết kêu gào rát cổ bỏng họng.

Phủ trưởng công tuy nằm trên núi, dân cư thưa thớt nhưng vẫn có người đến du ngoạn. Những người này nghe thấy tiếng kêu tê tâm liệt phế phát ra từ phủ trưởng công chúa, lại nổi lên hứng thú, người người chạy tới quan sát.

Bây giờ Vân Vãn Tuyết chỉ muốn sống. Không rảnh để ý đến những người khác, cũng không quan tâm đến thể diện, nàng ta lăn lộn trước cửa phủ trưởng công chúa.

Thị vệ phủ công chúa đưa mắt nhìn nhau, có người nhanh chóng chạy vào bẩm báo với trưởng công chúa.

“Công chúa, ngoài cửa có một vị tiểu thư khóc nháo, cầu xin công chúa cứu nàng ấy, giải cổ trùng cho nàng ta.”

Trưởng công chúa nhíu mi, ánh mắt hiện lên tia sắc bén trực giác nghĩ ngay đến Vân Nhiễm, nữ nhân này trúng cổ trùng, cho nên tới đây cầu xin bà giải cổ.

Trưởng công chúa kích động ôm lấy bài vị, nhanh chóng đi ra ngoài. Dư ma ma cũng nhanh chóng theo sau bà, mọi người cùng đi thẳng ra ngoài cửa.

Đến khi ra đến nơi, trưởng công chúa mới nhìn thấy người cầu xin lại là Vân Vãn Tuyết.

Vân Vãn Tuyết nhìn thấy trưởng công chúa đi tới, cả người như phát điên lao thẳng về phía bà

Thị vệ phủ công chúa như hổ báo ngăn nàng lại: “Đứng lại, cách xa công chúa một chút, nếu không đừng trách đao kiếm không có mắt.”

Trưởng công chúa tức phát điên rồi. Cổ trùng rất khó nuôi, bà nuôi suốt sáu năm, muốn dùng để đối phó với Vân Nhiễm. Không ngờ lại lãng phí trên người phế vật này, thành sự không đủ bại sự có thừa. Bà đã chỉ bảo kỹ từng bước, vậy mà vẫn thất bại.

Lúc đầu Trưởng công chúa cũng không nghĩ chọn Vân Vãn Tuyết để làm chuyện này, nữ nhân này không đủ thông minh. Nhưng sau khi điều tra bà phát hiện cả phủ Vân vương ngoài nàng ta không có ai dám trêu chọc Vân Nhiễm, cho nên bà đành phải chọn Vân Vãn Tuyết.

Nữ nhân này vừa thấy bà tới tìm cũng lập tức đồng ý, có thể thấy nàng ta cực hận Vân Nhiễm. Chỉ không ngờ một chuyện đơn giản như vậy đến tay nàng ta lại thất bại, còn tự làm hại chính mình.

Trưởng công chúa bắn ra tia tàn nhẫn, tiện nhân này chẳng những không được việc, còn lãng phí mất cổ trùng của bà, bây giờ còn mặt dày đến xin cứu mạng, nàng ta nghĩ bà sẽ cứu sao? Cần phải cứu một phế vật sao?

Trưởng công chúa Phùng Dực lạnh lùng nói: “Tứ tiểu thư, ngươi ăn nói linh tinh gì đó, bản cung không biết ngươi đang nói cái gì, nếu còn tiếp tục, đừng trách bản cung đánh chết ngươi.”

Trưởng công chúa phất tay áo rời đi.

Vân Vãn Tuyết thấy bà ta không có ý cứu mình, phát điên hét lớn: “Trưởng công chúa, người cứu ta đi, cứu ta đi, ta biết chỉ có bà mới có thể cứu ta, nếu không ta nhất định sẽ chết.”

Vân Vãn Tuyết phát cuồng lao về phía trước, thị vệ phủ trưởng công chúa đen mặt ra sức đẩy nàng ta ra xa, vài người đều ngăn cản không cho nàng ta đến gần trưởng công chúa.

Công chúa Phùng Dực âm trầm, bàn tay nắm chặt lại, ngẩng đầu nhìn một số người đang đứng quan sát từ xa. Trong lòng càng buồn bực, gần đây thanh danh của bà đã bị hủy, bây giờ lại càng xấu hơn.

Bà không ngờ Vân Nhiễm lại khôn khéo như vậy, ngay cả chiêu này cũng tránh được, mạng của nữ nhân này cũng thật lớn.

Trưởng công chúa dẫn Dư ma ma đi vào trong phủ, không thèm để ý đến Vân Vãn Tuyết ở đằng sau khóc đến chết đi sống lại.

Đúng lúc này phía trước phủ trưởng công chúa vang lên tiếng vó ngựa, lại có người tới. Trưởng công chúa dừng bước nhìn lại, thấy tam tiểu thư Vân Vãn Sương vội vàng xuống xe.

Trưởng công chúa nâng mắt nhìn, chỉ thấy nàng ta nhanh chóng chạy đến trước mặt muội muội mình kéo tay nàng: “Tứ muội muôi, ngươi điên rồi.”

Tứ muội chạy tới đây, sao trưởng công chúa có thể nói cho nàng cách giải cổ. Chuyện này cần bàn bạc kỹ hơn, bây giờ nàng náo loạn như vậy, chỉ sợ khiến trưởng công chúa tức giận không giải cổ cho nàng.

Vân Vãn Tuyết cũng bối rồi, cầm lấy tay Vãn Sương khóc lớn: “Tam tỷ, ta không còn đường sống, lúc trước chính trưởng công chúa đưa cổ trùng cho ta, không ngờ lại bị đại tỷ nhìn thấy, hạ trên người ta, trưởng công chúa thấy chết không cứu.”

Vân Vãn Tuyết vừa nói, Vân Vãn Sương đã muốn che miệng nàng lại, đáng tiếc đã muộn. Mọi người ở xung quanh đã nghe thấy, nhỏ giọng bàn tán. Trưởng công chúa đúng là tàn nhẫn, muốn hạ cổ trùng với quận chúa Trường Bình, có phải bà ta bị điên rồi không, gần đây liên tiếp gây ra nhiều chuyện như vậy.

Công chúa Phùng Dực quay lại đi ra cửa, đến trước mặt tỷ muội Vân Vãn Tuyết, nhìn từ trên cao xuống, sắc mặt dữ tợn, hét lên ra lệnh cho thị vệ: “Người đâu, người này dám nói xấu bản cung, đánh chết cho ta.”

Trưởng công chúa vừa ra lệnh, nháy mắt liền có vài tên thị vệ xông tới chỗ Vân Vãn Tuyết.

Vân Vãn Tuyết sợ quá hét ầm lên, Vân Vãn Sương đứng chặn đường: “Các ngươi muốn làm gì, mau tránh ra.”

Đáng tiếc hai nữ nhân làm sao có thể đấu lại thị vệ như hổ báo, hai người tiến lên gạt Vân Vãn Sương ra, hai người khác lao tới bắt Vân Vãn Tuyết.

Trưởng cửa phủ trưởng công chúa loạn thành một đoàn, đáng lúc này lại có một chiếc xe ngựa đi tới, từ trrong xe truyền tới một tiếng quát lạnh: “Dừng tay.”

Vừa nghe đến giọng người này, trong mắt trưởng công chúa bắn ra tia máu, ôm chặt hai tấm bài vị, bàn tay bấu chặt vào linh vị, nhìn chằm chằm chiếc xe ngựa kia.

Dưới anh mặt trời, một bóng dáng xinh đẹp linh động từ trên xe bước xuống, trên mặt như được phủ một tầng hào quang rực rỡ, môi khẽ cười, khí chất không hề thua kém công chúa hoàng thất, nhan sắc ngàn dặm, phong hoa bức người.

Trưởng công chúa nhìn thấy nàng, trong lòng muốn nhỏ máu. Dư ma ma phía sau bà nhìn thấy người từ trên xe ngựa xuống, trong nháy mắt lại có chút hoảng hốt, trong đầu hiện lên một bóng hình, chính bà cũng bị ý tưởng của mình làm hoảng sợ. Nhanh chóng xoa mắt nghi ngờ mình nhìn nhầm, có điều nhìn kỹ lại vẫn thấy như vậy. Diện mạo sáng như ngọc lưu lu, khí độ quý phái bất phàm, người này là ai?

Dư ma ma không dám tiếp tục suy nghĩ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Phụ tử Vân Tử Khiếu, Vân Nhiễm xuống xe, thị vệ đang lôi kéo Vân Vãn Sương, Vân Vãn Tuyết nhanh chóng thả hai nàng ra. Vân Tử Khiếu nhìn trưởng công chúa: “Trưởng công chúa đang làm gì vậy?”

Trưởng công chúa Phùng Dực nhanh chóng lên tiếng: “Vân vương gia, nữ nhi của ngươi dám chạy đến phủ chúng ta giương oai, đặt điều nói xấu, bản cung cho người đánh chết cũng là nàng tự tìm.”

Vân Vãn Tuyết còn muốn nói gì đó, đã bị Vân Vãn Sương chặn lại không cho nàng nhiều lời.

Vân Tử Khiếu nhìn trưởng công chúa: “Đây quả thật là lỗi của nữ nhi, bổn vương thay nữ nhi xin lỗi trưởng công chúa.”

Không sợ trưởng công chúa ra ta, bây giờ không có chứng cứ, nếu tiếp tục làm loạn, trưởng công chúa có tư cách bắt người.

Ánh mắt trưởng công chúa thâm trầm nhìn Vân Tử Khiếu, Vân Tử Khiếu xin lỗi, bà không có lý do gì để bắt người. Trưởng công chúa cười quỷ dị, thản nhiên phất tay: “Nếu Vân vương gia đã xin lỗi, như vậy bản cung cũng không tính toán chi li, ngươi dẫn nữ nhi về dạy dỗ cho tốt đi.”

Vân Tử Khiếu nhìn thuộc hạ phía sau: “Còn không dẫn người về.”

Thị vệ phủ Vân vương vội vàng chạy tới kéo Vân Vãn Tuyết đi, Vân Vãn Sương muốn lên tiếng lại không có cơ hội, rất nhanh cũng bị kéo lên xe ngựa.

Vân Tử Khiếu ôm quyền từ biệt trưởng công chúa: “Đã quấy rầy trưởng công chúa.”

“Đâu có.” Trưởng công chúa không nhìn Vân Tử Khiếu, ánh mắt đầy tia máu nhìn chằm chằm Vân Nhiễm, Vân Nhiễm nhìn bài vị Hạ Chi Diêu trong lòng trưởng công chúa, thản nhiên nói: “Trưởng công chúa cùng Hạ đại nhân đúng là tình nghĩa sâu nặng.”

Lời nói tràn đầy ý châm chọc, trưởng công chúa, âm ngoan lên tiếng: “Vân Nhiễm, mạng ngươi của nhiên lớn, có điều bản cung không tin lần nào ngươi cũng thoát được.”

“Ta có quý nhân phù trợ, không nhọc trưởng công chúa lo lắng.”

Vân Nhiễm xoay người theo Vân Tử Khiếu rời đi, trưởng công chúa ở phía sau vẫn luôn nhìn chằm chằm nàng, hận không thể đục vài lỗ trên người nữ nhân này.

Dư ma ma bên cạnh trưởng công chúa kinh hãi không thôi nhanh chóng lên tiếng: “Phùng Dực, nghe ma ma nói một câu, tạm thời không cần ra tay đối phó với quận chúa Trường Bình.”

Trưởng công chúa nghe thấy vậy, âm trầm nhìn Dư ma ma: “Không đối phó nàng, ta sống chỉ vì đối phó với nàng, sao có thể tha cho nàng, nếu vậy ta sống còn có ý nghĩa gì.”

Trưởng công chúa ôm bài vị xoay người đi vào phủ. Dư ma ma muốn nói lại thôi, có một số việc bà còn chưa có kiểm chứng, nên không thể nói bừa, trước hết bà cần đi xác minh lại, sau đó bẩm báo với công chúa.

Nhưng nghĩ đến những chuyện đã xảy ra, Dư ma ma lại cảm thấy đau đầu.

Nhớ tới nữ nhân nhà họ Triệu, nếu việc này là sự thật, nữ nhân này tội nghiệt thật lớn.

Dư ma ma cũng đi vào phủ trưởng công chúa, trong lòng nghĩ làm cách nào nhanh chóng điều tra chuyện này.

Trưởng công chúa Phùng Dực nghĩ đến chuyện Vân Vãn Tuyết chạy đến gây sự, trong lòng tức giận không thôi. Vốn có thể hạ cổ trùng lên người Vân Nhiễm, bây giờ lại phản phệ trên người Vân Vãn Tuyết, thật khiến người ta cáu giận.

Nữ nhân ngu xuẩn này, một chút việc nhỏ cũng làm không xong, còn dám chạy đến đây gây chuyện.

Trưởng công chúa vừa nghĩ vừa xoay người lấy ra một chiếc hộp nhỏ, trong có một con cổ trùng, đây là mẫu tử cổ. Vốn đợi cổ trùng hạ trên người Vân Nhiễm bà sẽ giết mẫu cổ, bây giờ hạ trên người nữ nhân kia, giữ lại còn có tác dụng gì.

Trưởng công chúa ném chiếc hộp đi, hung hăng dẫm nát. Dư ma ma trông thấy vậy có muốn ngăn cũng không kịp, mẫu cổ bị công chúa dẫm nằm im không nhúc nhích.

Trên xe ngựa phủ Vân vương.

Sắc mặt Vân Vãn Tuyết đột nhiên trắng bệch ngã nhào xuống, đau đớn kịch liệt, không kiềm chế được hét lên: “A, cứu mạng, đau quá, tam tỷ, cứu ta.”

Vân Vãn Sương nhìn thấy tình cảnh của nàng. Nhanh chóng ôm lấy nàng nóng vội lên tiếng: “Tuyết Nhi, ngươi làm sao vậy?”

Vân Vãn Sương bình thường lạnh nhạt, nhưng đây là muội muội ruột của nàng, thấy nàng ta đau đớn, nàng cũng đau lòng.

Vân Vãn Tuyết ôm ngực đau đớn hét lên: “Tam tỷ, ngực của ta rất đau, giống như bị kiến cắn, a, a, đau quá.”

Vân Vãn Tuyết lăn lộn trên xe, Vân Vãn Sương không biết nên làm gì, hét lên ra lệnh cho thị vệ dừng xe, đi tới trước xe của phụ vương gọi: “Phụ vương, phụ vương.”

Xe ngựa phía trước dừng lại, Vân Tử Khiếu cùng Vân Nhiễm xuống xe, Vân Vãn Sương nhanh chóng lên tiếng: “Phụ vương, đại tỷ, Tuyết Nhi không biết bị làm sao? Đau đến chết đi sống lại.”

Vân Tử Khiếu cùng Vân Nhiễm lên xe ngựa, thấy sắc mặt Vân Vãn Tuyết đã không còn giọt máu, đang liên tục lăn lộn, đau khổ cào xé quần áo, cả người ướt sũng như tắm. Vân Tử Khiếu kinh hãi nhìn nàng hỏi Vân Nhiễm: “Mau nhìn xem tam muội con bị làm sao?”

Tuy rằng ông không thích Vân Vãn Tuyết nhũng cũng là nữ nhi của mình, thấy nàng như vậy, ông cũng đau lòng.

Vân Nhiễm cũng nhanh chóng kiểm tra, bất đắc dĩ nói: “Phụ vương, không phải con không muốn cứu nàng, mà là không có cách để cứu. Nếu con đoán không sai, trưởng công chúa hạ mẫu tử cổ, bây giờ có khả năng bà ta đã giết chết cổ trùng còn lại, cho nên nàng mới đau đớn như vậy, đây là lúc con trùng sắp chết giãy dụa.”

Vân Vãn Sương vừa nghe Vân Nhiễm nói vậy liền khóc lên.

Vân Tử Khiếu cũng đau lòng, im lặng, bàn tay nắm chặt lại.

Mọi người trong xe đều yên lặng nhìn Vân Vãn Tuyết giãy dụa, nhìn nàng đau khổ lắn đi lăn lại, đột nhiên nàng ngẩng đầu nhìn Vân Tử Khiếu: “Phụ vương, người có thể ôm con không? Ôm con một cái, con muốn được phụ vương ôm, nhưng người chưa bao giờ ôm con, chưa bao giờ nhìn con, con hâm mộ tỷ tỷ được phụ vương yêu thương, còn con không được.”

Lòng Vân Tử Khiếu chua xót, nhìn Vân Vãn Tuyết, vươn tay ra ôm lấy nàng. Tuy rằng nàng vẫn đau đớn như trước, nhưng lại giống như không đau, thần trí nàng đã có chút mơ hồ, mềm nhũn trong lòng Vân Tử Khiếu: “Phụ vương ôm thật ấm áp, thật hạnh phúc.”

Nói xong nàng dùng toàn lực cắn tay Vân Tử Khiếu. Sắc mặt Vân Nhiễm, Vân Vãn Sương thay đổi, hai người đang muốn lên tiếng, Vân Tử Khiếu lại dùng tay ngăn các nàng lại, bây giờ sức lực Vân Vãn Tuyết đã cực kì yếu, cho dù bị nàng cắn cũng không cảm thấy đau đớn. Vân Tử Khiếu cảm thấy rất đau lòng, là ông nợ Vân Vãn Tuyết, ông không nên vì chuyện của Vân vương phi mà giận chó đánh mèo lên người các nàng.

Vân Vãn Tuyết buông tay, yếu ớt nhìn Vân Tử Khiếu, ánh mắt của nàng bắt đầu rời rạc, vô lực: “Phụ vương, con muốn người nhớ kỹ, người có một nữ nhi là con, người đừng quên con.”

Nói xong, nàng thở hổn hển, giãy dụa, cuối cùng mềm nhũn, đầu nghiêng sang một bên, hai mắt nhắm lại.

Vân Vãn Sương khóc thét lên, Vân Tử Khiễu ôm lấy nàng, là ông nợ tỷ muội các nàng.

Vân Nhiễm bất động nhìn Vân Vãn Tuyết chết đi, trong lòng cũng có chút không đành lòng. Nhưng tận đáy lòng nàng biết nếu Vân Vãn Tuyết còn sống nàng ta cũng sẽ dùng trăm phương nhìn kế để đối phó với mình. Người như vậy không chết không ngừng, cái chết đối với nàng ta là một sự giải thoát. Vừa rồi chính nàng cũng đã muốn tha thứ cho nàng ta, nhưng nàng ta lại như rắn độc thừa lúc nàng không chú ý, cắn nàng một nhát.

Xe ngựa về đến phủ Vân vương, Vân Tử Khiếu ra lệnh an táng cho Vân Vãn Tuyết.

Quan to trong kinh thành đến phủ phúng viếng, nam khách có Vân Tử Khiếu tiếp đón, nữ khách có Vân Nhiễm.

Hạ Tuyết Dĩnh phủ Vũ An hầu cùng Tống Tình Nhi phủ doãn kinh thành tới giúp đỡ Vân Nhiễm đón tiếp khách mời, có hai người này Vân Nhiễm lại được rảnh tay.

Hạ Tuyết Dĩnh phụ trách công việc tiếp đón khách, Tống Tinh Nhi phụ trách trà nước, đồ ăn hai người phân công phối hợp, lưu loát, gọn gàng Vân Nhiễm chỉ cần phụ trách những việc lớn, hai người không thể quyết định mới cần tới viện Như Hương để hỏi ý nàng.

Màn đêm buông xuống, dải lụa trắng dài khẽ bay bay, lộ ra cảnh sắc bi thương đau lòng.

Bên trong vẫn không ngừng vang lên tiếng khóc, còn có thể là ai ngoài Vân Vãn Sương. Tuy rằng Vân Tử Khiếu cũng đau khổ, nhưng là nam nhân ông sẽ không biểu hiện ra ngoài. Lão vương phi trúng gió dù đau lòng cũng không thể động đậy, ngũ tiểu thư cùng Hạ di nương vẫn an phận ở trong viện, Vân Nhiễm lười phải khóc. Nữ nhân này muốn hại nàng mới hại chết chính mình, đây là nàng ta đáng phải nhận? Cho nên chỉ có Vân Vãn Sương cùng hai nhiểu nha đầu bên cạnh Vân Vãn Tuyết.

Trong viện Như Hương, Vân Nhiễm đnag nghỉ ngơi. Tống Tình Nhi cùng Hạ Tuyết Dĩnh đang nói chuyện, Vân Nhiễm nhìn các nàng mệt không mở mắt, nàng dặn dò bọn họ đi nghỉ, sáng mai còn phải tiếp đón khách liên tục ba ngày. Sau đó mới đem Vân Vãn Tuyết đên từ đường Vân gia siêu độ, rồi nhập phần mộ của dòng họ.

“Các ngươi đi ngủ đi, hôm nay hai ngươi vất vả rồi.”

Hai người dù hơi mệt, nhưng nghe Vân Nhiễm nói vậy đều cao hứng cười rộ lên, nhất là Tống Tình Nhi, nàng rất vui vì giúp được Vân Nhiễm.

“Vân tỷ tỷ, người nói gì vậy, ta rất vui có thể giúp người.”

Tống Tình Nhi nói xong, Hạ Tuyết Dĩnh cũng gật đầu: “Đúng vậy, chúng ta rất cao hứng.”

Nói xong nàng ta còn bồi thêm một câu: “Ta luyện tập trước, sau này gả đến phủ còn quen việc.”

Vân Nhiễm cùng Tống Tình Nhi toát mồ hồi, lời này nàng ta cũng dám nói.

“Thời gian không còn sớm, hai ngươi nhanh đi nghỉ, sáng sớm mai còn có việc.”

Vân Nhiễm gọi Sơn Trà vào sắp xếp chỗ nghỉ cho hai vị tiểu thư. Hai người nghỉ ngơi ở đây nàng không cần lo lắng, đây là viện Như Hương bên trong có trận pháp, người bình thường không có khả năng vào được cho nên rất an toàn.

Hai người đáp lời rồi đi theo Sơn Trà ra ngoài nghỉ ngơi, sáng mai canh năm hai người còn phải thức dậy tiếp đón khách khứa, cho nên không thể thức khuay, nếu không ngày mai lấy đâu ra sức.

Đợi Hạ Tuyết Dĩnh cùng Tống Tình Nhi đi rồi, Vân Nhiễm cũng đứng dậy định đi nghỉ. Ngoài cửa lại có hai người đi tới, một là Vân Tử Khiếu người còn lại là Lam đại tướng quân, phủ phụng quốc tướng quân, phụ thân của Lam Tiểu Lăng

Vân Nhiễm biết người này.

Vân Tử Khiếu vừa tiến vào, không đợi Vân Nhiễm lên tiếng đã vội vàng nói: “Nhiễm Nhi, Lam phu nhân hình như bị trúng độc, đại phu trong kinh không cứu được, ngự y cũng bó tay chịu trói. Cho nên Lam đại tướng quân đế mời con đến phủ phụng quốc tướng quân một chuyến, xem có thể kiểm tra ra Lam phu nhân trúng độc gì.”

Vân Tử Khiếu vừa nói xong, Lam đại tướng quân lên tiếng: “Mời quận chúa Trường Bình tới phủ phụng quốc tướng quân một chuyến.”

Vân Nhiễm gật đầu, phu nhân phụng quốc tướng quân là mẫu thân của Lam Tiểu Lăng, nàng là bằng hữu của nàng ta sao có thể thấy chết mà không cứu.

“Được, chúng ta đến phủ phụng quốc tướng quân.”

Trong mắt Lam đại tướng quân hiện lên tia cảm kích, nhanh chóng gật đầu: “Được, cảm ơn quận chúa.”

Vân Nhiễm khẽ cười: “Ta là bằng hữu của Lam Tiểu Lăng, nương của nàng, ta không thể thấy chết mà không cứu.”

Vân Nhiễm bước ra ngoài, trên mặt Lam đại tướng quân tràn đầy vui mừng. Xem ra Lam Tiểu Lăng có được một bằng hữu tốt, đoàn người vội vàng đi về phía phủ tướng quân.

Vân Nhiễm ngồi trong xe ngựa, Vân Tử Khiếu cùng Lam đại tướng quân cưỡi ngựa. Bình thường Vân Tử Khiếu cũng ngồi cùng xe với Vân Nhiễm, nhưng hôm nay có Lam đại tương quân, ông phải cưỡi ngựa cùng ông ta, còn có thị vệ đi theo.

Xe đi được một đoạn đường, trong bóng tối phảng phất có mùi thanh liên, một bóng người tiền vào trong xe. Vân Nhiễm cười như nắng nhìn người vừa tới, ánh mắt sáng rực, khóe môi cười xinh đẹp, nhìn rất tốt.

Yến Kỳ bất mãn nhướng mày nhìn giai nhân xinh đẹp trước mặt: “Nhiễm Nhi, bản quận vương nhớ nàng, nhìn nàng không hề nhớ ta.”

Vân Nhiễm cười trong sáng: “Ta mệt muốn chết, không rảnh nhớ người khác.”

“Nàng chính là đồ vô lương tâm.”

Yến Kỳ giận, bất mãn ôm lấy eo nhỏ Vân Nhiễm: “Sao không tranh thủ nhớ bản quận vương, bản quận vương ại hay nhớ nàng, như vậy thật không công bằng.”

Vân Nhiễm nghe hắn nói không nhịn được cười, nhanh chóng cầm tay hắn nhỏ giọng nói thầm: “Đừng náo loạn, phụ vương ta đang ở bên ngoài.”

“Thì đã sao, bản quận vương hận không thể thông báo cho toàn bộ kinh đô biết ta thích nàng, Nhiễm Nhi, nàng nói xem bao giờ chúng ta có thể công khai quan hệ. Vì sao bản quận vương có cảm giác mình không thể ra ánh sáng.”

Yến Kỳ ai oán sờ tay Vân Nhiễm, ôm nàng vào trong ngực, khiến nàng không thể động đậy. Vân Nhiễm ngại có người bên ngoài, cho nên cũng bất động trong lòng hắn, nàng nhướng mày nhìn người phía trên, người này ngày càng bá đạo.

Vân Nhiễm vươn tay kéo áo Yến Kỳ, nghiêm túc nói: “Đúng là ngươi không thể ra ánh sáng, ngươi chính là tiểu tình nhân của ta, ai bảo lúc trước ngươi từ hôn, là ai nói không cưới ta.”

Yến quận vương kháng nghị ôm eo Vân Nhiễm, vùi đầu vào cổ nàng.

“Không phải bản quận vương đã hối hận rồi sao, không phải đã muốn lấy rồi sao?”

“Lúc nào thì hối hận, ta không biết? Lấy thế nào?”

Vân Nhiễm sợ nhột, kéo đầu Yến Kỳ, người này được một tấc lại muốn tiến thêm một thước. Chân chính được tiện nghi còn muốn khoe mẽ, càng ngày càng muốn nhiều.

Yến Kỳ buông nàng ra, cầm lấy tay nàng thưởng thức, mùi u liên phảng phất trong xưa ngựa vây lấy người Vân Nhiễm, hắn ra vẻ cam chịu nói: “Được rồi, từ giờ trở đi, bản quận vương sẽ nhớ, Nhiễm Nhi không được nhắc lại nữa, chờ đến lúc xin cưới, bản quận vương sẽ tuyên bố cho cả thiên hạ ta là nam nhân của nàng. Ta không muốn làm tiểu tình nhân.”

Yến Kỳ nghĩ đến tiểu tình nhân không thể ra ánh sáng, cả người lạnh buốt, hắn phải đường đường chính chính làm nam nhân của Nhiễm Nhi. Làm phu quân của nàng.

Vân Nhiễm không để ý phất tay: “Đã biết, thể hiện đi, nếu như thể hiện tốt, ta có thể thừa nhận chuyện này, nếu không ta cũng không thừa nhận. Nếu ngươi vô tình hay cố ý nhắc tới chuyện này ta sẽ nói là do ngươi đơn phương tình nguyện, ta không có ý đó.”

Yến Kỳ nghe Vân Nhiễm kiêu ngạo nói, có chút xúc động muốn bóp cổ nha đầu kia, tình cảm bọn họ tốt như vậy, nàng lại dám nói hắn đơn phương tình nguyện.

“Nhiễm Nhi, nàng bắt nạt ta.”

Yến Kỳ lên án, Vân Nhiễm bẹo má hắn, nháy mắt đáng yêu: “Ta thích bắt nạt ngươi, mỗi ngày bắt nạt ngươi nhiều một chúy, ta ăn ngon ngủ tốt.”

Yến Kỳ đưa tay chọc Vân Nhiễm, Vân Nhiễm đang muốn kháng cự. Không ngờ chỗ tối có sát khí mãnh liệt. Nàng đè lại tay Yến Kỳ: “Đừng nhúc nhích, có sát khí tới gần chúng ta.”

Yến Kỳ cũng cảm nhận được, quanh thân phủ lệ khí, ánh mắt lạnh băng.”

Bên ngoài xe ngựa, Vân Tử Khiếu cùng Lam đại tướng quân cũng cảm nhận được, hai người vung tay lên, xe ngựa dừng lại, thị vệ phía sau cũng dừng ngựa nhìn chằm chằm bóng tối.

Đột nhiên dưới màn đem, vang lên tiếng tiêu chói tai, từ bốn vương tám hướng có âm thanh vật nhỏ sột xoạt, trong nháy mắt có hàng nghìn độc vật bò từ bốn phía đến. Hai người thay đổi sắc mặt.

“Nhện độc, bọ cạp, rắn.”

“A, những thứ này bò tới đây.”

Đây là một trận pháp độc, người kia dùng âm thanh khống chế côn trùng độc.

Sắc mặt mọi người đều khó coi. Trong xe ngựa sắc mặt Vân Nhiễm lạnh lùng, bàn tay Vân Nhiễm nắm chặt lại. Nàng biết ai sắp đặt trận độc này, ngoài trưởng công chúa còn có thể là ai. Có lẽ Lam phu nhân trúng độc cũng là do nữ nhân này làm động tác giả dụ nàng ra ngoài, sau đó thừa cơ hạ độc thủ, bởi vì bà ta biết Lam Tiểu Lang là bằng hữu của nàng. Ba ta đoán nhất định nàng biết tin Lam phu nhân trúng độc sẽ đến phủ Lam gia một chuyến.

Vân Tử Khiếu cùng Lam tướng quân đã chỉ huy thị vệ đối phó với côn trùng độc. Tuy rằng nguy hiểm, nhưng những vật này còn chưa khiến bọn họ mất mạng. Vân Tử Khiếu cùng Lam tướng quân chinh chiến sa trường, không đến mức bị mấy con vật nhỏ dọa sợ.

Trong xe ngựa sắc mặt Vân Nhiễm nghiêm trọng nhìn Yến Kỳ, trong mắt hai người tràn ngập sát khí, bàn tay Yến Kỳ nắm chặt lại.

“Không thể giữ lại, ngày càng thêm trầm trọng.”

Vân Nhiễm cười rộ lên: “Không phải ta không muốn giết, mà là không giết được, năng lực nữ nhân này không nhỏ, nhiều lần ta ra tay đều muốn đẩy bà ta vào chỗ chết mà không thành.”

“Bây giờ để bản quận vương ra tay, không tin không diệt được bà ta.”

Yến Kỳ tàn nhẫn nói, Vân Nhiễm nhướng mày: “Trước nghĩ cách giải quyết đám trùng độc này đã, đây không phải độc trận bình thường, hình như còn có trò khác.”

Vân Nhiễm vén rèm nhìn ra bên ngoài, vừa quan sát vừa nói. Yến Kỳ cũng nhìn qua, quanh thân càng thêm lạnh lẽo: “Đây không phải là độc trận bình thường, nó được gọi là thiên độc trận, là một loại trận pháp của Nam Ky, ngoại trừ có nhện, rắn ở bên ngoài, bên trong mắt trận còn có cổ trùng phun kịch độc bao phủ toàn bộ trận pháp.”

Yến Kỳ nói xong, sắc mặt Vân Nhiễm thay đổi, thiên độc trận nàng đã từng đọc qua trong sách, vô cùng độc ác. Bình thường bị rơi vào trận không tránh khỏi cái chết, dù chỉ là độc vật bình thường nhưng dùng máu để nuôi dưỡng cũng rất khó giải.

Vân Nhiễm vội vàng lên tiếng: “Nếu muốn giải thiên độc trận, nhất định phải tìm được mắt trận, nhanh, nhân lúc hắn còn chưa bố trí hoàn hảo, sai người nhanh chóng tìm ra mắt trận.”

Yến Kỳ lập tức ra lệnh cho Trực Nhật cùng Phá Nguyệt: “Lập tức tìm mắt trận.”

“Ân, chủ tử.”

Trực Nhật cùng Phá Nguyệt lắc mình xông tới. Vân Nhiễm cũng rời khỏi xe ngựa. Vân Tử Khiếu với Lam tướng quân đang dùng lửa để tấn công nhện côn trùng độc. Vân Nhiễm nhanh chóng hét lớn.

“Phụ vương đây là thiên độc trận của Nam Ly, không phải trận pháp bình thường, giết côn trùng cũng vô dụng, cần phải tìm ra mắt trận, giết chết cổ trùng mới phá được trận.”

Sắc mặt hai người khó coi, không ngờ trận pháp này lại lợi hại như vậy, bọn họ đã bao giờ gặp quan thiên độc trận đâu, làm sao biết mắt trận ở chỗ nào.

Vân Nhiễm không để ý tới người khác, lao thẳng vào thiên độc trận. Lúc trước nàng đọc sách, mơ hồ nhớ được một ít mắt trận có điều lúc đó nàng không để ý mấy, cho nên cũng không hiểu rõ, bây giờ chỉ đành đánh bừa.

Yến Kỳ thấy Vân Nhiễm lao vào trận pháp, cũng không suy nghĩ lắc mình từ trong xe ngựa lao ra cùng tìm mắt trận với nàng. Lúc này mọi người tập trung tinh thần tìm mắt trận, không có ai để ý vì sao Yến Kỳ lại đi ra từ xe của quận chúa Trường Bình.

Trong màn đêm, góc đường dừng một chiếc xe ngựa hoa lệ, nữ tử ôm chặt hai vài vị.

Trưởng công chúa tàn nhẫn lạnh lùng thị huyết nhìn người bị vây trong trận pháp, trong lòng đắc ý.

Vân Nhiễm, Yến Kỳ, đêm nay các ngươi phải chết là điều không cần nghi ngờ. Thiên độc trận của Nam Ly quốc, các ngươi không thể phá giải.

Hôm nay tất cả các ngươi đều phải chết, chôn cùng nữ nhi và Hạ Chi Diêu của ta.

Trưởng công chúa cúi đầu nhìn linh vị trong lòng, Dao Nhi, Chi Dêu, các ngươi thấy không, ta đáng báo thù cho các ngươi.

Bên ngoài xe ngựa vang lên tiếng vó ngựa, một chiếc xe ngựa nhanh chóng đi tới, có ngươi đau lòng hét lên: “Công chúa, người điên rồi.”

Dư ma ma xuống xe, ngã nhào xuống, trưởng công chúa vén rèm nhìn ra ngoài, lo lắng nhìn Dư ma ma. Bây giờ bên cạnh bà ngày càng ít người thân, bà càng quý trọng Dư ma ma.

Dư ma ma bổ nhào lên xe ngưa trưởng công chúa, đau lòng nói: “Công chúa, người điên rồi, không phải nô tỳ đã nói người đừng động tới quận chúa sao, vì sao người không nghe lời nô tỳ.”

“Ma ma, chuyện này bà không cần nhúng tay vào, bản cung còn sống vì muốn giết nữ nhân này, ta muốn giết nàng báo thù cho Dao Nhi cùng Chi Diêu.”

Dư ma ma khóc thét lên, hai mắt đẫm lệ: “Cống chúa, nàng có khả năng là tiểu quận chúa, là đứa nhỏ của công chúa cùng phò mã.”

Dư ma ma vừa dứt lừi, trưởng công chúa ngây ngẩn cả người, hai chiếc bài vị rơi xuống tạo nên âm thanh vang dội trên đường, trưởng công chúa kinh hãi: “Nhũ mẫu, ngươi điên rồi, ngươi nói linh tinh gì đó.”

Dư ma ma nhanh chóng nói: “Công chúa của ta, nô tỳ sao có thể lừa người. Lúc trước nhìn thấy quận chúa Trường Bình, ta đã thấy dung mạo nàng có điểm giống phò mã, nô tỳ tưởng mình nhìn nhầm. Nhưng nhìn kỹ vẫn thấy giống, cho nên nô tỳ mới dặn người đừng động quận chúa Trường Bình. Nô tỳ đến chùa Tướng Quốc thăm dò, năm đó lúc người đến chùa cầu phúc cho công chúa, nữ nhân Triệu gia kia cũng có mặt trong chùa. Còn có một chuyện nữa, lúc người sinh tiểu quận chúa, trên tay nàng có một vết bớt màu xanh, nhưng sau khi từ chùa trở về, nô tỳ không tìm thấy, nô tỳ còn tưởng mình lớn tuổi nhớ nhầm. Bây giờ mới thấy, năm đó không phải nô tỳ nhớ nhầm mà là nữ nhân Triệu gia kia đã đổi tiểu quận chúa.”

Sắc mặt trưởng công chúa Phùng Dực trắng bệch, thân mình run rẩy, đả kích này quá nặng, bà thấy toát mồ hôi lạnh, trong đầu nhanh chóng nhớ lại dung mạo của Vân Nhiễm. Đúng vậy nàng có chút giống phò mã. Nhưng vì ngay từ ban đầu nàng bất hòa với quận chúa Minh Tuệ, cho nên bà chưa từng suy nghĩ nhiều đến chuyện này. Không, đây không phải sự thật, không phải sự thật.

Trưởng công chúa nâng mắt nhìn người bị vây trong thiên độc trận, cả người run rẩy. Không, không cần phải như vậy.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3