Quỷ Y Quận Vương Phi​ - Chương 194

Quỷ Y Quận Vương Phi​
Ngô Tiếu Tiếu
www.gacsach.com

Chương 194: Vân Nhiễm trừng trị Yến vương phi

Buổi chiều, Yến Kỳ bị hoàng đế truyền vào cung. Tin khẩn truyền từ tám trăm dặm tới kinh thành, Định vương dẫn hai vạn Kinh Vệ Quân đột phá đường thủy, quân ta phòng thủ tại quận Tân Hiệp nhưng chống cự được một thời gian ngắn đã có người tấn công từ ngoài vào. Hai bên hợp lực, binh lính tan ra lui về quận, Tần Dục Thành tới truyền chỉ, dẫn thao quân lính về kinh phục chỉ.

Trong triều chấn động, không ngờ Định vương đột phá Tân Hiệp, hơn nữa còn có người làm nội ứng, rốt cuộc là kẻ nào, không ít người cho rằng kẻ giúp Định vương là Hoài vương mới đăng vị Dung Dật Thần.

Nghĩ vậy, sắc mặt họ càng khó coi, Hoài Nam vương làm phản, Hoài Nam thất thủ, không những vậy, Giang Nam cũng rơi vào tay hai người.

Hóa ra từ đầu chí cuối Định vương đã tính trước đoạt Giang Nam, sau đó tiến về phương bắc cắn nuốt từng chút một, chiếm giữ giang sơn Đại Tuyên.

Sở Dật Kỳ biết vậy chẳng làm, trước đó còn đánh thượng thư bộ binh Giang đại nhân vì hắn đưa ra đề nghị, không ngờ bị nói trúng, bây giờ không biết hắn phái quân ra còn có thể ngăn cản những người này.

Triều thần thảo luận xong, cho rằng, trước mắt cần phái hai đạo quân chạy không ngừng nghỉ, đuổi theo Phụng quốc tướng quân, để cho ông Lam tướng quân lựa chọn kỵ binh tinh nhuệ, chạy tới Hoài Nam trước chặn Định vương điện hạ. Hai cánh quân kết hợp tiêu diệt Hoài Nam vương cùng Định vương. Nếu khong, toàn bộ phía nam Hoài Nam sẽ bị bọn họ chiếm đóng.

Hoàng đế nóng như lửa đốt, cuối cùng hạ chỉ phái Yến Kỳ cùng Tần Dục Thành lựa chọn một ngàn kỵ binh quân doanh phía bắc kinh thành, ra roi thúc ngựa đuổi theo Lam đại tướng quân.

Yến Kỳ cùng Tần Dục Thành lĩnh chỉ, cho tới lúc ra khỏi cung.

Tần Dục Thành vừa được hoàng đế sắc phong, tam phẩm tham tương bắc lục doanh.

Hai người dừng lại trước cửa cung, Yến Kỳ ôm quyền nhìn Tần Dục Thành lên tiếng: “Tần tham tướng tới quân doanh chọn binh lính, bản quận vương về phủ một chuyên, sau đó gặp nhau ở quân doanh.”

Yến Kỳ muốn về phủ nới với Vân Nhiễm một tiếng, hắn không yên tâm về nàng. Trước đó Tiêu Dĩ Nhu còn muốn giết nàng, trong vương phủ không ít xà thần quỷ ngưu, hắn lo lắng Nhiễm Nhi bị ám toán. Dù nàng rất thông mình, nhưng kẻ địch cũng nhiều quỷ kế, khiến người ta khó lòng đề phòng.

Ánh mắt Tần Dục Thành thâm thúy u ám, hơi gật đầu, nhìn Yến Kỳ nhanh nhẹn lên ngựa đi về phía phủ Yến vương.

Tần Dục Thành đứng sau dõi theo hắn, nghĩ tới Vân Nhiễm, trong lòng hắn có chút đau, hắn đau vì tới tận bây giờ nàng chưa từng nhìn hắn một lần. Vì sao? Chẳng lẽ mọi mặt hắn đều kém hơn nam nhân này? Trước kia người này rõ ràng đối với nàng không tốt, nàng lại lựa chọ hắn. Còn mình toàn tâm toàn ý muốn cưới, nàng không tiếc cự tuyệt, không những thế còn ép buộc hắn phải cưới nữ nhân giả tiên Triệu Thanh Nghiên.

Tần Dục Thành vừa nghĩ tới đây trong lòng tràn đầy đau đớn, ánh mắt đào hoa hơi nheo lại. Vân Nhiễm, ta sẽ để nàng thấy, ta không hề kém so với hắn.

Hắn xoay người lên ngựa đi thẳng tới quân doanh phía bắc.

Vân Nhiễm còn chưa dậy, trước đó ở trong phòng tắm vận động kịch liệt, khiến nàng sức cùng lực kiệt không có tinh thần, ngủ tới tận chiêu, vẫn chưa muốn tỉnh, tới tận khi truyền tới giọng Sơn Trà: “Chủ tử, quận vương đã trở lại.”

Vân Nhiễm mở to mắt nhìn Yến Kỳ tử ngoài cửa đi vào, ánh mắt hắn tràn ngập lo lắng cùng luyến tiếc, bình tĩnh nhìn nàng. Vân Nhiễm định ngủ, trông thấy vẻ mặt Yến Kỳ lại không ngủ được, xoay người ngồi dậy nhìn hắn: “Sao thế? Đã xảy ra chuyện gì?”

Yến Kỳ vung tay lên, Sơn Trà lui ra ngoài, hắn tới bên giường ôm Vân Nhiễm vào lòng: “Nhiễm Nhi, ta phải rời khỏi kinh thành một thời gian ngắn, nàng phải chăm sóc tốt bản thân.”

“Rời kinh, đang yên lành rời kinh làm gì?”

Trong Vân Nhiễm tràn đầy luyến tiếc, ôm thắt lưng hắn, ngửi mùi ngọc lan trên người hắn, nằm trong lòng nghe tiếng tim hắn đập mạnh mẽ.

“Tần Dục Thành đã trở lại, thủy quân Tân Hiệp không cản được Định vương, quả nhiên Dung Dật Thần đã bắt tay với hắn, hoàng đế ra lệnh cho ta đuổi theo Lam đại tướng quân, lựa chọn binh mã, ra roi thúc ngựa chạy tới quận Hoài Nam cản Định vương.

Vân Nhiễm bất an, hoàng đế vẫn luôn có mục đích khác với Yến Kỳ, có khi nào lần này hắn lại muốn giở trò quỷ.

“Yến Kỳ, ta sợ hoàng đế tính kế chàng.”

“Ta sẽ chú ý, hắn đứng trước mặt triều thần hạ ý chỉ, ta không thể kháng chỉ, nếu không, hắn có thể trực tiếp trị tội ta, nàng đừng lo lắng, ta sẽ cẩn thận.”

“Chàng vẫn nên cẩn thận với người Lam gia, Lam Tiểu Lăng từng có ân oán với ta, ta sợ nàng âm thầm ra lệnh cho đại tướng quân thương tổn chàng, tóm lại mọi chuyện đều phải cẩn thận một chút.”

“Ta lo cho nàng,” Yến Kỳ ôm Vân Nhiễm thật chặt, hít thật sâu, hận không thể khảm nàng vào lòng: “Nàng nhất định phải bình an chờ ta trở về.”

“Umh! Ta chờ chàng, yên tâm đi, ta không có chuyện gì, tuy rằng vừa rồi bị Tiêu Dĩ Nhu tính kế một chút, nhưng bây giờ ta sẽ cẩn thận đề phòng từng người trong phủ.”

“Ta điều Quân Hốc tới đây, để hắn dẫn theo vài người âm thầm bảo vệ nàng, nếu có chuyện gì có thể ra lệnh bọn họ đi làm.”

“Được,” Vân Nhiễm không kháng cự, chỉ khi chính mình tốt, Yến Kỳ mới yên tâm.

Trước đây nàng không hiểu người này sao lại dính mình như vậy, bây giờ nàng đã biết. Bởi vì hắn rất cô đơn tịch mịch, sống một mình, đột nhiên có thêm nàng, khiến hắn không muốn trở lại cuộc sống trước kia. Tựa như một người sống lâu trong bóng tối, đột nhiên thấy được ánh mặt trời, nếu để hắn trở lại trước kia, hắn sẽ hỏng mất.

Vì an toàn của hắn, nàng sẽ bảo vệ tốt chính mình.

“Yến Kỳ, ta sẽ bình an chờ chàng trở về.”

Vân Nhiễm đứng dậy, nửa quỳ nửa ngồi trên giường hôn Yến Kỳ: “Chàng đừng lo lắng cho ta.”

“Được, ta đi đây.” Yến Kỳ hôn Vân Nhiễm thật sâu, buông nàng ra đứng dậy, nàng nhảy xuống giường: “Ta chuẩn bị cho chàng ít quần áo, trên đường tắm rửa.”

“Không cần nàng làm, để đám nha đầu chuẩn bị là được rồi.”

Vân Nhiễm lắc đầu, chuẩn bị quần áo cho trượng phu đi xa là hạnh phúc ngọt ngào của thê tử. Nàng mặc trung y màu trắng, tóc đen xõa tung, nhanh nhẹn chạy tới tủ quần áo, nghiêm túc lựa chọn từng bộ một, ánh nắng hắt lên bóng nàng, mặt mày dịu dàng như nước, khóe môi khẽ cười, mang theo một chút ngọt nào, một chút lưu luyến, một chút đau lòng. Nàng như vậy khiến Yến Kỳ không nỡ rời đi, ánh mắt nhìn chằm chằm, dường như muốn nhớ kỹ dáng vẻ của nàng lúc này, để trấn an chính mình trong những ngày kế tiếp.

Rất nhanh quần áo đã chuẩn bị đầy đủ, Vân Nhiễm đưa cho Yến Kỳ: “Yến Kỳ, chàng nhớ kỹ, chúng ta đều phải bình an, chàng vì ta bảo vệ chính mình, ta vì chàng bảo vệ chính mình.”

“Được!” Yến Kỳ đứng dậy, hôn má nàng, xoay người đi ra ngoài, ánh mắt Vân Nhiễm dõi theo hắn tới tận lúc đi xa, không biết vì sao trong lòng nàng có chút không nỡ, rất bất an, Vân Nhiễm khẽ nắm tay lại, thì thầm: “Yến Kỳ! Chàng nhất định phải bình an, ta ở nơi này chờ chàng trở về.”

Sơn Trà cùng Dữu Tử tiến vào, thấy chủ tử si tình nhìn Yến quận vương rời đi, các nàng thấy quận vương cầm theo một bọc đồ, hiển nhiên muốn rời khỏi kinh thành một thời gian. Sơn Trà không nhịn được an ủi Vân Nhiễm.

“Chủ tử, Yến quận vương vừa mới đi, người lưu luyến ngài, có cần nô tỳ đi gọi ngài trở về.”

“Vẫn là nên đi, chân nô tỳ nhanh, để cho ngài trở về bầu bạn với chủ tử.”

Hai người mỗi người một câu, cảm giác bất an trong lòng Vân Nhiễm bị phân tán, trừng mắt nhìn các nàng: “Phi, hai tiểu chân, sáng mai ta tìm người gả các ngươi ra ngoài, để xem các ngươi có một ngày như thế này.”

Vân Nhiễm xoay người nằm xuống giường, đắp chăn, Yến Kỳ rời đi, lòng của nàng vắng vẻ, lười thức dậy. Kỳ thật lúc hắn ở nhà cũng không thường xuyên ở bên cạnh nàng, nhưng bây giờ hắn vừa đi, nàng liền cảm thấy trống rỗng.

Sơn Trà cùng Dữu Tử xin tha.

“Chủ tử, chúng nô tỳ hông dám, người đừng gả chúng ta đi.”

“Đúng vậy, chúng nô tỳ nguyện hầu hạ chủ tử cả đời.’

“Nói gì vậy, cả đời không lấy chồng, tới lúc già rất cô độc, chủ tử ta cũng không nhẫn tâm, ngày nào đó nếu các ngươi gặp được người vừa ý, nói với ta một tiếng, ta chỉ hôn cho các người, đồ cưới nhất định không ít.”

Vân Nhiễm cười cười nhìn Sơn Trà cùng Dữu Tử, ánh mắt Dữu Tử có chút ảm đạm, Vân Nhiễm nhớ tới chuyện nàng ta từng gặp phải, có chút đau lòng, nàng kéo tay Dữu Tử, đang muốn khuyên nàng vài câu, mọi chuyện đã qua, nếu thật sự yêu, sẽ đau lòng vì những gì nàng ta gặp phải, không có ghét bỏ.

Vân Nhiễm còn chưa kịp nói, nhị đẳng nha hoàn Đào Mộc đã nhanh chóng tiến vào bẩm báo: “Chủ tử, quản gia phái người tới báo, nói có khách tới thăm chủ tử.”

“Ai?”

Vân Nhiễm buông tay Dữu Tử ra nhìn Đào Mộc, tuy rằng ngoại hình nàng ta không quá xuất sắc, nhưng tay chân nhanh nhẹn, đối đáp thông minh.

“Bẩm chủ tử, Tất quản gia nói là người phủ Vũ An hầu.”

“Phủ Vũ An hầu?”

Vân Nhiễm suy nghĩ một chút, không biết vì sao bọn họ tới thăm nàng, nếu thật sự là phu nhân phủ Vũ An hầu, quản gia sẽ trực tiếp báo tên, hiện tại là ai đây?

“Ngươi bảo quản gia dẫn người vào đi.”

“Ân!” Đào Mộc lui ra ngoài, Vân Nhiễm phân phó Sơn Trà, Dữu Tử mặc quần áo cho mình, nàng nhớ Hạ Tuyết Dĩnh. Không biết bây giờ nàng ta thế nào rồi, nàng ta vẫn chưa viết thư cho mình, nha đầu chết tiệt không biết người ta lo lắng sao, sau này nhìn thấy nàng, không đánh không được.”

Sơn Trà cùng Dữu Tử nhanh chóng mặc quần áo cho Vân Nhiễm, hai tiểu nha hoàn vừa mặc vừa nói: “Không biết Hạ tiểu thư thế nào rồi?”

“Đúng vậy, thế tử phủ Cẩm thân vương đã chết, cho dù Hạ tiểu thư về kinh, cũng không có ai ép nàng, xem như người tự do.

Vân Nhiễm gật đầu, ánh mắt đột nhiên tối sầm lại, Sở Văn Hạo đã chết, Tuyết Dĩnh ở bên ngoài đại khái cũng phải biết tin, nha đầu chết tiệt kia hẳn nên về kinh, sao một chút tin tức đều không có.

Sơn Trà cùng Dữu Tử lựa chọn một bộ váy dài thêu kình lốc xoát, áo khoác ngắn thêu tơ vàng, bên hông đeo một miếng ngọc bội trắng, tóc vấn tường vân kế, hai bên cắm trâm hình quạt, gọn gàng hào phóng, quý khí diễm lệ. Nàng bớt đi vài phần thanh thuần thiếu nữ nhiều thêm một chút quyến rũ diễm lệ, ánh mắt tùy ý, một cái ngẩng đầu cũng mang theo mị lực câu hồn.

Sơn Trà cùng Dữu Tử vừa lòng, chủ tử mỗi ngày một khác, ngày càng cao quý hoa lệ.

“Chủ tử, chúng nô tỳ thấy người thật sự là nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ.”

Vân Nhiễm lườm nàng: “Thiếu ăn đòn, nếu rơi vào tai người có dụng tâm, chỉ sợ ngươi bị đánh tới hỏng.”

Sơn Trà tái mặt, nhanh chóng thè lưỡi, nàng sai rồi, nữ nhân tôn quý khắp thiên hạ không phải hoàng hậu sao.

“Nô tỳ biết sai rồi.”

“Umh, đi thôi, sau này nói chuyện cẩn thận một chút.”

“Nô tỳ đã biết.” Sơn Trà ngoan ngoãn, Dữu Tử tiến lên đỡ Vân Nhiễm: “Chủ tử! Đi thôi, nếu không khách chờ sốt ruột.”

Vân Nhiễm liếc nàng một cái, nha đầu này còn muốn yểm trợ cho Sơn Trà. Có điều các nàng là đại nha hoàn bên người nàng, đoàn kết gắn bó, cũng không tệ, đỡ gây chuyện lục đục khiến nàng đau đầu.”

Đoàn người đi tới phòng khách viện Mặc Thấm.

Vân Nhiễm bước vào phòng, khách nhân nghe thấy tiếng bước chân ngẩng đầu nhìn tới. Dưới ảnh mặt trời một bóng người mặc váy đen dài, đầu đội mũ trùm, phòng khách sáng sủa vì hắn mà thêm vài phần âm trầm.

Vân Nhiễm cùng hai nha hoàn nhìn người áo đen, dáng gầy, không cao xem ra là nữ nhân, ban này ban mặt mặc như vậy, thật hiếm thấy.

Nhìn nàng ta, Vân Nhiễm lại nhớ tới Nghiễm Nguyên Tử, lần đầu tiên lão hòa thượng tới đây, cũng thần kinh như vậy.

“Ngươi là ai?”

Người kia khẽ bỏ mũ trùm xuống, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp, nhìn Vân Nhiễm bĩu môi kháng nghị: “Nhiễm Nhi, ngươi thật quá đáng, không nhận ra người ta.”

Đầu tiên Vân Nhiễm cao hứng, sau đó lườm nàng ta một cái, nàng chưa quên nha đầu này đi ra ngoài lâu như vậy ngay cả phong thư cũng không gửi cho nàng.

“Hạ Tuyết Dĩnh, ngươi dở trò quỷ gì, ban ngày ban mặt mặc quần áo như quỷ.”

Hạ Tuyết Dĩnh bỏ áo choảng ra, đi tới bên cạnh nàng ôm tay kéo nàng ngồi xuống: “Nhiễm Nhi, ngươi đừng tức giận, đang yên lành sao lại tức giận, ta vừa về đã tới thăm ngươi, thấy ta tốt với ngươi không.”

“Hừ! Rất tốt, đi ra ngoài lâu như vậy ngay cả một phong thư cũng không thấy.” Không những nàng, ngay cả An Nhạc, Vân Tương cũng vậy, nàng quyết định tuyệt giao với bọn họ.

Hạ Tuyết Dĩnh giật mình, sau đó nhanh chóng kéo tay nàng: “Nhiễm Nhi, không phải ta không muốn gửi, ta sợ khiến ngươi gặp phiền phức, nếu người phủ Cẩm thân vương phát hiện ta từ hôn, còn liên lụy tới ngươi, có khi nào giận dữ đối chọi với phủ Vân vương.”

Vân Nhiễm nhướng mày, ngoài cười nhưng trong không cười: “Vậy ý của ngươi, vì muốn tốt cho ta nên mới không gửi.”

“Thiên chân vạn xác, nếu ta có câu nào nói dối, sẽ bị sét đánh chết không được tử tế.”

Hạ Tuyết Dĩnh nhanh chóng thề, không đợi Vân Nhiễm đáp lời đã lay lay tay nàng: “Nhiễm Nhi, ngươi biết không, ra ngoài ta rất nhớ ngươi, ăn không ngon, ngủ không yên, lúc nào cũng nhớ?”

Vân Nhiễm nhanh chóng chặn miệng nàng: “Ngươi đừng lay, ta tin, ta tin.”

“Nhiễm Nhi là tốt nhất.”

Hạ Tuyết Dĩnh khẽ cười, vẻ mặt nàng biểu hiện đã quên đi đả kích do Vân Tử Khiếu gât ra. Rốt cuộc Vân Nhiễm cũng có thể thở dài, nàng không muốn vì phụ thân mà phân rõ ranh giới với Tuyết Dĩnh. Một nữ nhân cả đời không có vài ba khuê mật thật sự rất bi kịch, không thể lúc nào cũng vây quanh nam nhân.

“Được rồi, nói một chút, ngươi mặc như vậy là muốn làm gì?”

Vân Nhiễm vừa hỏi vừa chỉ vào quần áo của nàng.

Bây giờ Sở Văn Hạo đã chết, nàng ta hoàn toàn tự do, phủ Cẩm thân vương hiện tại ốc còn không mang nổi mình ốc, không có khả năng tìm phủ Vũ An hầu gây chuyện, sao nàng ta lại muốn làm thế này ra ngoài.

Hạ Tuyết Dĩnh rũ tóc mai ngượng ngùng nói: “Ta không có mặt mũi gặp người khác, mặc kệ là ta từ Sở Văn Hạo, hay hắn từ ta, hôn sự vẫn là thật, ta cảm thấy người ta sẽ chỉ trỏ nên mới mặc áo choàng.”

Vân Nhiễm không biết nói gì, cười như có như không: “Có bản lĩnh, ngươi cả đời mặc như vậy, khiến người ta không nhìn thấy.

“Nhiễm Nhi! Ta nhớ ngươi, ngươi có nhớ ta không?”

Hạ Tuyết Dĩnh ôm tay Vân Nhiễm, Vân Nhiễm không chịu được bật cười, thật không có biện pháp giận nàng.

“Đối với một số người đáng giận, ta tuyệt đối sẽ không nhớ nàng.”

“Người ta đã nói vì sợ mang phiền phức tới cho ngươi mới không gửi thư, ngươi còn mang thù, bại hoại! Bại hoại!”

Hạ Tuyết Dĩnh khẽ nhéo tay Vân Nhiễm hai người vui đùa, Sơn Trà dâng trà lên, lại mang thêm chút vỏ quýt, hạch đào, hạnh nhân, hạt dưa, cung kính nói: “Mời Hạ tiểu thư dùng trà.”

Hạ Tuyết Dĩnh gật đầu, buông tha cho Vân Nhiễm, cầm tách trà lên nhấp một ngụm cảm khái.

“Nhiễm Nhi, không ngờ ngươi đã kết hôn, thời gian thật nhanh.”

“Đúng vậy, ta thành hôn, ngươi còn chưa tặng lễ vật đâu, việc này ta nhớ kỹ.”

“Ta biết ngươi sẽ nói vậy mà, ta ra cửa cũng vì suy nghĩ của ngươi.”

Hạ Tuyết Dĩnh buông chén tra, nhìn ra ngoài hạ lệnh: “Khiêng vào đi.”

Hai ma ma khiếng một chiếc rương khắc hình hoa vào, cung kính đặt xuống, sau đó lui ra ngoài. Hạ Tuyết Dĩnh đá đá vào cái thùng, cười tủm tỉm nhìn Vân Nhiễm: “Nhiễm Nhi, tất cả đồ trong thùng này đều mua cho ngươi, ngươi còn nói ta không nhớ. Tới bất kỳ nơi nào, ta đều nhớ mua đồ cho ngươi, nên mới nhiều như vậy.”

Nói xong, nàng mở thùng để lộ ra rất nhiều đồ, quạt ngà voi, văn phòng tứ bảo, ống được bút khảm trân châu, phù điêu, mỗi vật đều quý báu, quan trọng nhất là được người tỉ mỉ chọn tinh xảo, độc nhất vô nhị.

Hạ Tuyết Dĩnh cười tủm tỉm nhìn Vân Nhiễm đắc ý nói: “Nhiễm Nhi, cái này có thể nói ta nhớ ngươi không, không những vậy ta còn mang theo mỗi loại một thùng.”

Vân Nhiễm im lặng, nha đầu kia nghiêm túc như vậy làm, còn mang cho nàng nhiều đồ như vậy.

Vân Nhiễm nhìn Hạ Tuyết Dĩnh, đột nhiên nhớ tới một chuyện. Không đúng! Trong lòng tiểu nha đầu Hạ Tuyết Dĩnh có nàng, nhưng thẩm mỹ của nàng ta đâu có tốt như vậy, những thứ này không phải do nàng chọn mà có người giúp, việc này đáng cân nhắc.

Vân Nhiễm híp mắt nhìn Hạ Tuyết Dĩnh, cười tủm tỉm ngoắc tay ý bảo nàng ta tới gần, nàng nháy mắt hỏi: “Thành thật khai ra, ai giúp ngươi chọn mấy thứ này.”

Xem ra người này mới là mấu chốt cởi bỏ khúc mắc trong lòng Hạ Tuyết Dĩnh, nàng ta ra ngoài một chuyến, tìm được người mình thích.

Vân Nhiễm nhìn chằm chằm Hạ Tuyết Dĩnh, nàng ta không ngờ Vân Nhiễm đã phát hiện mình thích người khác, hai má đỏ bừng, ngay cả vành tai cũng đỏ, nhăn nhó nói: “Nhiễm Nhi, ngươi nói có phải ta rất hoa tâm, vốn thích Vân vương gia, nhanh như vậy đã thích người khác, nhưng ta thật sự rất thích hắn.”

Vân Nhiễm có chút lo lắng, sợ Hạ Tuyết Dĩnh thích phải người không nên thích.

Hạ Tuyết Dĩnh ngượng ngừng liếc mắt nhìn Vân Nhiễm, nhanh chóng cúi đầu nhỏ giọng thì thầm: “Hắn là?”

Nàng còn chưa nói xong, Đào Mộc đã đi tới, cắt ngang cuộc nói chuyện: “Chủ tử, người trong cung tới, nói Đức phi phái người tới đón người vào cung một chuyến.”

“Đức phi?”

Vân Nhiễm lập tức nghĩ tới Lam Tiểu Lăng, nháy mắt trở nên lạnh lùng, u ám vô cùng.

Hạ Tuyết Dĩnh nhìn sắc mặt nàng, ánh mắt tràn đầy vẻ lo lắng hỏi: “Nhiễm Nhi! Ngươi làm sao vậy? Còn nữa, Đức phi là ai?”

Lúc nàng rời kinh, ngoài hoàng hậu không có Đức phi gì đó.

Vân Nhiễm nhìn Hạ Tuyết Dĩnh, nghiêm trọng nói: “Tuyết Dĩnh, ngươi có biết Đức Phi là ai không?”

Không đợi Hạ Tuyết Dĩnh trả lời, nàng liền nói ra.

“Lam Tiểu Lăng! Ta vốn nghĩ nữ nhân này không làm nên trò trống gì, ai ngờ nàng ta nhảy nhanh như vậy, thành đức phi chỉ dưới hoàng hậu nương nương.”

“A!”

Hạ Tuyết Dĩnh kinh hách, sắc mặt cũng không tốt, Lam Tiểu Lăng luôn đối chọi gay gắt với Vân Nhiễm, nàng trở thành Đức phi, khẳng định sẽ tính kế Nhiễm Nhi, phải làm sao bây giờ?

Hạ Tuyết Dĩnh khẩn trương nhìn Vân Nhiễm: “Nhiễm Nhi, bây giờ nàng gọi ngươi tiến cung, có khi nào muốn hại ngươi, vậy phải làm sao?”

Vân Nhiễm lắc đầu: “Ngươi đừng lo lắng, nếu bây giờ nàng tìm ta gây chuyện, ta sẽ không tha cho nàng.”

Trong tay nàng có roi đánh vương, nếu nữ nhân này dám làm xắng bậy, nàng sẽ không tha, cho dù là đức phi hoàng thượng sắc phong thì thế nào.

“Tuyết Dĩnh, ta không thể bồi ngươi, nữ nhân này phái thái giám tới đón ta, ta cũng muốn nhìn xem nàng ta đánh chủ ý quái quỷ gì.”

Vân Nhiễm vừa dứt lời, Đào Mộc đã nói nhanh: ‘Bẩm chủ tử, thái giám còn nói, để cho Hạ tiểu thư phủ Vũ An hầu tiến cung cùng người, Đức phi nương nương triệu kiến cả hai.”

“Ngay cả chuyện ta về kinh nàng cũng biết?”

Sắc mặt Hạ Tuyết Dĩnh nhăn nhó, chuyện này chứng minh nữ nhân này nhìn chằm chằm Hạ gia nhà nàng, nếu không sao có thể nhanh như vậy đã biết nàng về. Nàng ta muốn làm gì.

Vân Nhiễm đứng dậy, vỗ vỗ tay Hạ Tuyết Dĩnh: “Đi thôi, chúng ta đi gặp nàng, để xem rốt cuộc nàng muốn làm gì, chẳng lẽ chúng ta sợ nàng.”

Vân Nhiễm gọi Lệ Chi tới, thu hồi quà tặng Hạ Tuyết Dĩnh mang tới, dẫn theo vài nha hoàn lên xe ngựa vào cung.

Trong cung điện đức phi.

Cung điện tú lệ trải thảm mẫu đớn, hai bên sườn rủ xuống màn chướng cẩm sa đỏ rực, gió thôi hoa mỹ, bên trong bày rất nhiều đồ ngọc quý báu xa xỉ, chiếc đỉnh khắc hình long phượng tỏa mùi mộc hương nồng đậm, một nữ nhân đang tùy ý dựa trên ghế, trang điểm tinh tế, bỏ đi vẻ anh khí hiên ngang ngày trước, thêm vài phần yêu mị. Mắt dài vẽ đậm, bộ móng tay màu vàng đang vuốt vẽ con mèo Ba Tư nằm trong lòng, vẻ mặt ôn nhu dựa vào phượng ỷ, tựa như một yêu tinh.

Hạ Tuyết Dĩnh cùng Vân Nhiễm vừa nhìn, thật sự có chút không thể nhận ra Lam Tiểu Lăng.

Nữ nhân này là ai, sao giống như yêu quái.

Quan sát cẩn thận, cuối cùng cũng nhìn ra một chút bóng dáng trước kia.

Chỉ là nữ nhân này đã hoàn toàn không cùng một đường với bọn họ.

Vân Nhiễm lạnh nhạt kéo tay Hạ Tuyết Dĩnh cùng nhau hành lễ.

“Gặp qua đức phi nương nương.”

“Ha, ha” Người ngồi phía trên khẽ cười nhìn bọn họ, yêu mị lên tiếng: “Không ngờ, ba chúng ta lại gặp mặt.”

“Đúng vậy, chúc mừng ngươi trở thành Đức phi đứng đầu tứ phi.”

Vân Nhiễm thản nhiên cười châm chọc, ánh mắt Lam Tiểu Lăng tối lại, nhưng cũng không phát tác, phất tay lên tiếng: “Ban ngồi.”

Vân Nhiễm cùng Hạ Tuyết Dĩnh ngồi xuống, lạnh nhạt nhìn Lam Tiểu Lăng, ánh mắt hai người ngầm đánh gia, Hạ Tuyết Dĩnh hơi nhíu mày, cực kỳ không quen Lam Tiểu Lăng như vậy, sao nàng lại biến thành thế này.

Vân Nhiễm không kiêu ngạo không siểm nịnh lên tiếng: “Không biết Đức phi truyền chúng ta tiến cung có chuyện gì?”

Lam Tiểu Lăng chậm rãi thu hồi tầm mắt, cúi đầu nghịch bộ móng tay vang, ôn nhu nói: “Bản cung mời các ngươi tiến cung, vì muốn ôn chuyện cũ.”

Nói xong, nàng ngẩng đầu nhìn không trung như nhớ lại chuyện trước kia. Khi nó nàng cùng Vân Nhiễm còn có Hạ Tuyết Dĩnh là bằng hữu tốt, nàng cũng sạch sẽ tốt đẹp như bọn họ, chẳng bao lâu sau nàng đã khác, dù thành đức phi thì thế nào, nàng vẫn cảm thấy lạc lõng, cô đơn tịch mịch.”

“Nhọc nương nương nhớ thương.”

Vân Nhiễm bất vi sở động, Lam Tiểu Lăng đã khác trước kia, nàng không cùng đường với bọn họ, nàng là người của hoàng thượng đối đấu với nhà mình.

“Chúng ta còn có thể làm bằng hữu sao?”

Lam Tiểu Lăng đột nhiên lên tiếng hỏi Vân Nhiễm, nàng không hé răng, đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, sao có thể quay trở về như trước, không có khả năng.

Ánh mắt Lam Tiểu Lăng u ám, nhìn chằm chằm Vân Nhiễm cùng Hạ Tuyết Dĩnh, bọn họ không thích làm bằng hữu với nàng. Ha! Ha Lam Tiểu Lăng nở nụ cười châm chọc, các nàng khinh thường làm bạn với nàng, có lẽ người như nàng không nên có bằng hữu.

Lam Tiểu Lăng nhìn Vân Nhiễm ánh mắt thật sâu, nàng ta càng thêm thủy linh động lòng người so với trước kia. Giơ tay nhấc chân đều mang theo uy nghi, cao quý đẹp đẽ, không kiêu ngạo không siểm nịnh, rõ ràng chỉ làm một quận vương phi phủ Yến vương, nhưng tư thái còn cao quý hơn Đức phi là nàng, khiến người ta sùng bái. Điều này khiến Lam Tiểu Lăng cực kỳ khó chịu, muốn xé rách vẻ cao quý của nữ nhân này.

“Bản cung mời hai ngươi tới là muốn cho hai ngươi một cơ hội, trước đây các ngươi đối đầu với bản cung, nhưng bản cung không muốn lấy oán báo oan, muốn chấm dứt chuyện này. Chỉ cần các ngươi xin lỗi ta, nói trước kia mình có lỗi với bản cung, ta sẽ tạm tha cho các ngươi, thế nào?”

Hạ Tuyết Dĩnh trợn mắt, không thể tin nhìn chằm chằm Lam Tiểu Lăng, nữ nhân này có lầm không, các nàng làm sai chuyện gì, xin lỗi nàng cái gì.

Lam Tiểu Lăng không nhìn Hạ Tuyết Dĩnh, gắt gao dán lấy Vân Nhiễm, nàng muốn xem nữ nhân này có xin lỗi hay không, nếu nàng làm, thật khiến mình thất vọng, nếu không? Ha! Ha Lam Tiểu Lăng cười rộ lên, có chút sắc bén chói tai.

Ánh mắt Vân Nhiễm lạnh lẽo, đứng ra trầm ồn nói: “Bản cung không biết mình đã làm sai chuyện gì cần phải xin lôi đức phi nương nương.”

Hạ Tuyết Dĩnh cũng nhanh chóng đứng dậy, trấn tĩnh đứng bên cạnh Vân Nhiễm phụ họa: “Đúng vậy, chúng ta không làm gì sai, dựa vào đâu phải xin lỗi.”

“Ha! Ha thú vị,” Lam Tiểu Lăng nở nụ cười, nhìn hai người bọn họ, ánh mắt hiện lên vẻ hứng thú. Phản ứng của các nàng nằm trong dự liệu của nàng, có điều chỉ mong hai người có thể chịu đựng lửa giận của nàng. Lam Tiểu Lăng xoay người hơi dùng sức, con mèo Ba Tư kêu thét lên, giãy dụa muốn thoát khỏi móng vuốt của Lam Tiểu Lăng. Lam Tiểu Lăng trực tiếp ném mạnh con mèo xuống sàn, hung hăng mắng: “Không thức thời, nghĩ mình có bao nhiêu trọng lượng, chẳng qua chỉ là một món đồ chơi.”

Vân Nhiễm cùng Hạ Tuyết Dĩnh dĩ nhiên biết nữ nhân này chỉ cây dâu mắng cây hòe. Tuyết Dĩnh biến sắc mặt muốn lên tiếng trách cứ, Vân Nhiễm lại nhanh nhẹn cản nàng lại. Bây giờ nữ nhân này đã khác trước, nàng là đức phi chỉ kém hoàng hậu, nếu Vân Nhiễm lỗ mãng có khả năng rơi vào bẫy của nàng.

Lam Tiểu Lăng nhìn con màu chết trên thảm, phất tay ra lệnh cho cung nữ: “Đem thứ này ném ra ngoài, tưởng mình có bao nhiêu năng lực.”

Cung nữ cẩn thận mang con mèo đi, có người khác rửa tay cho nàng, nhẹ nhàng lau từng giọt nước.

Lam Tiểu Lăng nhìn Hạ Tuyết Dĩnh, bỏ đi vẻ tức giận, cười như nắng.

“Tuyết Dĩnh, tuổi ngươi không nhỏ, bản cung ban cho ngươi một mối hôn sự nha?”

Hạ Tuyết Dĩnh biến sắc mặt, Lam Tiểu Lắng cố nói cho xong: “Ngươi thấy ca ca ta thế nào? Phó thống lĩnh ngũ thành binh mã, phải rồi, hoàng thượng còn đồng ý, chờ ca từ quận Hoài Nam trở về, liền thăng lên làm đại thống lĩnh. Muốn thân phận có thân phận, muốn địa vị có địa vị, không hạ thấp ngươi đi?”

Lam Tiểu Lăng cười yến yến, tâm trạng có vẻ vô cùng tốt.

Nàng nhìn thấy Vân Nhiễm cùng Tuyết Dĩnh tốt đẹp, trong lòng như có lửa. Nàng nhớ những ngày sảng khoái trước khi tiến cung, đáng cười, nếu Hạ Tuyết Dĩnh gả tới Lam gia, nàng muốn xem nàng ta lựa chọn cùng nương nương trong cung hay vẫn chọn người ngoài như Vân Nhiễm.

Lam Tiểu Lăng càng nghĩ càng muốn cười, Hạ Tuyết Dĩnh đen mặt, nhanh chóng đứng ra trầm giọng nói: “Bẩm đức phi, ta đã có người mình thích, xin nương nương thu hồi lệnh đã ban.”

“Có người thương? Ai, Vân vương gia phủ Vân vương sao?”

Lam Tiểu Lăng cười nhạo, nháy mắt Hạ Tuyết Dĩnh có chút khó nhọc, nhưng rất nhanh đã bình phục: “Bẩm đức phi, là người khác không phải Vân vương gia.”

“Ách! Là ai, nói cho bản cung nghe một chút, ta rất tò mò, nhân vật lợi hại nào hơn cả ca ca ta.”

Lam Tiểu Lăng ra vẻ không ngại học hỏi, thật ra có vẻ trêu chọc, xem kịch vui.

Trong lòng Hạ Tuyết Dĩnh phập phồng, chân mày siết chặt lại nhìn chằm chằm Lam Tiểu Lăng, cảm thấy ngày càng chán ghét nàng ta. Trước kia nàng không quá ghét nàng, nhưng bây giờ cảm thấy nữ nhân này thật chán ghét.

Không khí trong điện nhất thời đông cứng, bên ngoài có tiếng bước chân, thái giám chạy vội tới cung kính bẩm báo: “Nương nương, hoàng hậu nương nương phái người tới truyền quận vương phi.”

Chân mày Lam Tiểu Lăng nhướng lên, ánh mắt yêu mị, khóe môi cười như có như không: “Tin tức của nàng cũng thật nhanh, quận vương phi vừa mới vào cung điện của bản cung, nàng đã biết.”

Tiểu thái giám không dám nói lời nào, Vân Nhiễm đã đứng dậy cung kính cáo biệt Đức phi: “Đức phi nương nương an, nếu hoàng hậu đã truyền, chúng ta tới cung của người một chuyến.”

Nàng lười phải ở cùng nữ nhân này, Lam Tiểu Lăng thấy Vân Nhiễm khẩn trương muốn rời khỏi, ánh mắt thâm trầm, chậm rãi phất tay: “Các ngươi đi đi.”

“Tuyết Dĩnh, về chuyện của đại ca ta, quay về bản cung sẽ thương lượng với phu nhân Vũ An hầu.”

Hạ Tuyết Dĩnh nổi giận, đang muốn phát hỏa, Vân Nhiễm đã kéo nàng rời đi, nữ nhân kia tà mị lên tiếng: “Vân Nhiễm, chỉ mong ngươi đừng hối hận.”

Vốn nàng còn đang suy nghĩ có nên tha thứ cho nữ nhân này, chỉ cần nàng ta cúi đầu xưng thần, nói xin lỗi. Nàng liền suy xét có nên tha thứ cho nàng ta hay không, không ngờ nàng ta khinh thường cố chấp, cực cuồng vọng, nếu đã vậy thì đừng trách nàng.

Lam Tiểu Lăng cúi đầu cười rộ lên, thái giám cung nữ không giám nói chuyện.

Gần đây hoàng thượng rất sủng ái vị nương nương này, trước mặt hoàng thượng đã đánh giết vài vị thái giám cùng cung nữ, hoàng thượng chỉ nhìn như trò vui.

Vị này chủ nhân này, còn khiến người ta sợ hãi hơn cả hoàng hậu trung cung.

Hạ Tuyết Dĩnh không để ý tới lời nói của Lam Tiểu Lăng, bởi nàng ta nói rất nhỏ, nhưng Vân Nhiễm lại nghe rõ, ánh mắt chìm xuống, sắc bén vạn phần, xem ra nữ nhân này muốn ra tay với nàng.

Vân Nhiễm cùng Hạ Tuyết Dĩnh đi tới cung của hoàng thượng. Hạ Tuyết Dĩnh khó khăn lên tiếng: “Sao nàng có thể biến thành như vậy?”

“Chứng minh nàng ta có bản sự làm loạn, trước kia ta đánh giá thấp nàng.”

Vân Nhiễm hừ lạnh, trong đầu nghĩ, quay về phái người báo cho phụ vương nhất định phải đề phòng nữ nhân này. Mặt khác tăng cường canh phòng trong phủ, tránh nữ nhân này thuê sát thủ tới ám sát. Nàng ta không dễ dàng ra tay với nàng, có thể xuống tay với người bên cạnh mình.

“Nàng còn muốn gả ta cho ca ca nàng, ta không thích hắn.”

Tam Lang không phải mẫu người nàng thích, hơn nữa tên kia tử nhỏ ưa thích nữ sắc, tuy trong nhà không có chính thê, nhưng thị thiếp thành đàn, Nàng không muốn gả cho người như vậy, nàng không đủ đẹp, không đủ rộng lượng, nếu tới Lam gia thật khó chịu.

“Chuyện này có chút phiền toái, nếu nàng ta xin ý chỉ của hoàng thượng, chỉ hôn ngươi cho đại ca nàng. Lúc đó ngươi không thể đào hôn thêm lần nữa, đúng rồi, ngươi nói có người thương, hắn là ai?”

Vân Nhiễm còn chưa biết người kia là ai, Lam Tiểu Lăng vừa nghe thấy Vân Nhiễm hỏi chuyện này, có chút thẹn thùng, ngập ngừng nói, “Hắn là...?”

Nàng còn chưa dứt lời, phía trước đã có vài tiểu thái giám nhanh chóng đi tới, vừa thấy Vân Nhiễm liền thở ra nhẹ nhõm, cung kính hành lễ: “Gặp qua quận vương phi.”

“Đứng lên đi, hoàng hậu tìm ta có chuyện gì.”

Vân Nhiễm hỏi thái giám đi trước, hắn là thái giám bên người hoàng hậu tên Ngô Toàn, sau khi Chương Lâm rời đi, Ngô Toàn tới cung hoàng hậu là quản sự. Nhắc tới Chương Lâm, Vân Nhiễm lại nhớ tới chiếc đèn hoa đăng, không biết bây giờ hắn thế nào, có tốt không?

Ngô Toàn nhanh chóng bẩm báo: “Nương nương nhận được tin, Đức phi nương nương truyền quận vương phi vào cung, lo lắng nàng ta làm khó người, nên phái thái giám qua truyền người tới.”

“Khiến hoàng hậu lo lắng.”

Vân Nhiễm đau lòng vì hoàng hậu Đường Nhân, nàng rất tốt đối với mình, không khó nhìn ra nàng thật sự thích phụ vương, yêu ai yêu cả đường đi.

“Quận vương phi, Hạ tiểu thư, mời!”

Đoàn người đi tới cung điện hoàng hậu.

Trước cửa cung hoàng hậu, công chúa Chiêu Dương không ngừng đi qua đi lại nhìn ngó xung quanh, thấy Vân Nhiễm cùng Hạ Tuyết Dĩnh đi từ xa tới nhanh chóng gọi hoàng hậu: “Mẫu hậu, quận vương phi tới đây.”

Vốn tiểu công chúa Chiêu Dương vẫn gọi Vân Nhiễm là Trường Bình, bị hoàng hậu sửa vài lần, cuối cùng cũng dần quen cách gọi mới. Quận vương phi.

Hoàng hậu liếc mắt nhìn Chiêu Dương, ngẩng đầu nhìn ra ngoài, Vân Nhiễm đi tới hành lễ: “Gặp qua hoàng hậu nương, tạ hoàng hậu yêu quý.”

Hạ Tuyết Dĩnh không có được ưu việt như Vân Nhiễm, quy củ hành lễ: “Thàn nữ bái kiến hoàng hậu nương nương.”

Hoàng hậu gật đầu, phất tay để cho hai người đứng dậy, nàng tới bên cạnh Vân Nhiễm lôi kéo nàng ngồi xuống.

Hoàng hậu quan tâm hỏi: “Đức phi không làm khó ngươi chứ.”

Vân Nhiễm lắc đầu, nàng không muốn để cho hoàng hậu nghĩ nhiều: “Không có, chỉ là ta không rõ, vì sao hoàng thượng thăng nàng ta làm đức phi, không phải rất ghét nàng sao.”

Ánh mắt hoàng hậu u ám, Hạ Tuyết Dĩnh cùng Chiêu Dương quét mắt nhìn, biết hoàng hậu có chuyện muốn nói riêng với Vân Nhiễm liền đứng dậy nói với tiểu công chúa: “Công chúa Chiêu Dương, ta muốn tới hoa viên đi dạo, ngươi có thể dẫn ta đi không?’

Tiểu công chúa nhướng mày, rất không vui, nàng còn muốn trò chuyện với Trường Bình, nàng không muốn dẫn nữ nhân này đi hoa viên, trời lạnh như thế này, có cái gì để xem.

Hoàng hậu cười cười nhìn Hạ Tuyết Dĩnh, tiểu thư Vũ An hầu thông minh lanh lợi, người nhìn tiểu công chúa.

“Y Y người tới là khách, nếu như Hạ tiểu thư muốn dạo hoa viên, chúng ta làm chủ không thể từ chối, ngươi thay mẫu hậu dẫn Hạ tiểu thư đi dạo đi.”

Sở Y Y tuy không cam lòng, nhưng không thể cãi lời hoàng hậu, liền nhìn Hạ Tuyết Dĩnh tức giận nói: “Đi thôi.”

Tiểu quỷ đáng ghét.

Tuyết Dĩnh cười cười nói vài câu với Vân Nhiễm cùng hoàng hậu rồi rời khỏi đại điện. Hoàng hậu dặn dò cung nữ đi theo các nàng.

Hoàng hậu vung tay lên để cho mọi người lui xuống, Vân Nhiễm nhìn hoàng hậu: “Sao thế nương nương?”

“Có việc ta muốn hỏi ngươi một chút?” Hoàng hậu nhìn Vân Nhiễm, mặt hơi đỏ, có chút khó khăn lên tiếng, cuối cùng trầm giọng nói: “Trước đó hoàng thượng không thể làm chuyện phòng the, hẳn ngươi biết?”

Vân Nhiễm gật đầu, đây là chuyện tốt do nàng làm, dĩ nhiên biết. Trước đó Trầm Chiêu đã tiến cung, chữa trị cho hoàng thượng một thời gian, nhưng chưa trị tốt đã bị nàng cùng Yến Kỳ đuổi đi, nên bệnh của hắn vẫn chưa khỏi.

“Umh, ta có nghe nói qua về chuyện này, tuy rằng hoàng thượng không thừa nhận, nhưng đại khái có thể đoán ra được.”

Hoàng hậu khẽ thì thầm: “Lúc trước đã phái người đi điều tra, thân thể hoàng thượng tốt lắm, mỗi đêm đều sủng hạnh đức phi, động tĩnh của bọn họ rất lớn, khiến không ít thái giám đều nghe thấy, ngươi nói xem một người vốn không thể, bỗng dưng khỏe mạnh, có khả năng này không?”

Hoàng hậu lo lắng, ánh mắt Vân Nhiễm tối sầm lại, chính mình hạ dược, nếu như không chữa tuyệt đối không thể tốt lên. Ngoại trừ dùng dược vật kích thích. Khiến cho hạ thân sưng lên trong thời gian ngắn, chẳng lẽ đức phi dùng thuốc với hoàng thượng, nên hắn mới sinh long hoạt hổ cùng nàng ta làm chuyện phòng the.

Nhưng nếu như dùng dược vật, không thể kéo đài, nếu để lâu, chỉ sợ hoàng thượng? Lá gan đức phi thật lớn, dám dùng dược vật để đạt được mục đích, muốn mình mang thai, dùng thuốc căn bản không thể có thụ thai, không có tinh trùng làm sao nàng có thai.

Trong lòng Vân Nhiễm ngũ vị tạp trần, nhưng nàng không muốn nói chuyện này cho hoàng hậu, nếu Lam Tiểu Lăng dám lớn gan dùng thuốc với hắn, hoàng thượng cách ngày chết không xa.

Vân Nhiễm vừa nghĩ vừa nhìn hoàng hậu, người thật tốt, đã tới nước này vẫn còn quan tâm sức khỏe của hoàng thượng, thân làm hoàng hậu nàng chỉ làm đúng bổn phận của mình.

“Nương nương, theo lý mà nói hoàng thượng không thể hồi phục nhanh như vậy, chửng lẽ hắn có ý khác với Đức phi, nhìn thấy nàng liền sinh tình, nên mới?”

Vân Nhiễm còn chưa nói hết, sắc mặt hoàng hậu đã tối lại, ngừng nói: “Nương nương?”

Hoàng hậu nhìn nàng, tưởng Vân Nhiễm nghĩ mình đau lòng liền lắc đầu: ‘Không sao, ta không đau lòng, chỉ lo lắng đức phi động tay chân, nên hoàng thượng mới có thể, bản cung phái người cẩn thận điều tra, cũng không phát hiện ra trong sinh hoạt của hoàng thượng có dược vật.”

“Nương nương lo lắng.”

Vân Nhiễm thản nhiên nói, thấy hoàng hậu trầm tư nàng khuyên nhủ: “Nương nương, người đừng quan tâm nhiều, có lẽ hoàng thượng thật sự khỏe lại, trên đời có nhiều chuyện không thể hiểu rõ, có lẽ hoàng thượng thật sự thích đức phi nên khỏe lại.’

“Như vậy sao?” Hoàng hậu thở ra nhẹ nhõm, Vân Nhiễm có chút áy này, nhưng nàng tuyệt đối không cho người biết sự thật, để cho tên hoàng đế kia đi chết đi.

Bên ngoài trời đã tối, Vân Nhiễm đứng dậy cáo từ: “Hoàng hậu nương nương, thần phụ về phủ.”

“Được, để ta phái thái giám đưa ngươi về phủ Yến vương, cẩn thận một chút.”

“Tạ nương nương.”

Vân Nhiễm đứng dậy, hoàng hậu đưa nàng tới cửa điện, Vân Nhiễm phân phó Sơn Trà đi tìm Hạ Tuyết Dĩnh cùng tiểu công chúa Chiêu Dương, hai người đứng nói chuyện ngoài cửa điện, hỏi nàng cuộc sống ở trong phủ.

“Đã quen với cuộc sống ở Yến gia?”

Vân Nhiễm gật đầu, nàng cũng không định kể chuyện trong phủ khiến hoàng hậu sốt ruột. Lại nói thêm đâu phải nàng không có biện pháp đối phó với đám quỷ ngưu xà thần đó.

“Hoàn hảo, không khó sống chung.”

“Umh, vậy là tốt rồi, mới lập gia đình không thể giống lúc ở nhà mẹ đẻ, khẳng định có chút không quen, từ từ rồi sẽ tốt.”

Hoàng hậu không nghĩ thêm nhiều, hơn nữa hoàng hậu thấy Yến vương phi cũng rất có khí chất.

“Nghe nói Yến Kỳ đuổi theo Lam đại tướng quân.” Hoàng hậu nhìn đêm đen có chút áp lực.

“Đúng vậy, chiều nay đã khẩn cấp khởi hành tới quận Hoài Nam đuổi theo Lam đại tướng quân.”

Vân Nhiễm nói chuyện Yến Kỳ rời kinh cho hoàng hậu, vẻ mặt nàng lo lắng thì thầm: “Nghe nói Định vương bắt tay với Hoài Nam vương, chỉ sợ Đại Tuyên...?”

Hoàng hậu chưa nói hết câu, đã nghe thấy trên hành lang có tiếng bước chân, Hạ Tuyết Dĩnh dẫn tiểu công chúa Chiêu Dương đi tới. Tiểu công chúa vừa thấy Vân Nhiễm phải đi về liền trề môi: “Vân Nhiễm, ngươi phải đi sao? Đêm nay ở lại trong cung với ta cùng mẫu hậu.”

Vân Nhiễm sờ đầu công chúa Chiêu Dương, cười tủm tỉm: “Chiêu Dương, sau này ta tiến cung, sẽ chơi với ngươi, thế nào?”

Chiêu Dương còn muốn nói gì đó, đã bị hoàng hậu kéo lại, ra lệnh thái giám đưa các nàng rời khỏi cung. Đêm đã khuay, nếu không về có thể gặp nguy hiểm.

Tiểu công chúa không còn các nào khác, chỉ có thể nhìn theo bóng Vân Nhiễm cùng Hạ Tuyết Dĩnh lên xe ngựa. Đợi khi xe ngựa rời khỏi, hoàng hậu ra lệnh cho một người ẩn trong tối: “Chương Lâm, dẫn theo người đưa quận về phủ, đi xa một chút, đừng để cho nàng phát hiện.”

“Ân, nương nương.”

Một bóng người lắc mình biến mất trong màn đêm.

Vân Nhiễm cùng Hạ Tuyết Dĩnh ngồi trên xe ngựa, dọc đường đi không ai lên tiếng, tới tận lúc ra khỏi cung, Hạ Tuyết Dĩnh mới nhìn Vân Nhiễm: “Nhiễm Nhi, ngươi đang nghĩ gì thế, hoàng hậu nói gì với ngươi?”

Vân Nhiễm thản nhiên lên tiếng: “Hoàng hậu lo lắng, không biết vì sao hoàng thượng phong Lam Tiểu Lăng làm đức phi.”

“Đúng vậy, thật không biết vì sao hoàng thượng phong nàng ta làm đức phi, nữ nhân kia có năng lực gì ngồi lên vị trí đó.” Vừa nói tới đây, Hạ Tuyết Dĩnh bốc hỏa, đột nhiên nàng nhớ tới một chuyện khác, nhìn chằm chằm Vân Nhiễm: “Dọc đường ta về kinh, nghe nói hoàng thượng biến thành tóc đỏ, mắt cũng đỏ, giống như yêu quái, thật hay giả vậy.”

“Thật sự.”

Vân Nhiễm nhẹ giọng, Tuyết Dĩnh chấn kinh: “Ngươi có biết dân gian đồn gì không? Trời sinh yêu nghiệt, Đại Tuyên ắt loạn, hoàng đế giận đỏ tóc, dân chúng bất an, khắp nơi tung tin vịt, bây giờ còn thêm chuyện Định vương, chỉ sợ Đại Tuyên sẽ loạn.”

Vân Nhiễm cũng hiểu, tâm trạng có chút nặng nề, Định vương bắt tay với Hoài Nam vương, hai người kia nhất định xuất binh tấn công Giang Nam. Nếu đoạt được Giang Nam, Đại Tuyên liền chia thành hai, Đông Viêm cùng Tây Tuyết có thể thừa cơ tấn công biên ải. Định vương cùng Hoài Nam vương dẹp xong Giang Nam đánh về phương bắc, ba bên cùng liên thủ, chia một chén canh, Đại Tuyên không khác diệt vong là mấy.

Xe ngựa rời khỏi cung về phủ Yến vương, Vân Nhiễm phân phó để tiểu thái giám đưa Hạ Tuyết Dĩnh về trước, đợi nàng ta vào phủ rồi mới về vương phu. Chờ khi xe ngựa đi khỏi nàng mới nhớ tới một chuyện, chưa kịp hỏi người Tuyết Dĩnh thích là ai? Mấy lần định nói ra đều bị ngăn cản.

Vân Nhiễm khẽ nhắm mắt, nghĩ tới đức phi, Yến vương phi, trong lòng phiền chán, ánh mắt nàng đột nhiên bắn ra một tia sáng lạnh lẽo.

Trước mắt sóng ngầm bắt đầu khỏi động, bên cạnh nàng rất nhiều kẻ địch ẩn nấp như hổ rình mồi, không có lý nào nàng giữ lại những kẻ đó. Nếu biết bọn họ không có ý tốt với mình, sao phải giữ lại tai họa.

Giống như Yến vương phi Tiêu Dĩ Nhu, nếu không diệt bà, bà sẽ tha cho nàng cùng Yến Kỳ sao. Chuyện đó không có khả năng, nên không bằng tranh thủ ra tay trước.

Nghĩ vậy, trong lòng Vân Nhiễm có chủ ý, khóe môi cười thị huyết.

...

Đêm đen, bầu trời không sắc không sao, chỉ có ánh đèn lồng mờ nhạt chiếu rọi khung cảnh ảm đạm, gió lạnh phất phơ.

Trong viện nhị công tử Yến Trăn một mảnh yên lặng, mọi người đã đi ngủ.

Một bóng áo trắng như u linh đi thẳng tới một căn phòng trong Trăn Viên.

Sương mù ẩn hiện, một người im lặng nằm ngủ trên giường ngủ đột nhiên có một giọng nói truyền tới: “Mẫu phi, mẫu phi.”

Người nằm trên giường chấn kinh, nhanh chóng nhìn màn sương mù, không thấy rõ mặt, chỉ thấy một dáng người nhỏ gầy tóc dài rối tung.

Bà ta quát hỏi: “Ngươi là ai?”

“Mẫu phi, ta là Thần Nhi, người không cần Thần Nhi sao.”

“Thần Nhi, là con sao?” Người trên giường kích động, lúc này bà ta bị mê dược khống chế, nên thần trí có chút không thể tự điều khiển, vừa nghe thấy hai tiếng Thần Nhi liền kích động, nhưng rất nhanh bà ta quát lạnh: “Không! Ngươi không phải Thần Nhi, Thần Nhi của ta nho nhỏ, ngươi là ai?”

“Mẫu phi, Thần Nhi đã trưởng thành, hu hu, mẫu phi không cần Thần Nhi, không thương Thần Nhi, Thần Nhi phải đi rồi.”

Bóng người màu trắng bay về phía cửa sổ, nữ nhân trên giường phát điên, la hoảng lên: “Thần Nhi, con trở về đi, Thần Nhi mẫu phi không thể thiếu con, mẫu phi yêu con, Thần Nhi của ta.”

Người trên giường thấy chiếc bóng kia ra khỏi phòng, phát điên xông tới đi theo về hướng bắc.

Trời không vì sao, ngẫu nhiên có một số thị vệ đi tuần, thân ảnh màu trắng kia lặng lẽ đi, tận lực né tránh thị vệ.

Phía trước chính là Bắc vieejnbor hoang trong vương phủ, bên trong có một hố phân, là nơi vương phủ dùng để chứa phân. Bóng người màu trắng đột nhiên lóe lên rồi biến mất, người phía sau đuổi theo thét chói tai: “Thần Nhi, Thần Nhi...”

Một góc tối có vài người đang đứng tụm lại, bóng người áo trắng cũng nằm trong đí, hắn có vẻ ghét bỏ nhìn người kia đang giãy dụa bên hố phân: “Chủ tử, bây giờ phải làm sao?”

Vân Nhiễm nhìn người trong hố phân, ra lệnh cho người áo trắng, ngươi đi dẫn thị vệ tới đây, cứu bà ta lên.”

“Chủ tử, chi bằng giết chết nữ nhân này đi, nếu ả còn sống, chỉ sợ lại muốn làm thiêu thân.”

Vân Nhiễm cười lạnh: “Nếu có thể giết, ta cần phí sức làm chuyện này sao?”

Chỉ cần phái người giết ả là được, nhưng Vân Nhiễm sợ nếu ả có chuyện gì, sẽ có người truyền ra bí mật thân thế của Yến Kỳ. Nàng không thể mạo hiển, nếu để cho hắn biết, nhất định sẽ vô cùng đau đớn, bảo hắn làm thế nào đối diện với toàn bộ người trong kinh thành.

Bóng người màu trắng không nói gì thêm, lắc mình đi ra, trong bóng đêm đột nhiên vang lên âm thanh kì quái kinh động đám thị vệ đi tuần, mọi người đuổi theo bóng trắng chạy tới Bắc viện, có người hô to: “Bắt thích khách, bắt thích khách.”

Bóng người màu trắng chính là Long Nhị thuộc hạ của Vân Nhiễm, trước đó nàng đã hạ dược trong viện Yến Trăn, lại dùng mê dược với Tiêu Dĩ Nhu, kế tiếp để Long Nhị đóng giả Thần Nhi, đó là tâm ma của ả, Thần Nhi không giống Yến Trăn hắn đáng yêu, hiểu chuyện, nghe lời. Hắn đã chết, Tiêu Dĩ Như như phát điên, nên nàng mới đem Thần Nhi ra dụ ả.

Nàng kéo Tiêu Dĩ Nhu tới hố phân, nơi này được ủ qua nhiều năm bên trong ẩn chứa khí độc, nếu bà rơi xuống, khẳng định sau này đầu có có chút vấn đề, rốt cuộc bà ta đừng mong thoải mái.

Vân Nhiễm nặng nề ra lệnh cho Long Nhất: “Lập tức kẻo ả lên.”

Trăm ngàn lần không thể để bà ta chết, nếu không thân thế Yến Kỳ sẽ bị lộ.

Long Nhất lĩnh mệnh tiến tới hố phân, lúc này cả người Tiêu Dĩ Nhu đã chìm trong đó liều mạng giãy dụa, nếu Long Nhất không kéo lên chỉ sợ bà ta chết trong đó.

Long Nhất tụ khí đẩy nữ nhân này lên, vứt trên bãi cỏ.

Cách đó không xa Long Nhị đã dụ thị vệ chạy rới, những người này vừa nghe thấy tiếng động liền lao thẳng tới chỗ Tiêu Dĩ Nhu.

Long Nhị lắc mình ẩn vào màn đêm tới bên cạnh Vân Nhiễm: “Chủ tử.”

“Chúng ta đi.”

Thân hình Vân Nhiễm lóe lên đi về hương viện Mặc Thấm, lại phân phó Long Nhất, Long Nhị đi giải độc cho nhưng người trong Trăn Viên.

Thị vệ phủ Yến vương nhìn về phía Tiêu Dĩ Nhu hét lên: “Kẻ nào, dám cả gan xông vào phủ Yến vương, muốn chết sao?”

Có người nhấc đèn lồng tới, liền nhìn thấy một người đầy phân, bốc mùi hôi thối nằm trên mặt đất. Những người ở đây đồng loại lui lại, sắc mặt khó coi, đúng lúc này nữ nhân kia lại giãy dụa: “Thần Nhi, đừng đi, đừng đi.”

Người dẫn đầu nhóm thị vệ vừa nghe thấy thanh âm này, sắc mặt liền khó coi, nhanh chóng bước tới soi cẩn thận, sợ hãi nói: “Là yến vương phi, nhanh! Bẩm báo với vương gia.”

Mọi người biến sắc mặt, có người nhanh chóng đi bẩm báo với Yến Khang, cả vương phủ bị kinh động, trong bóng đêm khắp nơi trong phủ đều sáng đèn, tiếng nói chuyện nhao nhao, cả đám người đi về phía Bắc viện.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3