Quyết Tâm Không Chết Sớm - Chương 11

Quyết Tâm Không Chết Sớm
Chương 11

Trans: Mật

“Yến Từ, cậu không mời tôi vào trong sao?”

Yến Từ giật mình, khẽ nghiêng người.

Không gian trong phòng không rộng lắm, chỉ khoảng 50m2, vài món đồ gia dụng linh tinh trong nhà cũng đều “có tuổi” cả rồi, nhưng đều rất gọn gàng, sạch sẽ, không có lấy một hạt bụi, trong không khí có thể ngửi thấy mùi nước khử trùng nhàn nhạt phảng phất.

Trên bàn đặt một bức di ảnh, dung mạo giống với gương mặt của bà lão ở hình nền điện thoại.

Dư Thính không dám tùy tiện nhìn lung tung, ngoan ngoãn thu tầm mắt lại.

Diện tích phòng khách nhỏ, không có ghế sofa, chỉ có một chiếc bàn nhỏ và một chiếc ghế đôn.

Dư Thính túm váy, khẽ nhíu mày.

Yến Từ không nói gì cả, bật quạt lên, giơ tay ý bảo cô ngồi đi.

Dư Thính cẩn thận dè dặt đặt mông ngồi lên.

Rất cứng.

Đây là cái ghế cứng nhất mà cô từng ngồi trong cuộc đời này.

Cô ngồi không yên, xê qua dịch lại, cho dù động tác rất nhỏ nhưng vẫn không thoát khỏi tầm mắt của Yến Từ.

Đầu tiên anh chớp mắt nghi ngờ, rồi sau đó lật tung các ngăn tủ tìm ra được một chiếc đệm tương đối mềm kê lên trên. Điều này làm cho Dư Thính càng không thoải mái, mấy chiếc lông bị xổ ra của chiếc đệm chọc vào mông, ngứa.

Dư Thính cũng ngại không dám đưa ra ý kiến, dù sao thì cô cũng là vì nhiệm vụ mới không suy nghĩ kỹ mà đến đây làm phiền, nếu bị Yến Từ ghét bỏ thì rắc rối to rồi.

Lúc này, Yến Từ mới vỡ lẽ.

[Tôi ra ngoài mua chút đồ, cậu đợi tôi.]

Dư Thính không có ý kiến: “Cậu đi đi.”

Yến Từ không yên tâm nhìn cô một cái rồi nhanh chóng vụt chạy ra ngoài.

Dư Thính có thể thả lỏng, đứng lên đi ngó nghiêng khắp nơi.

Cô không đi vào phòng ngủ của Yến Từ, chỉ lượn lờ qua lại ở trong phòng khách chật hẹp.

Từ cách bài trí nhà cửa có thể nhìn ra được Yến Từ là một người rất có quy tắc và gọn gàng ngăn nắp, cũng có thể nhìn ra anh là một người ưa sạch sẽ, cho dù là ngóc ngách, xó xỉnh cũng không có một hạt bụi nào.

Ngoài di ảnh của bà nội thì trên tường còn treo thêm mấy tấm ảnh khác.

Xem ra đều là ảnh của Yến Từ lúc còn nhỏ, lúc đó anh vẫn còn rất bé, mặc áo trắng quần đen, nằm lọt thỏm trong con đường cổ kính, hai mắt nhìn thẳng vào ống kính cực kì thuần khiết và ngây thơ.

Cô đang chống cằm lên xem thì Yến Từ thở hồng hộc đẩy cửa bước vào.

Chạy một vòng xuống dưới, mồ hôi đã sớm ướt đẫm trán rồi.

Anh điều chỉnh lại nhịp thở, dưới ánh mắt không hiểu chuyện gì hết của Dư Thính, lôi món đồ từ trong túi ra.

Dư Thính ngỡ ngàng cúi đầu.

Chỉ nhìn thấy một chiếc hộp được gói kín màu đỏ, bên trên có in mấy chữ rõ ràng—

Thuốc mỡ trị bệnh trĩ MaYingLong.

“…..”

“…………”

Gương mặt Dư Thính lúc xanh lúc đỏ, suy nghĩ hỗn loạn, không biết nên bày ra biểu cảm gì.

Cũng không biết là vì nóng hay là xấu hổ, hai tai Yến Từ cũng ửng đỏ, trực tiếp nhét món đồ vào trong tay cô, rồi nhanh chóng gõ chữ, nói: [Nhà vệ sinh ở đằng sau.]

Anh len lén ngước mắt, rồi bổ sung thêm một câu: [Tôi sẽ không nói với người khác.]

Dư Thính: “…” Không có gì, chỉ là có chút muốn ấn nhân trung.

Cô cuối cùng cũng phản ứng lại, vừa xấu hổ vừa sầu não, trực tiếp ném đồ vào trong lòng Yến Từ, cao giọng nói: “Cậu mới bị bệnh trĩ ấy!!”

Anh đơ ra, hé miệng, phun ra một từ mơ hồ không rõ ràng: “…Không.”

Căn bản là không nói rõ được.

Dư Thính tức đến mức giậm chân: “Tôi không bị trĩ, cậu mau đi trả lại cái này đi.”

Yến Từ nhìn tuýp thuốc trị bệnh trĩ trong tay, bỗng thấy hoang mang bối rối, dáng vẻ ngây ngẩn giống như một con ngỗng ngốc nghếch, thực sự là khiến cho người khác nói không nên lời.

Một bụng tức giận của Dư Thính chợt biến thành bất lực.

Cô biết rồi, tiếp xúc với Yến Từ bắt buộc phải thẳng thắn trực tiếp, nếu không anh hoàn toàn không hiểu người khác đang nói gì.

Đồ ngốc.

“Chiếc ghế này ngồi không thoải mái, quá nhỏ, quá cứng, trời nóng như vậy cậu còn cho tôi ngồi đệm, không phải là muốn nóng chết tôi sao.”

Dư Thính càu nhàu nói ra một đống ý kiến.

Yến Từ hiểu ra, khóe mắt khẽ cụp xuống.

[Đi vào phòng của tôi.]

Nói xong, Yến Từ dẫn Dư Thính đi vào trong phòng ngủ.

Phòng ngủ của anh chỉ có một chiếc giường và một chiếc tủ quần áo nhỏ, trên bàn để mấy quyển sách và hai chiếc lồng, một chiếc lồng nuôi thằn lằn, một chiếc lồng nuôi nhện, cẩn thận nhìn thì thấy đó chính là hai con nhện mà Dư Thính đã tặng cho anh trước đó.

Dư Thính không ngờ rằng anh sẽ nuôi nó, chắc là muốn nuôi cho béo rồi cho thằn lằn ăn.

Con thằn lằn đó cũng được Yến Từ nuôi dưỡng rất tốt, ít nhất là tốt hơn chính anh.

Cả người màu vàng kim, bốn chân bám lên thành thủy tinh, tràn đầy sinh lực.

Cho dù trông nó có đẹp hơn thì Dư Thính vẫn không khống chế được nỗi sợ hãi của mình.

Cô cẩn thận tránh xa chiếc lồng, lặng lẽ ngồi xuống cuối giường.

[Như vậy có thoải mái hơn không?]

Yến Từ gõ chữ hỏi.

Giường của cậu tất nhiên là không thể thoải mái bằng chiếc giường công chúa rộng 1m8 của Dư Thính được rồi. Nhưng mà nhóc đáng thương đã suy nghĩ cho cô, nếu như cô còn tiếp tục kén cá chọn canh nữa thì đúng là không biết tốt xấu.

Dư Thính gật đầu: “Thoải mái.”

Yến Từ yên tâm, lại hỏi thêm: [Có đói không?]

Sắp 12h, đến giờ ăn trưa rồi.

Dư Thính đang muốn nói mời anh ra ngoài ăn thì Yến Từ lại nhanh hơn một bước, đưa ra quyết định: [Tôi đi mua thức ăn.]

“Hả?”

Anh nói: [Nấu cho cô ăn.]

Nhóc, nhóc đáng thương này còn biết nấu cơm?

Hai mắt Dư Thính đảo vòng quanh, nhảy dựng lên từ trên giường: “Tôi đi mua cùng với cậu!”

Yến Từ nhíu mày liếc mắt nhìn chiếc váy dài trắng như tuyết trên người cô, không nói gì, khẽ gật đầu.

Vốn dĩ Dư Thính tưởng rằng nơi mà hai người sẽ đi là siêu thị, kết quả khi đến nơi làm cho cô chết lặng.

—Chợ thực phẩm.

Giờ cao điểm buổi trưa khiến cho cả đoạn đường tắc dài.

Xe đạp, xe điện, người đi bộ ra vào làm cho hai con đường đều kẹt cứng.

Các sạp hàng được dựng lên hai bên đường, tiếng mời gọi, tiếng gào thét, gì cũng có.

Mặt đất cũng rất bẩn, khắp nơi đều thấy được lá rau rơi vãi.

Dư Thính lần đầu tiên đến những nơi như này, lập tức bị những mùi vị khó ngửi xộc vào làm cho cổ họng đau rát.

Yến Từ lại không hề phát hiện ra, tay xách làn đi chợ, dựa vào lợi thế dáng người của mình mà đẩy đám người ra, chạy về phía sạp bán rau.

Dư Thính cắn chặt răng, chỉ có thể chật vật bám theo.

Rất nhanh, chiếc váy trắng phiên bản giới hạn đắt tiền trên người cô đã bị bắn bùn đất lên.

Sản phẩm của những nhãn hiệu như thế này đều rất mỏng manh, tẩy một lần thì sẽ làm tổn hại đến chất vải một lần, Dư Thính đau lòng vô cùng, lập tức thấy hối hận vì đã theo tới đây.

Cô bước đi rất khó khăn, bóng hình của Yến Từ cũng càng ngày càng xa.

Chợ thực phẩm mặc dù chật cứng nhưng cũng rất rộng, cô lo lắng mình sẽ đi lạc, vội vội vàng vàng đuổi theo.

Rất nhanh, bóng dáng của Yến Từ đã biến mất khỏi tầm mắt.

Dư Thính không biết nên làm thế nào, biểu cảm dần dần lộ vẻ tủi thân.

Nhưng rồi chỉ trong chớp mắt, một hơi thở quen thuộc thay thế sự hỗn loạn xung quanh, bóng người bao phủ phía trên đầu.

Cô ngẩng đầu lên.

Cậu thiếu niên với đôi mắt sáng lấp lánh như sao, không nói một lời, đưa vạt áo của mình ra.

Ngón tay Dư Thính hơi cong lên, cẩn thận nắm chặt lấy.

Cô đứng bên cạnh anh, dáng vẻ nhỏ nhắn, bước chân cũng trở nên ngoan ngoãn.

Yến Từ cố gắng bước chậm lại, khóe mắt lúc nào cũng rơi trên trên gương mặt cô.

Giây phút này, cô trở thành ánh sáng trắng duy nhất trong màn pháo hoa ngập tràn thành phố.

Yến Từ lặng lẽ thu lại thần sắc, dừng chân lại trước quầy bán rau.

[Cậu tự mình chọn.] Gõ chữ xong thì đưa tới trước mặt cô.

Dư Thính lớn ngừng này rồi nhưng đây vẫn là lần đầu tiên đi chợ.

Cô nhìn quanh một vòng, đủ các loại rau khiến cho người mua muốn hoa mắt. Dư Thính ngập ngừng lên tiếng: “Tôi, tôi không biết chọn…..”

Ông chú bán rau cười điềm đạm: “Cô gái vừa nhìn là biết không biết nấu ăn, không sao, cháu cứ thoải mái chọn, rau chỗ chú bán rất rẻ.”

“Củ cải có cần không? Củ cải trắng mùa này đều rất mọng nước.”

Yến Từ thất thần nhìn chỗ củ cải trắng trắng tròn tròn, không kìm lòng được mà nhìn về phía Dư Thính, cuối cùng cật lực lắc đầu, rồi tùy ý chọn chút rau cải và cà tím.

Dư Thính lộ ra vẻ mặt đau khổ.

Đời này cô ghét nhất chính là rau cải ngọt.

“Yến Từ, chúng ta có thể không ăn rau cải ngọt được không?”

Ngón tay Yến Từ dừng lại, bỏ rau cải ngọt xuống, cầm lấy ớt xanh.

“Ớt xanh tôi cũng không thích ăn…..”

Anh lại nhìn đến rau chân vịt, ngón tay còn chưa kịp chạm đến thì lại nghe thấy tiếng của Dư Thính truyền tới: “Rau chân vịt rất khó ăn….”

Yến Từ dừng lại hai giây, bàn tay thử thăm dò chuyển tới rau cải chíp ở bên cạnh.

“Đừng mua cái này…” Sự ghét bỏ dường như sắp tràn ra từ trong ánh mắt.

Yến Từ: “……”

Ông chú bán rau phe phẩy quạt, bắt đầu cười: “Cô gái cái này không ăn, cái kia cũng không ăn, vậy thì cháu muốn ăn cái gì?”

Dư Thính cẩn thận ngước mắt liếc về phía Yến Từ, nói: “Gì cũng được.”

Yến Từ không khỏi cảm thán trong lòng, hai chữ chiếm trọn tâm trí:

—Khó nuôi.

Cuối cùng sau khi chọn nửa ngày trời, Yến Từ mua hai củ khoai tây và một gói rong biển.

Anh đi tới quầy bán thịt bên cạnh, sờ vào trong túi, từ trong đó lôi ra mấy tờ tiền giấy, chỉ vào sườn non rồi giơ 2 ngón tay.

Rau mua xong rồi, thịt cũng mua xong rồi, hai người theo đường cũ trở về nhà.

Lúc đi ra, Dư Thính vẫn nắm lấy ống tay áo của Yến Từ như trước, lần này cô đã thả lỏng tay hơn nhiều rồi, lúc nào cũng hướng tầm mắt về phía bên cạnh.

“Yến Từ, chỗ này của các cậu còn bán cả kẹo hồ lô nữa nè.” Nói rồi nuốt một ngụm nước miếng.

Sức khỏe của Dư Thính không tốt, đầu bếp trong nhà đều dựa theo chế độ ăn uống nghiêm khắc mà khống chế đồ ăn hàng ngày của cô. Bình thường muốn ăn đồ ăn vặt chỉ có thể lén lút ăn, mấy thứ như kẹo hồ lồ, đậu phụ thối muốn chạm vào cũng không được.

Ánh mắt của cô có thể dùng cụm từ trông mòn con mắt để hình dung.

Yến Từ liếc mắt, rất nhanh đã thu được vào trong tầm mắt, dẫn Dư Thính đi đến trước xe bán, chỉ vào bên trong: [Muốn cái nào?]

“Vị sơn trà.”

Yến Từ gật đầu, bỏ ra 5 tệ để mua một que cho cô.

Dư Thính xé lớp giấy mỏng có thể ăn bọc bên ngoài cho vào miệng, giấy gạo gói kẹo vào miệng liền tan, xen lẫn vị chua ngọt của sơn trà, ngon không thể tả được.

Giấc mộng được thực hiện, Dư Thính lập tức vui hơn rất nhiều: “Yến Từ, cậu không ăn hả?”

Yến Từ lắc đầu.

“Đúng rồi, con trai hình như đều không thích ăn đồ ngọt.” Cô nói rồi đi về phía trước.

Yến Từ nhìn chăm chăm vào bóng lưng của cô, ánh mắt khẽ trùng xuống, sắc mặt không hiểu sao lại sa sút vài phần.

Không phải là anh không thích ăn, chỉ là sợ món kẹo trong ký ức sẽ bị mùi vị khác thay thế mất.

Đó là thứ mà cậu muốn khắc sâu trong lòng cả đời này.

**

Yến Từ nấu cho Dư Thính món sườn hầm khoai tây.

Căn phòng nhỏ nên vừa nấu thì mùi thơm của thức ăn đã bay lượn khắp phòng.

Lúc đầu Dư Thính cũng không đói, kết quả lại bị mùi vị làm cho đói sắp không chịu được rồi.

Một mình cô ngồi đợi cũng nhàm chán nên đành đi vào trong bếp, nhìn Yến Từ nấu cơm.

Chàng thiếu niên chăm chú rửa sạch rong biển, mười ngón tay thon dài bị nước lạnh làm cho ửng đỏ, còn đỏ hơn màu của sườn vài phần, vô tình để lộ ra sự quyến rũ.

“Yến Từ, có cần tôi giúp cậu không?”

Anh lắc đầu.

“Ò.” Dư Thính không có việc gì làm, đứng bên cạnh nhìn anh bận rộn chân tay.

Yến Từ lấy một chiếc nồi khác, cho nước vào rồi đánh trứng, chuẩn bị làm món canh trứng gà rong biển.

Động tác của anh thành thục lưu loát, rất nhanh cơm đã chín, Yến Từ bày đồ ăn lên bàn.

Sườn non hầm khoai tây được hầm vừa thơm vừa nhừ, canh rong biển cũng đầy đủ sắc hương vị.

Dư Thính không kìm được, ăn liền một lúc hai bát cơm.

So với Dư Thính thì Yến Từ ăn rất chậm.

Anh không nỡ gắp sườn, để dành lại hết cho Dư Thính, cô không thích ăn cà rốt ở trong canh, Yến Từ liền gắp toàn bộ cho mình.

Dư Thính cuối cùng cũng ăn no, trong lòng mãn nguyện liếm liếm mép.

Yến Từ đột nhiên đứng lên, đi vào bếp cầm một chai Yakult ra để trước mặt cô, rồi ngồi xuống tiếp tục ăn nốt nửa bát cơm.

Dư Thính cũng rất ngoan, cầm chai Yakult thong thả uống.

Cô hút cũng rất có nhịp điệu, ánh mắt quan sát dòng chất lỏng di chuyển trong ống hút, giống như một cô bạn nhỏ.

Yến Từ không kìm được mà nhìn theo.

Bỗng nhiên cảm thấy, cô cũng không phải là khó nuôi lắm.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3