Rơi Xuống Vô Tội - Chương 06
Rơi Xuống Vô Tội
Chương 6: Tim về nơi nào?
gacsach.com
Một ngày cuối tuần kết thúc, tôi nhìn vào văn phòng sợ tới mức ngây người. Nếu không phải Triệu Thi Vũ đang ngồi ở đó thì tôi nhất định nghĩ là mình đi nhầm phòng. Làm sao cửa sổ văn phòng của Lâm Quân Dật lại đổi thành cửa kính, trên tường cũng có một cái cửa sổ thủy tinh thật lớn. Đây là đang trang hoàng lại nơi làm việc, mà việc này diễn ra rất chi là nhanh.
– Có chuyện gì vậy? – tôi hỏi.
– Cô hỏi tôi, tôi hỏi ai? – Triệu Thi Vũ tặng ta một ánh mắt khinh thường, dìm hết sự ngạc nhiên của tôi xuống.
Lâm Quân Dật tiến về phía cửa, hắn đi vào văn phòng trước, bỏ lại một câu không đầu không đuôi:
– Trong phòng ánh sáng không đủ nên tôi tìm người tới thiết kế lại một chút.
Triệu Thi Vũ lập tức gật đầu đồng ý.
Tôi không trả lời, mở máy tính ra tiếp tục đánh văn kiện.
Ánh sáng không đủ! Đừng đùa chứ!
Cửa sổ văn phòng làm việc của hắn lấy ánh sáng rất tốt; vào buổi sáng, ánh nắng chiếu rọi hết vào phòng. Nhất định là tâm lý của hắn có vấn đề.
Triệu Thi Vũ nhìn chiếc cửa sổ bằng kính sáng lóa, bất đắc dĩ phải thu mấy thứ đồ dùng trang điểm lại, lấy tài liệu ra làm việc.
Một tháng thoáng trôi qua, từ lần Lâm Quân Dật có những cử chỉ dễ gây hiểu lầm kia tới nay, dường như trong công việc hắn đã biết điều chỉnh mọi thứ cho đúng mực hơn. Hắn không yêu cầu tôi tham gia các buổi tiệc xã giao nữa, ngoài những lần gặp mặt với các doanh nghiệp hợp tác làm ăn quan trọng, hắn vẫn cố ý duy trì khoảng cách nhất định với tôi.
Những ngày nghỉ cuối tuần của hắn không do tôi sắp xếp, giờ tan ca theo quy định chưa bao giờ sai lệch; tôi cũng không cần tăng ca. Sau khi tôi và Triệu Thi Vũ cùng ngồi ăn cơm với nhau nhiều lần, thái độ của Triệu Thi Vũ đối với tôi có vài phần tôn trọng hơn, vẻ ngoài cũng ôn ôn hòa hòa.
Nghe nói hôm nay ngân hàng chấp thuận cho vay vốn, Triệu Thi Vũ cười rất rạng rỡ, khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ càng thêm tỏa sáng. Cô nàng lên phòng tài vụ nhận về một phong bì, độ dày ít nhất là gấp ba lần tiền lương của tôi. Dù tôi có ngu ngốc thế nào cũng biết được nguyên nhân khiến nàng vui vẻ như vậy. Phụ nữ xinh đẹp muốn kiếm tiền thật dễ dàng, nhưng tôi không muốn lợi dụng “số vốn cá nhân” này, bởi thế cuộc sống của Tư Tư và tôi có vẻ kham khổ.. tương đối nghèo.
Cũng may là bây giờ tôi tìm được một công việc rất lý tưởng, không cần để ý tới chuyện xã giao, không cần thỏa mãn những yêu cầu quan hệ tình ái với sếp.
Lần đầu tiên sổ tiết kiệm gửi trong ngân hàng đạt tới mức năm chữ số 0 phía sau. Cuộc sống không còn là một màu xám ảm đạm nữa; tôi tin tưởng chỉ cần mình cố gắng, nhất định cuộc sống của tôi và Tư Tư sau này càng ngày càng tốt hơn. Tôi sẽ tiết kiệm đủ tiền để cho Tư Tư học ở một trường tiểu học tốt nhất, một trường đại học danh tiếng để nó không giống như tôi – lúc nào cũng phải sống trong ánh mắt dò xét của mọi người.
Xuyên qua lớp cửa sổ kính, vô tình tôi nhìn thấy mặt hắn và vô thức chăm chú vào khuôn mặt đang tập trung cao độ làm việc ấy. Xem ra trên thế giới này vẫn có những ông chủ tốt, tôi tìm kiếm bốn năm cuối cùng cũng tìm được rồi!
Nhìn một lúc lâu, tôi bắt đầu hoài nghi chính mình hình như vẫn nghĩ Lâm Quân Dật là Trần Lăng. Bởi vì, tôi luôn nhìn hắn và đoán vì sao hắn lại thích mua quần áo phụ nữ như vậy, vì sao hắn có tới hai căn hộ trong khi hắn chủ yếu ngủ lại phòng nghỉ trong văn phòng.
Đôi khi tôi cũng nghĩ, tại sao hắn không thích có những mối quan hệ không rõ ràng với nữ đồng nghiệp trong công ty? Thậm chí Triệu Thi Vũ là một người phụ nữ xinh đẹp với đôi mắt gợi tình quyến rũ, hắn vẫn cứ làm như không thấy? Tôi không thể đoán được vì sao lại như vậy.
Còn một điều rất lạ nữa là tôi chưa từng thấy hắn điện thoại cho vợ chưa cưới của mình. Mấy cuộc điện thoại từ nước ngoài gọi về thì đều là một giọng nói rất cũ nhưng rất uy nghiêm, phỏng chừng là người ông nội giàu có trong lời đồn kia.
Chẳng lẽ hắn với người vợ chưa cưới kia chỉ liên lạc qua điện thoại di động? Nhưng mỗi khi hắn làm việc rất ít khi tiếp các cuộc điện thoại từ di động. Thật không hiểu nổi tình yêu của hai người bọn họ là kiểu gì, dựa vào cái gì mà họ có thể duy trì tình cảm của bản thân với khoảng cách hàng ngàn dặm xa xôi và họ làm sao giải quyết được những lúc nhớ về nhau?
Hắn đúng là một người đàn ông được rất nhiều người hâm mộ, vì vậy tôi không thể không tò mò muốn khám phá chút gì đó...
Tầm mắt hắn đang đặt trên màn hình máy tính đột nhiên chuyển lại đây, chống lại ánh mắt thăm dò của tôi.
Tôi giật mình, vội vàng tránh đi.
Qua một lúc lâu, tôi vẫn cảm thấy một đôi mắt nóng rực đang dán trên người mình. Độ nóng này so với ánh mặt trời giữa trưa còn có phần mãnh liệt hơn.
Vì muốn chứng minh đây chỉ là ảo tưởng của bản thân, tooi trộm nhìn hắn một lần nữa.. thực không nghĩ lại bắt gặp một nụ cười thú vị.
Khuôn mặt của tôi như bị đốt cháy, vội vàng cúi đầu xuống, cố gắng nhìn chằm chằm vào đống văn kiện trên bàn, đọc đi đọc lại.
Trong lòng thầm oán hận: Thật muốn đập vỡ chiếc cửa sổ kính này!
Đột nhiên chuông điện thoại reo lên, theo phản xạ tay tôi quýnh quoáng lên, suýt chút nữa là làm đổ chiếc ly thủy tinh đựng nước để trên bàn.
Triệu Thi Vũ tiếp điện thoại, nghe xong một chút liền bĩu môi, đem ống nghe đưa cho tôi.
-Năm giờ chiều nay cô thay tôi tới tham gia một tiệc rượu riêng... Mười phút nữa đợi tôi ở tầng dưới, tôi đưa cô đi chọn một bộ trang phục dạ hội...
Tôi thầm nhìn sắc mặt khó coi của Triệu Thi Vũ, đoán chừng là cô nàng không muốn chút nào.
Cũng khó trách mặt cô nàng khó coi, vì tiệc rượu này mà cô ấy đã cố ý mua một bộ lễ phục dạ hội, chuẩn bị rất chu đáo để trước mặt các quan chức cao cấp hoặc những đại gia giàu thể hiện dáng người mê hoặc, quyến rũ của mình.
Xem ra là có dã tâm lớn, tài hoa nhiều nhưng tiếc là hoa không có hương!
Tôi gác điện thoại xuống rồi lại gọi điện thoại cho Liễu Dương nói xin lỗi, có lẽ hôm nay tôi lại phải tăng ca tới khuya rồi!
Haizzz! Đêm nay chắc chắn là phải uống thật ít rượu, nhất định không để cho hắn hiểu lầm mình thêm một lần nữa!
***
Ngồi trong xe, chúng tôi đều im lặng, khắp khoang xe tản mác không khí xấu hổ, bối rối lạ thường.
Trong đầu tôi bất giác lại hiện lên một màn bản thân từng ngồi khóc lóc trong xe; tận đáy lòng, thật hy vọng hắn sẽ không nghĩ tới cảnh ấy nữa...
Có lẽ Lâm Quân Dật không muốn duy trì cái không khí quỷ dị này thêm bế tắc nên lịch sự hỏi chuyện công việc của tôi:
– Cô làm việc ở công ty đã được một tháng, có thích ứng được với tốc độ làm việc không?
– Thích ứng kịp! – mặc dù có chút “công việc ngoài ý muốn” nhưng số lương mà hắn trả hoàn toàn hợp lý.
– Có thấy hứng thú với ý định làm lâu dài trong công ty không? – vấn đề này quả thật là có điểm đột ngột nhưng dựa theo cái lý lịch thay đổi công việc thường xuyên của tôi thì hắn lo lắng cũng là điều tất nhiên.
– Lâm tiên sinh là một ông chủ tốt hiếm có, nếu được làm việc lâu dài tại công ty thì đúng là vinh dự của tôi rồi!
– Qua một thời gian nữa, tôi dự định sẽ gửi một nhóm nhân viên đi đào tạo ngắn hạn, điều kiện tiên quyết là phải ký với công ty một hợp đồng lao động dài hạn. Biểu hiện của cô rất tốt, không biết cô có muốn ký hợp đồng dài hạn này với công ty hay không?
– Tôi mong còn không được, cảm ơn Lâm tiên sinh đã chiếu cố!
– Tôi không phải là cố ý chiếu cố cô! – hắn nhấn mạnh từng chữ như muốn minh bạch mối quan hệ. – Tôi hy vọng bên cạnh mình có một thư ký tốt nhất, hiểu biết về công việc và có thể theo tôi đi công tác.
– Tôi biết. Hầu hết các ông chủ bên Mỹ đều muốn có được một nữ thư ký trung thành, tài giỏi và luôn sát bên cạnh. Đáng tiếc, nghe mọi người nói thì trong nước ta hiện nay những nữ thư ký hơn 40 tuổi còn quý hiếm hơn cả loài gấu trúc nữa.
– Đúng vậy! – hắn mỉm cười. – Không biết là cô có yêu cầu gì, đều có thể đề xuất lên. Chỉ cần cô đồng ý làm một nữ thư ký suốt đời bên cạnh tôi!
Những lời này nghe ra sao có chút không được tự nhiên cho lắm!?
– Tôi không dám cam đoan là mình có thể đáp ứng được tất cả yêu cầu của ngài nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức.
– Cô yên tâm, yêu câu của tôi không có nhiều. Cô chỉ cần làm cho tốt công việc của bản thân, có ý thức và trách nhiệm với công ty, nhất là có lòng trung thành. Vậy là đủ rồi! Về phần thù lao thì tôi sẽ căn cứ theo biểu hiện làm việc và thời gian công tác của cô, sẽ tăng lên theo từng năm.
Càng giải thích càng thấy có lý và không còn cái cảm giác không tự nhiên như lúc nãy nữa.
Tôi vui vẻ đồng ý:
– Tôi nhất định sẽ không làm cho ngài thất vọng!
Dọc đường đi, chúng tôi nói chuyện phiếm với nhau một lúc. Hắn vốn là một con người rất hiểu biết nên tôi nói chuyện luôn phải dè chừng, cẩn thận.
Hắn lên tiếng:
– Cô không cần phải nói chuyện với tôi một cách cứng ngắc và câu nệ như vậy, có cái gì muốn nói thì cứ nói thẳng ra. Dù sau chúng ta cũng đã hiểu biết nhau được một thời gian rồi.
– Vâng! Vậy tôi có thể hỏi ngài một điều, các ông chủ thường tìm mọi cách để giúp công ty của mình mở rộng thêm, vì sao ngài lại về nước thành lập công ty? – tôi chọn một câu hỏi tương đối sâu.
Hắn trầm tư một lát rồi đáp:
– Tôi rất ghét mỗi khi người ta giới thiệu về tôi đều nói là: Đây là cháu trai của Lâm Lạc Hoài! (tên ông nội của Lâm Quân Dật)
Lâm Lạc Hoài? Người mà hắn nói chẳng phải là huyền thoại trong giới đầu tư ư?
Ông ấy có thẻ đen tại ngân hàng Thụy Sỹ và là một tài năng phi phàm.. xem ra không phải chuyện đùa.
Lâm Lạc Hoài được biết đến không phải vì số tiền mà ông ấy có mà là lý lịch kinh nghiệm sống huyền thoại của mình:
24 tuổi, không có gì. Ông gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng.
32 tuổi, có công ty riêng và thị trường riêng.
38 tuổi, công ty đóng cửa, táng gia bại sản.
40 tuổi, chỉ là một công việc bán thời gian nhưng một ngày ông chơi cổ phiếu kiếm được một ngàn đôla.
46 tuổi, ông có trong tay hàng triệu đô cùng những thương hiệu nổi tiếng. Sau đó, ông đầu tư một loạt vào các ngành công nghiệp.
Ông có bao nhiêu công ty mang tên mình, có bao nhiêu công ty có cổ phần của ông trong đó, có bao nhiêu số tài khoản gửi tại ngân hàng.. căn bản là không ai biết được chính xác.
Cũng không có gì lạ khi Âu Dương Y Phàm trợn mắt há hốc mồm vì nghe hắn nói đi vay tiền. Có một gia thế như vậy thực khó tin vì năm trăm ngàn mà hắn chịu khiêm tốn ăn nói với người ta được.
Bây giờ, tôi càng thêm sùng bái người ngay trước mặt mình đây, một người đàn ông kiên trì, quyết đoán tự lực gây dựng sự nghiệp của mình.
Lâm Quân Dật lại nói tiếp:
– Mọi người đều cho rằng tôi có được tất cả là vì tôi là cháu trai của ông ấy. Không ai biết được tôi bắt đầu từ một người công nhân bình thường, làm công ăn lương. Tôi có được như ngày hôm nay đều do tôi làm việc chăm chỉ hơn những kẻ khác, mỗi ngày đều làm việc suốt 15 tiếng đồng hồ.
– Cho nên ngài muốn chứng minh với mọi người, không cần dựa vào ông ấy thì ngài vẫn có thể thành công. Số tiền mà ngài đầu tư...
– Là tôi kiếm được từ thị trường chứng khoán và các khoản vay từ ngân hàng.
Kỳ thực tôi rất muốn phản bác lại hắn: Anh có được ngày hôm nay là vì anh có được một người ông tốt. So với những người cố gắng hơn anh gấp nhiều lần thì anh đúng là may mắn. Không có gia tài cùng những lời khuyên chính xác của ông nội thì anh cũng không thể có được khả năng quyết đoán và sự can đảm, mạnh mẽ.
Đương nhiên là tôi không thể nói ra. Những kẻ có tiền đều có một căn bệnh chung đó là sợ người khác chỉ nhìn vào địa vị cùng tiền tài mà xem nhẹ sự cố gắng cùng nội lực của mình. Bọn họ tự đánh giá mình và cũng khao khát được bên ngoài đánh giá cao năng lực bản thân, ngoại trừ một điều đó là tiền. Thật không may, ngoài tiền ra thì họ chẳng có gì đáng giá để người khác thưởng thức, ngưỡng mộ cả.
Chúng tôi lại hàn huyên một số chủ đề nhỏ nữa và vô tình đề tài được chuyển tới chuyện con mắt thẩm mỹ của hắn. Hắn cho rằng sự thanh lịch, cao nhã của phụ nữ phần lớn thể hiện qua cách ăn mặc và hắn đề nghị nên cải thiện phong cách ăn mặc và mắt thẩm mỹ khi chọn đồ của tôi.
Tôi không thể không bày tỏ một chút quan điểm của riêng mình:
– Tôi cho rằng hầu hết những trang phục thanh lịch kia đều từ tiền tài mà có.
Hắn nhấm nháp đôi môi mỏng của mình, im lặng không nói gì.
Thấy hắn không thoải mái, tôi nhanh chóng nói thêm:
– Có vẻ như Lâm tiên sinh đặc biệt thích thú với cách ăn mặc và trang phục, không có gì là khi trong nhà lại có nhiều nữ trang như vậy.
– À! Mỗi lần thấy bộ quần áo nào đó hợp với cô ấy thì tôi đều muốn mua về làm quà tặng. – hắn dừng một lát rồi nói tiếp. – Cảm giác này rất thoải mái, giống như là luôn có nàng ở bên cạnh vậy.
– Ôi, bạn gái của ngài thật là hạnh phúc! – câu này của tôi là thật lòng. Cách biệt người thương qua một Thái Bình Dương thì cảm giác tương tư này thực khó khăn, khổ sở.
Tôi nhớ rõ sau khi chia tay với Trần Lăng, mỗi ngày đều giống như ngày tận thế. Nhiều lần trèo lên sân thượng muốn nhảy lầu nhưng nghĩ tới cốt nhục đang lớn lên từng ngày trong cơ thể mình lại đành đi xuống.
Tôi ép mình không nghĩ tới mọi chuyện bằng cách đi du lịch; và mỗi lần nhìn thấy cái gì tốt cũng muốn mua cho anh rồi sực nhớ ra là chúng tôi không thể gặp nhau nữa... Cảm giác này thực chua xót giống như một con dao cùn cứ cứa vào tim vào ngực mình vậy.
Đó là khoảng thời gian khủng hoảng và tăm tối nhất, tôi gần như không ăn một cái gì. Mãi cho đến khi thiếu chút nữa vì suy dinh dưỡng mãn tính mà sẩy thai, tôi mới buộc bản thân đi tìm một công việc và bắt đầu một cuộc sống bình thường.
...
Khi đèn đỏ, Lâm Quân Dật nhìn về phía trước, xuyên qua lớp kính quan sát dòng xe cộ và người đi đường qua lại tấp nập.
– Nhưng trước kia cô ấy không có nghĩ như vậy... Có lẽ là tôi đối với cô ấy quá tốt nên làm cho cô ấy không còn cảm giác được gì nữa và cho tất cả mọi thứ là điều đương nhiên. Có lẽ đúng như lời Y Phàm nói “Đối với phụ nữ không thể ngoan ngoãn phục tùng, nếu làm vậy sẽ khiến họ nghĩ rằng anh không phải là một người đàn ông và họ sẽ coi thường anh.”
– Ngài không giống một người đàn ông? – đây là điều duy nhất tôi nghe được mà không có ý kiến. Nếu Lâm Quân Dật này một thân đàn ông còn chưa đủ để xem là nam tính thì tất cả những người đàn ông khác nên đi chuyển giới tính là vừa.
– Cô thấy tôi có giống không? – hắn nghiêm túc hỏi tooi.
– Giống, là một người đàn ông đúng nghĩa. Tôi chắc chắn là có rất nhiều người phụ nữ phát điên vì ngài.
Mặc dù tôi có đạo đức nghề nghiệp vì vậy những lời khen tặng có thể chỉ là thuận miệng mà nói ra nhưng.. câu này là sự thật!
Hắn nghe rất hài lòng, vô thức mỉm cười, ngay cả đôi mắt lạnh lùng cũng như lóa ra thứ ánh sáng mê người.
Giờ phút ấy, cả thế giới huyên náo dường như vì nụ cười của hắn mà trở nên yên tĩnh. Nếu lúc nào hắn cũng tươi cười thế này thì tốt biết bao, tôi cũng sẽ không cảm thấy thường xuyên bị áp lực nữa.
Nghĩ đi rồi nghĩ lại, nếu ông chủ không có uy nghiêm trước mặt nhân viên của mình, không thể gây áp lực với cấp dưới thì xem như thất bại.
Trầm mặc một hồi, hắn nói:
– Tôi trở thành như thế này là vì cô ấy...
Trời ạ! Nếu không phải chính tai tôi nghe từ miệng hắn nói ra thì tôi sẽ không bao giờ tin được. Tôi vốn nghĩ trên thế giới này những người đàn ông chung tình đã bị tuyệt chủng hết rồi, không ngờ là còn một cá thể lọt lưới.
Hẳn là một người phụ nữ rất may mắn khi được hắn chăm sóc và yêu thương say đắm như vậy.
***
Từ phòng thay đồ đi ra, tôi thực khó khăn mới có thể hình ảnh chính mình phản xạ trong gương. Đứng phía sau, Lâm Quân Dật khẽ nhíu mày.
Như thế này có thể đi rồi!?
Từ lúc chào đời tới nay, đây chính là bộ trang phục dạ hội đẹp nhất và ấn tượng nhất mà tôi từng thấy. Một màu đỏ sang trọng không hề tầm thường chút nào, chất liệu được làm từ lụa thượng hạng mềm mại, thiết kế rất tinh tế và vừa khít với người tôi. Khi mặc nó vào, bộ lễ phục hoàn toàn làm nổi bật những đường cong cơ thể khiêu gợi, đầy cám dỗ khó có thể cưỡng lại được.
Tà váy được điểm xuyết bằng những đường chỉ tơ, mỗi lần chuyển động dù là rất nhẹ, những sợi tơ này dưới ánh sáng của ngọn đèn vẫn trở nên vàng lung linh, rực rỡ. Màu đỏ kết hợp với màu vàng thực cao quý và lộ ra những tia quyến rũ đến cực điểm.
Mà cách trang điểm cũng rất phù hợp với trang phục lại làm tôi cảm thấy có chút khó chịu, nặng nề. Khuôn mặt vốn hút hồn giờ được tô điểm thêm màu mắt hồng nhạt càng thêm gợi cảm, đôi môi hồng được phủ lên một lớp son bóng trở nên đỏ mọng, kiều diễm... Thật sự là không cần nói gì cũng đủ làm cho người ta bị lạc vào mị hoặc rồi.
Thấy Lâm Quân Dật vội vàng chuyển dời tầm mắt, tôi lên tiếng thử thăm dò:
– Tôi như vậy có được không?
Lâm Quân Dật lấy lại sự chú ý, mày khẽ cau lại, nhìn tôi từ trên xuống dưới đánh giá một hồi rồi mới trầm giọng nói:
– Đổi một bộ cần bao nhiêu thời gian?
Tôi không biết làm thế nào để trả lời, quay lại vừa xấu hổ vừa cười khổ với người được xem là nhân viên trang điểm chuyên nghiệp kia. Sớm biết thế này thì tôi đã không ráng chịu đựng hơn 1 tiếng rưỡi đau khổ kia.
Nhân viên hóa trang nhìn tôi hết trái sang phải, vẻ mặt dù rất bất bình nhưng không có nói ra:
– Nếu cần trang điểm lại một lần nữa thì ít nhất cần một giờ.
– Quên đi! Đã bị muộn rồi! Đi thôi1
***
Tôi khoác tay hắn đi vào phòng tiệc náo nhiệt, xa hoa. Tôi cảm thấy mình giống như một bà hoàng tôn quý, dưới ánh mắt khâm phục và ngưỡng mộ của mọi người, đang đi vào cung điện của mình.
Tôi chỉ là một người phụ nữ bình thường, cũng từng có những giấc mơ về hoàng tử và công chúa, nhưng tôi lại là một người phụ nữ của thực tế và tôi có thể phân biệt rõ ràng đâu là cổ tích, đâu là hiện thực.
Hôm nay chúng tôi giống như một cặp vợ chồng ở trong mắt của mọi người. Ngày mai hắn vẫn là một hoàng tử cao quý còn tôi trở về là một trợ lý thư ký nhỏ nhoi, bình thường.
Hắn là hắn, tôi là tôi!
Theo tôi đi vào phòng khiêu vũ, những người có ý đồ tiếp cận tôi dường như không ngớt, thực may mắn là những cái đuôi ấy đã bị Lâm Quân Dật khéo léo đuổi đi hết.
Nhưng khi Lâm Quân Dật cùng mọi người chào hỏi, trò chuyện thì tôi không có may mắn như vậy nữa; những nụ cười tươi như hoa và những lời nói sáo rỗng được sử dụng, lắm lúc tôi cũng không biết mình đang nói gì.
Âu Dương Y Phàm đang đi đến phía tôi đứng.
Hắn có điểm giống với Trần Lăng, trên mặt lúc nào cũng xuất hiện một nụ cười ấm áp như ánh mặt trời vậy; nhưng khí độ thì không giống. So với Trần Lăng thì hắn có vẻ tao nhã và bình thản hơn.
Hắn đến gần tôi, cười nói:
– Chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi thì phải?
– Chào Âu Dương tiên sinh, tôi là Diêu Băng Vũ.
– Là cô? – hắn dường như không tin vào vẻ đẹp trước mắt mình, ánh mắt trở nên nghiêm túc mà nghiên cứu khuôn mặt tôi hồi lâu. – Lâm Quân Dật đúng là càng ngày càng tinh mắt...
– Thực ra, tôi chỉ là thư ký của ngài ấy...
– Ồ, không có gì sai biệt lắm! – câu nói kế tiếp của hắn còn chưa hết thì Lâm Quân Dật cùng Trương Hành Trưởng đang vui vẻ đi tới làm gián đoạn cuộc nói chuyện của chúng tôi.
– Đừng nói là cậu muốn tán tỉnh thư ký của tôi chứ?
– Anh còn không biết tôi sao? Tôi sẽ không phá hư cảm tình của người khác. – Âu Dương Y Phàm vỗ vỗ vai Lâm Quân Dật, khẩu khí có chút quái lạ, có vẻ như trong lời nói của hắn còn có ý nghĩa sâu xa nào đó.
– Anh bạn đào hoa của tôi, cậu nên chú ý tới những chuyện khác ngoài đề tài phụ nữ đi, phải vậy không?
– Ha ha! – Âu Dương Y Phàm cười lớn. – Tôi nghĩ những câu này nên nói với anh mới hợp hơn đó.
Nói xong, Âu Dương Y Phàm đi qua Lâm Quân Dật, trước khi rời đi còn quay đầu lại cười nói với tôi:
– Cô thư ký quyến rũ, nếu có uống rượu thì nên giúp ông chủ của cô từ chối nhé!
– Tôi biết! – tôi nghiêm túc gật đầu.
Triệu Thi Vũ cũng có nói qua, Lâm Quân Dật không uống rượu, hình như hắn rất ghét rượu.
Bước vào buổi tiệc Lâm Quân Dật cũng không nhiệt tình cho lắm, hắn chỉ ngồi trong một góc và chăm chú quan sát vẻ mặt và cử chỉ của mọi người.
Trong khách sạn hoành tráng, hoa lệ, dưới ánh đèn thắp sáng trưng; mỗi người đều bày ra một khuôn mặt tươi cười đàng hoàng, nịnh nọt và... Chỉ có hắn là vẫn lạnh lùng, thờ ơ dựa lưng vào ghế sofa, dáng người thực thanh lịch, tao nhã, khóe môi như ẩn như hiện tia cười chế nhạo, đùa cợt.
Sự lạnh lùng và kiêu ngạo của hắn như là điều hiển nhiên vốn có, không cần cố ý thể hiện ra ngoài vẫn vô tình mà lộ ra...
Thỉnh thoảng có vài khách hàng quen thuộc tới chào hỏi, hắn đều lịch sự đứng lên đón tiếp và nhiệt tình đáp lại. Nếu có ai đó mang chén rượu lại đây thì tôi sẽ lập tức giải thích: “Ông chủ của tôi không uống rượu...” sau đó thay hắn nhận rượu mời từ họ. May mắn là đàn ông không bao giờ thoát khỏi mê lực của phụ nữ và luôn nhún nhường phụ nữ vài phần, nên bọn họ đều vui vẻ chấp nhận hành động của tôi.
Thành thật mà nói thì tửu lượng của tôi so với Triệu Thi Vũ kém hơn rất nhiều.
Sau khi uống hết mất ly rượu, tay chân tôi đã bủn rủn, vô lực, đầu trở nên choáng váng. Trước mắt tôi những khuôn mặt tươi cười kia bỗng trở nên xa dần.
Lúc này, Trương Hành Trưởng cũng tham gia góp vui, hoặc cố ý hoặc vô tình lại gần tôi thì thầm:
– Diêu tiểu thư, hôm nay thật sự rất quyến rũ, mê người.
– Ông Trương quá khen rồi! – tôi nâng ly rượu lên, nụ cười rất gượng gạo. – Chuyện vay vốn đều nhờ ngài chiếu cố, tôi thay mặt Lâm tiên sinh cảm ơn ngài!
– Không khách khí! – Trương Hành Trưởng uống một hơi rồi hứng thú nhìn tôi chằm chằm.
Mà... tôi nhìn ly rượu trong tay có chút do dự. Rượu này rất mạnh cộng thêm cái dạ dày của tôi đã cồn cào nãy giờ, nếu uống nó thì.. chỉ sợ tôi lại phạm phải sai lầm giống như lần trước...
Không ngờ, ngay lúc tôi chần chờ, ly rượu sắp bị đưa lên môi thì bị năm ngón tay thon dài lấy đi.
– Rượu của ông Trương thì tôi nên tự mình uống! – nói xong, Lâm Quân Dật nâng ly rượu uống một hơi cạn sạch. Khi ngửa đầu, mái tóc hất lên, bồng bềnh trông rất quyến rũ, thậm chí còn có hương vị hơn so với rượu Brandy. (là 1 loại rượu mạnh được chế biến từ sự chưng cất của rượu vang hoặc từ trái cây nghiền nát rồi ủ lâu trong thùng gỗ 1 thời gian – ít nhất là 2 năm – Sau đó được làm giảm nồng độ rượu bằng cách pha thêm nước cất... rượu rất ngon a ~)
Tôi nghe nói, phụ nữ hoàn hảo là rượu vang, còn đàn ông hoàn hảo là rượu Brandy... Thì ra đúng là như vậy!
Sau khi Trương Hành Trưởng rời đi, tôi âm thầm quan sát Lâm Quân Dật một lúc lâu. Khuôn mặt hắn vẫn trắng nõn, ánh mắt sắc bén như trước không có lấy một chút dấu vết của mê muội, nhìn thế nào cũng không thấy có dấu hiệu của say rượu.
Sau đó, lại có một vị giám đốc công ty vật liệu xây dựng X tiến lại chào hỏi, tôi còn chưa kịp nói chuyện thì hắn đã chủ động cụng ly với họ, bộ dáng hết sức thân thiện, vừa uống vừa tán gẫu.
Xem ra không thể tin những lời đồn về hắn được; nếu sớm biết hắn thâm tàng bất lộ, tôi chẳng dại gì ngược đãi cái dạ dày của mình.
>>>>
Âu Dương Y Phàm dạo qua một vòng rồi cầm lấy một ly nước nho đưa cho Lâm Quân Dật, nói đùa:
– Mời anh!
– Cậu không biết cậu rất nhiều chuyện ư? – biểu tình lạnh lùng của Lâm Quân Dật đủ làm đông cứng đám người đứng cách xa hàng ngàn dặm.
Tuy nhiên, Âu Dương Y Phàm vẫn cười cười, ngồi xuống bên cạnh hắn, nói:
– Tôi xem anh chống đỡ được bao lâu...
– Nếu cậu muốn náo nhiệt thì tốt nhất nên đứng xa ra một chút! – Lâm Quân Dật lạnh lùng trừng mắt nhìn Âu Dương Y Phàm một cái. Ánh mắt lạnh như băng lập tức ngăn lại những lời nói sắp sửa ra tới miệng Âu Dương Y Phàm.
Âu Dương Y Phàm nhún vai coi như không có gì, rất nhanh liền thay đổi đề tài:
– Không phải... Gần đây tôi có hai cổ phần dài hạn rất khả quan, anh có hứng thú không?
– Hiện tại tài chính bên tôi có vẻ eo hẹp nên thỉnh thoảng đụng chạm tới những cổ phần ngắn hạn thôi.
Cuối cùng Lâm Quân Dật vẫn cầm lấy ly nước nho trong tay Âu Dương Y Phàm, uống một ngụm. Tôi nghi ngờ, nếu hắn không nhận thì chắc bàn tay của Âu Dương Y Phàm sẽ bị chuột rút mất.
Âu Dương Y Phàm vẫy vẫy cổ tay, tiếp lời:
– Bây giờ còn ai chơi với công nghiệp, đề cao xã giao, thương lượng và quản mấy cái chuyện rườm rà kia nữa. Không có gì thú vị bằng chơi cổ phiếu chứng khoán, tìm một vài công ty rồi đầu tư vào đó, vừa nhàn nhã lại kiếm được nhiều tiền. Thật không thể hiểu nổi anh nghĩ cái gì nữa!
– Cậu không biết mỗi ngày ngồi trước cái màn hình máy tính, nhìn những đường cong bất tận và sự thay đổi con số trong tài khoản của mình rất nhàm chán sao? Tôi cho rằng nhìn vào những ngôi nhà do chính mình xây dựng lên còn thú vị hơn nhiều so với nhìn mấy con số trong tài khoản ở ngân hàng.
– Vậy anh cứ tiếp tục công việc xã giao nhàm chán với con người nhàm chán kia đi. Tôi sẽ tận dụng lợi thế của tình hình tăng trưởng kinh tế trong mấy năm gần đây để kiếm tiền nhiều thêm một chút!
–...
–...
ôi không chen vào một câu nào, chỉ ngồi một bên lắng nghe họ nói chuyện phiếm. Trước kia tôi rất xem thường những đại thiếu gia dựa vào gia thế mà trở thành ông chủ trẻ như bọn họ nhưng bây giờ thì không chán ghét một chút nào. Bọn họ đều có năng lực tuyệt vời, có cố gắng vượt bậc và rất có khí độ. Bọn họ có thể vui vẻ và chơi những cuộc chơi bằng tiền hoặc rất nhiều tiền, vì họ so với người khác có thể nghĩ ra các cách kiếm tiền rất dễ dàng.
Có lẽ bọn họ là những người đào hoa, ăn chơi hạng sang, nhưng đó là cách sống của bọn họ, và là sở thích cá nhân.
Có rất nhiều phụ nữ đã tự mình tìm tới họ.
Ai dám nói rằng đàn ông không đào hoa, lăng nhăng là những người đứng đắn, nghiêm túc; có lẽ những người nọ còn có ý nghĩ, tư tưởng xấu xa hơn nhiều.
Giống như một số người coi thường giai cấp tư sản từng nói: “Thế giới là sự biến đổi còn hiện tượng gồm có sự thật và ảo tưởng”. Một đạo lý đơn giản như vậy mà tôi không thể nhớ kỹ, đây chính là thất bại lớn nhất của đời tôi! Nếu lúc này tôi có thể nhớ được những lời kia thì sự sỉ nhục vào buổi tối hôm đó sẽ không xảy ra.
Tôi đang thất thần suy nghĩ thì Âu Dương Y Phàm ngồi sang gần tôi:
– Lần sau đừng đi với anh ta tới những nơi xã giao, bảo vệ một người đàn ông không biết uống rượu thì chỉ làm cho mình thêm thê thảm và ủy khuất thôi.
– Đây là công việc tôi nên làm! Nhưng tôi thấy Lâm tiên sinh hình như không cần tôi thay ngài ấy uống rượu!
– Buổi tối thì cô làm sao nhìn rõ được anh ta!
– Lâm tiên sinh, ngài ấy... – tôi liếc mắt nhìn sang Lâm Quân Dật. Thoạt nhìn tâm trí hắn rất tỉnh táo, không có nhìn ra bất kỳ thay đổi nào; chỉ là... sắc mặt có điểm trắng, mấy ngón tay giữ chặt lấy chiếc ly thủy tinh.
– Anh ta chỉ cần uống một ly rượu Whisky thì ba ngày không ăn được cái gì.
– Nghiêm trọng vậy sao? Ngài ấy bị dị ứng với rượu ư?
Tôi thực sự không thể tin rằng có một người đàn ông ngay cả một chén rượu cũng không uống được... Vậy tại sao lúc nãy hắn lại uống nhiều như vậy?
– Là tự anh ta... – Âu Dương Y Phàm ghé sát vào tai tôi, nói thầm. – Cô biết không, trước kia tửu lượng của anh ta rất khá, rượu vang, whisky hay bia đều uống được, anh ta uống nhiều tới mức mới được 5 ly mà tôi đã giơ tay bái phục rồi. Lúc đó tôi nghĩ không biết tới khi nào mình mới có được tửu lượng tốt như vậy. Nhưng khi thấy anh ta nằm ở bệnh viện suốt ba tháng thì tôi lại không nghĩ như vậy nữa...
– Ba tháng? – nghe xong, trong lòng ta có điểm căng thẳng, rốt cuộc là cười không nổi. Một người rõ ràng không biết uống mà còn cố ép, Lâm Quân Dật không phải là một người đàn ông không có lý trí kia mà.
– Chảy máu dạ dày...
Lời Âu Dương Y Phàm chưa hết thì Lâm Quân Dật đã trừng mắt liếc hắn một cái:
– Nếu cậu không muốn ngày mai gặp các phóng viên tại phòng bệnh nhân thì lập tức câm miệng lại cho tôi!
Âu Dương Y Phàm quả nhiên là ngậm chặt miệng, nhưng không phải vì sự uy hiếp của Lâm Quân Dật mà bởi một người đàn ông trung niên tầm 40 tuổi đang đi tới, bên cạnh ông còn có vài người trung niên khác, mặt mày tươi cười.