Rơi Xuống Vô Tội - Chương 23

Rơi Xuống Vô Tội
Chương 23: Tâm trầm mặc
gacsach.com

Âu Dương Y Phàm đi rồi, bóng dáng anh ta rời đi mang một chút cô đơn là lạ, tôi phát hiện anh cũng không là giống như trong con mắt mọi người phong lưu phóng khoáng hoa hoa công tử lưu tình khắp nơi, anh ta dùng một bề ngoài phong lưu để che đi một đoạn tình cảm chân thành tha thiết. Lâm Đồng Tích thực không xứng với anh ta, trời cao sẽ cho anh ta gặp một cô gái tốt hơn nhiều! Tôi đưa tay nhận lấy ly sữa còn tỏa hơi nóng mà người phục vụ đưa tới, đặt trước mặt anh: “Ông nội đoạn tuyệt quan hệ với anh à?” “Không phải...là anh đoạn tuyệt quan hệ với ông.” Giọng nói của anh bình tĩnh tựa như hoàn toàn không hề để ý, Tựa hồ như tất cả không sao cả. “Kỳ thật anh không cần làm cứng như vậy, em cũng không phải là không thể không có danh phận.” “Đều như em muốn!” Đã như vậy, anh còn có tâm tình đi dỗ tôi! Tôi cười trừng anh liếc một cái “Người ta đang nói đúng đắn với anh mà.” “Đúng vậy! Nói đúng đắn... Đại sứ quán nói cần thẩm tra, phải chờ vài ngày.” “Chờ đợi nhiều năm như vậy, không lẽ không đợi thêm vài ngày.” Tôi dụng tâm khuấy cà phê, nhìn tách cà phê gợi sóng, một vòng lại một vòng vô luận thế nào đều thủy chung xoay quanh trung tâm, tựa như nơi sâu nhất trong đôi mắt anh. “Anh cùng ông nội không thể ngồi xuống nói chuyện nhẹ nhàng hay sao?” “Hai người anh thật không còn cách nào khác để nói chuyện. Ông ấy cứ nghĩ anh ở lại trong Lâm gia, chính là có mong muốn giữ lấy tài sản của ông. Trong mắt ông chỉ có tiền tài quyền thế, nghĩ đến có chúng trong tay thì cũng sẽ nắm được tất thấy mọi thứ khác.” “Vậy anh vì sao ở lại Lâm gia, vì cái gì lại nhượng bộ ông ấy?” Anh hạ mắt, không trả lời. “Bởi vì thế nào đó cũng là người thân duy nhất là ông nội của anh, phải không?” Anh trầm mặc. Anh cùng tôi bất đồng, anh sẽ dấu diếm, cũng sẽ không muốn nói dối tôi. Không muốn tôi biết đã có chuyện gì, có đánh chết anh cũng sẽ không mở miệng, nhưng sẽ không giống tôi mở miệng nói dối anh mà chả thèm chớp mắt. Cho nên khi anh trầm mặc cũng chính là trả lời. Âu Dương Y Phàm nói đúng, không có hề sai cũng không phải mạt sát, cốt nhục thân tình không có khả năng có thể hửng hờ, lựa chọn này của anh đã quá khó khăn! “Anh thực cho rằng ông ấy không cần anh sao? Nếu anh không phải là huyết mạch duy nhất, anh dù có chết đói đầu đường cũng sẽ không để ý anh sao? Nếu không phải ông ấy cần anh tiếp quản sản nghiệp, ông ấy sẽ không bồi tài anh sao?” “Băng Vũ, em suy nghĩ quá nhiều.” “Anh là vì cố gắng chọc giận ông nội mới nói ra như vậy phải không? Mà anh cũng biết ông ấy nhất định sẽ rất tức giận, mới nói ra như vậy.” Anh sửng sốt một chút, sau khi lấy lại tinh thần, anh nắm chặt tay tôi: “Được rồi, em nhất định muốn biết, anh liền nói cho em: “Khi cha anh qua đời, đem tay ta ta dặt vào lòng bàn tay ông... Ông không nói gì, chính là không ngừng ho, ho đến mực cả cánh tay không ngừng run rẩy, nhưng ông chưa từng buông tay.” Anh hít một hơi thật sâu, ngừng lại trong chốc lát nói: “Những năm gần đây, anh rất ít khi về nhà, mặc dù trở về ông cũng sẽ không chủ động bắt chuyện với anh, có khi hai người một tháng không nói với nhau một câu, gặp mặt cả cái gật đầu chào nhau cũng không có, có khi chỉ mới nói với nhau được hai câu liền khắc khẩu mà to tiếng...Nhưng mà, bất luận anh trở về có muộn như thế nào, đèn thư phòng đều sáng, khi anh vào cửa mới tắt. Anh thực thích ánh đèn từ căn phòng đó, nó giống như ánh dương quang chiếu lên đêm khuya hắc ám bao quanh anh, sinh mệnh đau thương. Cho nên anh thường ngồi ngoài cửa không vào nhà chỉ để nhìn ánh đèn kia, đến bình minh mới tắt...” “Anh rõ ràng biết ông ấy đang đợi anh?” “Anh biết, đối với ông đôi khi một cái liếc mắt đều thấy mệt mỏi...nếu không có chút ánh sáng đó, có lẽ anh đã sớm đoạn tuyệt quan hệ với ông, căn bản không thể đợi đến hôm nay.” Tôi hoàn toàn đã hiểu, hai người họ không phải là oán hận lẫn nhau, mà là không thể chung hòa, cá tính lãnh khốc quyết đoán làm cho hai người đối chọi gay gắt khi ở chung. Ở trong mắt hai người, không có đúng sai, chỉ có thắng thua! Nhưng sâu trong nội tâm bọn họ lại để ý lẫn nhau. Đặc biệt Lâm Quân Dật, anh rất để ý tâm tư người khác, cho nên cá tính xác thực cứng cỏi, quả quyết, nhưng hắn trên nhiều khía cạnh lại yếu ớt, nhất là trong thế giới tình cảm. Tôi uống một ngụm cà phê lớn, trong miệng hàm chứ cay đắng, mới nhớ chính mình vừa rồi chưa thêm đường. Anh cười cười, lấy đi cốc cà phê trong tay tôi, đem ly sữa đặt thay vào đó: “Băng Vũ, em không cần suy nghĩ nhiều, có những chuyện muốn thay đổi cần có thời gian...có một số người cũng cần có thời gian để lí giải... Một ngày nào đó ông ấy sẽ hiểu mình đã sai lầm.” “Nếu ông ấy vĩnh viễn không hiểu chính mình đã sai lầm thì sao?” Anh tựa lưng vào ghế: “Dù sao anh cũng đúng.” Đang muốn mở miệng, điện thoại trong tay vang lên, không biết vì sao nghe tiếng chuông di động tôi lại thấy phiền, càng ngày càng oán hận công nghệ thông tin phát triển nhanh quá. Khi nhìn thấy tên người gọi trên màn hình, tôi nhất thời thấy tối tăm, Lâm Quân Dật vẫn đang nhìn ra người cửa sổ. Tôi giờ phút này xác thực cực kỳ cực kỳ muốn đem cái di động vất đi đâu càng xa càng tốt, đáng tiếc... Tôi giương mắt xấu hổ nhìn anh, nhất thời không biết nên từ chối cuộc gọi hay nhận đây. Anh cũng phát giác ra sự khác thường ở tôi, đoạt lấy chiếc điện thoại từ trong tay tôi, ánh mắt lạnh lùng nhìn cái tên hiện trên màn hình, chuyển ánh mắt đến mặt tôi, chằm chằm nhìn tôi thật lâu, mới đưa điện thoại trả lại, cúi đầu lẳng lặng dùng cà phê. Tôi phải dùng khi lực toàn thân mới có thể nhấn nút chấp nhận, cảm giác như vừa nhấn vào nút dẫn nổ, chỉ còn chờ đợi thế giới hủy diệt a. “Em đã từ trường củ trở lại rồi chứ?” Bên kia truyền đến giọng nói đầy mong chờ của Ngô Hàng. “Vâng” Ngô Hàng dừng lại một chút rồi hỏi: “Em gặp được anh ta chứ?” “Vâng” Tôi giương mắt nhìn Lâm Quân Dật đang ngồi bên cạnh. Khi anh uống cà phê, những ngón tay thon dài như được điêu khắc ra nhẹ nâng chiếc tách, đưa đến bên môi, động tác mân mê dùng hai chữ “tao nhã” không thể miêu tả hết a. Anh trầm tĩnh như vậy, là cho người ta không phải cảm thấy lạnh nhạt mà cảm thấy cứ như che giấu một mũi dao, làm cho trái tim người ta băng giá. Ngô Hàng hỏi: “Em vẫn là muốn cùng anh ta tiếp tục? Em vì cái gì không cho anh một cơ hội?” “Thực xin lỗi, Tư Tư cần là một người cha chân chính.” Tôi nghĩ muốn uyển chuyển từ chối mà không là thương tổn đến tôn nghiêm của Ngô Hàng, nhưng khi tôi nhìn thấy Lâm Quân Dật đột nhiên ngẩng đầu, đáy mắt là phẩn nộ đang được dịp bùng nổ, tôi mới ý thức được mình nói sai, muốn thu hồi đã là không thể. Nghe thấy bên kia điện thoại truyền đến giọng nói suy sụp: “Vậy được rồi, hy vọng lần này em sẽ không chọn sai một lần nữa...” Tôi không dám nói thêm gì nữa, chỉ tạm biệt, liền nhanh chóng cắt đứt cuộc gọi. vừa định cùng Lâm Quân Dật giải thích chợt nghe anh âm trầm hỏi: “Chỉ bởi vì Tư Tư cần một người cha chân chính? Lần sau em nói chuyện này có thể hay không không cần nói trước mặt anh? Giọng anh không lớn, nhưng cũng đủ là cho những người khác trong quán chú ý. Tôi nhỏ giọng giải thích: “Em không có ý đó...” Anh lướt nhìn những người khách xung quanh, đè thấp thanh âm, nhưng tức giận chưa giảm: “Anh mặc kệ em có ý gì, anh chỉ muốn biết giữa hai người là quan hệ gì!” Tâm của tôi rất nhanh nếm lại vị thống khổ, giống như toàn bộ thế giới lại chìm sâu vào ác mộng khi bừng tỉnh tất cả lại hỗn loạn. Đây là một quá cà phê hữu tình, tôi không có gì để nói, cũng không có tâm trạng tranh luận cùng anh, đứng dậy bước nhanh ra khỏi cửa. Vừa mới chạy ra khỏi quán, anh đột nhiên lại ôm chặt tôi từ phía sau, không hề cố kị mà ôm ngang người mang tôi nhét vào sau xe anh, rồi cũng chui vào theo tôi. Tôi bị anh chôn giữa vòng tay không thể di chuyển được, tức giận mà phất tay đánh vào ngực anh: “Tôi vì anh mà sinh một đứa con, vì anh mà chờ đợi, tôi cứ nghĩ anh có thể hiểu được tâm ý của tôi, thì ra anh cái gì cũng không hiểu! Ở trong mắt anh, tôi chính là loại phụ nữ cần kiếm chồng phải!” “Là anh sai lầm. Anh không nên nói như vậy... Em mỗi lần ở trước mặt anh mà gọi điện cho anh ta, anh đều tức giận đến phát điên, lại đối với em không có quyền gì để ngăn cản, anh chỉ có thể chịu...” Giọng nói của anh như giọt mưa theo chân trời rơi xuống, giọt giọt mơ hồ không chừng. Phẫn nộ trong tôi giống như bị những lời anh nói dâng cao, ta nâng tay nhưng vẫn chỉ dừng lại trong không trung, rồi một khắc sau lại gắt gao ôm lấy thắt lưng anh. “Băng Vũ!” Anh ôm tôi, hô hấp h loạn. “Anh muốn cưới em! Anh muốn tất cả mọi người đều biết em là của anh!”

“Anh biết không? Đã yêu anh, em không có cách nào đi yêu thương người đàn ông khác...” Đúng vào cuối xuân đầu hạ, liễu rũ phiêu diêu, cỏ cây tươi tốt, hương vị tươi mát là cho tôi không thể không nhớ đến một đoạn hồi ức thực ngắn ngủi kia. Chúng tôi ôm chặt lấy nhau, lúc này đây chúng tôi không chia lìa... **** Bởi vì thời điển hẹn Liễu Dương còn chưa đến, chứng tôi bước vào một cửa hàng mua áo quần cho Tư Tư. Khi tiến vào cửa hàng Lâm Quân Dật không nói một câu, cơ hồ đên từng kiện từng bộ nghiên cứu cẩn thận một lần, cuối cùng anh đứng trước một bộ trang phục trẻ em xinh đẹp đáng yêu vô cùng, anh ngây ngốc đứng nhìn thật lâu, ngón tay thon dài vân vê hạt cườm trên đó, thủy tinh sáng lấp lánh tựa như giọt nước mắt vĩnh viễn tinh khiết... Khi tính tiền anh theo thói quên lấy ra thẻ vàng trong ví, nhưng rồi lại thanh toán bằng tiền mặt. “Ngân hàng sẽ không đóng băng tài khoản này nhanh đến thế đi?” Tôi khó hiểu hỏi. “Ngân hàng đương nhiên không làm việc có hiệu suất đến vậy, nhưng ông nội luôn hành động mãnh mẽ vang dôi, tuyệt sẽ không lưu lại cho anh một cơ hội nào để xoay người.” Đúng vậy, đối với Lâm Quân Dật mà nói, nếu có vốn để chi tài chính, anh sẽ còn biện pháp để bắt đầu lại. Hai con người này thật hiểu biết nhau. Tôi không khỏi cảm khái: “Rõ ràng là người thân, tội tình gì lại biến thành biết người biết ta...” Anh cười lạnh: “Hai ông cháu anh không hiểu biết lẫn nhau, ông ấy không hiểu được suy nghĩ của anh, anh cũng cơ bản không đoán được ông nội suy nghĩ cái gì.” Tôi kéo tay anh, đối với anh cười ngọt ngào: “Chúng ra thử xem Liễu Dương nhìn anh có thể nhận ra hay không, em đánh cược cô ấy nhận không ra...” Khi đến dưới lầu công ty Liễu Dương, cô ấy đã đợi từ trước. Tôi xuống xe hướng Liễu Dương vẫy tay, cô cũng cười phất tay với tôi, vẫy một chút đã dừng giữa không trung. Tôi quay đầu, gặp Lâm Quân Dật mở của xe bước xuống.

“Dương, đây là ông chủ của tớ – Lâm Quân Dật”

“Ông chủ của cậu? Là cái người kia...” Vẻ mặt của cô bạn thật giống như pha quay chậm trên TV, không tin, trầm tư, hoài nghi, mê mang biến hóa cực kì thong thả chậm rãi.

“Ừhm” Tôi dùng sức gật đầu, Lâm Quân Dật không nói chuyện chỉ thản nhiên mỉm cười. Liễu Dương cẩn thận nhìn hai chúng tôi, mới giật mình tỉnh ngộ: “Là Trần Lăng đúng không?”

“Đã lâu không gặp.” Anh cùng Liễu Dương bắt tay, đồng thời hướng tôi bĩu môi: “Anh nên nói với em thế nào?” Liễu Dương cũng khinh bỉ trừng tôi: “Cái này mà cậu bảo là lớn lên giống nhau ư? Mắt cậu không có bệnh đấy chứ?”

“Đó là cậu chưa từng nhìn thấy thời điểm anh ấy biến thái thôi” Tôi nhỏ giọng nói thầm. Liễu Dương hơi sủng sốt, bỗng nhiên nhớ cái gì, tươi cười trên mặt rút đi.

“Nghe nói anh có vị hôn thê đã nhiều năm, cô ấy khỏe chứ?” Tôi biết là cô bạn thay mình bất bình, ta vụng trộm giật giật nhẹ tay Liễu Dương, không muốn cô ấy nói thêm gì nữa. Có ngu dốt cũng nghe ra ý trào phúng của Liễu Dương, Lâm Quân Dật nhẹ ho khụ khụ, mở cửa xe làm một bộ dáng quý tộc thủ thế mời. “Lên xe rồi nói sau” “Không cần, tôi còn có việc.” Tôi cuống quýt giữ tay cô: “Dương, đừng như vậy...” “Một người đàn ông như vậy xứng để cậu đạp hư chính mình ư? Lúc trước cậu rời anh ta đi là vì cái gì cậu quên rồi sao?” “Tớ không quên... là tớ hiểu lầm, anh ấy yêu là tớ.” Tôi đem ngón tay đeo nhẫn nâng lên trước mặt cô bạn. “Bọn tớ mới trở về tại chổ đăng kí kết hôn, sau này có thời gian, tớ chậm rãi giải thích cho cậu.” Lâm Quân Dật cùng trở về ngôi nhà chả chúng tôi, ngôi nhà ấm áp, chúng tôi bốn người cùng nhau ăn cơm, trò chuyện về cuộc sống, chuyện xưa, tôi kể cho Lâm Quân Dật những chuyện vui vẻ khi ở cùng Liễu Dương, anh lắng nghe đặc biệt chuyên chú, so với họp còn chuyên tâm hơn, ngẫu nhiên còn lộ ra vẻ ngưỡng mộ. Khi nói đến Tư Tư, anh đều cúi đầu nhì Tư Tư, là cho tôi không thể nhìn thấy rõ vẻ mặt anh... **** Lâm Lạc Hòe có thể trở thành thần thoại trong giới đầu tư, quả nhiên khác với hạng tầm thường, làm việc mạnh mẽ vang dội. Sáng sớm hôm sau, tôi vừa cùng Lâm Quân Dật bước vào công ty chỉ thấy văn phòng bình thường ngăn nắp trở nên hỗn loạn. Mấy chủ thầu không những vì các khoản khất nợ mà đòi đình công các công trình, còn giật dây cho công nhân đến công ty đòi tiền luông. Mấy nhà cung ứng vật liệu trước đã thỏa thuận là hoàn thành công trình sẽ thanh thoán tiền vật liệu bây giờ cũng lật lọng. Lâm Quân Dật theo chận bọn họ đi vào phòng họp suốt một ngày, thái độ bọn họ vẫn phi thường kiên quyết, bất luận Lâm Quân Dật đã đưa ra giải pháp tốt thế nào bọn họ nhất định đòi phải có tiền mặt, cái gì cũng không bàn, có thể nhận ra là bị sai khiến mà tới. Ngày thứ ba, một tòa báo đăng tin là một công ty xây dừng gặp vấn đề trong việc quay vòng vốn, sắp phá sản. Bộ phận tiêu thụ tức khắc trở nên hỗn loạn, càng ngày càng nhiều các chủ hộ muốn mua nhà đã trả lại phòng, còn yêu cầu chúng tôi nhanh chóng trả lại khoản đặt cọc, nếu không sẽ kiện lên tòa án. Lâm Quân Dật vì vốn mà nghĩ ra tất cả các biện pháp, đáng tiếc ngân hàng lại không đồng ý cho chúng tôi vay, giám đóc Trương còn gọi điện thoại cho tôi bảo nhắn lại cho Lâm Quân Dật là gần đây lão ta đang bị tổ chuyên án âm thầm điều tra, hình như là tại khoản tiền cho công ty vay trước đây (chg 2-3) Lâm Quân Dật mỗi ngày đều phải vội vàng phản ứng với hàng loạt các sự kiện phát sinh bất ngờ, cuộc sống có thể nói khó mà có một phút an bình, chỉ trong một thời gian ngắn mà người anh đã gầy mất một vòng, sắc mặt ngày càng kém. Buổi tối, tôi dỗ Tư Tư đi ngủ, sau đó bước vào thư phòng của anh, thấy anh đang uống thuốc giảm đau bao tử. “Dạ dày có đau không? Em cùng anh đi bệnh viện nha?” “Anh không sao!” “Nhưng mà...” “Bệnh của anh chính anh cũng tự hiểu rõ mà. Do gần đây áp lực lớn quá lại ăn không ngon miệng, uống thuốc rồi sẽ không sao.” “Ngày mai em cùng anh đi bệnh viện để kiểm tra, không em lại lo lắng...” Anh kéo mạnh tay tôi, làm tôi đứng không vững mà ngã mình vào lồng ngực anh, còn chưa kịp hoàn hồn, môi đã bị anh chặn lại. Anh hôn nhẹ rồi càng lúc càng sâu, nụ hôn kéo dài thâm tình. Đem những sầu lo sinh sôi trong lòng tôi nuốt xuống, chậm rãi trở nên kịch liệt, nhộn nhạo nổi lên trong thân thể làm tôi cảm tưởng mình là cánh hoa bị đánh vỡ vụn. Thời gian lúc này như đình chỉ, tất thảy trở nên không còn trọng yếu... Nụ hôn kết thúc, anh cách giọng mơ hồ hỏi tôi: “Có phải em cản thấy anh thật vô dụng đúng không? Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã bị ông ấy làm cho không còn đường để đi!” “Không! em tin tưởng anh có năng lực giải quyết những chuyện này.” “Em cảm thấy anh có thể đấu với ông nội sao?” Tôi nhẹ nhàng hôn lên tóc anh, mặt anh. “Cùng lắm là đóng cửa công ty, rồi lại bắt đầu một lần nữa. Ông nội anh không phải cũng từng táng gia bại sản, ông ấy có thể Đông Sơn tái khởi, anh cũng có thể làm được giống như vậy!” “Được! Ngày mai em đến công ty cô vấn luật phác thảo cho anh một hợp đồng thâu đổi cơ cấu công ty.” “Thay đổi cơ cấu?” “Anh muốn đêm công ty chuyển thành hình thức công ty cổ phần, sau đó đưa ra thị trường kêu gọi các nhà đầu tư” “Vâng! em hiểu.” “Anh sẽ không chấp nhận thua cuộc!” Anh nhìn tôi, ánh mắt tràn ngập sự tự tin chói lòa. “Anh nhất định cho ông hiểu ông nội đã sai lầm!” “Mặc kệ anh quyết định thế nào, em cũng sẽ ủng hộ anh!” Tôi lấy anh, đây là điều duy nhất tôi có thể làm cho anh. “Gần đây anh quá mệt mỏi, bỏ ra một chút thời gian đi ra ngoài thư giản đi.” “Cuối tuần chúng ta đi biển được không? Anh nhớ em rất thích đại dương, rất muốn ngồi trên bãi đá ngầm mà nghe âm thanh sóng biển vỗ vào bờ đá.” “Anh còn nhớ rõ sao?” “Anh đã đáp ứng em mỗi chuyện đều chưa từng quên, về sau sẽ vì em mà sẽ thực hiện từng chuyện từng chuyện.” “Em yêu anh!” Tôi nghĩ theo năm tháng trôi qua, từng lời thề đó đã sớm bị lãng quên hoàn toàn. Không thể tưởng được, chỉ là tưởng được chỉ là những câu chữ vụn vặt bên gối trải qua năm tháng ngày ngày đêm đêm anh vẫn còn còn khắc sâu vào trong lòng, huống chi là lời thề suốt đời suốt kiếp! **** Cuối tuần, chúng tôi còn ăn chưa xong bữa sáng, chị Lan đã tới, Lâm Quân Dật nói gọi chị tới để chăm sóc Tư Tư, mới dẫn tôi đi về. Tôi không muốn bỏ qua bữa sáng, anh đã vui vẻ vẫy tay với Tư Tư, lôi kéo tôi xuống lầu. Nhìn khuôn mặt tươi cười ngọt ngào của Tư Tư tôi biết, nhất định anh đã thừa dịp tôi không chú ý, đã cùng Tư Tư ký kết hợp nghị song phương gì đó rồi. Lần sau tôi nên nhắc nhở cô con gái đơn thuần này là ba ba của bé là một kẻ tâm cơ có thừa, nhất định không nên mắc mưu bị người ta lừa mới được. Đi xuống lầu, chúng tôi đợi một lúc. Âu Dương Y Phàm mới lái chiếc Porche thể thao phi nhanh tới, chỉ khi đến ngay trước mặt chúng tôi mới phanh cái cót. “Cậu đến muộn” Lâm Quân Dật đưa tay lấy vật gì đó ở trên xe, lướt qua người con gái ngồi bên cạnh, thuận miệng hỏi: “Chưa từng thấy qua, vừa làm quen à?” Âu Dương Y Phàm cũng thuận miệng đáp: “Mới nhặt được ở trên đường.” Tôi tò mò nhìn cô gái vừa mới “nhặt được” kia, cô gái kia một chút cũng không thèm để ý đến hai kẻ đàn ông vô lý kia. Đôi mắt to chớp chớp lóe lên ánh sáng thiên chân tinh thuần (ngây thơ) Cô gái có vẻ khá kì quái, mái tóc xoăn tán loạn, tất màu nhạt cùng với một chiếc váy vàng có ren rách nát, nhưng đôi chân trắng mịn như tuyết lại không dính một chút tro bụi. Thoạt nhìn có vẻ rất lôi thôi lếch thếch, nhưng nhìn kỉ mới thấy tóc là do cô ấy mới thả ra, váy là bị xé đi một nữa, có vẻ đây là một bộ lễ phục đắt tiền, đôi giày cao gót cao nhã bị vất bỏ nằm một bên, không hề cao nhã. Âu Dương Y Phàm vẻ mặt bất đắc dĩ chỉ chỉ về phái cô gái: “Cô ấy tên là Quan Tiểu Úc...còn đây là bạn của tôi Lâm Quân Dật” Anh ta chỉ về phía tôi, “Đây là vợ anh ấy.” Cô gái cười ngọt ngào, khi cười đôi mắt to càng rực rỡ, làm cho người khác không nhịn nổi mà cùng cười với nàng. “Mọi người tốt. Vừa rồi cha mẹ em buộc phải đi xem mắt, em thật vất vả mới tìm được cơ hội vụng trộm trốn ra, trùng hợp vừa ra đến của thì gặp Ivan, thuận tiện quá giang xe anh ấy trốn tới đây.” “Xem mắt?” Lâm Quân Dật có thâm ý khác liếc mắt về phía Âu Dương Y Phàm, rồi mở cửa đỡ tôi lên xe. Anh đối với cô gái ngồi phía trước nói: “Cô xem mắt cùng ai vậy?” Cô gái nhíu nhíu đôi mi, ai thán nói: “Một hoa hoa công tử có tiếng a, mẹ em tâng bốc gã đó lên tận trời, nói cái gì mà tuổi trẻ tài cao. Hừ gã ta cũng chỉ là một kẻ dựa vào gia thế mà mỗi ngày ôm một cô đến công ty, làm được cái gì mà làm...tên gọi là gì nhỉ, Âu Dương...” Cô dùng lực vỗ vỗ vài vai người đang lái xe là Âu Dương Y Phàm: “Anh nói gã gọi là gì nhỉ?” “Âu Dương Y Phàm!”

“Đúng, tên thật khó nhớ.” Cả chặng đường tôi không hề chen lời vào, cố nén cười nghe cô gái tên Quan Tiểu Úc thao thao bất tuyệt nói bậy về Âu Dương Y Phàm, không nghĩ tới Âu Dương Y Phàm được tu dưỡng vô cùng tốt chuyên tâm lắng nghe, có khi còn đáp lại vài câu. Quan Tiểu Úc nói: “Bạn cùng phòng của em là Lăng Lăng nói, phụ nữ của gã phải dùng đến song hạch CPU để thống kê mới hết.” “Song hạch CPU?” Âu Dương Y Phàm đặc biệt buồn bực hỏi: “Không phải dung lượng 64 bit chứ?” Lâm Quân Dật còn không ngại anh ta buồn bực mà chêm vào: “Tôi thử dùng qua phần mềm tính toán số liệu Mellon cho CPU, rất nhanh, nhưng cũng chưa chắc có thể thống kê đủ số bạn gái của anh ta!” Âu Dương Y Phàm kéo kính trừng mắt liếc anh một cái, anh cúi đầu nhìn tôi cười, không thèm nhắc lại. “Bỏ tiều mua cái bằng MBA, liền nghĩ rằng mình tài hoa hơn người... trùng hợp mua vào một loại cổ phiếu gặp dịp nó đang tăng giá trên thị trường chứng khoán Trung Quốc, liền nghĩ mình là thiên tài đầu tư... Gặp phải loại đàn bà ham mê hư vinh hám làm giàu bu vào, gã lại tưởng mình mị lực hơn người không ai có thể kháng cự, phế vật thì em đã gặp qua, cơ mà chưa từng gặp loại phế vật tự cuồng bản thân như vậy...” “Loại đàn ông như thế trên thế giới còn có sao?” Âu Dương Y Phàm hỏi. “Chính là, nhân loại đã tiến hóa lâu như vậy rồi, thế mà đầu óc hắn hình như chưa tiến hóa thì phải?” Cô nàng ảo não xóa tung mái tóc, thanh thanh yết hầu nói tiếp: “Ngay cả sói còn tiến hóa hiểu được không thay đổi là chết thế mà tư tưởng của gã như thế nào lại vẫn còn dừng lại ở xã hội nguyên thủy?” Âu Dương Y Phàm đưa qua cho cô gái một chai nước khoáng. “Nói như vậy: Gã còn sống thật đúng là bi ai của nhân loại!” “Cũng khó tránh khỏi sẽ có một vài cá nhân không thể tiến hóa hoàn toàn, là người nguyên thủy bị chi phối bởi nữa người dưới, bất quá loại người như vậy thật sự hi hữu...” “Vậy, em đang học chuyên ngành gì?” “Học quản trị kinh doanh!” “Anh còn nghĩ em là sinh viên ngành sinh vật học nữa chứ.” “Anh có biết điều làm cho em không thể chấp nhận gã là gì không...” Cô nuốt nước miếng, lòng đầy căm phẩn nói: “Em nghe nói cùng một lúc gã kết giao với rất nhiều bạn gái. Có một lần, ba người bạn gái gặp nhau tại một buổi tiệc, trong đó có một cô chất vấn gã: Như thế nào anh có thể làm như vậy? Gã ta cư nhiên dõng dạc nói: ‘em không giữ được tâm anh, đừng nói anh hoa tâm’ anh ngũ thử xem... Gã căn bản không phải là hoa tâm mà là không bền tâm” (yêu ko lâu dài) “Có có chuyện như thế sao? Anh cũng chưa từng nghe qua, em làm sao biết được?” “Lăng Lăng nói.” “Lăng Lăng...” Âu Dương Y Phàm ý vị thâm trường nhắc lại một lần nữa... Tôi rốt cuộc cũng biết hoa tâm của Âu Dương Y Phàm, thì ra anh ta là một gã dễ dàng tạo những điều lãng mạn làm cho các cô gái nhớ nhung. Hai người rốt cuộc mắng đủ, Âu Dương Y Phàm quay đầu nói với chúng tôi: “Quân Dật, trước tiên để tôi cho anh vay tạm vốn đi được không?” Lâm Quân Dật ngồi thẳng lưng, nhìn ngoài cửa sổ. Bình tĩnh nói: “Nếu vì chuyện cổ phiếu mà áy náy thì không cần!” “Anh...đã biết?” “Tôi mua cổ phiếu cũng chưa từng bàn bạc cùng cậu. Kiến Nghiệp nói anh ta có đề cập việc tôi mua cổ phiếu với cậu, những người khác chưa từng nói qua.” “Thực xin lỗi.” “Không cần, ông nội chỉ muốn tôi hai bàn tay trắng, nên vô luận là dùng biện pháp gì cũng dùng kể cả việc thu mua công ty của tôi.” “Tôi có thể giúp anh chuyện gì?” Lâm Quân Dật nhìn cảnh vật trôi qua bên ngoài cửa sổ trầm tư thật lâu, bỗng nhiên nói: “Hiện tại cổ phiếu kia đang rớt giá ở mức thấp nhất từ trước đến nay, cậu có hứng thú việc thu mua công ty kia không?” “Tôi nghe nói đó là một công ty gia đình làm ăn bị lỗ, mấy hôm trước nó tăng giá là vì có nhà cái khống chế nó.” “Nguyên nhân như thế, nên việc mượn nó để tham gia vào thị trường chứng khoán là tốt nhất...” “Ý của anh là?” “Đó là một cách đầu tư kiếm lợi cực ổn này,cậu có hứng thú chứ?” Tôi đối với chuyện đầu tư không hiểu lắm, hai người bàn luận dậy sóng, tôi lại lẳng lặng nhắm hai mắt, cảm thụ ngọn gió thổi qua đôi má. Phật nói: Gió chưa động, phiên chưa động, người chờ tâm động. Có người cho rằng đó là tư tưởng duy tâm, trên thực tế không có gì có thể thay đổi thời thế chỉ có thể thay đổi thái độ. Bất ti bất giác chìm vào giấc ngủ, trong mộng, tôi đang đứng trong phòng bếp bận rộn, Tư Tư đang xếp đồ chơi, lúc này thì có tiếng chuông cửa vang lên, tôi vội vả ra mở cửa, không cẩn thận đập vào cạnh bàn. Tôi xoa xoa chổ đau bước ra mở cửa, anh đứng đó nhìn tôi tươi cười: “Anh đã trở về!” Bên ngoài bầu trời ánh hoàng hôn không phải là bảy sắc, nhưng trong phòng tràn ngập màu cầu vòng bảy sắc... Một trận tiếng sóng kéo tôi khỏi giấc mơ đẹp, mở đôi mắt nhập nhèm, vừa vặn nhìn thấy đôi mắt sáng ngọc giống hệt trong giấc mơ. “Đã tỉnh?” Anh hỏi tôi. “Ưhm” Tôi đỡ lấy áo khoác âu trên người, mới biết là xe dừng lại trê bờ biển đã lâu, Âu Dương Y Phàm đã cùng cô gái kia xuống xe chậm rãi đi dạo trên bờ cát. Biển phía đó, như mang ánh sáng bảy màu chớp động. “Đêm qua còn đi ngủ sớm hơn cả Tư Tư, như thế nào bây giờ lại ngủ?” Tôi vuốt vuốt lại mái tóc che lại khuôn mặt đỏ ửng, quay đầu nhìn đại dương rộng lớn... Ngày hôm đó thời tiệt đặc biệt đẹp, nước biển mang một màu xanh lam của bầu trời. Chúng tôi ngồi trên bãi đá ngầm nghe tiếng sóng biển, trò chuyện trời đất. Nhìn Âu Dương Y Phàm bị cô gái kia đè xuống nước biển, làm cho bộ đồ ướt sủng, sau đó lại truy đuổi nhau trên bờ biển, đôi chân trần xinh đẹp lưu lại từng dấu vết, ánh tà dương chiếu lên nụ cười rực rỡ của cô, là cho người nhìn đặc biệt thoải mái. Chơi đùa đủ, Âu Dương Y Phàm ngồi xuống bên cạnh chúng tôi, cởi ra bộ đò ẩm ướt đặt một bên, ánh mắt rơi xuống bóng hình tươi tắn phía xa xa. Lâm Quân Dật cười nói: “Đúng là nhìn rất thuận mắt.” “Đáng tiếc cô ấy hiểu lầm tôi quá sâu. Muốn gạt dẫn vào lễ đường thực có chút khó khăn a.” “Hiểu lầm? Tôi không biết đó là hiểu lầm đấy.” Tôi thực cố gắng lắm mới nhịn không cười thành tiếng. Âu Dương Y Phàm khẽ cắn môi, tựa hồ muốn phản bác, nhưng lại chả tìm được câu nào để phản. “Y Phàm...” Lâm Quân Dật suy nghĩ thật lâu mới mở miệng hỏi: “Có chuyện muốn hỏi cậu.” “Chuyện gì?” “Năm năm trước Băng Vũ gọi điện cho Đồng Tích, chuyện này cậu biết không?” Âu Dương Y Phàm nhìn tôi, mờ mịt lắc đầu. “Năm năm trước, cô ấy nói với Băng Vũ, cô ấy là vị hôn thê của tôi, khuyên Băng Vũ nên rời xa tôi ra, đừng làm tôi khó xử! Vài ngày trước, tôi đã với Đồng Tích rõ ràng mọi chuyện, tôi còn nói cho cô ấy lựa chọn của mình... Đồng Tích còn tiếp tục lừa Băng Vũ, nói tôi sẽ không cưới Băng Vũ, khuyên Băng Vũ rời xa tôi ra... Tự mình sở tác sở vi, tôi không thể nào tha thứ!” Âu Dương Y Phàm nhìn về phía tịch dương không hề chớp mắt, trong đó mang màu sắc hoàng hôn. Lâm Quân Dật tiếp tục nói: “Cậu cho rằng Lâm Đồng Tích hoàn mỹ sao? Cậu có biết cô ấy vì cái gì lại cố chấp yêu tôi vậy không? Tôi cảm thấy cô ấy chưa bao giờ yêu mình, nếu cô ấy có chút nào ấy yêu tôi, đã không làm những chuyện như thế.” “Cô ấy không yêu anh thì làm sao có thể chờ đợi anh nhiều năm như vậy?” “Cô ấy muốn gã phải là một người đàn ông có cảm tình. Kỳ thật cô ấy từng nói với tôi không chỉ một lần, cậu thực sự biết làm các cô gái vui vẻ, biết lãng mạn, có tình thú, nếu cậu có thể chung tình, thì có thể nói là người đàn ông mà tất cả các cô gái đều mơ ước.” “Vậy sao?” Đối mặt với sự đánh giá cao như vậy, Âu Dương Y Phàm lại không có một chút hưng phấn nào, ánh mắt lại càng lưu luyến hình ảnh cô gái đang tự đắc mà vui vẻ một mình trên bờ cát. “Cậu nói yêu Đồng Tích không phải là không có cơ hội.” Âu Dương Y Phàm chua sót cười: “Tôi yêu cô ấy, ở năm phút đồng hồ trước. Hiện tại...tôi phát hiện mình căn bản không biết cô ấy! Năm năm này, cô ấy cho tôi thấy anh đã cô phụ cô ấy thế nào, nhưng lại chưa từng để tôi thấy cô ấy đi tổn thương người con gái khác ra sao.” Anh ta đứng lên, vỗ vỗ cát trên tay: “Sự sở tác sở vi của cô ấy, tôi cũng không các nào tha thứ...”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3