Rũ bóng nghiêng chiều - chương 33 - Dám cãi lời thì đừng trách.

Sáng sớm hôm sau, Đạt thức dậy mà không thấy Liên trong phòng, anh lập tức đi kiếm thì thấy cô đang cặm cụi dưới bếp, nghĩ là cô đã chịu nghe lời nên anh không để ý tới cô nữa, anh bỏ ra sau vườn kiếm một vài người để nói chuyện. Khi mặt trời đã lên cao thì công chuyện nhà cũng xong, Liên thay quần áo để ra ngoài. Nhưng vừa bước tới đầu cầu thang thì đụng mặt Đạt, anh thấy cô đã thay quần áo chỉnh tề tươm tất hơn, tóc cũng được chải và được kẹp lại một cách kĩ càng, tay cô còn cầm theo cái bóp nhỏ thì anh biết là cô sắp đi ra khỏi nhà, anh bắt đầu tức giận.
- Em đi đâu?
- Tới thăm em của em.
- Hôm qua tui đã nói gì, em coi lời tui là gió thoảng mây bay đó hả?
- Anh Đạt, anh là chồng chớ không phải là cha là chủ của em mà anh có quyền cấm này cấm nọ, em có quyền tự do của em.
- Tui không cấm em tự do nhưng tui không để cho em đi ra ngoài mà hẹn hò, tình tự với kẻ khác.
- Anh đừng nói quấy cho em, em không làm gì bậy bạ, thật sự là em tới đó chỉ trông non con Cúc, huống chi, em với anh Bửu cũng chỉ là hai người bạn mà thôi.
- Bạn, hứ, ai không biết hồi trước hắn có ý định cưới cô, bây giờ, cô có chồng rồi mà hắn còn đeo theo không bỏ, hắn làm gì ở đây mà lại mua nhà gần đây, nếu không phải là để cùng cô dan díu?
- Anh. – Liên không muốn đôi co với Đạt thêm nữa, cô đi thẳng.
- Cô đứng lại, tui đã nói là cô không được đi. – Đạt đi tới nắm tay Liên kéo lại.
- Buông em ra. – Liên phản kháng dữ dội.
- Nhanh. – Liên kêu Nhanh thật lớn khi thấy Nhanh đi tới cầu thang.
- Dạ. – Nhanh líu ríu dạ một tiếng nhìn Đạt đầy lo sợ.
- Lấy dây xích khóa cửa phòng phía ngoài lan can lại cho tui, mau lên.
Đạt kéo mạnh Liên lên lầu. Nhanh khóa cửa xong thì đi vòng phía ngoài lan can, nó không dám tới gần chỉ đứng từ xa khúm núm nhìn Đạt.
- Xong chưa? – Đạt hỏi Nhanh.
- Dạ, xong rồi. – Nhanh trả lời rồi run run đưa chìa khóa cho Đạt.
Đạt không nói, nắm tay kéo mạnh Liên đi vô phòng rồi quăng mạnh một cái làm Liên mất thăng bằng té xuống.
- Đừng tưởng là tui nói suông. Tui nói không cho cô đi là cô không được đi, cô dám cãi thì đừng trách tui.
Đạt đi ra cửa khóa cửa từ bên ngoài.
- Anh Đạt, thả em ra. Anh không có quyền làm vậy với em. – Liên đập cửa liên tục rồi kêu lớn.
Nghe có tiếng tranh cãi, náo loạn, mọi người chạy tới. Đạt nhìn tất cả mọi người đang có mặt.
- Nghe đây, chưa có lệnh của tui, không ai được mở cửa, nghe chưa?
- Chuyện chi mà ầm ĩ vậy Đạt? – ông Duy cùng bà Ngự đi tới chỗ Đạt, ông Duy thì đứng chống ba ton rồi nhìn vô cánh cửa bị khóa, bà Ngự thì tới gần hơn để hỏi anh.
- Dạ, vợ chồng con có chút chuyện, cha má không cần lo đâu. – Đạt trả lời.
- Nhưng con nhốt vợ mình lại như vậy có quá lắm không? – ông Duy chau mày lo ngại nhìn Đạt.
- Vợ nó mới về, phải dạy dỗ là điều đương nhiên, việc chi mà ông lo, nếu con thấy khó sống chung với nhau thì bỏ quách cho rồi, thiếu gì con gái muốn làm dâu nhà này, bỏ nó ra thì má đi cưới đứa khác cho con liề, muốn mấy đứa cũng được – bà Ngự đứng kế bên lên tiếng bênh vực.
- Hồi trước là bất đắc dĩ nên muốn con cưới, nhưng đã cưới rồi thì phải cố gắng mà sống với nhau cho đàng hoàng, chừng mà sống với nhau không đặng thì xé hôn thú, việc đó cha má không cản nhưng đừng làm gì quá đáng để gia đình mình mang tiếng đó đa. Con lớn rồi, cha không can thiệp nhưng nhớ là làm gì cũng phải có chừng mực. – ông Duy nói.
- Dạ, con biết mà. – Đạt khẽ trả lời.
Những lời của ông Duy và bà Ngự, Liên đều nghe, cô nghe cả tiếng Đạt trả lời, anh không chút gì phủ nhận những gì họ nói, vậy là những điều mà Bửu và Cúc đã nói đều đúng. Dù từ lâu, trong Liên không còn hy vọng gì về tình yêu mà Đạt từng thốt lên trong giây phút tràn ngập men tình huyền dịu, nhưng trong lòng cô không tránh khỏi một chút nhói đau.