Rũ bóng nghiêng chiều - chương 70 - Tình của kẻ si...

Liên đứng nhìn theo. Mưa cứ bay, mỗi lúc một dày nhưng nước không dính đến người cô. Phát hiện mình không bị ướt. Ngẩng mặt nhìn lên, rồi nhìn qua bên cạnh, Bửu đang cầm dù che cho cô. Đúng là che cho cô chớ không phải che chung! Tay anh cầm dù nhưng tóc anh vương nước, vai anh cũng lấm tấm ướt.
Mắt Liên nhòa nhạt, mũi cô cay cay. Cô nhìn Bửu, trầm tư và buồn bã.
- Anh Bửu… Anh cũng là đàn ông, vậy nếu... vợ anh… có một đứa con riêng, thì… anh sẽ tính sao?
Câu hỏi này, Bửu chưa kịp hiểu. Cô hỏi thay Đạt. Để làm gì khi người quyết định là cô? Đến khi anh hiểu cũng là lúc trong anh có cả một sự dằn vặt. Khuyên cô nên dứt tình thì khác gì xúi cô làm chuyện tàn nhẫn, vô nghĩa vô nhân. Cô sẽ không làm và vô hình chung, những lời xúi bẩy kia trở thành bằng chứng phơi bày sự tàn nhẫn của chính mình. Bửu có tàn nhẫn, có xấu xa tới đâu thì anh cũng không bao giờ muốn, người anh thương nghĩ anh như thế. Nhưng nói lời hòa nhã giả tạo làm người tốt, làm người đúng đạo nghĩa để khuyên cô về bên Đạt thì anh không thể. Mỗi lời nói giả tạo ấy thốt ra đều đau rát cả con tim.
- Nếu em không hạnh phúc thì đừng ráng chịu đựng. Em không có lỗi, sẽ không ai trách em đâu. Chuyện con riêng là chuyện khó lòng chấp nhận. Chấp nhận được chưa hẳn là cao thượng nhưng nếu không chấp nhận được thì…, âu cũng chỉ chuyện thường tình. Người đời vẫn vậy, mấy ai chấp nhận chuyện chồng có con riêng. Không ai trách ai được hết.
Cái Liên cần không phải là câu ấy. Cô lập lại câu hòi của mình.
- Em hỏi, nếu là anh thì anh sẽ làm thế nào? Anh sẽ bỏ người ấy… dù thế nào anh cũng không không chấp nhận?
Bửu không thể trả lời lập lờ được nữa. anh đành thú nhận bằng những lời nói thật nhất của lòng mình. Lời thật nhất, anh dành cho cô.
- Anh… Không. Nếu là người anh thương, anh sẵn sàng chấp nhận, chấp nhận tất cả thuộc về người anh thương. Sẽ thương con người ấy như con ruột của mình.
Nước mắt Liên chảy xuống. Cô đau lòng.Giọng cô nghẹn lại.
- Vấy nếu… anh cưới vợ, rồi phát hiện, vợ anh… đã không còn trong trắng, anh sẽ làm sao?
Bửu tròn mắt. Anh im lặng trong giấy lát. Câu này thì anh biết. Ngoài cô và Đạt thì còn ai rõ câu hỏi này hơn anh. Nhìn đôi mắt buồn vời vợi, trong ánh buồn vẫn có nét ngây thơ, anh càng thêm tự trách. Anh đau đớn xiết bao khi đối mặt cùng cô trong hoàn cảnh này.
Không nói tới chuyện, chính anh là người đã cướp đi của cô điều quí giá đó, mà nếu như… thứ quí giá của cô bị cướp đi bởi kẻ khác, thì… anh vẫn thương cô. Vẫn yêu cô. Vẫn không có gì khiến tình yêu ấy mất đi một phần si dại. Khóe mắt anh nhuốm đỏ.
- Không làm gì hết. Vì một khi đã thương thì không có gì quan trọng nữa. Anh cưới cô ấy vì thương. Không gì có thể khiến anh xa người anh thương.
Lời nói thật của tâm hồn, của kẻ đã ôm khối tình đơn phương đi qua ngày tháng. Đáy mắt anh theo suy nghĩ mà chứa chan hơn. Giọng nói cũng tràn đầy cảm xúc, một chút nức nở hòa lẫn vào trong.
Đôi mắt anh nhìn khiến tim Liên bối rối. Cô hối hận vì đã hỏi anh, hối hận vì đã tới tìm anh trong cơn tức giận. Cô làm Đạt buồn và thêm lần nữa, cô khiến anh phải đau hơn.
Cơn mưa cứ bay tới tấp vào người, cuốn theo gió nhẹ, biết bao nỗi niềm vương lên đầu ngọn cỏ. Của kẻ đã đi, của kẻ sắp đi và của kẻ sẽ đứng đó nhìn theo.
Bửu trả lời cho mình, còn Liên hỏi cho cô và Đạt.
Bửu thương cô nên sẽ không để tâm chuyện đó, Đạt cũng thương cô nên anh đã cho qua. Ở Bửu vẫn còn là lời nói, về phần Đạt, anh đã làm rồi. Từ sau câu nói “mình huề nghen em”, anh chưa bao giờ nhắc tới chuyện cũ, anh chưa bao giờ đem nó ra làm điều kiện bắt cô phải nuôi con anh, anh chưa bao giờ ngả giá đổi trao để cân nhắc xem, giữa cô và anh, lầm lỗi nào nặng hơn, và ai mới là người chịu thiệt, ai mới là người cần được đền bù. Mặc dù, anh có quyền ngả giá…
Anh không nói, cô càng không nhắc tới, không có nghĩa là cô không hiểu. Chỉ là chưa hiểu, bây giờ mới hiểu, thông qua lời Bửu mà hiểu. Thật xót xa!
Điều đó khiến cô thêm dằn vặt.
Liên nhìn Bửu. Cái nhìn chân phương mà trọn vẹn nhất từ trước tới giờ. Đôi mắt anh buồn, từ lúc nào mà lại buồn như vậy? Mắt anh còn ươn ướt, anh biết khóc từ khi nào? Đôi mắt ấy còn ẩn nét suy tư dịu vợi, anh trầm lặng từ khi nào?
Tất thảy sự thay đổi này là vì cô sao? Cô không dám tin vào điều đó. Tin vào nó thì khác gì tự phụ. Cô không có suy nghĩ coi mình là người quan trọng. Nhưng… lời nói của anh, ánh mắt của anh, những thứ anh đã làm cho cô, nụ cười của anh khi gặp cô,…
Tất thảy… đều rất chân tình!
Và… không phải chỉ một lần.
Chúng khiến cô muốn phủ nhận cũng không được…
Những khi thấy anh buông lời khinh miệt Đông và những người tá điền khốn khó, rồi bỡn cợt những cô gái sự khổ đau của họ, cô không nghĩ, gã công tử hách dịch ăn chưa no lo chưa tới kia lại vì mình mà khóc, vì mình mà buồn, vì mình mà ít nói.
Hồi đó, Hai Chỉ luôn muốn làm mai Bửu cho cô. Hai Chỉ còn luôn miệng nói, Bửu “mê” cô như điếu đổ. Cô nghe xong, không hề có cảm giác gì khác ngoài cái rờn rợn tới nổi da gà. Cô không tin và nếu tin thì cái tình đó của Bửu… cũng chỉ khiến cô càng chán ghét anh thêm.
Bây giờ thì…
Tình đơn phương là tình chân thật nhất và… cũng có thể là sâu nặng nhất.
Cô tin.
Nhưng…
Lý lẽ của con tim, mấy ai hiểu được, dù đó là tim mình.
Cô buồn vì mình làm đau Bửu có một, mà cô thương Đạt tới năm.
Bất giác nhìn hột mưa rớt xuống vai Bửu, cô chỉ thấy dáng Đạt đi trong mưa. Đi thất thiểu như kẻ thất tình, như người cô độc tha hương lủi thủi trong quạnh quẽ, hành trang chỉ là nỗi niềm chua chát của tâm hồn cùng một thể xác nhiều thương tích.
Nước mắt cô… tự dưng rớt xuống…
- Anh Bửu. Em xin lỗi. Anh đừng lưu luyến em nữa. Em không xứng đáng với anh đâu.
- Liên...
Nói xong cô bỏ chạy, để mặc Bửu đứng đó một mình thờ thẩn nhìn theo.
- … Chỉ có anh mới là người mãi mãi không xứng đáng với em thôi.
Bóng cô mất hút. Bửu cúi mặt xuống đường. Dù còn cầm trên tay, người anh muốn che đã đi rồi, chỉ còn một thân nhưng anh vẫn ướt. Anh ước gì, cô ở lại để anh chịu ướt che cho cô khô.
Ướt suốt đời, anh cũng chịu!
Nhưng cô đã đi rồi. Đi không một chút ngập ngừng và luyến tiếc! Đến một cái ngoái đầu cũng không thèm ném lại cho anh!
Người ta đi trong mưa, cô đau lòng… anh đứng trong mưa, cô không thèm để ý. Anh ướt vì cô, cô ướt vì người khác.
Cũng như thuở đó, anh đem biết bao nhiêu món quà quí giá tới tận nhà cô, cô không thèm nhìn, vậy mà, một bông lúa trên tay, cô lại cười tủm tỉm. Anh biết, những thứ ấy là của Đông tặng cho cô. Cái thứ quê mùa hèn mọn trong mắt anh lại trở thành vật quí giá với cô.
Bao nhiêu đêm anh nghĩ, giữa Đông và Đạt, cô thật sự yêu ai. Hừ, càng nghĩ lại càng đau, vì có là ai đi nữa… thì tim cô… cũng không hề có chỗ cho anh!
Thấy Bửu cứ đứng trong mưa để che cho một bóng hình trong ảo ảnh, Hạnh đành bước xuống. Chị cầm dù đưa lên cao che cho tấm thân cao lớn bị lưới tình vây phủ. Đứa em trai duy nhất của chị, đứa em trai với cuộc đời sống trong nhung lụa, cái đứa chưa bao giờ biết buồn bã là gì. Lại có một ngày… biết yêu. Càng không nghĩ, đứa em trai luôn tìm kiếm những trò vui mới, lại là kẻ si tình… yêu duy nhất một người…
- Thôi Bửu à! Bỏ đi cậu… – Rồi chị chắc lưỡi, thở dài - Đẹp cỡ con Ngân… còn không giúp được gì thì… Cậu càng lún chỉ càng đau khổ thêm thôi…
Bửu vẫn hướng mắt về phía xa, phía mà bóng cô đã khuất. Những người như Liên, đôn hậu, thủy chung nhưng cực kỳ tàn nhẫn. Họ càng chung tình với người họ yêu bao nhiêu thì họ càng tàn nhẫn với người đem lòng yêu họ bấy nhiêu. Và đây đâu phải lần đầu cô tàn nhẫn với anh.
- Chị tư… Em không bỏ được. Cô ấy càng tàn nhẫn với em bao nhiêu… thì em càng thương cổ bấy nhiêu. Thương nhiều lắm…, thương từ trong máu thịt lận. Không dứt được chị tư ơi!
Hạnh thở dài, đã khuyên bao nhiêu lần mà có được đâu. Khuyên nữa cũng bằng thừa.
Tình của kẻ si…, kì thiệt đó!
Bửu khờ. Chắc gì hai kẻ đó khôn hơn. Chỉ hơn nhau ở chỗ, họ tìm đến được với nhau thôi.
Một cơn mưa. Tất cả đều mặc kệ cho mình bị ướt. Kẻ ướt một mình. Kẻ được ướt bên nhau.