Sa Vào Tình Yêu Cuồng Nhiệt Của Chúng Ta - Chương 27
Sa Vào Tình Yêu Cuồng Nhiệt Của Chúng Ta
Chương 27: Kiểm tra bề mặt
Edit, Beta: Rum.
Ừm, tôi là Trần Lộ Chu.
Trong phòng chiếu phim yên tĩnh đến lạ thường, ánh sáng mờ nhạt phản chiếu lên khuôn mặt hai người, bầu không khí ít nhiều có chút ái muội, chỉ là cách kể chuyện hơi mất hứng.
“Dưới sự truy lùng và điều tra cả ngày lẫn đêm của cảnh sát, cuối cùng Lương Mỗ cũng để lại dấu vết, anh ta thừa nhận mình đã mua một con dao quân đội Thụy Sĩ trong siêu thị, sau khi giết vợ, đã ném vào bể tự hoại….”
Trong mười kỳ án lớn trái với đạo trời, vụ án đầu tiên chính là giết vợ và lừa đảo, Từ Chi xem khá chú tâm, con dao này chính là bước đột phá, nếu không Lương Mỗ sẽ rất khó phải đền tội. Cô nghĩ, nếu cảnh sát không tra ra được con dao quân đội Thụy Sĩ này, hoặc nói là, Lương Mỗ ăn trộm con dao của một nhà khác, mà người đó lại là người cù lần, đến nay cũng không biết nhà mình bị mất trộm dao, vậy sẽ không tìm được chứng cứ gây án quan trọng nhất, hơn nữa Lương Mỗ còn có chứng cứ ngoại phạm hoàn hảo, vậy chẳng phải sẽ lấy được tiền bảo hiểm sao?
“Cậu nói xem……”
Trần Lộ Chu nhìn chằm chằm màn hình, mặt vô cảm ngắt lời cô: “Phạm pháp.”
“Không phải……”
Trần Lộ Chu: “Tử hình.”
Từ Chi kiên trì bày tỏ quan điểm của mình, “Không phải, cậu nói xem thật sự trùng hợp như thế sao, buổi sáng mua bảo hiểm, buổi tối người đã không….”
Trần Lộ Chu dựa vào ghế sô pha, nhìn thoáng qua cô, “Sao lại không? Tự sát hay là tai nạn? Nói như thế này đi, cho dù có người đàn ông sẵn sàng chết vì cậu, giúp cậu lấy được khoản tiền bất chính này, công ty bảo hiểm cũng không bồi thường tiền tự sát. Nếu thật sự có người nào xui xẻo buổi sáng mua bảo hiểm, buổi tối đã gặp chuyện ngoài ý muốn thì cậu chính là người đầu tiên mà cảnh sát nghi ngờ. Muốn lấy được số tiền này, cậu phải phối hợp với bao nhiêu cuộc điều tra cậu biết không. Chờ khi cậu có được số tiền đó thì thể xác và tinh thần của cậu đã rất kiệt quệ rồi, tôi sợ cậu không có mệnh mà hưởng.” Cậu nâng một cánh tay đặt lên lưng ghế sô pha, nghiêng người về phía Từ Chi, ánh sáng màn hình phủ lên gương mặt hai người họ, giọng nói trầm thấp mê ly, “Có từng xem một bộ phim chưa?”
Từ Chi chăm chú lắng nghe, cung kính nói, “Ngài nói đi.”
Trần Lộ Chu nhìn thấy tài đức của cô thì không nhịn được cười, “Của Hàn Quốc hay Nhật Bản thì tôi không nhớ, nói tóm lại là một bà chủ gia đình, người chồng mua bảo hiểm với số tiền lớn cho cô ấy, tầm một tháng sau thì người chồng mất, nguyên nhân cái chết là đang đi chơi với bạn thì rơi xuống hồ chứa nước trong lúc đánh bắt cá và chết đuối. Sau đó cảnh sát vào cuộc điều tra, phát hiện vào đúng một tháng trước, người chồng mua bảo hiểm cho vợ với một số tiền lớn, cảnh sát cảm thấy chuyện này không đơn giản nên đã tiến hành tra xét người vợ. Đôi vợ chồng quen biết nhau từ lúc học cấp ba, lên đại học yêu nhau, tốt nghiệp mấy năm thì kết hôn, tình cảm rất mặn nồng. Người vợ không có động cơ gây án nên công ty bảo hiểm phải bồi thường, nhưng thời gian mua bảo hiểm vẫn quá trùng hợp, công ty bảo hiểm chậm chạp không chịu bồi thường. Thậm chí chỉ vì một câu nói không mang tính xác thực của hàng xóm ‘Một tuần trước tôi nghe thấy hai vợ chồng họ cãi nhau, hình như chồng cô ấy đã đánh cô ấy….’.”
“……”
“Hơn nữa còn có những lời khai rối loạn và một vài điểm đáng ngờ, cảnh sát mãi không chịu kết án, thậm chí công ty bảo hiểm còn thuê thám tử tư đi theo dõi cô ấy, điều nay khiến cuộc sống và tinh thần của cô ấy bị quấy nhiễu nặng nề. Cô ấy trở nên đa nghi, chờ đến lúc nhận được tiền bồi thường thì đã bị tra tấn không ra hình người nữa rồi. Mà trong lúc này, rất nhiều người trên mạng đã phân tích về khả năng cô ấy có giết chồng mình hay không, vài người tự xưng là bạn học cấp hai, cấp ba, còn có một vài người bạn ngoài đời sôi nổi tung tin, nói cô ấy có thể làm chuyện đó, nói cô ấy từng ăn trộm đồ của bạn cùng bàn năm cấp hai, hồi đi học rất thích mách lẻo với giáo viên, giật bồ của bạn thân, muốn kể hết quá khứ vinh quang và ô nhục của cô ấy ra để cho công chúng xem xét.”
Lòng hiếu kỳ của Từ Chi bị khơi dậy, không kiềm chế được dịch người về phía trước, học theo cậu, cũng đặt cánh tay lên lưng ghế sô pha, ánh mắt sạch sẽ sắc bén nhìn thẳng vào cậu: “Kết quả thì sao? Rốt cuộc cô ấy có giết chồng không? Có lấy được tiền bồi thường không?”
Dưới ánh đèn mờ sặc sỡ của bộ phim, đôi mắt ấy tỏa sáng, như thế có những con bướm đang bay, chuyển động nhẹ nhàng, cũng có sự háo hức lập lòe nhìn cậu.
Là tò mò thật.
Trần Lộ Chu nghĩ bụng, phục rồi, tùy tiện kể một câu chuyện cũ mà còn hứng thú với nó hơn cả tôi.
Tính tình đại thiếu gia nổi lên, quay đầu đi, lãnh đạm nhìn chằm chằm màn hình phim trắng bệch: “Không nói cho cậu biết, tự đi mà xem.”
Từ Chi lấy điện thoại ra, mở mục ghi chú, muốn nhớ tên: “Được, vậy cậu nói tên cho tôi biết đi.”
Trần Lộ Chu ngẫm nghĩ, nhìn thoáng qua cô, “Khen tôi.”
“….” Từ Chi nhìn cậu, vẻ mặt đầy nét hoang mang, lướt nhìn từ trên xuống dưới một lượt, từ từ đánh giá, sau đó nói ra một sự thật rõ ràng, “Cậu rất đẹp trai.”
“Cảm ơn,” Khóe miệng Trần Lộ Chu cong lên, “Nhưng mà, tên bộ phim là, khen tôi.”
Từ Chi: “……”
Giữa chừng, Trần Lộ Chu ra ngoài nhận điện thoại, khi trở về thấy Từ Chi đang chăm chú xem phim, rượu trong chai đã gần như cạn, ngồi xuống hỏi: “Uống ngon không?”
Chỗ ngồi gần hơn lúc nãy, ngay vị trí chính giữa, chỉ cách Từ Chi có hai nắm tay.
Vụ án thứ ba là một vụ ngộ sát, Từ Chi xem rất thích thú, gật đầu nói: “Ngon lắm, cậu mua ở đâu vậy, tôi xem nơi sản xuất hình như là Tây Ban Nha?”
Tôi có thể mua ở đâu được? Cả đêm tôi bay sang Tây Ban Nha mua cho cậu chắc? Nghĩ cái gì vậy, cậu quan trọng đến thế sao?
“Hàng nhập khẩu ở siêu thị lần trước đi mua cùng cậu ấy.” Cậu đáp.
Từ Chi quay đầu lại nhìn cậu, dường như hơi lơ đãng, đột nhiên hỏi, “Hôm nay tâm trạng cậu không tốt sao?”
“Sao cậu biết?” Cậu nhìn cô thật sâu, trái tim không hiểu sao lại khẽ nhảy lên, giống như có con chim sẻ ở đầu quả tim cậu, nhẹ nhàng mổ một hạt gạo kê.
Nên là, vẫn có cảm giác, có đúng không?
“Thật vậy sao?” Hai tay Từ Chi chống bên mép sô pha, bỗng nhiên bừng tỉnh quay đầu lại nói, “Không thể nói rõ được, là cảm giác thôi, hôm nay có cảm giác như cậu vô cùng thiếu đánh.”
Trần Lộ Chu: “……”
Tôi không nên chờ mong gì ở cậu với phải.
“Hỏi cậu một chuyện,” Trần Lộ Chu dùng mu bàn tay lau chóp mũi, nói, “Nói chuyện đơn thuần thôi, không có ý gì khác.”
“Ừ, chuyện gì?”
“Có từng nghĩ mình sẽ tìm bạn trai như thế nào không?” Cậu hỏi.
“Chưa từng nghĩ tới,” Từ Chi đáp vô cùng thẳng thắn, “Dựa vào cảm giác thôi, nhưng con người tôi tương đối nông cạn, tốt nhất là thông minh, biết kiếm tiền. Quá ngu dốt, đẹp trai quá cũng không được, bởi vì phải nghĩ xem nên nói chuyện như thế nào quá mệt mỏi, tôi không có kiên nhẫn.”
“Làm sao để biết rằng người đó ngu ngốc, chỉ số IQ của con người không thấp, ngoại trừ những thành phần cá biệt thì đa số không thể nhìn ra được có thông minh hay không. Chẳng lẽ trước khi yêu cậu lại kéo người ta đến bệnh viện kiểm tra chỉ số IQ?”
Đề tài tới rồi, Từ Chi nói, “Vậy mới nói là tôi tương đối nông cạn mà, tạm thời chỉ có thể dựa vào cảm giác thôi, nhưng mà, thi đại học chính là một điểm rõ ràng để phân chia, những người làm bài tốt sẽ tách biệt với những người làm bài không tốt…” Từ Chi nói đến đây mới chợt ra nhớ ra hình như Trần Lộ Chu thi đại học không được tốt, có lẽ điểm sẽ không cao, bằng không mẹ cậu sẽ không để cậu ra nước ngoài. Sợ mình làm người ta nhớ đến chuyện buồn, cô kịp thời dừng lại, “Nên cậu định tìm trường đại học ở đâu?”
Trần Lộ Chu gãi đúng chỗ ngứa, nói thẳng thừng, “Nói thật, Khánh đại cũng chỉ ở mức trung bình.”
Cậu cảm thấy Khánh đại chỉ ở mức trung bình, có lẽ là vì lớp cậu không ai vào Khánh đại cả.
Rốt cuộc, lớp thực nghiệm Tông Sơn ở Nhất Trung đều có trình độ cao. 35 người thì 34 người đều vào đại học AB, chỉ có cậu là ra nước ngoài. Đương nhiên, các trường đại học khác cũng rất tốt, chỉ là đối với những lời lý luận của Từ Chi, thì Khánh đại thật tầm thường.
Từ Chi cảm thấy cậu đang ghen, bản thân thi không đậu mà còn ở đây ghen tuông nữa. Nhưng cô cảm thấy mình có thể hiểu được, dù sao mấy người thi đại học thất bại đều khá nhạy cảm, “À, vậy cậu cảm thấy trường đại học nào tốt?”
“AB thì còn được.”
Cậu kiêu ngạo vừa thôi, còn đại học AB cơ á.
Từ Chi thở dài trong lòng, đúng là một giấc mộng xa vời.
“Ừ, ý kiến của cậu hay đấy.”
Lần sau khỏi cần nghĩ nữa.
Có lẽ trời cao đã bị Trần Lộ Chu giết chết bằng cách này, cậu quên mất rằng Từ Chi không phải bạn học của mình, cũng quên mất căn bản cô không biết sự tài giỏi của cậu từ nhỏ đến lớn, hoặc nói là, có lẽ cô không quen thuộc với Nhất Trung, không biết khu Tông Sơn là nơi thần tiên đánh nhau. Thậm chí cậu cũng quên mất rằng Từ Chi chỉ là học sinh của một trường cấp ba bình thường, số người thi vào đại học AB hằng năm của trường bọn họ là rất ít. Đại khái là cậu đã quen với việc coi Từ Chi giống như những người bạn tài giỏi bên cạnh mình nên cách nói chuyện cũng thật trực tiếp.
**
Kể từ đêm hôm đó, hai người họ không gặp nhau hai ngày, cũng không gọi điện, không nhắn Wechat cho nhau. Từ Chi không chủ động nhắn cho Trần Lộ Chu, Trần Lộ Chu cũng không chủ động, mấy hôm nay cậu bận chụp vài bức ảnh trên không cho Phó Ngọc Thanh, còn phải giảng lớp văn hóa cho Trần Tinh Tề, bận bịu suốt cả một ngày, ngay cả khi rảnh rỗi, cậu sẽ không kiềm chế được nhìn vào điện thoại của mình xem có tin tức gì không.
Từ Chi không nhắn cho cậu một tin nào, nhưng vòng bạn bè lại cập nhật một tin mới.
Từ Chi: “Muốn mua máy ảnh, có ai đề cử không?”
Phía dưới có một bình luận, là của Chu Ngưỡng Khởi cách đây mười phút trước: “Hỏi Trần Lộ Chu đi, cậu ta là chuyên gia ở phương diện này đó, hơn nữa cậu ta có bạn trong nhà kinh doanh về lĩnh vực này, là đại lý lớn nhất thành phố Khánh Nghi, có thể bảo cậu ta hỏi giúp cậu giá cả.”
Có lẽ cô còn chưa nhìn thấy nên không tới tìm cậu, nhưng một ngày sau, điện thoại vẫn lặng yên không một tiếng động, Từ Chi vẫn không tìm cậu.
Trần Lộ Chu mở vòng bạn bè đó ra xem, cô chưa xóa, bình luận của Chu Ngưỡng Khởi vẫn còn ở đó, bên dưới còn hai bình luận nữa, một cái là bình luận của Thái Oánh Oánh, còn một cái là Từ Chi trả lời, cô không trả lời Chu Ngưỡng Khởi.
Thái Oánh Oánh: “Hay để tớ hỏi anh họ thử xem, anh ấy là đại lý của Canon, chỗ của anh ấy có nhiều máy ảnh rẻ lắm.”
Từ Chi trả lời Thái Oánh Oánh: “Được.”
Chu Ngưỡng Khởi nhìn thấy Từ Chi trả lời, đi từ nhà vệ sinh ra, cầm điện thoại đi đến trước mặt Trần Lộ Chu, chẹp miệng hai cái, “Tôi thật không hiểu nổi, rõ ràng có người dùng được tốt hơn nữa đang ở trước mặt, hai cô ấy lại chạy đi hỏi anh họ gì đó là sao, cậu chọc giận người ta rồi à?”
Trần Lộ Chu cảm thấy khá mới mẻ, “Cô ấy còn biết giận?”
“Gần đây sao tôi không thấy hai người liên lạc với nhau vậy, buổi tối cũng không đi uống rượu nữa?” Chu Ngưỡng Khởi hỏi.
Trần Lộ Chu dựa vào đầu giường đọc sách, một chân chống lên đầu giường, một chân lười nhác thả xuống đất, lật qua một trang không đọc, nói: “Thôi đi, người ta tự có con đường riêng của mình, cứ phải tìm tôi làm gì.”
Bị người ta lừa cũng đáng.
Không biết có phải một lời thành sấm hay không mà Từ Chi bị người ta lừa thật, mua phải hàng cũ. Anh họ Thái Oánh Oánh nói bây giờ mình không làm đại lý nữa nên đề cử cho cô ấy một tài khoản Wechat, Từ Chi thêm bạn, sau khi điều tra mọi phương diện cảm thấy người này không có vấn đề gì, hơn nữa, máy ảnh không phải do cô muốn mua mà là em họ muốn. Lão Từ nhờ cô hỏi xem có con đường nào đáng tin cậy không, xuất phát từ sự tín nhiệm đối với anh họ của Thái Oánh Oánh, cô cũng không hỏi nhiều, cứ thể gửi Wechat đi, ai ngờ lúc tới tay em họ, dùng các biện pháp kiểm tra máy trên mạng thì mới biết là máy tân trang (1).
(1) Chính xác thì nó được dùng để chỉ những sản phẩm đã được sử dụng, nhưng vì một lí do nào đó mà phải trả lại nhà sản xuất để sửa chữa và giờ được bán trở lại ra thị trường. Hiểu đơn giản thì các thiết bị tân trang được trả lại cho nhà sản xuất vì một sự cố, sau đó được sửa chữa và bán lại ra ngoài.
“Nikon D810?”
Máy ở chỗ em họ, cu cậu gửi tới mấy bức hình cho Trần Lộ Chu xem, Trần Lộ Chu cầm di động cũng chưa lướt xem hết ảnh, chỉ nhìn lướt qua đã nhận ra, vừa ấn thoát ra ngoài, vừa thờ ơ nói, “Cái này mà còn phải thử ư? Nhìn là biết máy tân trang lại rồi, bây giờ 810 không có máy mới đâu, đều là hàng second-hand (hàng cũ) thôi. Mua hết bao nhiêu tiền?”
Hai người bọn họ ngồi trong quán bar, vẫn là vị trí quầy bar lần trước, Trần Lộ Chu ngồi trên ghế cao, một chân chống xuống đất, Từ Chi ngồi bên cạnh gọi một ly rượu cocktail, thở dài, “Chưa đến 7000?”
Cậu gật đầu, mỉm cười, “Đây là hàng secondhand, máy mới giá phải hai vạn, cũng không tính là bị lừa.”
Từ Chi không hiểu lắm, uống một ngụm rượu rồi nói, “Hay để tôi gọi điện thoại cho nó, cậu giải thích cho nó hiểu nhé?”
“Được.”
Điện thoại được kết nối, vì đang mở loa ngoài nên em họ gấp gáp lên tiếng hỏi trước, “Thế nào rồi, anh trai chuyên gia nói như thế nào?”
Trần Lộ Chu còn đang cầm điện thoại hứng thú nhìn kỹ ảnh chụp, nghe thấy hai từ “chuyên gia” thì vô thức nhìn Từ Chi, chẹp miệng, sao lại đồn thổi về cậu như vậy chứ.
Từ Chi ho khan, “Để chị bảo anh ấy nói cho em biết.”
Trần Lộ Chu nhận điện thoại, trước tiên giải thích mình không phải là chuyên gia, “Chắc lúc ấy em nghe không rõ rồi, em mua máy secondhand, máy tân trang phải có dấu niêm phong, của em lại không có, chắc đối phương đã nói với em rằng đây là hàng secondhand rồi. Cụ thể thế nào thì xem ảnh anh không chắc lắm, tạm thời em cứ cất đi, chờ anh và chị em xuống núi, anh sẽ xem lại cho em.”
“Anh, anh có phải là nhiếp ảnh gia không, anh chính là Trần Lộ Chu phải không? Em nhìn thấy ảnh anh chụp trên vòng bạn bè của chị em rồi.”
Trần Lộ Chu không ngờ mình lại biến thành người nổi tiếng ở nhà Từ Chi, nhưng cậu không biết mọi thứ khác xa những gì cậu suy đoán, nghe thấy em họ hỏi vậy, cậu nhìn Từ Chi, cười một cái, nói với đầu dây bên kia, “Ừ, anh là Trần Lộ Chu.”
Cuộc đối thoại nghe có vẻ rất bình thường, nhưng cậu đã tập mãi thành thói quen, giống như những người xung quanh đã ngưỡng mộ tên tuổi của cậu từ lâu, vô cùng ngưỡng mộ cậu vậy.
“Wow, cậu chính là Trần Lộ Chu trong truyền thuyết đó sao?”
“Ừm, tôi là Trần Lộ Chu.”
Chính là cảm giác hò hét trâu bò đó.
Nhưng có lẽ Trần Lộ Chu không biết, nguyên nhân em họ hỏi như vậy, chỉ đơn thuần là vì ở nhà, lão Từ đã liệt cậu vào danh sách những người bị truy nã gắt gao nhất.
— “Chính là thằng nhóc kia đúng không! Chính là cái thằng Trần Lộ Chu kia! Từ Chi mãi không chịu xuống núi là vì cái thằng Trần Lộ Chu đó! Để xem bác có giết chết nó không!”
Đương nhiên, Từ Chi cũng không biết điều này.