Sắc Đẹp Khó Cưỡng - Quyển 1 - Chương 50
Sắc Đẹp Khó Cưỡng
Quyển 1 - Chương 50: Muốn chuyển đi
gacsach.com
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trở về Cửu Long Thương, Hứa Tình Thâm bước xuống xe. Lão Bạch từ trong sân đi ra: "Tưởng tiên sinh, Hứa tiểu thư."
Khoé miệng Hứa Tình Thâm khẽ cong lên, như được tắm trong gió xuân: "Chào anh."
Lão Bạch có chút giật mình ngơ ngác, mở to mắt nhìn Hứa Tình Thâm bước vào. Anh ta đi tới nói với Tưởng Viễn Chu: "Hôm nay Hứa tiểu thư dường như có chút không giống như bình thường."
"Đối xử với anh nhiệt tình hơn, cảm thấy không quen à?"
"Hình như cũng có chút ý này."
Tưởng Viễn Chu không hề nể nang mà cười khẽ: "Anh thật đáng khinh."
Lão Bạch xoa xoa mũi bước theo về phía trước: "Hôm nay Vạn tiểu thư lại gọi điện thoại tới."
Người đàn ông rảo bước đôi chân thon dài đi vào trong nhà. Bước sang năm mới rồi nhưng tiết trời vẫn chưa trở nên ấm áp, trên đường đi còn loang lổ lớp tuyết đọng, cái lạnh xuyên qua lòng bàn chân truyền vào tận bên trong: "Cũng chỉ có anh là còn để ý tới cô ta."
"Cô ấy gọi tới điện thoại bàn trong nhà."
"Lại chuyện gì nữa?"
"Còn không phải vì chuyện khoá thẻ sao?"
Tưởng Viễn Chu bước lên bậc thềm, dừng lại trước cây cột bằng cẩm thạch trắng có chạm khắc hoa văn: "Bây giờ cô ta đã là người của Phương Thịnh rồi. Lại nói tiền của tôi, đâu phải ai muốn xài cũng có thể xài chứ."
"Còn không phải là do trước giờ đã nuôi thành thành thói quen rồi sao."
"Thói quen này không tốt, thật sự nên sửa đổi lại đi."Tưởng Viễn Chu nói xong, bước thẳng vào trong nhà.
Đi tới phòng ngủ chính, Hứa Tình Thâm đang ôm laptop rúc ở trong ghế sa lon. Tưởng Viễn Chu cởi áo khoác ra bước tới, ánh mắt lướt qua tin tức cho thuê nhà ở trên màn hình laptop.
"Đang làm gì vậy?"
"Tìm nhà ở."Hứa Tình Thâm cũng không thèm ngẩng đầu lên.
"Cho em à?"
"Đúng vậy: "Hứa Tình Thâm kéo trang web tìm nhà cho thuê xuống: "Bây giờ vẫn chưa gom đủ tiền, chờ thêm mấy ngày có lương so ra cũng không chênh lệch là mấy. Tôi định thuê trước một căn nhà đơn, tiền thuê nhà cứ chia đều ra, gánh nặng cũng không đến nỗi nào."
"Nhà đơn?"Tưởng Viễn Chu ngồi xuống bên cạnh cô, liếc nhìn tấm hình trong laptop: "Chỉ ở trong một căn nhà nhỏ như vậy thôi sao? Còn phải xài chung toilet và nhà bếp với người khác nữa, có thể so sánh được với Cửu Long Thương này của tôi sao?"
"xét về mặt điều kiện thì không thể so sánh, nhưng ban đầu tôi đã nói là chỉ ở tạm thôi mà: "Hứa Tình Thâm ghi lại thông tin của một căn nhà trong số đó: "Dù sao phần lớn thời gian của tôi đều ở trong bệnh viện, lúc trở về chỉ cần ngủ một giấc thôi."
Tưởng Viễn Chu khẽ nhướng chân mày lên, không hề nói thêm gì nữa. Hứa Tình Thâm còn mừng thầm trong bụng, may mà anh ta cũng khá dứt khoát. Chỉ là đợi đến khi phát tiền lương mới cảm thấy không được bình thường.
Tiền tới tay chỉ có một nửa, Hứa Tình Thâm tìm tới bộ phận tài vụ, đối phương liền trả lời rằng: "Tưởng tiên sinh có dặn dò, một nửa số tiền kia dùng để trả tiền thuê nhà và chi phí ăn uống của cô."
Hứa Tình Thâm tính toán số tiền trong tay. Chỉ có bấy nhiêu đây, làm sao đủ để cô đi ra ngoài thuê nhà chứ?
Cửu Long Thương.
Trên bàn ăn bày bốn món một canh, tay nghề của người giúp việc rất khá, kỹ thuật cắt tỉa trang trí món Tùng Thử Quế Ngư * rất khéo léo, nóng hổi bưng lên bàn, nhân hạt thông được rắc đều lẫn trong nước xốt cà chua màu đỏ, khiến cho người ta chỉ muốn ăn ngay lập tức.
Tưởng Viễn Chu ngược lại không thích mấy món ăn chua chua ngọt ngọt kiểu này lắm, chỉ là lần trước dẫn Hứa Tình Thâm đi ra ngoài ăn cơm, mới biết món này hợp khẩu vị của cô.
Thế nhưng hôm nay, nửa bữa cơm đã trôi qua rồi mà vẫn không thấy Hứa Tình Thâm động vào một đũa: "Tại sao không ăn cá?"
Hứa Tình Thâm oán hận cầm đũa chọc chọc mấy cái ở trong chén của mình: "Tiền ăn uống của tôi ít như vậy, làm sao ăn được một món hơn mấy trăm đồng này chứ?"
Tưởng Viễn Chu nghe vậy, không khỏi bật cười: "Không sao đâu, người giúp việc nấu món gì thì em cứ ăn món đó, dù sao cũng sẽ không tăng tiền ăn của em đâu."
"Tưởng tiên sinh: "Cô cau mày lại, nhìn một cái cũng biết là đang phiền muộn: "Tôi muốn thuê một căn hộ ở gần bệnh viện. Bây giờ mối quan hệ giữa Vạn tiểu thư và Phương Thịnh cũng đã xác định rồi, tin rằng bọn bọ sẽ không tìm tôi gây phiền phức nữa đâu. Tôi có thể chuyển ra ngoài ở được rồi."
"Không tìm em gây phiền phức ư?"Tưởng Viễn Chu với lấy ly nước đá ở bên cạnh, úp lòng bàn tay lại che miệng ly: "Khiến cho em bị xấu mặt trong bữa tiệc đính hôn, còn tìm đến tận bạn học thời cấp 3 của em, những việc này đều do ai làm?"
"Hôm đó anh nhất định cũng đã khiến cho cô ấy bị dọa sợ chết khiếp rồi, tin rằng cô ấy sẽ không làm bậy nữa đâu."
"Ở trong Cửu Long Thương, có chỗ nào khiến cho em cảm thấy không thoải mái?"Tưởng Viễn Chu hỏi ngược lại.
Hứa Tình Thâm khẽ nâng tầm mắt lên, giọng nói và vẻ mặt đều không có quá nhiều thay đổi: "Tôi không muốn bị quy tắc ngầm khống chế nữa."
"Cứ đơn giản coi như nam nữ yêu đương không được sao?"
"Nhưng chúng ta hiển nhiên không phải như vậy."
Tưởng Viễn Chu cũng không thèm dây dưa tranh cãi với cô về đề tài này ở đây nữa, anh bưng chén canh lên uống một hớp, sau đó mới lên tiếng: "Vậy chờ đến khi em gom đủ tiền thuê nhà rồi chúng ta hẵng bàn lại chuyện này."
"Anh đã trừ tiền lương của tôi thành như vậy..."
Người đàn ông kéo ghế ra đứng dậy, khẽ nhún vai: "Tựa như em đã nói, một đĩa Tùng Thử Quế Ngư hơn mấy trăm đồng, em cũng phải trả tiền mà." Tên xấu xa này! Hứa Tình Thâm nhìn theo bóng lưng của anh hung hăng trừng mắt.
Mối quan hệ giữa Hứa Minh Xuyên và Hứa Tình Thâm từ nhỏ đến giờ vẫn luôn rất hoà thuận, thỉnh thoảng cậu cũng sẽ đến tìm cô.
Hứa Tình Thâm tan việc đi ra ngoài. Hứa Minh Xuyên ngoan ngoãn đứng chờ cô ở cổng bệnh viện, bên chân cậu có đặt một chậu cây văn trúc. Thấy chị mình bước ra, cậu vội vàng vẫy tay: "Chị."
"Tới lâu chưa?"
"Không lâu lắm."
Hứa Tình Thâm lấy 500 đồng từ trong túi xách ra đưa cho cậu: "Có đủ không?"
"Đủ rồi, đủ rồi. Chị, bản thân chị còn tiền xài không vậy?"
"yên tâm đi, còn mà."
Hứa Minh Xuyên ôm chậu cây văn trúc kia đưa cho cô: "Mẹ em nhất định không chịu đồng ý cho em cùng các bạn học đi leo núi qua đêm, lều trại bọn em cũng đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi. Đúng rồi, đây là em mua ở dọc đường đi, tặng cho chị để chưng trên bàn làm việc."
"Bất kể như thế nào, bản thân em cũng phải chú ý an toàn đấy."Hứa Tình Thâm nhận lấy chậu cây văn trúc.
"Chị, em biết rồi mà."
Hứa Tình Thâm đứng trước mặt cậu em trai cùng cha khác mẹ này, so ra còn thấp hơn một đoạn: "Đi thôi, chị đãi em ăn cơm tối."
"Không cần đâu: "Hứa Minh Xuyên vội vàng xua tay: "Về nhà ăn là được rồi. Chị ở bên ngoài cũng không dễ dàng gì, còn phải xài tiền vào nhiều việc nữa."
Cậu nói đến đây, một tay thò vào trong túi, lòng bàn tay nắm lấy cái chìa khóa: "Chị, chị có muốn tự mình thuê nhà ở không?"
"Đương nhiên là muốn rồi, chờ thêm một thời gian nữa..."
Hứa Minh Xuyên lôi chìa khoá và thẻ mở cửa từ trong túi ra, trong lúc Hứa Tình Thâm còn chưa kịp phản ứng liền nhét vào trong tay cô: "Cho chị."
"Đây là cái gì?"
"Nhà... nhà bạn học của em có nhiều phòng bỏ trống, cho chị ở đấy."
Hứa Minh Xuyên nói chuyện cứ lắp ba lắp bắp. Đôi mắt Hứa Tình Thâm nhìn cậu chằm chằm không chớp lấy một cái: "Người ta tùy tiện cho thuê cũng có tiền, tại sao phải cho chị ở?"
"Việc đó... bởi vì nó và em là anh em với nhau!"
"Em khôn hồn thì khai thật ra đi, ai đưa cho em?"
Hứa Minh Xuyên đã kìm nén đến mức khuôn mặt cũng đỏ bừng lên: "Chị, em đau bụng quá, ui da, không chịu nổi nữa rồi, em đi đây!"
Thằng nhóc kia xoay người lại liền bỏ chạy mất dạng.
Người có thể liên quan tới Hứa Minh Xuyên, ngoại trừ Phương Thịnh ra thì còn ai vào đây nữa?
Khuôn mặt của Hứa Tình Thâm không chút biểu cảm nhìn chằm chằm tấm thẻ mở cửa trong tay. Về đến nhà, vừa khéo người giúp việc cũng từ trong phòng bếp bước ra: "Hứa tiểu thư, tối nay ngài muốn ăn món gì?"
"Tuỳ chị đi."
"Tưởng tiên sinh khá để ý đến chuyện này. Ngài giúp tôi xem qua thực đơn tối nay và ngày mai được không?"
Người có tiền chính là hay ra vẻ kiểu cách như vậy. Hứa Tình Thâm đặt túi xách lên ghế sa lon, đi qua đó.
Sau đó, Hứa Tình Thâm đi thẳng lên lầu. Lúc Tưởng Viễn Chu trở về cô vẫn còn đang tắm rửa ở trên lầu. Người đàn ông vừa định ngồi xuống ghế sa lon, liền trông thấy cái túi đang mở rộng kia.
Tưởng Viễn Chu cầm lên rồi ném sang bên cạnh một phát, đồ đạc ở bên trong lập tức lọc xọc rơi ra ngoài vài món.
Xâu chìa khoá và thẻ mở cửa rơi ở bên chân Tưởng Viễn Chu. Anh cúi người xuống nhặt lên xem. Trên tấm thẻ mở cửa có in mấy chữ nhỏ: Hoa Viên Bảo Lợi.
*: Là món cá nấu chua ngọt. Gọi là"Tùng thử"Bởi vì người ta bài trí món ăn trông giống như con sóc. Hơn nữa khi người ta rưới nước sốt nóng hổi lên món ăn thì sẽ tạo ra âm thanh như tiếng sóc kêu. Đây là món ăn đặc sản của vùng Giang Tô, được bán trong phố ẩm thực Thập Toàn, Phượng Hoàng, đường Can Tương.
Tùng Thử Quế Ngư:
Nhân hạt thông:
Cây văn trúc:
Lời tác giả:
Tưởng gia, hôm nay có kẻ xen vào việc của người khác kìa, đập bẹp hắn đi ~