Sắc Đẹp Khó Cưỡng - Quyển 1 - Chương 56
Sắc Đẹp Khó Cưỡng
Quyển 1 - Chương 56: Khéo léo thử dò xét
gacsach.com
Hứa Tình Thâm sải bước rời khỏi khách sạn. Lời nói của Tưởng Viễn Chu vừa đến khóe miệng lại nuốt trở vào, ngón tay khẽ động hai cái, cố gắng gạt bỏ đi ý tưởng bắt cô trở lại.
Anh là ai chứ, anh là Tưởng tiên sinh đấy, sao có thể cúi đầu trước một người phụ nữ được chứ?
Lão Bạch tiễn mọi người trở về xong liền nhanh chóng quay trở lại. Hứa Tình Thâm cứ như vậy mà rời khỏi tầm mắt của bọn họ. Lão Bạch xem xét sắc mặt của Tưởng Viễn Chu, u ám tựa như bão tố sắp đổ bộ."Thật xin lỗi Tưởng tiên sinh, đã làm hỏng chuyện của ngài."
Tưởng Viễn Chu xoa xoa lồng ngực của mình, vẫn còn loáng thoáng cảm giác đau đớn. Anh cũng không hề tức giận, ngược lại còn vểnh khóe miệng lên.
"Hành động ban nãy của cô ấy, có phải hơi giống dáng vẻ của Vạn Dục Ninh hay không?"
"Ngài đây là... lại nhớ tới Vạn tiểu thư sao?"Lão Bạch vừa định nói trước đó vừa khéo Vạn Dục Ninh cũng có mặt ở đây.
Tưởng Viễn Chu khẽ lắc đầu: "Không phải, tôi chỉ cảm thấy cô ấy làm như vậy mới giống một người phụ nữ, biết nhõng nhẽo, biết giận dỗi, rất đáng yêu."
Khoé miệng của lão Bạch giật giật mấy cái. Thì ra Tưởng tiên sinh rất hưởng thụ cảm giác mới vừa rồi sao?
"Tưởng tiên sinh, người cũng đã mang tới tận đây rồi, tại sao ngài không giữ cô ấy ở lại vậy?"
"Nếu tôi mở miệng, có khác gì thừa nhận bản thân tôi đã sai lầm đâu?"
Lão Bạch bật cười. Tưởng Viễn Chu liếc xéo anh ta: "xem chuyện tốt mà anh đã làm đi!"
Lão Bạch thu lại nụ cười nơi khóe miệng. Lúc này nếu anh ta lại cười nữa, hình như không được tốt cho lắm.
Hứa Tình Thâm quay trở về nhà của Tống Giai Giai. Bên kia cũng sắp lo lắng đến mức phát điên lên rồi. Mãi cho đến khi nhìn thấy Hứa Tình Thâm còn nguyên vẹn không sứt mẻ đứng ở trước mặt mình, cô mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
"Chuyện gì đã xảy ra, những tên kia là ai vậy?"
"Bắt nhầm người."
Đôi mắt của Tống Giai Giai mở ra thật to như hai quả chuông: "Có vậy thôi sao?"
"Cũng không phải, nghe loáng thoáng lúc bọn họ nhận được điện thoại nói rằng không phải người này, lập tức đẩy mình xuống xe."Hứa Tình Thâm không muốn Tống Giai Giai tiếp tục gặng hỏi nữa, nắm cánh tay của cô kéo vào phòng.
Khách sạn Quốc Tế, bãi đậu xe.
Vạn Dục Ninh ngồi trong chỗ điều khiển, không nói câu nào. A Mai ở bên cạnh thỉnh thoảng lại liếc nhìn cô ta: "Dục Ninh, cậu cũng đã đính hôn với Phương Thịnh rồi mà, chuyện của Tưởng Viễn Chu có còn liên quan gì tới cậu nữa đâu?"
"Cậu có thấy Hứa Tình Thâm đánh anh ấy không?"
"Mình không thấy vậy, mình chỉ thấy nũng nịu đánh yêu mà thôi." Hai tay Vạn Dục Ninh nắm lấy tay lái, điều chỉnh tư thế ngồi hạ thấp xuống: "Mình cảm thấy Phương Thịnh cũng chưa quên được cô ta. Bây giờ, Tưởng Viễn Chu đối với cô ta cũng càng ngày càng quan tâm hơn..."
"Không thể nào, các cậu cũng đã đính hôn rồi mà."
"Ngoài mặt Phương Thịnh đối xử với mình rất tốt, chuyện gì cũng đều chiều theo ý mình. Thế nhưng yêu thương và chiều chuộng lại hoàn toàn không hề giống nhau."
A Mai nghe vậy, khuôn mặt tỏ ra lo lắng: "Dục Ninh, chuyện này không thể được. Ít nhất cậu cũng phải nắm rõ được lòng của Phương Thịnh chứ, xem thử ở trong lòng của anh ta, giữa cậu và Hứa Tình Thâm, ai quan trọng hơn."
"Có hỏi cũng vô ích, anh ấy có thể nói lời thật lòng sao?"Nửa người trên của Vạn Dục Ninh nằm bò trên tay lái, cả người đều ỉu xìu uể oải.
"Anh ta không chịu nói, cậu có thể thử mà!"
"Thử như thế nào?"
A Mai tiến tới gần bên tai cô ta thì thầm mấy câu. Vạn Dục Ninh mở to mắt nhìn về phía cô ta: "Có được không vậy? Nếu Phương Thịnh gọi điện thoại cho Hứa Tình Thâm, không phải sẽ bị lộ tẩy rồi sao?"
"Khi quan tâm sẽ bị rối loạn. Nếu chuyện này do chính miệng cậu nói ra cho anh ta biết, anh ta nhất định sẽ tin tưởng. Để phòng ngừa xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ngày mai mình sẽ tìm thêm mấy người nữa đến bệnh viện Tinh Cảng, gây rối một chút, khiến cho Hứa Tình Thâm không có thời gian để ý đến chuyện khác nữa, không phải được rồi sao?"
Vạn Dục Ninh nghiền ngẫm từng lời của A Mai. Cô ta chỉ sợ thử dò xét sẽ cho ra một kết quả khiến mình không chấp nhận nổi, sẽ lâm vào tuyệt vọng. Thế nhưng cứ suy đoán nghi ngờ lung tung như vậy, còn không bằng thẳng thắn dứt khoát để cho cô ta nhìn thấy rõ ràng còn hơn.
Ngày hôm sau, Hứa Tình Thâm vẫn đi làm như bình thường, buổi sáng cùng Tống Giai Giai rời khỏi nhà.
Bước vào Tinh Cảng, từ sáng đến trưa cô đều làm việc lu bù không hề ngơi tay, gần như ngay cả thời gian để uống một ngụm nước cũng không có.
Nhà họ Vạn có riêng một công ty điều chế thuốc men, lúc Phương Thịnh còn đi học chính là nghiên cứu đào sâu về ngành này. Anh bước ra khỏi phòng thí nghiệm, mới vừa thay quần áo xong chuẩn bị rời đi, điện thoại của Vạn Dục Ninh liền gọi tới.
Khuôn mặt của Phương Thịnh có vẻ mệt mỏi, nhưng lúc bắt máy, một giọng nói dịu dàng như nước lại cất lên: "Dục Ninh, sao vậy?"
"Phương Thịnh... Phương Thịnh..."Ở đầu bên kia Vạn Dục Ninh đang vô cùng kinh hoàng sợ hãi, trong lời nói còn mang theo sự run rẩy: "Em sợ quá, làm sao bây giờ?"
"xảy ra chuyện gì?"
"Em giết Hứa Tình Thâm... chết rồi."
Phương Thịnh chỉ cảm thấy đôi mắt của mình choáng váng tối sầm lại. Anh nghiến chặt răng, một hồi lâu sau mới có thể lên tiếng: "Em lặp lại một lần nữa?" "Em hẹn Hứa Tình Thâm ra ngoài, chúng em làm ầm lên với nhau... Em vô ý đâm cô ta mấy nhát dao rồi, hu hu hu..."
"Em, em đang ở đâu?"
"Khách sạn Song Phúc Lâu, phòng 810."
Phương Thịnh cũng không biết anh đã làm thế nào để lái xe chạy ra ngoài, mấy lần còn không nhìn rõ người đang lưu thông trên đường, gần như sắp đụng vào người ta. Bánh xe lăn nghiến qua vạch vàng, xiêu xiêu vẹo vẹo vượt qua đèn xanh đèn đỏ, giọng nữ chỉ đường máy móc truyền vào trong tai anh. Anh tựa như một người gỗ lái xe chạy thẳng đến địa chỉ kia.
Khách sạn Song Phúc Lâu, ngoài cửa phòng truyền tới tiếng chuông cửa lanh lảnh. A Mai gật đầu với Vạn Dục Ninh, ra hiệu bảo cô ta ra cửa mở.
Vạn Dục Ninh bước tới trước cửa, mở ra. Tầm mắt của Phương Thịnh chạm vào cô ta, thấy cô ta tỏ ra hoảng sợ, trên cổ và hai tay đều có vết máu khô đỏ thẫm.
"Phương Thịnh, cuối cùng anh cũng đã tới rồi, em rất sợ hãi..."
"Cô ấy đâu?"
Vạn Dục Ninh giơ hai tay lên: "Em không cố ý, cô ta chết rồi..."
Hô hấp của Phương Thịnh đột nhiên trở nên đau đớn, từng mạch dẫn đều tựa như đang bị người ta cầm dao cắt ra. Anh muốn bước vào trong phòng, nhưng Vạn Dục Ninh lại đứng cản đường anh không chịu tránh ra: "Em nên làm gì bây giờ hả anh? Phương Thịnh, em giết người rồi."
Bàn tay của người đàn ông đột nhiên nắm lấy bả vai của Vạn Dục Ninh, dứt khoát đẩy cô ta sang bên cạnh. Sức lực của anh rất lớn, thân thể gầy yếu của cô ta đập mạnh vào vách tường cứng rắn, gần như sắp tan nát.
...
Lúc chạng vạng.
Hứa Tình Thâm bước ra khỏi bệnh viện. Cô đã hẹn gặp Tống Giai Giai ở trạm tàu điện ngầm, sau đó cùng nhau về nhà.
Tống Giai Giai nói khá nhiều, luôn mồm không ngừng nghỉ với Hứa Tình Thâm: "Buổi tối ăn cái gì nhỉ? Có muốn ăn đồ mình tự làm hay không? Hay là gọi đồ ăn ở bên ngoài đi, pizza nhé?"
Một tiếng thắng xe chói tai từ phía sau truyền tới. Tống Giai Giai bịt tai lại, Hứa Tình Thâm theo bản năng lui về phía sau nhìn kỹ. Một bóng đen nhanh chóng vọt tới trước mặt, chân mày của cô lập tức cau lại: "Tưởng..."
Tưởng Viễn Chu dùng sức nắm lấy cổ tay của cô, kéo cô đi về phía chiếc xe đang đỗ ở bên đường. Tống Giai Giai thấy vậy, tỏ ra vô cùng bối rối. Tình huống gì thế này?
"ê, anh là ai vậy?"
Hứa Tình Thâm giãy giụa mấy cái: "Anh đang làm gì thế?"
Tưởng Viễn Chu mở cửa ra nhét cô vào trong xe. Tống Giai Giai lập tức xông tới: "Thả cô ấy ra!"
Người đàn ông đóng cửa xe ' rầm ' một tiếng, ánh mắt sắc lạnh quét về phía Tống Giai Giai: "Đừng xen vào việc của người khác, đi đi."
Tưởng Viễn Chu căn bản không hề cho cô cơ hội để nhào tới, chiếc xe lao đi nhanh như chớp. Hứa Tình Thâm nhìn chằm chằm gò má của Tưởng Viễn Chu, cô mơ hồ nổi lên một dự cảm xấu: "Sao vậy?"
"Tưởng Viễn Chu, anh dựa vào cái gì mà bắt tôi lên xe!"
Người đàn ông không thèm trả lời, dọc theo đường đi chỉ yên lặng không một tiếng động. Đến Cửu Long Thương, anh tắt máy, sau đó rút chìa khoá ra: "xuống xe."
Hứa Tình Thâm hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, cô đi theo sau lưng Tưởng Viễn Chu bước vào trong nhà. Đi tới phòng khách, cô nâng tầm mắt lên liền trông thấy Vạn Dục Ninh đang ngồi trên ghế sa lon.
Trên người cô ta có dính vết máu đỏ tươi, vẻ mặt thẫn thờ đờ đẫn, ngồi im ở đó không hề nhúc nhích. Hứa Tình Thâm cảm thấy vô cùng kinh hãi.
Đôi chân thon dài của Tưởng Viễn Chu dừng lại, nói rành mạch từng câu từng chữ với cô: "Cô ta giết chết Phương Thịnh rồi."