Sắc Màu Ấm - Chương 13
Sắc Màu Ấm
Chương 13
Dĩ nhiên Giản Tang Du không thể nào theo vào phòng tắm nam. Thiệu Khâm luôn dùng cách thức bất chấp lý lẽ này dồn ép cô phải tuân theo sự điều khiển của anh. Giản Tang Du vô cùng căm giận nhìn bóng lưng đắc ý của Thiệu Khâm, cố gắng điều tiết hơi thở.
Sau khi ôm Mạch Nha vào phòng tắm, Thiệu Khâm bắt đầu lo lắng, tắm cho một đứa bé. . . . . . Nên bắt đầu từ đâu? Anh nghiêm túc quan sát tiểu quỷ trước mặt còn chưa đứng tới eo của mình, bàn tay chơi cát đã bẩn , thật là chướng mắt.
Thiệu Khâm thở dài, ngồi xổm xuống –tự mình giúp Mạch Nha cởi quần áo: “Lần đầu tiên chú hầu hạ người khác như vậy.”
“Cái gì là hầu hạ?” Mạch Nha nghiêng đầu tò mò hỏi.
Thiệu Khâm nhếch môi, cười khẽ một tiếng. Nói ra cũng thật kỳ lạ, bình thường đối với những người khác, anh luôn lạnh nhạt, vẻ mặt đầy sát khí, chỉ riêng đối với hai mẹ con này, vẻ mặt của anh thật đúng là không thể trở nên đen được.
Thiệu Khâm vò mái tóc đen mềm mại của Mạch Nha thành tổ chim: “Giống như chú bây giờ, giúp con cởi quần áo ra đề tắm, còn phải giúp con sấy tóc, hiểu chưa?”
Mạch Nha cái hiểu cái không khẽ gật đầu, đưa ra kết luận: “Cậu con mỗi ngày đều chăm sóc con như thế này.”
Thiệu Khâm thấy Mạch Nha nhắc nhở như vậy, trong lòng vẫn nghi ngờ hỏi: “. . . . . . Chân cậu của con sao lại bị thương?”
Hai cái lông mày nhỏ của Mạch Nha nhăn lại, nghiêm túc chau lại mấy phút : “Khi con còn nhỏ, chân của cậu đã bị như vậy.”
Thiệu Khâm hừ khẽ trong mũi, cười lạnh đẩy cái ót của Mạch Nha một cái: “Con bây giờ vẫn là còn bé.”
Mạch Nha mất hứng chu mỏ, nâng cái chân nhỏ lên để anh có thể cởi quần bơi cho mình :”Bây giờ con đã đi học, cũng đã là người lớn.”
Thiệu Khâm mỉm cười liếc bé một cái, đem bàn tay lưu manh sờ qua hai hòn bi nhỏ của Mạch Nha:”Tiểu tử thối ——”
Mạch Nha trợn to hai mắt, vội vàng gắt gao che hai chân lại , gương mặt tức giận nói: “Chú thật không lễ phép chút nào, không có sự đồng ý của con lại tùy tiện sờ đồ của con.”
Thiệu Khâm cười to lên, nhanh chóng lột hết đồ của Mạch Nha sau đó ôm Mạch Nha lên giữ trong khuỷu tay chắc khỏe của anh , đưa vào dưới vòi tắm nói: “Chú đối xử với con tốt như vậy, chạm một chút thì thế nào?”
Mạch Nha quệt mồm hừ hừ, trần truồng bị Thiệu Khâm kéo tới dưới vòi tắm, cả khuôn mặt của Mạch Nha bị dội đầy nước, hắt hơi 2 cái: “Chú ơi, mẹ không cho con tắm nước lạnh.”
Thiệu Khâm không có kinh nghiệm sống cùng đứa trẻ này, lại càng không hiểu phải cho đứa trẻ này tắm như thế nào. Cuối cùng cũng không biết thử nước ấm như thế nào để có thể thích hợp, trời nóng như vậy, tắm nước lạnh chắc không sao chứ?
Anh trừng mắt, thô bạo xoa sữa tắm lên trên người của Mạch Nha, nắm bả vai mềm nhũn của đứa trẻ này, anh giật mình, người tiểu quỷ này cũng quá mềm mại! Anh kiềm chế dùng sức, cẩn thận từng li từng tí: “trời nóng có người nào dùng nước nóng tắm , bé trai như vậy rất dễ hư.”
Mạch Nha ngậm miệng buồn bực nhìn anh chằm chằm, hai cánh tay dang rộng thẳng tắp để cho Thiệu Khâm giúp mình tắm rửa.
Thiệu Khâm yên tĩnh vài giây, ánh mắt chìm sâu lóe ra tia sáng: “Sao mẹ con đặt tên cho con như vậy?” Mạch Nha. . . . . . Khó nghe quá.
Mạch Nha bị Thiệu Khâm kéo lại lảo đảo , còn phải híp đôi mắt tránh cho nước chảy vào, lúc nói chuyện rất ngọt ngào ngây thơ: “Mẹ nói, Mạch Nha tượng trưng cho học sinh mới.”
“Học sinh mới?” Thiệu Khâm nhìn chằm chằm tiểu quỷ trước mặt, suy nghĩ cả nửa ngày cũng không hiểu rõ ý của bé, vì vậy lại nói sang chuyện khác, “Vậy. . . . . . Ba con là ai?”
Mạch Nha nghe được câu này, mở đôi mắt ướt ra, đôi mắt sáng ngời tràn đầy bi thương không nên có của những đứa bé ở độ tuổi này: “Mạch Nha không có ba.”
Thiệu Khâm ngẩn ra, nhìn thật sâu biểu tình đau lòng khổ sở của Mạch Nha, ngực chợt có một chút bận tâm không nói được. Anh không khống chế được đưa bàn tay ra bao phủ trên đỉnh đầu của Mạch Nha, dịu dàng hỏi: “Sao con không có ba? Mỗi cục cưng đều có ba .”
Mạch Nha chu mỏ lắc đầu: “Mạch Nha không cần ba, Mạch Nha có mẹ và cậu là đủ rồi.”
Gặp phải tình cảnh nào, mới có thể làm cho một đứa bé mới bốn tuổi nói ra được những lời này? Ánh mắt Thiệu Khâm dại ra nhìn đôi mắt trong veo của đứa trẻ này, giả vờ mạnh mẽ làm cho người khác cảm giác đau lòng, về điểm này tâm tư của anh thật xấu xa vô liêm sỉ, lại từ từ mang một cảm giác tội lỗi.
Thiệu Khâm ôm thân thể đầy bọt nước của Mạch Nha, nhẹ nói: Chú sẽ chăm sóc cho hai người, có được không?”
Mạch Nha nghi ngờ trợn mắt nhìn, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập sự khó tin.
Thiệu Khâm cũng không biết mình tại sao lại nói những lời này. Tóm lại anh không muốn nhìn thấy đứa trẻ này phải khổ sở, chẳng lẽ đây chính là yêu ai yêu cả đường đi lối về mà người ta hay nói?
***
Thiệu Khâm mới vừa dắt Mạch Nha ra khỏi phòng tắm nam, Giản Tang Du liền không kịp chờ đợi kéo con trai của mình qua, nhìn Thiệu Khâm dò xét như nhìn kẻ địch: “Em cảnh cáo anh không được đi theo em.”
Giản Tang Du liền ôm lấy Mạch Nha vội vã đi ra ngoài, bước chân lộn xộn, biểu tình cô nôn nóng biết bao. Thiệu Khâm từ từ nhìn theo bóng lưng của cô, dựa vào tường hút thuốc, từ từ giơ tay lên nhìn đồng hồ.
Năm phút sau. . . . . .
Giản Tang Du trở về trước mặt Thiệu Khâm lần nữa, hai gò má ửng đỏ, trong mắt càng rướm tơ máu nói: “Đưa đồ con em lại cho em!”
Thiệu Khâm thong thả đưa tay vào bên trong cái balo hình con gấu, nói vô tội: “Xem em mới vừa rồi vội vàng như vậy, anh muốn nói một tiếng với em cũng không có cơ hội.”
Giản Tang Du mím môi, thở phì phò đưa tay ra nhận lấy.
Bỗng chốc Thiệu Khâm lại đem balo giấu sau lưng, đúng lúc để cho Giản Tang Du chạm vào lồng ngực rắn chắc của anh. Giản Tang Du lúng túng rút tay lại, buồn bực nhìn anh chằm chằm. Cô cũng biết tên khốn Thiệu Khâm này không có tốt như vậy!
Thiệu Khâm từ từ nâng lên khóe môi, cười như tắm gió xuân: “Theo anh đi ăn cơm.”
Giản Tang Du tức giận, xoay người muốn đi rồi lại nhớ ra cái chìa khóa cùng ví tiền đều ở trong cái balo kia, nhất thời dừng tại chỗ muốn đi cũng không được lùi cũng không xong.
Thiệu Khâm nhẹ giọng cười, đi tới phía sau cô, cúi người ở bên tai cô nhẹ nhàng phả ra một hơi: “Anh bảo đảm chỉ ăn cơm mà thôi, cách một cái bàn, sao anh có thể chạm tới em chứ?”
Giản Tang Du lại nghĩ đến cảnh xấu hổ ở trong nước lúc nãy, hận nghiến răng nghiến lợi: “Cơm nước xong đừng có thêm ý tưởng xấu gì nữa.”
Thiệu Khâm nheo lại khóe mắt: “Vậy phải xem em có phối hợp với anh hay không rồi.”
Thiệu Khâm bước lên trước dẫn đường, vừa đi vừa nhìn vào cái balo gấu nhỏ của Mạch Nha, còn cau mày “Chậc” một cái nói: “Cái balo này sao có thể xấu như vậy?”
Giản Tang Du phẫn nộ đi theo phía sau, hoàn toàn không khinh thường phản ứng của anh, biết rõ nếu tiếp tục lùi bước sẽ lại bị anh giở trò vô lại, nhưng là Giản Tang Du vẫn không có bất kỳ biện pháp gì có thể trừng trị được anh, chỉ có thể liên tục bị anh dắt mũi.
Cảm giác tồi tệ này quả là hết nói nỗi.
Giản Tang Du nhìn bóng lưng cao ngất của anh, khẽ thở dài.
***
Thiệu Khâm quả nhiên dẫn bọn họ đi đến quán ăn gần đó. Lúc gọi thức ăn, Giản Tang Du là không nói một lời như cũ, cúi đầu mở điện thoại của mình ra, còn cố ý ngồi xa Thiệu Khâm, nhiệm vụ gọi thức ăn liền giao cho một lớn một nhỏ kia.
Mạch Nha vùi vào trong ngực của Thiệu Khâm, đưa tay nhỏ bé chỉ lung tung trên thực đơn.
Thiệu Khâm nhìn, lông mày tướng khẽ nhướn lên: “Không nghĩ tới hai chú cháu mình đều thích ăn những món giống nhau, tiểu tử thối con rất biết ăn đó.”
“Biết ăn*?” Mạch Nha cau mày, ngay sau đó lại khuôn mặt mất hứng cúi đầu ngửi ngửi trên người mình, “Con mới vừa tắm xong, không thối*.”
(Biết ăn =识货 = zhi hou — thối= chou)
Trong mắt của Thiệu Khâm có nụ cười sâu sắc, nắm hai cái tay nhỏ bé của Mạch Nha đang phá phách trên điện thoại của anh, tiến tới bên lỗ tai của bé: “Cục cưng, trí nhớ của con có tốt không?”
Mạch Nha gật đầu, cũng làm như Thiệu Khâm nhỏ giọng nói thầm : “Thầy giáo nói con rất thông minh.”
Thiệu Khâm lặng lẽ nói: “Chú đố con, số điện thoại của mẹ con là bao nhiêu?”
Mạch Nha nghi ngờ nghiêng đầu nhìn Thiệu Khâm, Thiệu Khâm giả vờ nghiêm túc xoay mặt của Mạch Nha lại: “Xem ra là có người đang nói dối.”
Lông mi của Mạch Nha nóng nảy nhíu lại, vội vàng nói: “Con chưa bao nói dối.”
Thiệu Khâm mặt mày rạng rỡ đem điện thoại di động đưa tới trước mặt của Mạch Nha, vui sướng khi thực hiện được quỷ kế của mình, xem cô có muốn giấu không cho anh biết số cũng không còn giấu được nữa. Tiểu Mạch Nha vươn ngón tay ra, nhấn vào từng số từng số, cuối cùng giống như tranh công nói: “Chú nhìn đi, con nhớ rõ ràng.”
Thiệu Khâm hài lòng vỗ vỗ đầu của bé: “Con trai ngoan.”
Vẻ mặt của Tiểu Mạch Nha dừng lại một chút, trợn mắt nhìn anh không chớp mắt.
Giản Tang Du kỳ lạ ngẩng đầu liền thấy con trai mình cùng Thiệu Khâm mắt to trừng mắt nhỏ, nhíu mày: “Hai người đang làm gì thế?”
“Mẹ.” Mạch Nha uất ức nhìn Giản Tang Du, “Chú gọi con là con ….”
Thiêu Khâm vội vàng che cái miệng của bé lại, vẻ mặt nghiêm túc: “Không có việc gì, anh đang nói con trai của em thông minh đấy.”
Giản Tang Du rõ ràng không tin, người như Thiệu Khâm trong lòng đều toàn là ý nghĩ xấu xa, cô vẫy tay với Mạch Nha: “Cục cưng tới đây, cách người vô liêm sỉ xa một chút, vô liêm sỉ sẽ lây đấy .”
Mạch Nha nhảy xuống đùi của Thiệu Khâm, vội vàng nhào về trong ngực Giản Tang Du, lúc nhìn Thiệu Khâm lại nhiều thêm chút chán ghét.
Thiệu Khâm buồn cười nhìn chằm chằm nó mấy giây, tiểu quỷ này thật thú vị, có ba nó không vui mừng sao?
Thật vất vả mới được dọn thức ăn lên, Giản Tang Du liền vội vàng muốn ăn xong trở về nhà ngay. Cô đem cơm trộn của Mạch Nha trộn lại thật tốt, đặt ở trước mặt nó để cho nó tự ăn.
Mạch Nha khó chịu, cúi đầu nhìn rau củ chén, khuôn mặt nhỏ nhắn vặn vẹo một lúc, ra sức lấy cái muỗng nhỏ múc từng miếng ra ngoài.
Thiệu Khâm nhìn thấy động tác của bé, chiếc đũa có chút dừng lại, khó tin cúi đầu nhìn cà rốt được bỏ ra, kinh ngạc nói: “Chúng ta. . . . . . ngay cả cà rốt cũng đều không thích ăn giống nhau?”