Sắc Màu Ấm - Chương 16

Sắc Màu Ấm
Chương 16

Thiệu Khâm yên lặng nhìn chăm chú vào cô, đôi môi nhẹ nhàng cong lên: “Còn giận anh sao?”

Giản Tang Du dời tầm mắt đi, lặng lẽ ôm chặt hai cánh tay Mạch Nha, trên mặt không biểu lộ gì: “Sao anh lại đến đây?”

Thiệu Khâm ngồi xuống bên cạnh cô, hai tay chống trên nệm, khẽ ngẩng đầu lên thở dài, tựa hồ toàn thân cũng thả lõng: “Anh tới nhà em, anh trai em nói cho anh biết.” Anh nói xong lại nhăn mày lại, tỉ mỉ liếc nhìn Giản Tang Du đang ôm con trai mình, “Em vẫn ôm nó như vậy sao?”

Giản Tang Du không nói lời nào, an tĩnh không hề lên tiếng.

Thiệu Khâm thở dài, đưa tay đón đứa bé, bỗng dưng Giản Tang Du ngẩng đầu nhìn anh chằm chằm. Thiệu Khâm không hề cử động, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào ánh mắt của cô: “Em đã mệt rồi, nghỉ một lát đi.”

“Anh đừng đụng vào nó.” Giản Tang Du cảm thấy Thiệu Khâm chính là người mang tới xui xẻo cho mình, từ ngày đầu biết anh, cô đã định sẽ gặp phải các loại vận rủi không thể phản kháng được, hiện tại. . . . . . thậm chí đã lan đến gần con trai cô.

Thiệu Khâm bất đắc dĩ cười ra tiếng, thỏa hiệp nói: “Được rồi, anh không đụng tới nó. Em đặt nó lên giường đi rồi nghỉ ngơi một chút, lúc nó tỉnh lại em còn phải chăm sóc cho nó nữa.”

Giản Tang Du quả thật có chút mệt mỏi, nhịn đến nửa khuya, trước đó lại phải chạy đi chạy lại khắp nơi. Bây giờ toàn thân cô cứng ngắc tê dại do duy trì một tư thế quá lâu, giác quan của cô tựa như giờ phút này mới tỉnh lại, lập tức cũng cảm thấy đau nhức chết lặng.

Thiệu Khâm nhìn thấy khuôn mặt cô dãn ra, nói tiếp: “Nếu không nó tỉnh anh có thể giúp em ——”

“Không cần!” Giản Tang Du lập tức cự tuyệt, lần đầu giao Mạch Nha cho anh đã như vậy, nếu còn giao nó cho anh không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa đây!

Giản Tang Du nghiêng người nhẹ nhàng đem Mạch Nha đặt lên giường bệnh, thận trọng đặt cánh tay của nó xuống, chỉ sợ chạm đến đầu kim.

Thiệu Khâm nhìn cô, hơi tươi cười trong yên lặng.

Giản Tang Du vuốt nhẹ cánh tay ê ẩm, hai chân cũng tê cứng không động đậy được, cô nheo mày ngồi lên giường, yên lặng chờ cơn nhức mỏi kia tan đi. Ai biết Thiệu Khâm chợt khom lưng xuống, đưa tay liền bế cô lên.

Giản Tang Du vừa định sợ hãi kêu lên, bỗng nhiên lại liếc về đứa bé không an phận giật giật, vội vàng che miệng lại không dám phát ra âm thanh, mắt mở tròn tức giận chửi nhỏ: “Khốn kiếp, buông em ra!”

Thiệu Khâm nhếch khóe miệng, cúi đầu cụng vào trán cô, trầm ấm bật ra một câu: “Anh chỉ muốn để em nghỉ ngơi, em cho rằng anh muốn làm gì?”

Phòng bệnh rất trống trải, bên cạnh còn có giường ngủ thừa, Giản Tang Du giống như một con cá đông lạnh, bị anh ôm, cả người cô căng cứng. Thiệu Khâm thả cô xuống giường, cũng không buông tay ra, khóe mắt tươi cười lấn áp cô.

Giản Tang Du giãy dụa mấy cái, gương mặt cũng hồng lên, đáng tiếc sức cô không bằng sức người đàn ông khỏe mạnh này, đang đè ép nàng lù lù bất động. Giản Tang Du tức giận nhìn chằm chằm anh: “Anh còn muốn làm gì!”

Hai cánh tay Thiệu Khâm siết chặt bên hông cô, vây chặt cô trong ngực mình, dùng ánh mắt thăm thẳm nhìn cô, mắt anh như muốn dán lên đôi môi mềm mại của cô, khàn giọng nói: “Thật ra thì anh cũng muốn làm chút gì đó, nhưng đây là hành động cấm trẻ nhỏ xem, ngộ nhỡ Mạch Nha tỉnh lại thì sao?”

Giản Tang Du nhìn chằm chằm vào đôi mắt giống như muốn bốc lửa của anh.

Thiệu Khâm như không nhìn thấy ánh mắt của cô, ngón tay thon dài chạm nhẹ lên gương mặt trắng nõn của cô, dọc theo sống mũi trợt xuống, rơi xuống đôi môi cô.

Giản Tang Du nghiêng đầu sang chỗ khác, tránh xa ngón tay mang theo ý đồ xấu xa của anh.

Thiệu Khâm đưa tay nắm lấy cằm của cô, nhẹ nhàng linh hoạt quay người cô lại, Giản Tang Du và anh đều nhìn chằm chằm lẫn nhau, giống như đang âm thầm đấu sức.

Mắt Thiệu Khâm xúc động nhìn xuống cô, đối với ánh mắt đầy địch ý của cô vẫn hồn nhiên không hay, tiếp tục vì sự xúc động chợt đến của mình mà chiếm đoạt. Anh nghiêng người qua, hôn nhẹ một cái trên chóp mũi Giản Tang Du, Giản Tang Du rụt bả vai lại, giơ tay lên đẩy anh ra.

Thiệu Khâm cầm tay của cô, đan mười ngón tay lại với nhau, giữ chặt bàn tay của cô, sau đó đè lên trên đầu của cô, cúi đầu tiếp tục tiến công những nơi khác.

Giản Tang Du bị anh giữ chặt tay, chỉ có thể dựa vào hai chân, chân phải mới vừa nâng lên liền bị Thiệu Khâm túm được. Trong mũi Thiệu Khâm phát ra một tiếng cười nhỏ, lòng bàn tay vuốt ve lên mắt cá chân của cô: “Ngoan, anh chỉ là nghe, không làm gì khác.”

Khuôn mặt trắng nõn của Giản Tang Du ửng hồng lên, vừa thẹn vừa cáu, cái gì gọi là nghe? Nghe thấy nơi nào?

Bàn tay Thiệu Khâm khô ráp, ngón tay có vết chai, có lẽ là kết quả của việc huấn luyện quanh năm, tay của anh rất dày, rắn chắc, vuốt ve đôi chân thon dài của Giản Tang Du qua lớp quần jeans. Sống mũi anh cao và thẳng, chóp mũi cũng mang theo một chút lạnh lẽo, sự lạnh lẽo kia theo sống mũi Giản Tang Du, đến đôi môi, đến cằm rồi thẳng đến xương quai xanh.

Giản Tang Du mặc trên người một cái áo chất chiffon màu đen, cổ áo khẽ mở, màu đen làm nổi bật da thịt trắng nõn của cô, làm cho cô có vẻ cực kỳ hấp dẫn.

Thiệu Khâm ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên cơ thể cô, lè lưỡi liếm xương quai xanh.

Giản Tang Du cảm thấy một chất lỏng ẩm ướt lướt qua cổ mình, da thịt cũng xảy ra biến hóa không thể tưởng tượng nổi, giống như có chút. . . . . tê dại, cô cắn răng phẫn nộ nói: “Thiệu Khâm! Anh nói không ——”

Bàn tay Thiệu Khâm vuốt ve đôi chân cô rồi luồn tay vào quần áo của cô, di chuyển lên chiếc bụng phẳng lì của cô, tơ lụa mỏng nhẹ làm cho đáy mắt anh tối hơn.

Anh không nói lời nào, im lặng nhìn cô, trong đôi mắt sắc bén của anh, anh thấy được hình bóng quen thuộc của Giản Tang Du, sợ sệt ánh mắt của anh, giống như ánh mắt vô cùng thú tính của những tên háo sắc nhìn cô.

Toàn thân Giản Tang Du bắt đầu không khống chế nổi run rẩy, từng tế bào giống như chết lặng, cứng ngắc, ánh mắt cũng trống rỗng dại ra, xuyên qua khuôn mặt của Thiệu Khâm, vô vọng nhìn thấy ba kẻ khác.

Thiệu Khâm không để ý đến biến hóa của cô, dục vọng đang ngủ say trong thân thể kêu gào khó ngăn được, cánh môi chạm vào vùng ngực lộ ra của cô, hơi say sưa mút thật sâu.

Anh từ từ cởi bỏ cúc áo của Giản Tang Du, ngón tay lạnh lẽo vuốt ve chiếc bra màu đen của cô, theo đường nét cong cong của bộ ngực, anh chỉ có thể nhìn thấy một nửa bộ ngực cô, chỉ như vậy thôi cũng làm cho anh không cách nào hô hấp nổi. Màu trắng đen rõ ràng đánh thẳng vào tầm mắt của anh, đây là người phụ nữ anh đã khát vọng từ lâu.

Thiệu Khâm ghé sát vào cổ Giản Tang Du, bàn tay ôm lấy bộ ngực trắng như tuyết của cô. Anh khàn giọng nỉ non: “Tang Du.” Mỗi lần gọi tên Giản Tang Du, anh lại không biết mình đang muốn làm cái gì. Thậm chí bộ ngực mềm mại dưới lòng bàn tay của anh cũng mang đến những cảm xúc kỳ dịu. Anh quên mình đã điên cuồng vân vê, xoa bóp, liếm mút như thế nào, chỉ an tĩnh, yên lặng cảm thụ xúc cảm của cô, nhiệt độ của cô, đây là Giản Tang Du.

Ngực Thiệu Khâm kịch liệt rung động, giống như cảm xúc năm đó khi anh ở trong ngõ nhỏ lấy hết can đảm hôn cô, cả người giống như cũng bị thiêu đốt đến cực điểm.

Thiệu Khâm cảm thấy đời này anh cũng không thể có được cảm giác thỏa mãn như thế này từ người khác, chỉ có Giản Tang Du mới có thể đem lại cho anh cảm giác đó, thật là một chuyện thần kỳ.

Anh từ từ ngẩng đầu lên, lúc này mới chú ý tới Giản Tang Du đang mất hồn nhìn anh.

Thiệu Khâm hôn nhẹ lên môi cô, nhẹ vô cùng mà nói: “Tang Du, chúng ta bắt đầu lại đi, anh sẽ đối xử tốt với em, đối xử tốt với Mạch Nha, cưng chiều em đến tận trời.”

Đôi mắt Giản Tang Du không hề có tiêu cự nhìn anh, không nói lời nào.

Thiệu Khâm biết cô không thể nào dễ dàng đồng ý mình như vậy, cúi đầu nhìn lòng bàn tay đang ôm lấy phần thịt mềm của cô, mịn màng như tuyết đầu đông, trắng nõn như tơ lụa. Anh cẩn thận, nhẹ nhàng xoa bóp, nhìn ngực cô biến đủ loại hình dáng trong tay mình, lại từ từ trở lại như bình thường, lòng bàn tay to lớn của anh thậm chí không thề che hết hình dáng nó, quá trình này quả thực như đang khảo nghiệm sự tự chủ của anh.

Thiệu Khâm đưa một ngón tay vào, tìm được nụ hoa mềm mại hồng hồng của cô trong chiếc áo ngực bó chặt, anh chậm rãi đùa bỡn, muốn làm cho chúng trở nên cứng rắn, đứng thẳng lên trong tay mình.

Thiệu Khâm vân vê, hơi không khống chế được mình. Bất kỳ người đàn ông nào khi đối mặt với mối tình đầu, dù chưa phải là tình nhân, cũng đều giống như một đứa trẻ, không thể khống chế được cảm xúc của mình. Anh cúi đầu hôn lên cằm Giản Tang Du, lên chiếc cổ mảnh khảnh, từ từ liền cúi đầu mút lên nơi mình vừa đùa giỡn.

Đầu lưỡi linh hoạt chui vào trong áo ngực cô, như ý tấn công được địa phương mà anh đã ham muốn từ lâu.

Thân thể Giản Tang Du run rẩy rất rõ ràng.

Thiệu Khâm cảm thấy cả người cô lạnh lẽo, nơi anh ngậm lâu như vậy cũng hơi lạnh không có một chút nhiệt độ, anh giữ hông cô, lòng bàn tay cứng ngắc căng thẳng .

Thiệu Khâm bật cười, ghé vào bên tai cô, trêu chọc hôn lên vành tai cô: “Ngoan, ở trên giường mà nằm ngay đơ như vậy sẽ không khơi dậy được thú tính của đàn ông đâu.”

Giản Tang Du vẫn không đáp lại, Thiệu Khâm mới ý thức được có điều không đúng, anh chống hai cánh tay nhổm dậy, đập vào mắt anh chính là khuôn mặt tái nhợt của Giản Tang Du, chất lỏng óng ánh lẳng lặng chảy xuống khóe mắt, rơi xuống gối đầu.

Thiệu Khâm ngẩn ra, ở trong ký ức của anh Giản Tang Du chưa bao giờ khóc.

Thiệu Khâm hơi ảo não vì sự nóng vội của mình, hắn vội vã đưa tay dịu dàng lau khóe mắt ướt át của Giản Tang Du, nhẹ giọng dỗ giành: “Tang Du, anh là tên khốn kiếp, nếu em tức giận thì hãy đánh anh mắng anh, đừng khóc như vậy được không?”

Giản Tang Du nhắm mắt lại, mi mắt hạ xuống làm nước mắt trào ra.

Lúc này Thiệu Khâm cảm thấy trong lòng thật không dễ chịu, hơi đau lòng. Dù anh rất muốn cô cũng không nên gấp gáp như vậy. Thử hỏi xem có người phụ nữ nào không thích tình đến lúc nồng thì mới từ từ chịu giao bản thân mình ra chứ? Mặc dù điểm này với Thiệu công tử xem ra có chút kiểu cách, nhưng đó là người phụ nữ anh thích, anh dù thế nào thì cũng phải tỏ ra mình là người nho nhã lịch sự một chút.

Thiệu Khâm cảm thấy chuyện này thật sự là mình đã sai lầm rồi. Dù Giản Tang Du khó thế nào, cũng là tình yêu đầu của anh, rất đáng để anh hao tốn tâm tư mà bắt cô làm tù binh của mình.

Thiệu Khâm nghĩ như vậy, liền cúi người ôm thân thể mỏng manh của Giản Tang Du vào trong ngực, không ngừng nói xin lỗi: “Anh đã nhận sai rồi vẫn không được sao? Anh chỉ vì thích em, vừa nhìn thấy em liền không khống chế được. . . . . . anh cũng là đàn ông mà.”

Trên mặt Giản Tang Du lộ ra vẻ khổ sở, đôi môi khô khốc khẽ mấp máy: “Thiệu Khâm, anh hãy bỏ qua cho em đi, em chỉ là một người phụ nữ bình thường không có gì nổi bật. Trái tim dù có cứng rắn đến đâu thì có lúc cũng sẽ bị tổn thương, anh là Thiệu công tử muốn người như thế nào mà không có, anh thật yêu em sao? Chẳng phải vì đánh cuộc với bọn Hà Tịch Thành thua nên mới cảm thấy thật mất mặt ư?”

Giản Tang Du từ từ mở mắt ra, đôi mắt ướt nhẹp nhìn thẳng vào đáy mắt Thiệu Khâm: “Em đã không còn gì nữa, không thua nổi”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3