Sắc Màu Ấm - Chương 65
Sắc Màu Ấm
Chương 65
Vành tai cô bị đôi môi ấm áp của Thiệu Khâm ngậm vào mút liếm, làm Giản Tang Du mềm nhũn, tê dại vô cùng, giống như bị vô số luồng điện chạy qua toàn thân. Bất giác cô co rúm lại, da đầu run lên từng hồi.
Thiệu Khâm quá quen thuộc với cơ thể của cô, biết rõ thế này làm cô chịu không nổi.
Giản Tang Du càng tức giận thêm, bị loại mặt dạn mày dày này của Thiệu Khâm làm ức chế, không thể nói ra được tiếng nào. Tư thế và hơi thở của tên lưu manh này làm hai gò má cô đỏ bừng lên: “Cút ngay, em không nên tin tưởng anh!”
Lúc nãy ở hộp đêm, cô còn có một chút cảm khích với anh. Mà giờ…
Sau khi hét lên, mới phát hiện trong mắt Thiệu Khâm toàn là dục vọng, đôi mắt đen nhánh trầm xuống, vừa mãnh liệt vừa lạnh lùng, giống như đè nén sự tức giận rất lớn.
Giản Tang Du ngẩn cả người.
Tay Thiêu Khâm nắm chiếc cằm gầy gò của cô, mặt hơi hất lên chống lại ánh mắt lạnh giá của cô, giọng nói trầm ấm mạnh mẽ:” Đối với anh thì rất lợi hại, lúc nào cũng đề phòng, sao đối với người khác lại không giống như thế?”
Khóe môi Giản Tang Du mấp máy, cuối cùng không nói nữa. Cô công nhận chuyện Ngô tổng kia làm công việc của cô gần như thuận lợi quá, khiến cô cũng đánh mất sự cẩn thận vốn có.
Thiệu Khâm im lặng, hơi thở nồng nàn. Nếu Giản Tang Du không chú ý quan sát, thì hoàn toàn không phát hiện sự tức giận của anh.
Quả nhiên Thiệu Khâm của hiện tại đã không giống như lúc trước, càng ngày càng biết khống chế cảm xúc của mình.
Anh đứng dậy đi tới phòng tắm, loay hoay một lúc rồi lại quay ra, yên lặng ngồi xuống bên cạnh cô, chăm chăm nhìn vào hàng cúc áo của cô.
Giản Tang Du mở to hai mắt, kháng nghị nói: “Anh làm gì vậy?”
Thiệu Khâm thản nhiên ngước mắt lên, khuôn mặt lạnh lùng:” Tắm rửa, thế nào? Em chuẩn bị tiếp tục chờ thuốc hết tác dụng, đêm dài mênh mang, anh cũng không phải quân tử chân chính gì”.
Anh nghĩ tới cái tên đàn ông đáng chết kia cũng sờ qua cô….Điều này làm cho anh thêm khó chịu, hận không thể rửa hết tất cả mùi khói, mùi rượu của người đàn ông khác.
Mặt Giản Tang Du bỗng nóng bừng, cô không thể khống chế cảm xúc đang cuồn cuộn, giọng nói đã mơ hồ run rẩy:” Không được, anh không thể cởi quần áo của em.”
Thiệu Khâm nhìn cô không cảm xúc: “Nếu anh đến trễ. Bây giờ người cởi quần áo của em chắc chắn không phải là anh.”
Giản Tang Du giận dỗi nhìn anh, sự việc này làm cho cô vô cùng xấu hổ. Thiệu Khâm lại nhắc lại lần nữa! Hiếm khi cô nhỏ giọng thương lượng với anh:” Đừng cởi quần áo, đưa em vào bồn tắm là được rồi.”
Thiệu Khâm mím chặt môi nhìn cô một hồi, cúi người bế cô lên.
***
Trong bốn tắm lớn nước đã sớm đầy. Thiệu Khâm vừa bỏ cô vào, nước ấm áp liền bao bọc lấy cô. Thiệu Khâm im lặng ngồi xổm xuống cạnh cô, vài giây sau mới hỏi:” Lạnh không?”
Giản Tang Du lắc đầu, thực tế là nước vừa đủ ấm, chắc là anh đã thử trước.
Đang là mùa hè, quần áo trên người Giản Tang Du cũng không nhiều lắm. Chất vải mỏng dính vào nước liền dần dần trở nên trong suốt, ướt sũng, dán lên thân thể rất đẹp của cô. Chiếc váy liền thân và quần lót ở dưới đều có thể nhìn rõ không sót thứ gì.
Giản Tang Du nhắm mắt lại không dám nhìn Thiệu Khâm, chỉ nhỏ giọng nhắc nhở:” Anh có thể ra đi ngoài rồi.”
Thiệu Khâm chỉ im lặng không tiếng động, nhìn đường cong càng ngày càng rõ trên thân cô. Anh yên lặng đứng dậy ở bên cạnh, hai tay bỏ vào túi, ngắm nhìn thân hình cô đơn của cô trong bồn tắm lớn: “Lạnh bảo anh, đừng để bị cảm.”‘
Còn lại một mình trong phòng tắm. Cô cố gắng nhưng đầu óc cũng không thả lỏng được. Tối nay thật sự là đêm dài lắm mộng, các loại tình tiết khoa trương giả tạo đều diễn ra một lần. Cô rất muốn hỏi Thiệu Khâm, làm sao xuất hiện tại đó? Nhưng lý trí lại gạt phắt đi, cô sợ nghe được đáp án giống như dự kiến.
Anh càng làm nhiều việc vì cô, cô lại càng muốn trốn tránh anh.
Nước dần dần lạnh, thân thể vẫn còn bủn rủn chưa thể dùng sức, không thể chống vào bồn tắm để đứng lên. Trong lòng cô mắng tên Ngô tổng kia vạn lần, không biết tên biến thái kia bỏ bao nhiêu thuốc vào trong rượu.
Bên ngoài Thiệu Khâm bận xử lý công việc, một hồi lâu mới phát hiện Giản Tang Du vẫn còn chưa ra. Anh nhíu mày nhìn vào phòng tắm vài lần, cuối cùng nhịn không được đi đến gõ cửa:” Giản Tang Du?”
Giản Tang Du ảo não nhắm chặt mắt, vài lần có ý định tự mình đứng lên nhưng chân cô lại không có sức. Cô đáp “Xong rồi đây!”. ” Ào” một tiếng, nước bắn tung tóe, cả người ngã trở về trong bồn tắm.
Hiển nhiên là Thiệu Khâm cũng nghe thấy tiếng động, trực tiếp vặn cửa đi vào.
Giản Tang Du và anh bốn mắt nhìn nhau, bối rối mắng: “Ai cho anh vào!”
Thiệu Khâm đứng ở cửa, mặt không chút thay đổi nhìn bộ dạng vùng vẫy chật vật của cô, cười thật lạnh: “Có chổ nào trên người em mà anh chưa nhìn thấy qua, nên không cần khách sáo với anh.”
Giản Tang Du:”………”
Thiệu Khâm trực tiếp đi qua, cánh tay dài duỗi ra vớt thân thể mềm nhũn của cô từ trong nước lên. Quần áo của anh cũng bị ướt một mảng lớn, hai người bỗng dưng dán khít vào nhau.
Trên người Giản Tang Du có hơi lạnh, còn người Thiệu Khâm lại nóng bỏng.
“Ôm anh!”. Lông mi dày của Thiệu Khâm khẽ cụp xuống, đáy mắt đen nhánh sâu sắc chăm chú nhìn cô.
Lần này Giản Tang Du cũng không vì sợ mà trở nên khuất phục. Cánh tay Giản Tang Du chần chờ xấu hổ bị anh cưỡng chế ôm ở trước ngực, Thiệu Khâm bế cô lên.
***
Thiệu Khâm để cô ôm cổ mình đi vào phòng ngủ, hai người đứng trước tủ quần áo, Thiệu Khâm giơ một tay tìm áo ngủ của Giản Tang Du lúc trước.
Giản Tang Du dựa vào ngực anh, khó khăn lắm mới có thể đứng vững.
Bởi vì động tác tìm kiếm của Thiệu Khâm mà vòm ngực rắn rỏi không ngừng cọ xát với nơi mềm mại của cô, khiến trước ngực càng ngày càng nóng, tim cũng đập nhanh hơn.
Khi Thiệu Khâm tìm thấy áo ngủ, do dự một lát rồi lại tìm quần lót của cô.
Sắc mặt Giản Tang Du càng thêm chịu không nổi, Thiệu Khâm cứ yên lặng nhìn cô, tay vén làn váy của cô.
Trái tim Giản Tang Du trở nên lỗi nhịp, đập loạn lên, theo bản năng nắm lấy tay anh, đáy mắt ánh lên tia khẩn cầu:” Đừng__”
Hơi thở Thiệu Khâm rõ ràng dừng ở trên trán cô, giọng nói trầm ấm của đàn ông vang lên phía sau cô:” Chỉ là thay quần áo, em mà ngăn cản nữa nhân tiện anh sẽ làm thêm chuyện khác đấy.”
Giản Tang Du giận dữ ngửa đầu nhìn anh.
Tình trạng bây giờ của bọn họ thật sự là rất không tự nhiên. Giản tang Du nghĩ loạn lên: Có hận hay không, nên ngừng hay không? Hoặc là chỉ có hận, thật là tốt biết bao?
Cô thấy hận mình vì sao đã hai năm rồi vẫn không thể thản nhiên đối mặt với người đàn ông này.
Bỗng nhiên bi thương của cô lại nổi lên, lần đầu tiên ở trước mặt anh lộ ra vẻ yếu ớt bất lực:” Thiệu Khâm, đừng đến gần em nữa, để em chuyên tâm tiếp tục hận anh đi….Em rất đau khổ.”
Bọn họ bức mình đến mức này, mà cô vẫn không đủ kiên quyết để hận, cô nên làm cái gì bây giờ?
Ngón tay đang cuộn tròn chiếc áo lại của Thiệu Khâm bỗng dưng nắm chặt. Bị bô dạng vùng vẫy và bàng hoàng của cô đâm vào ngực, anh đau đớn nắm lấy eo cô, đem thân thể ướt đẫm của cô kéo vào lòng, thì thầm: “Có biện pháp không đau khổ.”
Mí mắt của Giản Tang Du đã mờ mịt, ướt át, nghi ngờ nhìn lại anh.
Thiệu Khâm nói từng chữ một: “Đối với anh, chẳng lẽ em chỉ có thể lựa chọn hận sao? Rõ ràng em không làm được, vì sao không thể đối mặt với tình cảm chân thật khác? Em cho là em đau khổ, em không hạnh phúc, mới có thể chuộc tội, mới có thể được sự tha thứ của ba mẹ và anh trai sao? Tang Du, những thứ này là tội của anh, không phải em! Em không nên chịu đựng những điều này. Em nên được yêu thương tốt nhất. Cha mẹ và anh trai của em đều bởi vì yêu em, mong ước ban đầu của bọn họ không phải là em tiếp tục hành hạ chính mình. Em___”
Thiệu Khâm nhìn bộ dạng đau lòng, lệ rơi lã chã của cô, ngực thắt lại, tức tối mắng cô:” Em rất ngốc!”
Giản Tang Du không thể ngăn nước mắt rơi, trong ánh mắt nhòe nhoẹt lại hiện lên khuôn mặt anh tuấn đầy đau khổ của Thiệu Khâm rõ ràng.
Anh cúi đầu ngăn chặn môi của cô, đè cô dựa vào tủ quần áo, tức giận đoạt lấy cô.
Bàn tay khô ráo của anh dọc theo cẳng chân của cô, hướng thẳng lên trên, mép váy bị kéo lên, nhiệt độ của bàn tay điên cuồng ma sát da thịt của cô.
Cái hôn không hề ngọt ngào mà rất khổ sở, rất đắng chát.
Nước mắt của cô hòa trong những tiếng nấc nghẹn ngào. Thiệu Khâm muốn san sẻ một chút đau đớn của cô, nhưng mà cô không cho, cô luôn luôn đẩy anh ra xa.
Hai năm trước cô dùng danh nghĩa tình yêu rời khỏi anh, trái lại hạnh phúc thế này của cô là để cho anh xem sao?
Nhưng là, cô tự bức mình càng thảm hại hơn, Thiệu Khâm nhớ đến những lúc cô sinh bệnh, hận không thể lập tức bay đến Mỹ cướp người về. Nhưng anh không đi được và cũng không thể đi.
Cho đến ngày Giản Tang Du chân chính nhìn thẳng vào vấn đề giữa bọn họ, anh có làm nhiều đến đâu cũng không thể vãn hồi lại chuyện tình của họ.
Thiệu Khâm cởi tất cả quần áo ướt trên người cô, ôm thân thể trần trụi của cô vào lòng. Đặt khuôn mặt trong trắng thuần khiết của cô áp lên khuôn mặt đẫm nước mắt lạnh lẽo của anh, dỗ dành từng tiếng một: “Bà xã, anh nhớ em.”
Thái độ của anh bỗng nhiên trở nên êm dịu khiến Giản Tang Du càng khổ sở thêm, nước mắt chảy ra càng nhiều.
Thiệu Khâm dịu dàng hôn khắp mặt của cô, ngậm chặt môi dưới của cô, vừa mút vừa thì thầm: “Đừng khóc.”
Chóp mũi của Giản Tang Du ửng đỏ, tay nắm chặt thành quyền còn đang kháng cự để trên ngực anh, khóc thút thít:”Thiệu Khâm__”
Cự tuyệt Thiệu Khâm gần như là thói quen của cô mấy năm nay. Bất luận anh làm cái gì, bản năng của cô đều nói “Không”. Thậm chí làm như vậy cô cũng không biết có ý nghĩa gì. Cô chỉ biết cô muốn cự tuyệt người đàn ông này, rời xa anh, hận anh, căm hận anh__đây mới là việc của Giản Tang Du.
Tay của Thiệu Khâm nhẹ nhàng chạm vào vòng eo của cô, lướt xuống đặt lên cặp mông vểnh cao của cô. Hai năm kiềm chế nhớ thương đã không cách nào ngụy trang được nữa. Môi càng hôn càng mãnh liệt, từ từ giày vò đôi môi mềm mại của cô đến sưng đỏ lên giống như ứ máu.
Đây là người phụ nữ anh nhớ nhung hai năm qua, đây là châu báu trong lòng anh mà anh đã không cẩn thận làm mất đi.
Giản Tang Du bị anh thuận thế ôm về giường, đuôi tóc ẩm ướt dính lên hai gò má trắng nõn, đôi mắt đen nhánh sũng nước càng mê người.
Thiệu Khâm ngậm bờ môi xinh xắn của cô không buông, sợ cô lại nói “đừng”, tay thành thạo mơn trớn khắp người cô. Vân vê hai bầu ngực trắng nõn, tạo ra đủ mọi hình dáng.
Chân mày Giản Tang Du gắt gao nhíu lại một chỗ. Mi mắt không ngừng hoảng sợ run rẫy. Toàn thân căng thẳng đến giống như dây đàn căng sắp đứt.
Thiệu Khâm buông cánh môi của cô ra, óng ánh ẩm ướt, anh thân mật cọ lên mặt cô, sau đó cúi người ngậm chặt đỉnh tuyết lê đang dựng thẳng lên.
Giản Tang Du cắn môi hơi run rẩy, lưỡi Thiệu Khâm vẽ vài vòng, thỉnh thoảng dùng răng hết cắn lại mút.
Một bàn tay ấm nóng che mảnh đất thần bí mềm mại của cô, mân mê, đầu ngón tay từ từ rơi vào khe hẹp ở giữa, dao động qua lại.
Cơ thể Giản Tang Du vốn đã mềm nhũn, lại giống như bị mất trọng lượng, yết hầu căng lên, mắt nhắm lại. Trong đầu hoàn toàn choáng váng, không ngừng đi xuống nơi sâu thẳm đen tối.
Môi bị cô cắn sắp rướm máu bỗng run rẩy phun một câu. Thiệu Khâm cho rằng mình không cần nghe, nhưng mỗi con chữ lại rõ ràng vô cùng:” Thiệu Khâm, em sẽ không tha thứ cho anh.”
Ngón tay của Thiệu Khâm còn bị nơi ấm áp đó của cô bao bọc. Cánh tay kia mạnh mẽ chống đỡ bênh cạnh cô, mắt tối lại, sâu thẳm nhìn chăm chú vào cô: “Giản Tang Du, em biết mình am hiểu nhất cái gì không?”
Giản Tang Du khép chặt mắt lại không muốn đối mặt anh.
Thiệu Khâm cũng không miễn cưỡng, cúi đầu bên tai vạch trần cô: “Miệng nói một đằng, tim nghĩ một nẻo.”
Thiệu Khâm thu hồi ngón tay ẩm ướt ở giữa hai chân cô về, tách hai chân trắng nõn của cô ra. Cô cảm thấy bộ phận riêng tư đã hoàn toàn ẩm ướt lạnh lẽo, lộ ra trong không khí lại càng không chịu nổi.
Giản Tang Du kinh ngạc trợn mắt, Thiệu Khâm nghênh đón ánh mắt hoảng sợ của cô, trầm giọng trấn an: “Anh không đi vào, anh chỉ muốn nhìn em một chút, anh nhớ em, nhớ cả từng bộ phận của em.”
Anh không cho cô có cơ hội hòa hoãn, cúi đầu chặn môi của cô, không cho cô nói bất cứ lời tuyệt tình nào. Cánh tay kia bắt đầu tháo dây nịt của mình.
Kéo khóa trượt xuống, vang lên tiếng ma sát….Mỗi một động tĩnh rất nhỏ đều làm cho mí mắt đang nhắm chặt của Giản Tang Du rung động dữ dội. Cô không nhịn nổi nữa, đột nhiên mở ra hốc mắt đã nhẫn nhịn đến đỏ cả lên.