Sát Thần - Chương 141
Chương 141: Băng xuyên phong đảo
Hai người Thạch Nham, ở trong sơn động nán lại ba ngày.
Ba ngày qua, mặc dù hai người ở trong sơn động, vẫn có thể cảm giác được nhiệt độ bên ngoài dần dần giảm xuống, càng lúc càng rét lạnh.
Huyền Băng Hàn Diễm là một trong Thiên hỏa, lúc thiên địa sơ khai thì Huyền Băng Hàn Diễm đã tồn tại, có được ý thức tự chủ, là trong thiên địa một loại hình thái sinh mệnh cực kỳ đặc thù.
Môn La đảo này rải đày núi lửa, Thần cảnh cường giả từng phong ấn nó tại nơi này, lợi dụng núi lửa trên Môn La đảo để trấn áp nó, muốn dung hợp Huyền Băng Hàn Diễm vào thức hải, lại không biết vì nguyên nhân gì mà cuối cùng thất bại.
Huyền Băng Hàn Diễm vẫn bị phong ấn, phù văn thần bí bên trong sông băng kia, chính là một loại cấm chế phong ấn Huyền Băng Hàn Diễm.
Trải qua thời gian vạn năm, lực lượng phong ấn dần dần yếu đi, Huyền Băng Hàn Diễm liên tục ăn mòn cấm chế, rốt cuộc từ sâu trong lòng đất lộ ra một góc, xuất hiện trên Môn La đảo.
Người của bốn thế lực lớn, muốn có được bí mật của sông băng, liên tục điên cuồng oanh tạc sông băng, khiến Huyền Băng Hàn Diễm tiêu hao lực lượng giam cầm vốn đã suy yếu rốt cuộc thoát vây, hình thành trên ngàn vạn Huyền băng thú tàn sát bừa bãi Môn La đảo, làm cho Môn La đảo này khắp nơi là núi lửa sinh linh đồ thán, Huyền Băng Hàn Diễm chính là Thiên hỏa, trừ phi cường giả Thần cảnh nếu không rất khó phong ấn Thiên hỏa lại.
Võ Giả bốn thế lực lớn, phát hiện bên trong sông băng ẩn giấu đúng là Thiên hỏa, không dám do dự, đều thoát khỏi sông băng, bằng tốc độ nhanh nhất rời khỏi Môn La đảo.
Huyền băng thú từ hàn của Huyền Băng Hàn Diễm ngưng luyện thành, ở trên Môn La đảo băng giá, Huyền băng thú có thể có được Huyền Băng Hàn Diễm rót vào hàn khí liên tục cuồn cuộn.
Hàn khí sẽ làm Huyền băng thú chắc chắn như sắt, hành động nhanh nhẹn, số lượng huyền băng thú lại khổng lồ, khiến cho Võ Giả bốn thế lực lớn tự biết khó có thể chống đỡ, thế nên mới rút lui.
Hạ Tâm Nghiên biết sự lợi hại của Huyền băng thú, vì phòng ngừa bị Huyền băng thú bao phủ, mới lập tức đục ra một sơn động, trốn ở trong sơn động phòng ngừa Huyền băng thú công kích.
Ba ngày.
Hàn khí bên ngoài dần dần tăng lên, trên Môn La đảo yên tĩnh không tiếng động, hình như Huyền băng thú cũng từ đấy biến mất.
"Huyền băng thú do Huyền Băng Hàn Diễm ngưng luyện ra, sau khi Môn La đảo sinh linh đồ thán, lực lượng trên người Huyền băng thú, sẽ một lần nữa bị Huyền Băng Hàn Diễm thu hồi. Chiếu theo thời gian, chắc là trên Môn La đảo sẽ không còn Huyền băng thú", lông mày Hạ Tâm Nghiên nhíu lại, trầm ngâm trong chốc lát, nói: "Chúng ta có thể đi ra ngoài quan sát tìm cơ hội rời khỏi Môn La đảo", "Võ Giả bốn thế lực lớn một khi chạy trốn ra ngoài, tất sẽ truyền ra tin tức bên này ra ngoài. Đến lúc đó, tất nhiên sẽ có cường giả Thần cảnh tham lam Huyền Băng Hàn Diễm, Thần cảnh cường giả từ các khu vực gần đây đến Môn La đảo, Môn La đảo này tất sẽ càng hỗn loạn hơn."
"Ừm,Giờ là lúc rời khỏi", Thạch Nham gật gật đầu.
Khôi phục bốn ngày, dưới tác dụng của Bất Tử Võ Hồn, Thạch Nham lại khôi phục tới đỉnh phong.
Trải qua kiếp nạn này, tâm cảnh Thạch Nham giống như lại có biến hóa, giữa sinh tử giống như sinh mệnh thăng hoa, mơ hồ có dấu hiệu đột phá.
Cảnh giới Bách Kiếp, cần trải qua các loại kiếp nạn mới có thể ngộ ra cánh cửa đột phá, bước vào cảnh giới mới.
Cảnh giới này, không đơn giản cần Tinh Nguyên hùng hậu, linh quang thoáng hiện ngộ đạo càng trọng yếu hơn.
Cảnh giới không đủ, mặc dù Tinh Nguyên đã hùng hậu cũng rất khó tiến thêm một bước.
Kiếp nạn lần này, bất luận là hắn, hay là với Hạ Tâm Nghiên, đều có lợi ích.
Hai người hợp lực, chuyển từng khối nham thạch chắn cửa động phía sau, chậm rãi tiến đến gần cửa động.
Không bao lâu, mấy khối nham thạch cuối cùng bị chuyển ra, hai người từ bên trong thạch động đi ra.
Mới từ thạch động đi ra, hai người lập tức biến sắc, vẻ mặt kinh hãi.
Dưới ánh trăng, đây là một thế giới băng tinh lưu ly, tất cả mọi thứ đều kết băng cứng thật dày, phía trên mặt đất cũng bao trùm mấy mét hàn băng.
Hàn khí lạnh thấu xương, bao phủ toàn bộ thế giới, hàn khí giống như sương trắng, lượn lờ giữa thiên địa.
Hai người ở bên trong thế giới băng tuyết, không nhìn thấy một chút màu xanh, không tìm thấy khối đất màu xám.
Toàn bộ Môn La đảo, đã xảy ra biến hóa long trời lỡ đất, ngọn núi lửa chết cũng biến thành băng sơn, sừng sững cao vút, ở dưới ánh trăng lóe ra tinh quang, như mộng như ảo.
Từ rất xa, một đám Võ Giả vẫn giữ tư thế chạy loạn, bị đóng đông thành băng điêu, vĩnh viễn mất đi sinh mệnh.
Một Môn La đảo lớn như thế, bởi vì tồn tại Huyền Băng Hàn Diễm giống như thành một khối băng sơn vạn năm, không chỗ nào không có khối băng.
Tinh thần lực tản ra, phát hiện không thấy một tia sinh mệnh dao động, Huyền băng thú cũng đã biến mất, biến thành băng điêu phân tán khắp nơi, trông rất sống động.
"Mọi người trên Môn La đảo, có thể đều đã bị đông chết, lần này thật sự là sinh linh đồ thán." Hạ Tâm Nghiên thở dài, "Võ Giả bốn thế lực lớn, bởi vì muốn được biết bí mật sông băng, giải trừ cấm chế phong ấn Huyền Băng Hàn Diễm, cuối cùng khiến Huyền Băng Hàn Diễm thoát khỏi phong ấn, đóng băng Môn La đảo, người sinh hoạt ở trên Môn La đảo thật sự là thê thảm."
Vẻ mặt Thạch Nham lạnh lùng, thản nhiên nói: "Không biết Võ Giả bốn thế lực lớn, có bao nhiêu người tránh được một kiếp này, thật hy vọng bọn họ cũng chết sạch dưới Huyền Băng Hàn Diễm."
"Thiên Vị cường giả tốc độ cực nhanh, người mà bọn họ mang theo, chắc là có thể tránh thoát. Thiên Trì Thánh Địa có rất nhiều bí bảo pháp lực cao, đoàn người thánh nữ Trác Nghiên Tình kia, chắc là cũng có thể chạy trốn, nhưng mà những người không quan trọng, chắc là sẽ chết ở Môn La đảo, người không được Thiên Vị cường giả mang theo, nếu không giống chúng ta chui vào sơn động, sợ là rất khó sống sót."
"Rắc rắc rắc!" Một ngọn núi lửa chất ngoài mấy ngàn mét, mặt núi vỡ ra từng đạo thân ảnh yểu điệu, chậm rãi từ bên trong sơn động phá vỡ ló đầu ra, một người đi đầu đúng là Trác Nghiên Tình thánh nữ Thiên Trì Thánh Địa.
Phía sau Trác Nghiên Tình là một hàng thiếu phụ xinh đẹp của Thiên Trì Thánh Địa, một đám vẻ mặt kinh hãi, cũng vì dị biến của Môn La đảo mà kinh hãi không ngớt.
Lông mày Hạ Tâm Nghiên nhíu lại, ung dung thản nhiên mang mạng che kín khuôn mặt, thấp giọng nói: "Xem ra người thông minh không chỉ hai chúng ta, chắc là các nàng cũng biết làm sao tránh né Huyền băng thú, trên người cũng có bí bảo nhanh chóng mở ra sơn động, ta biết nữ nhân này không dễ chết như vậy", Trác Nghiên Tình dáng người thon cao đứng ở đằng, mặt vô cảm, bận cung trang tuyết trắng, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, cách xa nhau ngàn mét, tầm mắt từ xa quét đến, hướng về hai người Thạch Nham, hình như tò mò bọn họ vậy mà lại có thể sống sót.
Trác Nghiên Tình kia nhìn tới bên này trong chốc lát, nói khẽ với vài thiếu phụ xinh đẹp bên cạnh một câu, sau đó Thạch Nham thấy hai nữ nhân cảnh giới Địa Vị chậm rãi đi tới.
Hai nữ nhân kia vẻ mặt ngạo mạn, trên khuôn mặt tuyết trắng rất lạnh lùng, lạnh y như băng trên Môn La đảo.
Hai nữ nhân khoảng ba mươi tuổi, hai chân thon dài, thân hình hơi cao, đều là mắt phượng, lông mày lá liễu, mái tóc khăn choàng, thắt lưng thon thon, chân đẹp bước chậm rãi.
Hai nữ hơi ngẩng đầu, vẻ mặt lạnh lùng, sai khi đến đây, một người trong đó thản nhiên nói: "Thánh nữ chúng ta muốn gặp hai người các ngươi, theo chúng ta đến đây", nói xong, hai nữ chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn hai người Thạch Nham, lập tức quay đầu lại vênh váo tự đắc, hình như cảm thấy Trác Nghiên Tình gặp mặt bọn họ, là vinh hạnh lớn cho bọn hắn cỡ nào.
Đôi mắt đẹp của Hạ Tâm Nghiên nén giận, nhẹ giọng hừ.
Thạch Nham nhíu nhíu mày, ôn hoà nói: "Thật kiêu ngạo."
"Sao?" Hai nữ nhân kia hình như nghe thấy giọng nói sau lưng, mắt phượng ẩn sát khí, cùng nhau xoay người nhìn về phía hai người Thạch Nham, nữ nhân mặt lạnh lùng lức trước nói chuyện, quát khẽ: "Các ngươi nói thầm cái gì?"
"Không có gì", Hạ Tâm Nghiên thản nhiên đáp lại một câu, kéo góc áo Thạch Nham, ý bảo Thạch Nham không nên xúc động, nhẹ nhàng cúi đầu, lôi kéo Thạch Nham đi về phía bên kia.
Rất nhanh, hai người Thạch Nham đi theo hai nữ nhân của Thiên Trì Thánh Địa, đi tới bên cạnh Trác Nghiên Tình.
Mái tóc Trác Nghiên Tình vẫn kết thành đoàn, tướng mạo cũng không xuất chúng, nhưng mà đôi mắt như nước thu, làm cho người ta cảm giác trong trẻo nhưng lạnh lùng, nàng đứng tại chỗ, nhíu mày nhìn hai người Thạch Nham, thản nhiên nói: "Các ngươi khi nào thì đi ra? Có từng phát hiện trên đảo còn có người nào? Có từng gặp qua dị vật gì?"
Thạch Nham bình tĩnh, lắc lắc đầu, "Chúng ta cũng vừa mới ra, đối với hiện trạng của Môn La đảo hoàn toàn không biết gì cả."
Trác Nghiên Tình nhìn Thạch Nham thật lâu, trầm ngâm một chút, thản nhiên phân phó nói: "Hai người các ngươi, đi đến chỗ sông băng lộ ra, ở nơi đó bất luận phát hiện cái gì, chỉ cần trở về nói cho ta biết, ta đều cho các ngươi một người vũ khí Huyền cấp trả thù lao, đi đi", nơi sông băng lộ ra chính là nơi Huyền Băng Hàn Diễm bị phong ấn, Huyền Băng Hàn Diễm rất có thể ẩn giấu ngay tại chỗ sâu trong trong lòng đất sông băng.
Lúc này di chuyển đến khu vực đó, một khi bị Huyền Băng Hàn Diễm phát hiện chắc chắn sẽ chết, tuyệt đối không thể may mắn thoát khỏi nó.
Người của Thiên Trì Thánh Địa, chính mình không dám mạo hiểm qua bên kia quan sát, lại để hai người Thạch Nham đi làm vật hi sinh, đi chịu chết, có thể nói là cực kỳ ác độc.
"Thật có lỗi, chúng ta thật vất vả mới sống sót, không muốn đi qua đó chịu chết", khuôn mặt Thạch Nham bình tĩnh, kiên định lắc đầu, "Bây giờ chúng ta phải rời khỏi Môn La đảo, vũ khí Huyền cấp của ngươi, ta chỉ sợ không có phúc nhận lấy."
"Sao?" Trác Nghiên Tình nhướng mày, tỏ ra không vui.
"Tiểu tử, ngươi đi thì tốt, không đi cũng phải đi", một mỹ phụ cảnh giới Niết Bàn dáng người đầy đặn, bộ ngực sữa to căng như núi nhỏ, vẻ mặt lạnh lùng, hai mắt lạnh như băng, "Bây giời ngươi không đi, lập tức phải chết!"
Thạch Nham biến sắc.
"Hưu hưu hưu! Hưu hưu hưu!"
Từ xa truyền đến tiếng thân phá không, không bao lâu thì thấy Trần Phong lẻ loi một mình, lão giả tráng kiện của Đông Phương gia nâng Đông Phương Hạp cầm lấy Cổ Kiếm Ca, nhanh chóng từ bên ngoài Môn La đảo bay tới.
Cổ Kiếm Ca thân mang Trảm Long kiếm, trong kiếm phong ấn yêu thú Hỏa xuất, Hỏa xuất chính là hỏa viêm yêu thú, đối với hàn vật nơi băng hàn có tác dụng khắc chế, cho nên cũng đươc dẫn đến đây.
Một hàng bốn người, Trần Phong và lão giả kia ở cảnh giới Thiên Vị, Đông Phương Hạp cảnh giới Niết Bàn, Cổ Kiếm Ca cảnh giới Bách Kiếp.
Bốn người đã thả ra tin tức ở nơi đây, chờ cường viện đến, lại lo lắng Huyền Băng Hàn Diễm có biến, cảm thấy bên trong sông băng hoặc có dị bảo, sau khi Huyền băng thú đều biến mất, lại nổi lên lòng tham, đã đi rồi nhưng quay lại.
"Ò!" Đông Phương Hạp thở nhẹ một tiếng, nói với lão nhân kia một tiếng, lão nhân kia mang theo Đông Phương Hạp và Cổ Kiếm Ca hạ xuống dưới, đứng ở bên cạnh Trác Nghiên Tình.
Trần Phong cúi đầu nhìn thoáng qua, cũng hạ xuống dưới, đứng ở phía sau hai người Thạch Nham, Hạ Tâm Nghiên.
"Triệu Dung, làm sao vậy?" Trần Phong hạ xuống, liếc mắt mỹ phụ đầy đặn vẻ mặt lạnh lùng uy hiếp hai người Thạch Nham, thản nhiên nói.
"Chúng ta muốn hai người này đi qua xem tình hình, nhưng mà hình như bọn họ không muốn phối hợp", lúc Triệu Dung đối mặt Trần Phong, vẻ mặt không hề lạnh lùng ngạo mạn, ngược lại lộ ra khuôn mặt tươi cười nhu mì, "Lúc nãy, ta đang cùng bọn họ thương lượng thôi, à, không nghĩ tới các ngươi cũng đến đây", đoàn người Trần Phong nghe nàng như vậy cũng đồng thời nhíu mày, vẻ mặt không vui nhìn về phía hai người Thạch Nham.