Sát Tinh Tướng Công - Quyển 2 - Chương 10
Sát Tinh Tướng Công
Quyển 2 - Chương 10
gacsach.com
Editor: Quân
Thoáng nhìn thấy Tiểu Thuý bưng trà, ta dừng bước, trong đầu nảy ra một kế.
“Tiểu Thuý!”
“Tiểu thư?” Nàng kinh ngạc đi tới “Có gì phân phó sao?”
“Trà này cho ai?” Ta biết rõ còn cố hỏi.
“À, là quản gia phân phó ta mang trà lên cho vị công tử đang ngồi ở sảnh đường.”
“Vậy sao?” Con ngươi đen đảo một vòng, ta vươn tay mở nắp ấm trà ra xem xét một chút rồi lại đóng lại như trước. “Thơm như vậy, hẳn là Bích loa xuân.”
“Không ngờ tiểu thư cũng hiểu biết về trà như vậy a... Là Bích loa xuân.”
“Ha ha...” Ta chỉ đoán bừa thôi.
“Vậy, tiểu thư có cần gì không?”
“Hả... À, không có việc gì, không có việc gì. Chỉ là thấy ngươi nên muốn nói chuyện chút thôi.” Ta vội xua tay.
“Vậy Tiểu Thuý đi đưa trà.” Nàng quỳ gối rồi đi về phía cửa, còn ta ở phía sau vẻ mặt tươi cười quỷ dị, tự đắc.
Trầm Trữ à Trầm Trữ, hôm nay cô nãi nãi sẽ khiến ngươi không thể sống yên bình!
“Sở nhi...” Hạ Hầu Ý thở hổn hển đi đến, mặt cười đỏ bừng, nhưng sau khi nhìn thấy ta rõ ràng là đã thở phào nhẹ nhõm một hơi. “Hù chết người ta, ta còn tưởng ngươi thực sự sẽ vọt vào đó liều mạng với hắn.”
“...” Đại ca ngươi đang nói đùa sao? Ta còn chưa muốn chết sớm.
“Trầm Trữ biết võ công. Tuy rằng không cao, nhưng đối phó với một người như ngươi thì dư dả...“
Hung hăng liếc mắt hắn một cái, ta biết rồi, được chưa?! Cho nên mới dùng ám chiêu.
“Được rồi, được rồi! Đừng để ý quá như vậy nữa.” Hắn tuôn một tràng làm ta nổi da gà “Đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân. Huống hồ, hắn thân ngươi như vậy chứng tỏ rằng ngươi là người gặp người thích. Ngươi nếu không đánh người ta thì người ta cũng đã sớm... à, không, không có gì...”
“Hừ!” Xoay người đi không thèm nhìn hắn, ta chăm chú hết sức quan sát chén trà trong tay Trầm Trữ. Sao hắn vẫn chưa uống...
“À, đúng rồi! Sở nhi, ta nói cho ngươi nha. Ngoại trừ tứ đại gia tộc ở kinh thành ra thì Trầm gia ở thành Dương là quý tộc môn hộ có thực lực nhất. Phụ thân của Trầm Trữ là Trầm Diệu Đình còn giữ chức Tuần bổ tư đầu của Bộ Hình. Hơn nữa trên tay hắn còn có kim bài do Tiên đế ngự ban, gặp phạm nhân có thể tiền trảm hậu tấu, không cần băn khoăn.”
?
“Tuần bổ tư đầu?”
Chẳng phải là... nhân viên cao cấp sao?
Không xong rồi!
Ta cuống quít lôi túi gấm đựng độc dược ra, nhìn xem mới vừa rồi mình dùng loại gì.
“Sở nhi...” Hạ Hầu Ý kỳ quái nhìn ta “Ngươi làm gì vậy?”
“Thảm rồi...”
“Cái gì thảm?”
”Hắn là con trai của nhân viên cấp cao nha, nếu chết oan chết uổng thì...” Ta cũng không muốn bị tiền trảm hậu tấu a!
“Nhân viên cấp cao?” Hạ Hầu Ý nhíu mày “Đó là cái gì vậy?”
“Thì là vậy chứ là cái gì!” Trả lời cho qua chuyện, ta thì thào nói nhỏ “Không phải Hạc đỉnh hồng... không phải thạch tín... cũng không phải thất bộ tiêu hồn... chẳng lẽ là...”
Cái này thì hình như hắn nghe hiểu. “Yên tâm đi, ngươi chưa có làm cái gì thì Trầm bá bá sẽ không...”
“Đã làm.”
“Hả?” Khuôn mặt tươi cười ngay lập tức đông cứng.
“Ta hạ độc... ở trong trà.”
“Cái gì?!” Hắn hoa dung thất sắc “Ngươi ngươi ngươi... hạ độc?”
“Phải!” Ta buồn bực gật đầu. Ta là ngầm mở túi độc, lấy một ít ra tay rồi thừa lúc mở nắp ấm trà đã cho vào... vậy nên lúc hạ độc ta cũng không rõ là lấy ra loại độc nào.
“Trời ạ!” Hạ Hầu Ý ngoác miệng to đến mức có thể nuốt được cả cái đầu trâu “Ngươi ngươi ngươi... làm thật?”
“Lừa ngươi là con chó.”
“...” Hắn dậm chân một cái rồi xoay người lao thẳng vào đại sảnh, ta đương nhiên cũng theo sát sau đó. Nhưng căn cứ vào nguyên tắc có tật giật mình, ta đi tới cửa liền dừng lại, trốn đi, chỉ để lộ ra một con mắt.
Ta thấy Trầm Trữ đang bưng bát trà lên, còn chưa kịp đưa đến miệng thì một bóng người đã lao đến như sài lang hổ đói, cướp bát trà sau đó một ngụm uống sạch...
“Hạ Hầu Ý...” Trời ơi, hắn điên rồi sao? Đó là trà độc nha, hơn nữa còn...
Lần này đến lượt ta nhìn đến há hốc mồm. Người này... vì sao lại làm như vậy?
“Hạ... Hạ Hầu công tử?” Trầm Trữ có chút mê muội “Ngươi sao lại uống trà của ta?”
“À... người, người ta vừa mới từ bên ngoài về, rất là khát... vừa vặn thấy chén trà này của Trầm công tử nên không kịp phân phó hạ nhân liền...”
“Này, như vậy... bộ dạng...” Bị làn điệu yêu thanh yêu khí của Hạ Hầu Ý doạ sợ hít vào mấy ngụm khí lớn, Trầm Trữ nói chuyện cũng có chút khó khăn “Ờ... cái kia... ta... ta... ta lần này tới là... Hạ Hầu công tử? Hạ Hầu công tử?” Hắn cuống quít đứng dậy, ba bước cũng thành hai bước vọt tới bên Hạ Hầu Ý đang ôm bụng vẻ mặt khó chịu. “Ngươi làm sao vậy?”
“À... ta... ta...”
Thừa lúc Trầm Trữ không có phòng bị, ta lặng lẽ đi đến phía sau hắn, từ trong tay áo lấy ra chiếc khăn phẩy một cái, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai bịt mũi lại, sau đó nghe hắn thét lớn một tiếng, yếu đuối đổ rầm xuống sàn nhà.
“Triệu bá, Triệu bá...” Nâng Hạ Hầu ý dậy, lòng ta nóng như lửa đốt lớn tiếng gọi quản gia...
“Tiểu thư, Hạ Hầu công tử đã khá hơn chút nào chưa?”
“Ừm... Sáng nay bị ta đánh một quyền cũng không có gì trở ngại, phỏng chừng là đã khoẻ rồi.”
“Đánh... đánh một quyền?”
“Không có biện pháp a, ai bảo hắn giả chết với ta, còn vọng tưởng ta sẽ vì hắn mà khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem... Bột bã đậu ăn vào mà có thể chết người thì số dân trên đời này đã thiếu một nửa rồi.”
“Bã đậu ăn vào không chết người, nhưng khiến người ta bị tiêu chảy đến chết nha!”
“... Vậy chờ đến khi đó hẵng hay.”
Tứ Hỉ bất mãn quyệt quyệt miệng: “Tiểu thư thật là bất cận nhân tình.”
“Ta có chỗ nào bất cận nhân tình?” Ta quăng cho nàng một cái liếc mắt xem thường.
“Đối với Hạ Hầu công tử a! Hắn vì ngươi mà uống cả ly trà độc, âu cũng là vì sợ ngươi xảy ra chuyện thôi... Một vị hôn phu tốt như vậy ngươi không quý trọng thì thôi, đã thế còn quyền đấm cước đá với người ta...”
“Này này này!” Ta khó chịu ngắt lời nàng –”Đầu óc ngươi nếu không có vẫn đề thì hẳn là vẫn nhớ rõ ta cùng hắn không phải là hôn phu hôn thê chân chính?”
“Vậy thì đã sao, thẳng ngốc cũng có thể nhìn ra hắn thích ngươi!”
“...”
Ta há miệng thở dốc, cái gì cũng không nói được, chỉ đành ho nhẹ hai tiếng để lấp liếm.
“Khụ... A Tứ, ngươi không có việc gì cần làm sao?”
“Tiểu thư...” Tứ Hỉ thái độ khác thường, gắt gao nhìn thẳng vào ta “Ngươi không phải trì độn đến mức ấy chứ?”
... Đương nhiên không phải! Ngay cả thằng ngốc cũng không bằng vậy thì ta là cái loại gì?
Nhưng... ngươi muốn ta phải trả lời thế nào? Thành thành thật thật nói không? Chỉ sợ là ngươi sẽ không dễ dàng buông tha cho ta.
“Tiểu thư?”
“À... ta... cái này...” Ta đảo mắt hết trái lại phải “Ta... chuyện tình cảm.. ta.. ờ... còn chưa có nghĩ tới.” Trước cứ trả lời cho có lệ rồi nói sau.
“Chưa nghĩ tới?” Tứ Hỉ nhăn mặt, nghiêm nghị đánh giá ta một phen – « Tiểu thư năm nay mười lăm đúng không?”
“...” Vậy thì sao, mới mười lăm tuổi cũng không nên coi người ta như bát nước đổ đi mà hắt ra ngoài.
Quân: Mình giải thích đoạn này một chút. Việt Nam cũng có câu « con gái lấy chồng như bát nước đổ đi », vậy câu này ý nói là con gái đến tuổi thì phải gả ra ngoài, gả ra ngoài rồi thì chính là bát nước đổ đi.
“Tuy nói nữ nhi mười sáu mười bảy mới xuất giá, nhưng bình thường thì đã sớm lo việc hôn nhân, nếu không cũng phải có người âu yếm... tiểu thư ngươi...”
“Ta không có!” Phản xạ có điều kiện rống to một câu, ta lập tức rụt cổ lại, ý thức được mình có chút khác thường... không có thì không có, lớn tiếng như vậy làm gì?
“Hửm?” Tứ Hỉ cười thần bí, tiến sát lại gần ta “Tiểu thư khẩn trương như vậy làm gì? Chẳng lẽ... ngươi có người trong lòng?”
Giật mình một cái, ta bất động thanh sắc kéo dãn khoảng cách với nàng: “Đừng nói bậy bạ, ta không có.”
“Không có? Vậy vừa rồi việc gì phải lớn tiếng phủ nhận như thế, chẳng lẽ đó là biểu hiện có tật giật mình?”
“... Có cái đầu ngươi!” Còn nói thêm gì nữa chắc thần kinh ta loạn mất “Ta khát nước, A Tứ vào pha cho ta chén trà đi.”
“Nhưng...”
“Bảo ngươi đi thì ngươi phải đi, còn lèm bèm là ta cho ngươi nếm thử mùi vị của bột bã đậu bây giờ.”
“... Được rồi, đi thì đi, làm gì mà hung dữ thế!” Làm cái mặt quỷ, nàng tâm không cam tình không nguyện rời đi.
Trông theo bóng nàng dần biến mất, ta nhân cơ hội chuồn ra khỏi cửa phòng, chạy về phía thiên thính.
Muốn ta ở lại để tiếp tục bị ngươi tra khảo? Coi ta là đứa ngốc sao?