Sếp, Dè Dặt Một Chút! - Quyển 2 - Chương 55-1
Quyển 2 - Chương 55-1: Nhảy ra một vị hôn thê (1)
Bình yên không có sóng dữ mà qua mấy ngày, tâm trạng Tòng Thiện từ vừa bắt đầu có chút không tập trung dần dần bình tĩnh lại, báo cáo còn chưa có đưa tới, nghe nói là đưa đến cơ quan nước Mỹ làm kiểm tra, Tòng Thiện vừa nghe, trong lòng nổi lên một vướng mắc, trong lòng biết nhất định là không đơn giản, nhưng ông trời muốn để cho cô mắc loại bệnh di truyền này, vậy cô giãy giụa tiếp nữa, nếu không cam cũng sẽ phí công, chi bằng thả lỏng tâm tình, binh đến tướng chặn.
Bởi vì đối với chuyện công tác không có nhiều động lực, người trong nhà lại lo lắng cho sức khỏe của cô, cho nên cô định xin thuyên chuyển công tác, đề xuất điều đi đến khâu nhẹ nhàng một chút.
Cấp trên rất coi trọng cô, đặc biệt tìm cô nói mấy câu, ở sau khi biết cô là do áp lực quá lớn dẫn đến sức khỏe và tâm lý đều không quá thích ứng, nữa cưỡng bách cô bỏ xin từ chức, trước tiên điều dưỡng sức khỏe thật tốt, suy nghĩ thêm về chuyện thuyên chuyển công tác.
Hôm nay, sau khi bàn giao lại công việc trong ngày nghỉ cho phó tổ trưởng, Tòng Thiện trở về nhà, vừa tới cửa nhà, lại nhìn thấy ngoài cửa bị người ta giội sơn đỏ, còn có hai chữ to "trả tiền"!
Trong lòng cô cả kinh, vội vàng lấy chìa khóa ra mở cửa, bên trong nhà truyền ra tiếng cãi vã kịch liệt của Thẩm Tòng Nghĩa và Trương Thục Hiền.
"Cậu, xảy ra chuyện gì? Ngoài cửa sao lại bị giội sơn? Là ai làm?" Vừa vào nhà, Tòng Thiện lập tức hỏi.
"Đều là chuyện tốt bà ấy làm!" Thẩm Tòng Nghĩa chỉ vào mũi Trương Thục Hiền mắng to, "Bà ấy không nghe lời của cậu, nhất định muốn đi đánh cược, bây giờ tốt rồi, toàn bộ tiền trong nhà đều thua sạch, còn thiếu một khoản nợ, bây giờ chủ nợ cũng đã đuổi tới cửa, sau này cả nhà chúng ta biết sống làm sao!"
Trương Thục Hiền khóc tu tu, hết sức ấm ức mà hô: "Tôi cũng không phải cố ý, lúc đầu thắng nhiều như vậy, làm sao biết về sau vận may trở nên xấu như thế chứ, không chỉ thua sạch tiền trong sổ tiết kiệm, nhà cũng mất!"
"Cái gì? Nhà mợ cũng thua cho bọn họ?" Tòng Thiện thất kinh, mới có mấy ngày, làm sao lại đột nhiên biến thành như vậy?
"Bọn họ bảo mợ nhân lúc vận may nhiều kiếm thêm chút ít, mợ liền càng đánh càng lớn, muốn thắng một vài triệu, cuộc sống của nhà chúng ta sẽ tốt hơn, kết quả nào biết, thoáng cái đều thua hết!" Trương Thục Hiền bật khóc hu hu. Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.
"Báo cảnh sát đi." Tòng Thiện nói xong như muốn bấm số, "Bọn người đó nhất định là có mưu tính trước, nếu không sẽ không trong vòng mấy ngày thì đã thắng nhiều như vậy, nhất định là một cái bẫy!"
"Báo cảnh sát có ích gì? Giấy chứng nhận bất động sản đều trong tay người ta, bây giờ bọn họ giữ giấy vay nợ của mợ con ký, nợ trên mấy trăm ngàn! Nếu như không trả, bọn họ sẽ kiện mợ con ngồi tù!" Thẩm Tòng Nghĩa cực kỳ tức giận.
"Đánh bạc là phạm pháp, con lại muốn nhìn xem bọn người đó có lá gan lớn cỡ nào!" Tòng Thiện lạnh lùng nói, dầu gì cô cũng là cảnh sát, nếu bọn người đó tìm cách đánh tới người nhà của cô, thật sự là quá lớn mật.
"Mợ là thua ở Macao." Trương Thục Hiền nức nở chen lời.
"Macao?" Tòng Thiện ngẩn người, hỏi tới, "Mợ đi Macao khi nào?"
"Thì là khuya ngày hôm trước, bọn họ lừa mợ đi." Trương Thục Hiền vừa gạt nước mắt, vừa khóc nói.
"Tôi thật không biết nên nói bà gì nữa!" Thẩm Tòng Nghĩa lắc đầu thở dài, sắc mặt bỗng trở nên rất khó coi, ôm tim, dùng tay chống lấy cái bàn.
"Cậu." Tòng Thiện thấy sắc mặt ông thay đổi, vội vàng đỡ ông ngồi xuống, khuyên nhủ, "Cậu yên tâm, bọn người đó còn dám tới, con nhất định đích thân bắt lấy bọn họ."
"Bắt bọn họ có ích gì, mợ con còn nợ người ta nhiều tiền như vậy." Thẩm Tòng Nghĩa tuyệt vọng nói.
"Mặc dù đánh bạc ở Macao không có phạm pháp, nhưng con dám khẳng định bọn họ là băng nhóm tội phạm có mưu tính trước, con sẽ tìm người điều tra bọn họ, nếu như bọn họ dám gây chuyện, con nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn họ!" Tòng Thiện cam kết, dù sao cô cũng là cảnh sát nhân dân, vẫn không đến mức sẽ bị những thủ đoạn hạ lưu ấy hù dọa.
"Tòng Thiện, chúng ta đều nhờ vào con!" Trương Thục Hiền hai mắt đẫm lệ nhìn Tòng Thiện, bà không trông mong số tiền thua sạch có thể quay trở về, bây giờ bà chỉ muốn giữ được căn nhà này, nếu không cả nhà lớn bé chỉ có thể ngủ đầu đường xó chợ.
"Vâng, con lập tức báo cảnh sát." Tòng Thiện nói, gọi điện đến cục cảnh sát, để bọn họ bắt đầu theo vụ án này.
"Bọn họ vừa mới đi, trông rất hung dữ, cậu sợ bọn họ là dân liều mạng." Thẩm Tòng Nghĩa lo lắng nói.
"Hung dữ cũng là kẻ cướp, chẳng lẽ con còn sợ bọn họ?" Tòng Thiện cũng không tin bọn họ thật sự dám làm ra chuyện gì, ức hiếp dân chúng bình thường là một chuyện, thật sự đối phó với nhân viên công chức nhà nước, chỉ sợ thế lức đằng sau bọn họ cũng là không thoát khỏi liên quan, "Trái lại là mọi người, trong khoảng thời gian này buổi tối đừng ra ngoài, ở lại nhà, một khi có biến lập tức gọi điện thoại cho con."
"Được." Thẩm Tòng Nghĩa gật đầu, chợt nhớ tới cái gì đó, liền bước tới phía điện thoại bàn, "Cậu gọi điện nhắc nhở Tòng Như một chút, bảo nó sớm về nhà."
Kể từ khi Nhạc Thanh Lăng giở thủ đoạn, sau khi khiến Thẩm Tòng Như nghỉ học, cô ấy vẫn không muốn đi học tiếp nữa, trái lại nói cuộc sống về đêm mới là cuộc sống cô muốn. Thẩm Tòng Nghĩa không quản được cô, Trương Thục Hiền cũng cảm thấy là một cô gái quan trọng nhất không phải là đọc sách thật tốt, mà là có thể tìm được người có tiền để kết hôn, huống chi bây giờ lại là nửa học kỳ sau, muốn xếp lớp không dễ dàng, cho nên cứ mặc cho cô đi.
Lúc này, điện thoại của Tòng Thiện đổ chuông, là người ở trung tâm kiểm tra gen gọi tới, thông báo cho cô biết, đã có báo cáo, cô có thể đến lấy.
"Cậu, con có việc đi ra ngoài trước, mọi người tự mình cẩn thận một chút." Tòng Thiện nói mấy câu, liền đi ra ngoài lấy báo cáo.
Khi cô lấy được báo cáo, một số đoạn thuật ngữ chuyên môn phía trên thật là nhìn mà không hiểu, bác sĩ giải thích với cô cả buổi, nào là "mtDNA", "ATP", "tuần hoàn năng lượng", cô nghe không hiểu gì cả, cuối cùng mới nói cho cô biết, kết quả kiểm tra đo lường cho thấy, cô quả thật mắc phải "chứng thiếu hụt chức năng ty lạp thể", cũng chính là phần lớn tế bào ty lạp thể đều là mang theo gen khiếm khuyết. Mà thông qua trình tự phân tích gen, phát hiện bệnh của cô cực kỳ hiếm thấy, hiện nay chỗ ghi chép ca bệnh trên toàn thế giới cũng chỉ có một hai ca mà thôi, biểu hiện lâm sàng đúng như Nhạc Thanh Lăng nói, người bệnh đều là sau khi mang thai mắc phải chứng uất ức rất nghiêm trọng, dẫn đến tinh thần phân liệt, cuối cùng đều tự sát mà chết.
Tòng Thiện càng nghe càng cảm thấy toàn thân lạnh băng, lỗ chân lông khắp người rỉ ra đều là thẩm thấu sự lạnh lẽo, nói như vậy, cô thật sự sẽ nổi điên? "Thẩm tiểu thư, cô cũng đừng quá lo lắng, chẳng qua là với ghi chép ca bệnh hiện nay xem ra tình hình không thể lạc quan, nhưng là không loại trừ các nước khác cũng có người mắc loại bệnh di truyền này, nhưng là chữa khỏi, cho nên cô cần duy trì một trái tim kiên cường lạc quan." Bác sĩ làm công việc theo thông lệ khuyên giải nói.
"Cảm ơn anh." Tòng Thiện ngồi yên ở trên ghế hồi lâu, mới đứng dậy nói lời chào tạm biệt với bác sĩ, cô vốn không nghe lọt phần sau bác sĩ nói, cô không phải là một chút ý thức thông thường cũng không có, gen bệnh còn có thể chữa khỏi? Cô cũng không phải là kẻ ngốc.
"Cô không sao chứ?" Thường xuyên nhìn thấy rất nhiều bệnh nhân sau khi biết được tình trạng bệnh tình đều khóc lớn và ầm ĩ, bệnh nhân không khóc không làm khó chỉ bình tĩnh xoay người rời đi giống như Tòng Thiện thế này, bác sĩ vẫn là lần đầu nhìn thấy, nhịn không được quan tâm hỏi một câu.
Tòng Thiện không có trả lời, cô vốn không nghe thấy, cô xoay người rời đi, nhẹ nhàng khép cửa lại.
Không nói rõ được bây giờ là cảm giác gì, có lẽ là bởi vì mấy ngày trước đã được mở đường, có chuẩn bị tâm lý, cho nên bây giờ cô cũng không cảm thấy trời muốn sập xuống, nhưng trong nháy mắt trái tim lại đột nhiên đông cứng, lạnh đến mức mỗi lần cô hít vào một hơi, đều mang theo đau đớn như kim châm vào xương cốt, bước chân như giẫm lên bông mềm, mỗi bước đều giống như đi ở trên mây, phía dưới chính là vực sâu vạn trượng.
Đúng vậy, cô không cảm thấy làm sao khổ sở, làm sao đau khổ, chỉ cảm thấy tuyệt vọng giống như trời nghiêng đất lệch!
Tuyệt vọng!
Ra khỏi bệnh viện, cô đi tới chỗ quẹo, dựa lưng vào trên vách tường, không ngừng hít thở, ánh mặt trời màu vàng kim rực rỡ tỏa chiếu vào trong mắt, cô đột nhiên cảm thấy thật chói mắt, chói mắt đến mức cô thật muốn khóc!
Một giọt, hai giọt, ba giọt...
Nước mắt rốt cuộc cũng không nén được, giống như nước sông, một khi tràn qua tuyến chống lũ, trong khoảnh khắc ùn ùn trút xuống! Cô bụm mặt, nước mắt từ trong khe hở chảy ra, giống như chuỗi hạt pha lê, từng chuỗi rơi xuống, hóa thành một ghềnh nước động nhấp nhô.
Người đi đường đi ngang qua đều liếc mắt nhìn cô, nhưng không ai dừng bước lại hỏi thăm nửa câu, bởi vì người khóc lóc từ trong bệnh viện đi ra, thật sự là đã nhìn thấy rất nhiều.
Có người cười vui vẻ, có người buồn rầu, vốn là cảnh tượng vĩnh viễn không đổi trên cõi đời này.