Sếp, Dè Dặt Một Chút! - Quyển 2 - Chương 72

Quyển 2 - Chương 72: Gặp nhau liền nóng nảy

Editor: smizluy1901

"Người phụ nữ kia tin anh rồi sao?" Trong căn phòng tổng thống xa hoa lãng phí mờ tối, quần áo An Nhuế nửa cởi, dựa vào trên bả vai của Lương Tư Hàn, ngón tay thon trắng sơn móng tay OPI bóng đẹp khiêu khích mà vẽ vài vòng trên ngực của anh, chầm chậm hỏi.

"Đương nhiên." Lương Tư Hàn khẽ cười một tiếng, cầm ngược trở lại tay nhỏ bé không xương của cô, đưa tới bờ môi, in một dấu hôn.

Khóe môi An Nhuế lộ ra một nụ cười lạnh sáng rõ, đôi mắt đẹp dưới lông mi nhỏ dài rậm lóe lên tia u ám còn lạnh lẽo hơn cả băng sương, cô căm hận nói: "Thẩm Tòng Thiện, cô làm cho nhà chúng tôi trở thành trò cười, tôi cũng muốn làm cho cô mất hết mặt mũi!"

...

"Ding-dong"

Ở bên trong nhà, Tòng Thiện nghe được tiếng chuông cửa, cho rằng Tiểu Kha lại sao lãng quên mang chìa khóa, đi nhanh tới mở cửa.

Tuy nhiên, trong nháy mắt cánh cửa mở ra, nhìn rõ người đứng ngoài cửa đó, thì Tòng Thiện ngây ngẩn cả người.

"Tòng Thiện." Liếc nhìn Tòng Thiện, Hàn Dập Hạo giật mình cô gầy đi rất nhiều, trái tim hơi đau xót, bật thốt lên gọi.

Mà phản ứng đầu tiên của Tòng Thiện lại là-- đóng cửa!

Thấy Tòng Thiện muốn khép cửa lại, Hàn Dập Hạo nhấc chân dài, ngăn ở cửa, tay hơi dùng sức, đẩy cửa tiến vào.

"Anh tới làm gì?" Tòng Thiện cố biểu hiện thật bình tĩnh, không nóng không lạnh hỏi.

"Anh tới gặp em." Hàn Dập Hạo không chút giấu diếm ánh mắt nóng rực của mình, anh muốn kéo lấy tay của Tòng Thiện, lại bị cô không để lại dấu vế tránh đi.

"Vậy anh gặp được rồi, có thể đi." Tòng Thiện hạ lệnh đuổi khách.

"Tại sao phải lạnh nhạt với anh như vậy?" Hàn Dập Hạo cau mày, trở tay đóng cửa lại.

"Vậy tôi nên đối với anh thế nào?" Tòng Thiện hỏi ngược lại.

"Anh là bạn trai của em!" Hàn Dập Hạo nhích tới gần cô, Tòng Thiện lại theo đó lui về sau hai bước, giữ một khoảng cách với anh.

"Một tháng trước đã không phải rồi." Tòng Thiện lạnh lùng nói, "Là tự anh nói, tôi không đáng để anh yêu."

"Lúc đó là anh tức giận." Hàn Dập Hạo vội giải thích nói, không cho cô lui về sau nữa, duỗi cánh tay dài, giữ chặt cô lại.

Tòng Thiện hất ra, châm chọc nói: "Vậy bây giờ anh hết giận rồi?"

Hàn Dập Hạo hít một hơi thật sâu, đôi mắt thâm thúy nhìn cô chằm chằm, nói: "Anh biết, lúc đó anh nói rất nhiều lời không nên nói, em giận anh cũng được, đánh anh cũng được, lần này anh tới là muốn xin em tha thứ cho anh."

"Hàn đại thiếu, chuyện trên đời này không phải anh muốn thế nào thì như thế nấy đâu." Tòng Thiện thu lại nụ cười lạnh, bình tĩnh nói, "Tôi và anh đã chia tay từ lâu, sau này cũng không có liên quan gì, tôi cũng đã sắp trở thành Lương phu nhân, xin anh đừng tới quấy rầy tôi."

"Cũng bởi vì giận anh, cho nên em muốn gả cho Lương Tư Hàn?" Hàn Dập Hạo mơ hồ mang theo một vẻ tức giận, anh biết Tòng Thiện oán giận, nhưng cho dù muốn chọc giận anh, cũng không nên vội vàng kết hôn như vậy, huống chi người này còn là Lương Tư Hàn!

"Lương Tư Hàn làm sao?" Tòng Thiện cũng đề cao giọng, nói, "Ít nhất anh ấy sẽ không ở lúc tôi cần bỏ lại tôi, trái lại luôn ở bên cạnh tôi, ủng hộ tôi."

Tuy Hàn Dập Hạo rời đi là quyết định cô làm ra, nhưng vừa nghĩ tới anh dứt khoát rời đi như vậy, ngay cả câu nói thừa thãi cũng không nói, trong lòng của cô vẫn là lạnh đi vài phần.

Huống chi, anh vừa đi thì là một tháng, một cú điện thoại, một cái tin nhắn cũng không có, không phải là quyết định vứt bỏ tình cảm giữa hai người rồi sao? Vậy hà cớ gì bây giờ còn đến tìm cô.

Biết Tòng Thiện ám chỉ là cái gì, ánh mắt phát sáng của Hàn Dập Hạo nhuốm một tia ảo não, giải thích nói: "Anh biết lúc em yếu ớt nhất anh không có ở bên cạnh em, là anh không đúng, nhưng lúc đó là có công vụ--"

"Tôi biết, chuyện đảo Điếu Ngư phải không." Tòng Thiện không có cho anh cơ hội nói hết, ngắt lời nói, "Anh là người bận rộn, quan tâm hẳn là đại sự quân nước, chứ không phải ở chỗ này của tôi lãng phí thời gian, anh đi đi."

"Tòng Thiện, em hãy nghe anh nói hết!" Hàn Dập Hạo kích động, vốn định kéo cô qua, nhưng nghĩ đến cô đang mang thai, sợ làm tổn thương đến cô, tay ở giữa không trung hạ xuống, anh nói tiếp, "Anh không phủ nhận anh là đang trong cơn giận dữ, cho nên một tháng không có liên lạc với em, anh cũng không phủ nhận anh đã từng nghĩ tới muốn vứt bỏ tình cảm giữa chúng ta. Nhưng khi nghe được tin em sắp kết hôn, anh mới giật mình anh vốn không cách nào từ bỏ em, anh biết em cũng giống như anh, nếu không thì em sẽ không nhanh chóng đính hôn như vậy, càng sẽ không lựa chọn gả cho Lương Tư Hàn!"

"Nói cho cùng, anh chỉ là không muốn bạn gái trước kết hôn nhanh như vậy, bởi vì sẽ có vẻ như tôi đi trước anh, anh sẽ rất mất mặt." Tòng Thiện cười lạnh nói.

"Không phải như vậy!" Hàn Dập Hạo cau mày, muốn cứng rắn lại không dám, muốn dịu dàng cô lại không chịu, "Tòng Thiện, em là người phụ nữ duy nhất đời này anh yêu, điểm này chưa từng thay đổi."

"Không phải anh nói tôi không xứng sao?" Tòng Thiện dùng lời của anh đáp lễ nói, "Bây giờ anh nói như vậy, là không hận tôi tự ý bỏ con của anh?"

Hàn Dập Hạo hiển nhiên sẽ không có nói cho cô biết đứa bé vẫn còn, anh nói: "Anh tin em bỏ đứa nhỏ nhất định là có lý do vạn bất đắc dĩ, em là mẹ của đứa nhỏ, nổi đau khổ của em sẽ không ít hơn anh, sao anh có thể hận em cơ chứ?"

"Lúc đó anh cũng không phải là nói như vậy." Tòng Thiện cảm thấy không cần thiết phải nói nhiều với anh, cũng đã qua, cần gì phải dây dưa, "Thôi, nói những thứ này nữa cũng không có ý nghĩa gì. Con không còn, chúng ta cũng đã chia tay, sau này kiều quy kiều, lộ quy lộ, hai bên không cần tiếp tục--"

Hàn Dập Hạo đoán được cô muốn nói gì, anh không muốn nghe cũng chán nghe rồi! Bước nhanh đến phía trước, anh kéo cô vào trong ngực, giữ chặt đầu cô ở trên ngực, ngăn cản cô nói, "Không cho em nói! Anh không cho phép, em vĩnh viễn cũng đừng nghĩ tới muốn rời khỏi anh!"

Tòng Thiện lập tức nổi nóng, anh cho rằng anh là ai? Muốn đi muốn ở là quyết định của cô, anh dựa vào cái gì không cho phép!

Cô dùng sức đánh lồng ngực của anh, tức giận hét: "Hàn Dập Hạo, tôi không phải là lính của anh, không cần phải nghe mệnh lệnh của anh! Anh đi cho tôi! Tôi không muốn lại nhìn thấy anh nữa!"

"Anh không đi!" Giọng Hàn Dập Hạo thuần phát từ tình, Tòng Thiện thích đi vào chỗ bế tắc, nói nhiều với cô hơn nữa cũng vô ích, anh chỉ có thể sử dụng cách thức bá đạo như vậy để giữ cô lại, anh như đinh chém sắt nói, "Em là người phụ nữ của anh, cả đời này cũng vậy, em đừng mơ muốn gả cho người đàn ông khác!"

"Tôi mạn phép phải gả!" Tòng Thiện tức giận, không chút nghĩ ngợi, giẫm lên mu bàn chân của anh, Hàn Dập Hạo lại giống như không cảm giác chút nào, ngay cả chân mày cũng không nhăn lại, cô quát nói, "Tôi yêu là Lương Tư Hàn, không phải là anh!"

"Em nói bậy!" Giọng Hàn Dập Hạo còn lớn hơn của cô, giọng trầm thấp vang ở trên đầu của cô.

"Tôi không có nói bậy!" Bị anh ôm chặt như vậy, Tòng Thiện cảm thấy đầu hơi choáng, về âm lượng lại không có chịu thua, "Anh ấy còn đáng để tôi yêu hơn anh nhiều!"

"Lương Tư Hàn đối với em không phải thật lòng--" Hàn Dập Hạo vừa định nói ra chuyện giữa Lương Tư Hàn và An Nhuế.

Tòng Thiện lại không chút lưu tình nâng gối đụng vào "sinh mạng" của anh.

"Em!" Sắc mặt lập tức trở nên xanh mét, Hàn Dập Hạo cắn răng, kiên cường không có khom lưng, hai mắt lại tóe lửa.

"Anh ấy đối với tôi có phải là thật lòng hay không không cần anh quan tâm!" Nhân cơ hội thoát khỏi lồng ngực của anh, Tòng Thiện nổi giận nói, "Tóm lại, chuyện của tôi không cần anh quan tâm!"

"Thẩm Tòng Thiện!" Hàn Dập Hạo vốn cũng không phải là người có tính khí tốt gì, bị cô "đụng" như vậy, rốt cuộc nhịn không được cả giận, mang cả tên lẫn họ của cô mà quát.

Giọng của anh giống như chuông lớn chấn động đến mức cô ù tai một hồi, Tòng Thiện chỉ vào cửa, cũng hét lớn trở lại: "Đây là chỗ của tôi, anh đừng ở đây giở trò ngang tàng, đi ra ngoài cho tôi!"

"Anh sẽ không đi!" Hàn Dập Hạo nhìn cô chằm chằm, dứt khoát nói.

Tòng Thiện chỉ cảm thấy trong lòng có một đóm lửa từ từ bốc lên cao, cô lại không có nợ anh cái gì, tại sao còn phải bị anh uy hiếp.

Nghĩ vậy, cô giận dữ bắt lấy ly nước inox trên khay trà ném tới phía của anh: "Anh đi cho tôi!"

Hàn Dập Hạo nghiêng đầu tránh, ly nước rơi ở trên sàn, phát ra tiếng vang "leng keng".

"Em dám ném đồ vào anh?" Hàn Dập Hạo không nghĩ tới phản ứng của cô kịch liệt như vậy, tức giận bước tới phía của cô, vẻ mặt giận dữ.

Tòng Thiện hoặc là không làm đã làm thì làm đến cùng, hễ là đồ vừa tay thì đều bay tới phía của anh "thăm hỏi".

Mà với thân thủ của Hàn Dập Hạo, ở "công kích" dày đặc như vậy, thiếu chút nữa cũng bị một lưỡi dao xẹt qua.

Thấy cô cũng đã "động dao nhỏ", Hàn Dập Hạo lại càng nổi trận lôi đình hơn, vung quả đấm thép lên, đánh cho cái ly sứ đối diện đang bay tới nát bấy.

Tòng Thiện vừa ném vừa lui về phía sau, rất nhanh đã bị anh dồn đến góc tường.

Trong tay không còn có đồ gì có thể ném, cô đành phải nhìn anh chằm chằm, không sợ chết nói: "Anh lại không rời đi nữa, tôi sẽ kiện anh tự tiện xông vào nhà dân!"

"Em kiện đi, xem toà án nào dám thụ lý!" Khuôn mặt Hàn Dập Hạo xanh mét, vây khốn cô ở một góc, giơ quả đấm tới trước mặt của cô.

Tòng Thiện cho rằng anh muốn đánh cô, phản xả có điều kiện lại giáng thẳng một đấm tới.

Đôi mắt thâm sâu của Hàn Dập Hạo lập tức buồn bã, vóc người cường tráng đột nhiên tiến sát, đè chặt cô ở trên vách tường, khiến cô không nhúc nhích được.

Bị lực đột kích, Tòng Thiện bị đau, lông mày kẻ đen khẽ nhíu, thốt lên một tiếng kêu đau rất nhỏ.

Sợ thật sự đè đau cô, Hàn Dập Hạo hơi dịch ra một chút, nhưng hai người vẫn "dán" chặt nhau, không để lại cho cô không gian ra tay.

"Có phải em điên rồi hay không, thứ gì cũng dám ném ra!" Hàn Dập Hạo quơ quơ quả đấm lớn như bao cát, để cho cô nhìn thấy rõ kiệt tác của mình.

Tòng Thiện nhìn thấy trên mu bàn tay màu đồng của anh có một vết máu uốn lượn để lại, hẳn là vừa rồi đánh nát cái ly bị trầy xước.

Thế nhưng cô lại không cho là mình sai: "Ai bảo anh không đi."

"Thẩm Tòng Thiện!" Hàn Dập Hạo quát cô.

Tòng Thiện nghiêng đầu qua một bên, không thèm để ý tới anh.

Mắng lại không nỡ, đánh lại càng không đành lòng, Hàn Dập Hạo không thể làm gì khác hơn là giận mình, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, cúi đầu nhìn vẻ mặt quật cường của cô gái, nói: "Anh nên xử lý em thế nào đây?"

Tòng Thiện tiếp tục phớt lờ anh, trong lòng cũng đang tức mình, ai bảo tài nghệ của mình không bằng người ta, thủ đoạn bạo lực đuổi không đi, đành phải dùng bạo quyền lạnh nhạt đối phó với anh.

"Nói!" Không thích nhất bộ dáng cái gì cô cũng không nói, Hàn Dập Hạo quát khẽ nói.

"Tôi và anh không có lời gì để nói!" Tòng Thiện nghẹn một bụng tức, tuy rằng không biết mình đang giận cái gì.

"Có phải em nhất định muốn gả cho cho Lương Tư Hàn hay không!" Hàn Dập Hạo nhíu mày hỏi.

"Đúng vậy!" Tòng Thiện cứng cổ, đáp lại nói. Trong lòng càng không ngừng tự nói với mình, ngàn vạn lần không thể dao động, tuyệt đối không thể quay đầu lại!

"Anh nói cho em biết, Lương Tư Hàn không phải là thứ gì tốt." Hàn Dập Hạo quả thực muốn nắm lấy bả vai của cô lắc cho cô tỉnh.

"Anh ấy đối với tôi tốt là được." Tòng Thiện cố chấp đáp, cô đối với Lương Tư Hàn vốn là không có tình cảm, kết hôn chẳng qua là vì để che dấu tai mắt người khác, và tránh anh.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3