Sếp, Dè Dặt Một Chút! - Quyển 2 - Chương 88

Quyển 2 - Chương 88: Khuôn mặt độc phụ

Editor: smizluy1901

"Tòng Thiện, sao hôm nay rảnh rỗi tới tìm mình vậy?" Bên trong phòng làm việc, Lộ Gia Nghi cười ngọt ngào, niềm nở bưng trà rót nước cho Tòng Thiện, "Mình xem báo, vốn là muốn tìm cậu ra ngoài giải sầu, lại sợ ảnh đến cậu--"

"Chúng ta bỏ qua lời khách sáo này đi, đi thẳng vào vấn đề là được." Tòng Thiện ngắt lời cô ấy, sắc mặt bình tĩnh, nhìn không ra cảm xúc, "Có phải cậu có ảnh nude của Thẩm Tòng Như hay không?"

"Choang!" Tách trà trong tay của Lộ Gia Nghi bỗng chốc rơi xuống đất vỡ vụn, nước sôi nóng hổi hắt ở trên tay của cô, cô thốt lên một tiếng kêu đau, vội vàng vọt vào toilet vốc nước lạnh.

Tòng Thiện cũng không có nhúc nhích, đợi cô ấy thoa thuốc mỡ xong, mặt không chút thay đổi nhìn cô ấy chằm chằm, đợi cô ấy trả lời.

"Tòng Thiện, cậu đang nói gì vậy." Lộ Gia Nghi nắm ngón tay, vừa giận vừa sợ, "Sao mình có thể có ảnh nude của Thẩm Tòng Như?"

"Nó đã nói hết tất cả những chuyện giữa các cậu cho mình biết rồi, kể cả việc cậu bảo nó nghĩ cách khiến mình sinh non còn có chia rẽ tình cảm của mình và Hàn Dập Hạo." Tòng Thiện nói xong chậm rãi đứng lên, chăm chú nhìn Lộ Gia Nghi, khẽ nhíu mày, từng câu từng chữ nói, "Mình biết tình cảm của cậu đối với Hàn Dập Hạo rất sâu sắc, mình cũng nghĩ tới người mà cậu nói là bạn trai, chẳng qua là vì muốn mình nhẹ lòng mới cố ý tìm người giả dạng. Mãi cho tới nay, mình đối với cậu lòng mang áy náy, cho dù Hàn Dập Hạo chưa từng có thích cậu, cho dù các cậu vốn cũng không có bất cứ quan hệ gì, nhưng mà mình cảm thấy mình đoạt người trong lòng của cậu, mình rất xin lỗi cậu. Mình không biết nên làm thế nào đối mặt với cậu, cho nên cố hết sức tránh cậu, mình cho rằng thời gian lâu dài, cậu tự nhiên sẽ thông hiểu. Nhưng cậu không có, một lần mình bị bắt cóc, thiếu chút nữa bị người ta làm nhục, Hàn Dập Hạo điều tra tất cả mọi người, anh ấy nói cho mình biết anh ấy hoài nghi cậu, mình không tin. Nhưng cũng không phải mình không tin, một lần vô tình, mình nhìn thấy được ảnh chụp của người mà cậu gọi là bạn trai xuất hiện ở trên trang chủ của đại học Massachusetts, anh ta là giáo sư danh dự khoa máy tính, cũng là đảm nhiệm chức Bộ Quốc Phòng Mỹ. Mà người mua chuộc người khác làm hại mình, cũng vừa khéo thông qua hacker xâm nhập vào tài khoản người khác ở ngân hàng Thụy Sĩ chuyển khoản cho đám trộm cướp đó. Cậu nói xem, chuyện lại có trùng hợp như thế? Mình điều tra được người đàn ông đó và cậu có quan hệ họ hàng, như vậy, cả sự kiện đều có thể móc nối nhau. Là cậu bảo anh họ của cậu dùng cách vòng vo như vậy để bố trí cục diện này, như vậy, cho dù đám trộm cướp bị bắt, cũng không điều tra được có bất kỳ liên quan gì với các cậu. Cậu nói xem, mình nói có đúng không, Gia Nghi?"

"Sao mình có thể làm chuyện như vậy?" Lộ Gia Nghi vội vàng giải thích, "Tòng Thiện, nhất định là cậu hiểu lầm rồi."

"Cậu đừng vội, hãy nghe mình nói hết." Tòng Thiện giơ tay lên, ngắt lời cô ấy, nói tiếp, "Thật ra thì coi như là bị mình điều tra được cậu có hiềm nghi lớn đi nữa, nhưng mà lúc đó mình cũng là đồng tình với cậu, mình biết, nếu như chuyện này bị Hàn Dập Hạo biết được, anh ấy nhất định sẽ gậy ông đập lưng ông. Mình không muốn kết cục của cậu quá bi thảm, mình vì cậu giải thích nói là bởi vì cậu quá yêu Hàn Dập Hạo, phàm là phụ nữ, đều là sinh vật có lòng ghen tỵ rất nặng, cậu đối phó tình địch cũng là lẽ thường tình. Huống chi, sau một khoảng thời gian rất dài, cậu cũng không có làm ra hành động gì quá đáng, mình cũng là cho rằng, cậu chỉ là một lúc kích động."

Nghe đến đó, Lộ Gia Nghi bình tĩnh lại, không có trả lời, lẳng lặng nghe Tòng Thiện nói hết.

"Mình đối với cậu tràn đầy thiện ý, lại không nghĩ rằng một lần lại một lần bị cậu hãm hại! Cậu hận mình cũng không sao, nhưng cậu hại chết cậu của mình, hôm nay mình tới đây, chính là muốn cậu cho mình một câu trả lời hợp lý! Tại sao cậu lại độc ác như vậy, không nên ép chết người thân nhất của mình!"

"Tòng Thiện, mình thật sự không có!" Lộ Gia Nghi chết không thừa nhận.

"Cậu không thừa nhận cũng được, chỗ của Thẩm Tòng Như có ghi âm của cậu, cậu hãy giải thích với quan tòa đi." Tòng Thiện lạnh giọng nói.

Sắc mặt Lộ Gia Nghi hơi biến đổi, ghi âm?

"Nếu như cậu không muốn chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, vậy mình sẽ nói cho Hàn Dập Hạo biết hết tất cả mọi chuyện, anh ấy sẽ điều tra những chuyện cậu đã làm, nhưng đến lúc đó, cậu là ở trong tù sống quãng đời còn lại, hay là phơi thây nơi đồng hoang, không phải mình định đoạt." Tòng Thiện lạnh lùng uy hiếp nói, Lộ Gia Nghi làm nhiều chuyện xấu như vậy, cho dù Hàn Dập Hạo thật sự muốn giết chết cô ấy, Tòng Thiện cũng sẽ không ngăn cản.

"Tòng Thiện, cậu hãy nghe mình nói." Lộ Gia Nghi đột nhiên bật khóc, cô đi về phía của Tòng Thiện, lại bị Tòng Thiện đẩy ra.

"Cậu đừng tới gần tôi, người phụ nữ lòng dạ rắn rết này!" Tòng Thiện tức giận quát, phản ứng này của Lộ Gia Nghi, chẳng khác nào thừa nhận tất cả mọi chuyện đều là cô ấy làm, Tòng Thiện rất tức giận, cô thật muốn moi tim của Lộ Gia Nghi ra, xem xem rốt cuộc độc ác cỡ nào!

"Tòng Thiện, mình xin lỗi!" Lộ Gia Nghi khóc ngã xuống đất, kêu gào nói, "Là đầu óc mình bị ma ám, mình cũng không muốn trở thành như vậy, mình là ghen tỵ với cậu, mình muốn làm cho cậu rời khỏi Hàn Dập Hạo, sau một lần thất bại, mình đã từng muốn thu tay, nhưng mình đã từng hại cậu, bị Hàn Dập Hạo điều tra được, anh ấy nhất định sẽ không bỏ qua cho mình, mình sợ, cho nên mình chỉ có thể tiếp tục làm tiếp, chỉ cần cậu rời khỏi anh ấy, mình sẽ an toàn. Nhưng mình cũng không nghĩ tới lại hại chết cậu của cậu, mình thật sự không phải cố ý! Xin cậu tha thứ cho mình!"

"Tha thức cho cậu?" Tòng Thiện đỏ mắt, cô nhìn chằm chằm vào Lộ Gia Nghi khóc lóc chảy nước mắt, giận không kiềm được nói, "Cậu làm cho cậu tôi chết mà sống lại được, tôi sẽ tha thứ cho cậu!"

Nói xong, Tòng Thiện sải bước đi ra ngoài cửa.

"Tòng Thiện! Tòng Thiện!" Lộ Gia Nghi khóc lóc gọi, giữ chặt mắt cá chân của cô, cầu xin nói, "Cậu cho mình thêm một cơ hội đi, mình sẽ đi thú tội!"

"Chờ cậu--" Tòng Thiện còn chưa có nói hết lời, đột nhiên cảm thấy trên lưng tê rần, cô cố hết sức quay đầu lại, nhìn Lộ Gia Nghi đang từ dưới đất đứng lên, lấy ra một ống kim giấu trong tay áo, cười lạnh nhìn cô chằm chằm.

"Phịch--" Trước mắt tối sầm, Tòng Thiện mất đi ý thức.

Tỉnh lại lần nữa, Tòng Thiện phát giác mình bị trói, thân ở trong một căn phòng xa lạ.

Cô dùng sức ngọ ngoạy, sợi dây rất chắc, giãy giụa không mở ra được.

"Tỉnh rồi?" Sau lưng truyền đến giọng nữ lành lạnh, Tòng Thiện nghiêng đầu qua, nhìn thấy Lộ Gia Nghi đang đi tới.

"Cậu bắt cóc tôi?" Tòng Thiện giận dữ, lại là Lộ Gia Nghi làm.

"Ha ha." Lộ Gia Nghi kéo ghế ngồi ở đối diện, nhìn Tòng Thiện, cười như người vô hại, "Cô nghĩ sao?"

"Cậu muốn gì?" Tòng Thiện lạnh lùng hỏi.

Lộ Gia Nghi đùa nghịch con dao mổ trên tay, cười đến mức rất là xán lạn, "Thẩm Tòng Thiện ơi Thẩm Tòng Thiện, đáng lẽ tôi cũng không muốn bị vạch mặt nhanh như vậy, ai biết cô lại chạy đến tìm tôi khởi binh vấn tội. Không sai, tôi thừa nhận lời cô nói đều là sự thật, tôi tìm người bắt cóc cô, còn tìm được ảnh nude của Thẩm Tòng Như từ trong máy tính của bạn trai cô ta, dùng nó để uy hiếp cô ta. Sau khi cô có thai, tôi còn mua chuộc một quân nhân giải ngũ phục kích cô, nhưng lại bị người khác làm hỏng việc. Sau đó, trong lúc vô tình tôi phát hiện An Đạo Ninh cũng đang âm thầm đối phó cô, cho nên tôi tương kế tựu kế, thừa dịp lúc cậu cô nằm viện, gửi tin nhắn đe dọa, muốn ép ông ta khuyên cô rời khỏi Hàn Dập Hạo. Nhưng lão già đó lại thà tự chết, cũng không chịu làm tổn thương cô. Ha ha, có người cậu như vậy, cũng khó trách cô muốn báo thù cho ông ta."

"Cậu cảm thấy làm tổn thương tôi, là cậu có thể có được Hàn Dập Hạo?" Tòng Thiện lạnh giọng hỏi.

"Không, tôi không có nghĩ tới phải có được anh ấy, anh ấy yêu cô như vậy, đoán chừng là cho dù cô chết, cũng sẽ nhớ đến cô rất nhiều năm." Lộ Gia Nghi cười cười, ánh mắt còn lạnh hơn cả băng tuyết, còn độc hơn cả rắn độc, "Huống chi, cũng như lời cô đã nói, ngay từ đầu anh ấy đã nghi ngờ tôi, nếu như cô xảy ra chuyện, anh ấy sẽ tìm đến tôi tính sổ đầu tiên, cô cho rằng tôi còn có thể ôm những ảo tưởng không thiết thực này sao?"

"Cho dù anh ấy không tìm cậu tính sổ, hôm nay tôi đi vào bệnh viện ngay trước mặt nhiều người như vậy, cậu cảm thấy cậu thoát khỏi lên quan sao?" Tòng Thiện nhắc nhở nói.

"Quên nói cho cô biết, hôm nay tôi nghỉ phép." Lộ Gia Nghi cười lạnh nói, "Lúc cô gọi điện cho tôi, tôi đã cảm thấy có cái gì đó không đúng, cho nên tôi lừa cô nói là tôi đang ở bệnh viện, chờ cô tới. Phòng làm việc của tôi đã từng sửa chữa lại, có thể trực tiếp đi vào từ cửa sau, cho nên chuyện tôi tới bệnh viện không có ai biết. Hơn nữa, 'trùng hợp' chính là, gần đây hệ thống giám sát đang nâng cấp, camera vốn không có tác dụng, cho nên, nếu như cô mất tích ở bệnh viện, cảnh sát cũng chỉ sẽ cho rằng cô là không tìm được tôi cho nên rời đi."

"Cậu đã sớm tính toán xong xuôi rồi sao?" Lúc này, Tòng Thiện mới hoàn toàn hiểu được Lộ Gia Nghi mưu tính thâm sâu cỡ nào, dự tính được hết thảy mọi chuyện, cho nên mới không lo ngại gì mà hẹn cô.

"Nếu như chút tâm kế này cũng không có, sao tôi dám làm nhiều chuyện như vậy?" Lộ Gia Nghi cười ha ha, giống như nhìn thấu được tâm tư của Tòng Thiện.

"Nếu cậu dám động thủ, cho dù không có chứng cứ, Hàn Dập Hạo cũng sẽ không bỏ qua cho cậu." Tòng Thiện lấy Hàn Dập Hạo ra.

"Chờ lúc anh ấy phát hiện thi thể của cô, tôi đã ra nước ngoài từ lâu rồi." Lộ Gia Nghi không sợ chút nào, cô nói, "Đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, tôi biết sớm muộn gì cũng sẽ bị các người điều tra được, cho nên tôi đã muốn thừa cơ rời đi sớm, tránh cho bị các người nắm được điểm yếu. Huống chi, mẹ của Hàn Dập Hạo cũng đang đối phó cô, cho nên tôi vốn không cần lo lắng các người sẽ đi được lâu dài. Đúng rồi, quên nói cho cô biết, tin tức cô có thai cũng là tôi thông báo cho Nhạc Thanh Lăng biết, nếu bà ta không quay về đối phó cô, tôi cũng là một cây khó chống đỡ."

"Cậu thật sự muốn giết tôi?" Tòng Thiện cũng không tỏ ra sợ hãi, nhìn Lộ Gia Nghi chằm chằm, hỏi.

"Thật ra thì tôi không muốn làm bẩn tay của mình." Lộ Gia Nghi thưởng thức mà nhìn đôi tay mịn màng trắng noãn của mình, dường như tiếc nuối nói, "Nhưng nếu như thả cô, chết chính là tôi, cô cho rằng tôi lại ngốc như vậy sao?"

"Cậu đừng tiếp tục chấp mê bất ngộ nữa." Tòng Thiện nói, "Nếu như cậu giết tôi, cậu sẽ thật sự không quay đầu lại được nữa."

"Sao, cô sợ à?" Lộ Gia Nghi cười đến mức càng thỏa thích hơn, cô đến gần Tòng Thiện, lưỡi dao lạnh băng lướt qua trên da thịt của Tòng Thiện giống như con rắn vậy, trong giọng nói dịu dàng của cô đầy ắp thâm độc, "Cô phải biết rằng, việc này không oán tôi được, tôi đã sớm nói cho cô biết, đừng tranh với tôi, cô không nghe, bây giờ cô biết sợ? Đáng tiếc là đã muộn rồi!"

"Không phải tôi sợ cậu." Tòng Thiện cảnh giác nhìn chằm chằm vào lưỡi dao, kéo dài thời gian, "Tôi muốn hỏi cậu một vấn đề, có phải cậu cố ý để cho Thẩm Tòng Như tới tìm tôi hay không? Lừa tôi mắc mưu?"

"Nhắc tới con điếm Thẩm Tòng Như này." Lộ Gia Nghi híp híp mắt lại, căm hận nói, "Cô ta lại dám giở trò với tôi, tôi nhất định cũng sẽ không bỏ qua cho cô ta!"

"Bây giờ, ngoại trừ giết người cậu còn có thể làm gì?" Tòng Thiện có chút đau lòng hỏi, "Sao cậu lại trở thành bộ dạng như thế này?"

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3