Sổ Tay Ghi Chép Tuổi Thanh Xuân - Chương 26

Sổ Tay Ghi Chép Tuổi Thanh Xuân
Chương 26: Thế gian không ai tốt bằng cậu
gacsach.com

Phát hiện này làm cho Lạc Tử Tinh vui mừng nhảy nhót không ngừng, bởi vì cô biết Diệp Hiên Nhiễm sẽ có thái độ bất mãn khi người khác nói cậu xinh đẹp.

Từng có một lần, An Triệt khuấy động bất ngờ nói câu "Xinh đẹp", kết quả bị Diệp Hiên Nhiễm giơ nắm đắm, rượt đuổi khắp phòng.

Bởi vậy có thể thấy được cậu đối với từ này rất có ác cảm.

Nhưng hôm nay, lúc Lạc Tử Tinh nói từ này, giống như kì tích Diệp Hiên Nhiễm không hề tức giận, chỉ là bất đắc dĩ liếc mắt nhìn cô một cái.

Điều này không phải chứng tỏ là cô rất đặc biệt sao?

Tiếp xúc với Diệm Hiên Nhiễm càng lâu, cô lại càng bị hấp dẫn, chàng trai này giống như ánh trăng sáng, nhìn có vẻ trong trẻo lạnh lùng, mà nội tâm lại giống như ánh sáng mặt trời, cực kì nhiệt tình, Lạc Tử Tinh phát hiện, cô mỗi ngày đều thích cậu hơn ngày trước.

Nhưng mà Lạc Tử Tinh không dễ dàng gì để nói ra, bởi vì cô biết nói ra vẫn tốt, nhưng nếu không thành công, cả hai đều sẽ rất khó xử, có lẽ cô sẽ không còn cách nào để có thể ở lại TK tiếp được nữa, mà cô thì không nỡ.

Cho nên cô chỉ có thể làm ra vẻ hết sức lạnh nhạt, cố gắng đối với cả ba đều bình đẳng như nhau, không cho người khác phát hiện ra tình cảm của cô.

Cho nên Lạc Tử Tinh chỉ rung động trong nháy mắt sau đó rất nhanh lại khôi phục dáng vẻ bình thường.

Hoạt động tuyển chọn mặc dù là hướng đến toàn bộ xã hội nhưng thực chất là kiểm tra năng lực của những thí sinh, đồng thời, nếu có thí sinh ưu tú, cũng có thể thuận lợi vào làm thực tập sinh, làm lực lượng dự bị.

Nhưng nếu thực tập sinh có thể đạt được top 5 trong bảng xếp hạng thì có thể được sắp xếp thủ tục đi trình diễn.

Lần tuyển chọn này tuy là do công ty giải trí Tinh Nghệ đứng ra tổ chức, nhưng sức ảnh hưởng rất lớn, rất nhiều lời khen ngợi, điểm quan trọng nhất chính là tương đối công bằng, gọi là tương đối, kỳ thật coi như là tuyệt đối, suy cho cùng thế giới không có việc gì là công bằng tuyệt đối, mà cuộc tuyển chọn lần này lại đề cao sự đảm bảo công bằng nhất.

Nói cách khác, công ty sẽ không làm việc mờ ám, giúp thực tập sinh đạt được thứ tự trong bảng xếp hạng, nếu muốn có cơ hội được trình diễn, nhất định phải chứng minh năng lực của mình.

Nghe nói từng có một năm, trong số các thực tập sinh không ai có thể đứng trong top 5 bảng xếp hạng nên năm đó không ai được đi trình diễn. Cũng với thái độ tốt như vậy đã làm cho Tinh Nghệ có thể đứng vững nhiều năm, địa vị vẫn chưa từng dao động.

Trương Ái Linh từng nói: "Muốn nổi tiếng phải hành động sớm." Những thực tập sinh bước vào Tinh Nghệ, không ai muốn cả đờ này chỉ làm thực tập sinh mà không thể xuất hiện ở trên sân khấu thực hiện giấc mộng của mình. Bởi vậy, khi biết được cuộc tuyển chọn mỗi năm một lần này sắp được diễn ra, tất cả mọi người đều rất cố gắng luyện tập, gần như ngay cả trong không khí cũng ngửi được hơi thở khẩn trương nhàn nhạt.

TK vừa làm thực tập sinh chưa được nửa năm, nhìn kỹ bọn học đã tiến bộ lên gấp 10 lần, nhất cử nhất động đều mang theo phong thái khó nói lên lời. Nhưng Lâm Mộng cũng không bảo bọn họ nhân cơ hội lần này cố gắng đạt được thứ hạng, ngược lại là muốn cho bọn họ mài dũa thêm một năm, thay đổi càng xuất sắc hơn để lại xuất hiện trên sân khấu. Dù sao, năm nay bọn họ cũng chỉ mới có 18 tuổi.

Nhưng đối với cuộc thi lần này, nhất định phải thi đấu hết mình.

Mấy ngày nay Lạc Tử Tinh đều có vẻ rất khẩn trương, những lúc rảnh rỗi, luôn tìm những ca khúc dự thi có vũ đạo, cô tự cảm thấy lên sân khấu thi đấu vẫn có chút lo lắng.

Nhưng ba người kia, không biết có phải tố chất tâm lý quá tốt hay không, mà hoàn toàn không cảm thấy lo lắng, thậm chí người như An Triệt còn không muốn Lạc Tử Tinh quá lo lắng.

Thật vô lại, cô vì mình mà khẩn trương sao?

Nhưng mà trạng thái của bọn họ vẫn ảnh hưởng đến Lạc Tử Tinh, cô dần dần bĩnh tình lại, dù sao vẫn còn thời gian, vậy là đủ rồi.

Hôm nay là Chủ nhật, những học sinh cấp ba như Lạc Tử Tinh chỉ có thể nghỉ ngơi được nửa ngày, Lạc Tử Tinh và Diệp Hiên Nhiễm liền đi siêu thi mua đồ để buối tối chuẩn bị mở tiệc.

Lạc Văn Viễn ba của Lạc Tử Tinh biết chuyện cô làm trợ lý, đối với ba chàng trai này cũng rất yên tâm, bởi vậy mặc dù cảm thấy mất mát bởi vì con gái không thể ở cạnh mình, nhưng hơn hết là hy vọng Lạc Tử Tinh được vui vẻ.

"An Triệt thích ăn tôm hùm, An Minh thích ăn xương cá, Nhiễm thích ăn thịt bò..." Lạc Tử Tinh vừa nói, vừa bất giác kéo tay Diệp Hiên Nhiễm đi về hướng khu hải sản.

Diệp Hiên Nhiễm rũ mắt nhìn chỗ tiếp xúc của hai người, trong con ngươi xinh đẹp hiện lên một tia bối rối.

Những người bên cạnh vì bộ dạng của Diệp Hiên Nhiễm mà dừng chân, nhưng Diệp Hiên Nhiễm từ nhỏ đến lớn đều bị nhìn đến quen rồi, nên không cảm thấy gì, nhưng Lạc Tử Tinh thì không, lúc này nhận thấy phía sau lưng ánh mắt của mọi người càng ngày càng nóng rực, rốt cuộc cũng phát giác ra mình đang nắm cổ tay Diệp Hiên Nhiễm?

Cô giật mình vội vàng bỏ tay ra, mặt đỏ lên tiến về phía trước, làm bộ như không thấy bộ dạng của cậu.

Còn lại Diệp Hiên Nhiễm đứng yên ở đó, nhìn theo bóng lưng Lạc Tử Tinh ngẩn người.

Lạc Tử Tinh chọn xong nguyên liệu cho bữa tối, liền đi qua xếp hàng tính tiền, bởi vì chiều chủ nhật nên có rất nhiều người, do vậy chỗ quầy tính tiền xếp hàng rất dài.

Diệp hiên nhiễm đặt tay lên xe mua sắm, những ngón tay thon dài luôn thu hút Lạc Tử Tinh.

Để không phải chú ý đến tay Diệp Hiên Nhiễm nữa, Lạc Tử Tinh bắt đầu cùng Diệp Hiên Nhiễm nói chuyện phiếm.

"Nhiễm, đối với thứ tự trên bảng xếp hạng cậu thấy rất tự tin sao?" Tuy rằng hiện tại Lạc Tử Tinh không còn lo lắng, những vẫn hy vọng bọ họ có thể đạt được thứ tự cao.

"Cậu cảm thấy sao?" Mới vừa rồi tâm trạng Diệp Hiên Nhiễm không tốt nhưng vẫn trả lời Lạc Tử Tinh.

Lạc Tử Tinh rất cẩn thận phát giác ra tâm trạng của Diệp Hiên Nhiễm không tốt, nhưng không biết vì sao, rõ ràng lúc muốn đi siêu thị tâm trạng vẫn rất tốt cơ mà.

"Đương nhiên mình cảm thấy các cậu rất tự tin." Lạc Tử Tinh lại cảm thấy không thể hỏi, bởi vậy cười nói, "Cậu thấy đó, An Triệt cậu ấy cả ngày vô tâm vô tư, không hề có dáng vẻ lo lắng gì, lời nói của An Minh vẫn nhã nhặn như vậy, cũng không nhìn thấy có tí lo lắng nào."

"Mình thì sao?" Diệp Hiên Nhiễm đột nhiên hỏi cô.

"Hả?" Lạc tử Tinh nghe không hiểu.

Diệp Hiên Nhiễm kiên nhẫn nói với cô một lần nữa: "Cậu quan sát bọn họ kỹ như vậy còn mình thì sao?"

Trái tim Lạc Tử Tinh đập thình thịch, cô không biết những lời này của Diệp Hiên Nhiễm là có ý gì, có lẽ đơn thuần chỉ là nghĩ cô không xem cậu là bạn tốt, hay vẫn còn nguyên nhân khác, nhưng Lạc Tử Tinh lại một mực cho rằng Diệp Hiên Nhiễm là ghen tị.

Nhất định là vậy.

Lạc tử Tinh cười tủm tỉm nói: "Làm sao bây giờ a, bởi vì bình thường biểu cảm của cậu quá ít, mình đều không tự giác quên mất cậu." Mới là lạ, rõ ràng vẫn đều nhìn lén cậu.

Đôi môi đẹp đẽ của Diệp Hiên Nhiễm mấp máy một chút, không khí quanh người dường như lạnh đi.

Lạc Tử Tinh cười trộm trong lòng, nhưng trên mặt là bộ dáng rất nghiêm túc, thật ra cô rất mong nhìn thấy thay đổi trên khuôn mặt mà trước giờ không có biểu cảm của cậu.

Diệp Hiên Nhiễm nhìn Lạc Tử Tinh thật lâu, đột nhiên cậu thoáng chốc nở nụ cười.

Mắt Lạc Tử Tinh phút chốc trợn to lên, giống như thấy được kỳ tích.

Diệp Hiên Nhiễm thật sự quá ít cười, mặc dù ở trên sân khấu, cũng luôn chung thủy với bộ dáng rất nghiêm túc, cậu không giống như An Triệt, lúc nào cũng vô tâm vô tư, cũng không như Úy Trì An Minh, luôn dùng nụ cười để che dấu tâm sự của mình, cậu luôn trầm mặc, rất ít thể hiện tâm trạng của mình.

Cho nên lúc cậu cười, Lạc Tử Tinh cảm thấy nó rất quý báu.

"Hiện tại thì sao?" Diệp Hiên Nhiễm nở nụ cười nhạt, rất nhanh lại thu trở về, "Cậu nhận ra được cảm xúc của mình chưa?"

"Đã nhận ra rồi." Lạc Tử Tinh ngẩng đầu nhìn cậu, "Cậu rất có lòng tin."

"Vì sao lại nói như vậy?"

"Bởi vì mình tin tưởng cậu."

"... Ừm."

Sau đó, cậu lại cười một chút, giống như ngày xuân trăm hoa đua nở, xinh đẹp, làm cho Lạc Tử Tinh gần như ngây ngất.

Lúc tính tiền, Lạc Tử Tinh lấy ví tiền ra định trả, nhưng Diệp Hiên Nhiễm lại ngăn cô lại, tự mình cầm ví tiền màu đen lấy ra hai trăm đồng*.

(*) đồng: nhân dân tệ của Trung Quốc không phải đồng của Việt Nam nhé, 1 nhân dân tệ khoảng 3500 đồng tiền Việt.

Lạc Tử Tinh nhảy dựng lên cầm lấy tay của Diệp Hiên Nhiễm: "Để mình tính, đã nói trước là để mình mời mà."

"Cậu phụ trách nấu cơm rồi, để mình tính tiền." Tay kia của Diệp Hiên Nhiễm giữ đầu của Lạc Tử Tinh lại không cho cô nhảy nữa.

Nhân viên tính tiền cười khúc khích, trêu: "Em gái, để bạn trai trả tiền đi, không thể trả tiền thay bạn gái đối với con trai mà nói rất mất mặt."

Lạc tử Tinh lại đỏ mặt, nhưng hiện tại cô lại rất muốn mọi người xem họ là một đôi, bởi vậy không giải thích gì, ngoan ngoãn chạy ra bên ngoài bắt đầu xách các túi đồ, sau đó khóe mắt liếc sang nhìn Diệp Hiên Nhiễm nhanh nhẹn tính tiền.

Một tay Diệp Hiên Nhiễm xách tui to nhất, tuy rằng cái túi rất lớn, bên trong đồ đạc lại lộn xộn, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến hình tượng của Diệp Hiên Nhiễm chút nào, vẫn đẹp trai chói mắt như vậy.

Lạc Tử Tinh quả thực rất muốn đem hết những từ ngữ đẹp đẽ nhất mà mình biết miêu tả cậu, xuân phong mười dặm không bằng người, thế gian không ai tốt bằng ngươi.(**)

(**) Xuân phong mười dặm không bằng người, thế gian không ai tốt bằng ngươi (câu này không biết mình dịch có đúng không nhưng nghĩa của nó đại khái là trong mắt Lạc Tử Tinh, Diệp Hiên Nhiễm là số một)

Sau giờ cơm chiều, Lạc Tử Tinh bắt đầu thấy bọn họ cùng nhau thảo luận trước khi chỉnh sửa lại danh sách bài hát sắp tới, sau đó thảo luận dùng bài hát nào cho phân đoạn nào, thậm chí ngay cả danh sách bài hát đoạt giải quán quân đều đã xác định.

Thoạt nhìn bọn họ thật sự rất có lòng tin, lúc quyết định danh sách bài hát đoạt giải quán quân, cũng không có bộ dáng quá lo lắng.

Xác định danh sách xong, bọn họ bắt đầu tập trung tập luyện, bọn họ chuẩn bị hát (chỉ đơn thuần là hát như song ca, tam ca,.. không kèm vũ đạo và chơi nhạc cụ), ca hát + khiêu vũ, cùng với ca hát + nhạc khí ba loại hình thức tới tham gia thi đấu.

Nhờ thầy dạy vũ đạo vì bọ họ biên đạo lại từ đầu, lúc đi vệ sinh Lạc Tử Tinh gặp phải Tống Nina đang trang điểm lại trước gương.

Có một khoảng thời gian Lạc Tử Tinh không gặp cô, lần này gặp lại thì phát hiện cô hình như có điểm khác với trước đây, nhưng Lạc Tử Tinh không để tâm, chỉ tưởng thay đổi phong cách ăn mặc.

Sau khi Tống NiNa nhìn thấy Lạc Tử Tinh, liền cười một tiếng: "Tôi nghe nói, TK bởi vì cô mà đắc tội với lãnh đạo công ty, bởi vậy bị yêu cầu tham gia cuộc thi tuyển chọn năm nay, nếu tôi nhớ không lầm, bọn họ trở thành thực tập sinh hẳn là chưa bao lâu nhỉ? Tôi thật lòng muốn nhắc nhở cô, tuy rằng công ty chỉ trừng phạt bọn họ vì không nghe lời, nhưng nếu lần này không đạt đươc thứ hạng cao trong bảng xếp hạng, thì khẳng định rằng công ty sẽ có ý kiến đối với bọn họ."

Đối xử với người ngoài, Lạc Tử Tinh luôn luôn nhanh mồm nhanh miệng: "Người đắc tội, không phải là ba của cô sao, nói đi cũng phải nói lại, ba của cô thật sự rất nhàn rỗi, dĩ nhiên còn có thể quan tâm đến một trợ lý nhỏ bé như tôi"

Lại nói tiếp: "Cô có lẽ cũng nên tham gia cuộc thi này đi, thực ra chúng ta không phải quá lo lắng, dù sao cuộc thi của Tinh nghệ luôn luôn công bằng, mặc kệ khi nào, công bằng mới là là quan trọng nhất, không phải sao?"

"Lạc tử Tinh, cô có ý gì?!" Tống Nina giận dữ nhìn cô.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3