Song Trình - Mãi Mãi Một Tình Yêu - Chương 81
Song Trình - Mãi Mãi Một Tình Yêu
Chương 81
gacsach.com
"Không." Trên tay bỗng được ấm áp vây quanh, "Anh thật sự rất vui."
Tôi ngơ ngác nhìn tay mình bị hắn bắt lấy.
"Anh rất vui, đã lâu như vậy rồi... đây là lần đầu tiên em chịu mở lời nhờ anh một điều gì đó..." Đôi môi mỏng của hắn rõ ràng đặc trưng cho khả năng hùng biện, nhưng bây giờ lại tỏ ra vụng về một cách khó hiểu, "Anh rất vui... thật sự..."
Tôi nuốt nước bọt một chút, phản ứng này hoàn toàn ngoài dự liệu, nhất thời lúng ta lúng túng không biết làm sao. Nhiệt độ từ tay hắn truyền sang lòng bàn tay, vừa ấm áp vừa hữu lực, tâm tư không mấy trong sáng nhất thời lại dồn dập nổi loạn như sóng trào.
Đương lúc vì hồi hộp mà mặt mày căng thẳng đối diện hắn, chợt nghe bên tai truyền đến một giọng nam trong trẻo, "A, thật là khéo quá đi."
Ngẩng đầu lên một chút, tôi nhìn thấy một thiếu niên đã trưởng thành trông rất thanh tú đẹp đẽ, có phần quen mắt. Tôi mơ hồ nghĩ tới nghĩ lui, chính là thiếu niên thường xuyên ra vào nhà Lục Phong trong khoảng thời gian đó. Tôi cũng không dưới một lần nhìn thấy họ trên sô pha ngoài phòng khách không ngừng thở dốc dây dưa với nhau. Tóm lại đó là một nhân tình trẻ tuổi vô cùng nhận được sự cưng chìu của Lục Phong.
Lục Phong rút tay lại, tôi cũng vội vàng cầm dao nĩa lên cắm đầu tiếp tục giải quyết đồ ăn trong chén.
"Có chuyện gì?"
"Em đang muốn gặp anh, nhưng anh lại tắt máy." Người kia ngữ khí nhã nhặn tự nhiên, giọng nói cũng thật êm tai, không khiến người khác phiền lòng chút nào, "Bây giờ nói chuyện được không? Mấy phút là xong ngay."
"Được." Lục Phong liếc tôi một cái rồi đứng lên, "Chúng ta sang bên kia."
Người kia cười rộ lên, "Anh căng thẳng chi vậy, có gì phải kiêng dè đâu." Vừa cười vừa cùng Lục Phong rời khỏi đó.
Mặc kệ nói thế nào, tôi rành rành là đã cản trở cuộc nói chuyện của họ, khó tránh khỏi cảm thấy xấu hổ.
Chút vui sướng ban đầu cũng vì thế mà tan biến đi mất.
Lục Phong cũng rất mau chóng trở lại, thần thái tự nhiên, tuy vậy lời lẽ từ đó có phần cẩn trọng quan sát nét mặt của tôi. Sự săn sóc thiếu tự nhiên đó khiến tôi cũng trở nên không thoải mái theo.
Tôi suýt chút nữa đã quên mất mị lực của Lục Phong. Tuy rằng cả hai đều qua ngưỡng tứ tuần, nhưng so với kẻ cả ngày đễnh đãng, quên trước quên sau như tôi thì hắn tốt hơn nhiều lắm.
Lấy điều kiện của hắn, muốn hấp dẫn bao nhiêu nam thanh nữ tú trẻ tuổi đều là chuyện dễ như bỡn.
Tôi đúng là không biết tự lượng sức mình mà.
Thanh toán xong, bước vào thang máy, cảnh đêm qua lớp kính thủy tinh dưới chân càng lúc càng tiến sát lại, tôi đột nhiên thật không ra làm sao mà thấy choáng váng, vội vàng lui lại mấy bước.
"Giờ còn sớm, em muốn đi đâu một chút không?"
Tôi hơi hơi hít mũi, "Tôi nghĩ mình nên về trước.""Vậy sao." Hắn cũng không kiên trì tiếp tục, trong thang máy không có người thứ ba nên rất im lặng, chính vì vậy mà âm thanh hít mũi liền đặc biệt trở nên rõ ràng hơn, thật mất mặt.
"Làm sao vậy?"
"Có hơi lạnh một chút..." Tôi quanh co lấp liếm, muốn nén nhịn xuống, nhưng mũi cay xè không cách nào khống chế được.
Một chiếc khăn tay mềm mại đưa đến trước mặt. "Dùng cái này đi."
"Cám, cám ơn."
Cái này vốn dùng rất tốt, nhưng vô hình trung khiến tiếng hít hít lặng lẽ biến thành tiếng xì mũi không chút tao nhã, âm thanh lớn đến mức đáng xấu hổ.
Ngay lúc tôi bị cảm giác chán ghét bản thân đả kích cực điểm, bụng cũng không chịu thua kém mà bắt đầu kêu lên.
Hệ tiêu hóa quá kém, đồ ăn có hơi lạnh một chút, khô một chút liền dễ dàng bị trướng khí. Bên cạnh âm thanh như sấm đáng sợ ra, bụng cũng bắt đầu đau quặn lên, nếu không phải tôi cực lực nhịn xuống, có lẽ tiếp đó sẽ làm ra chuyện mất thể diện như giải phóng metan.
Trong không gian chỉ có hai người thế này, xấu hổ tới bậc nào không cần phải nghĩ.
"Bụng khó chịu sao?"
Tuy rằng không tìm được một điểm giễu cợt nào trên gương mặt hắn, tôi cũng tự hổ thẹn đến mức trước mắt như tối sầm lại.
Giống như một trái chuối chưa vàng đã sắp rụng vậy...
Cho đến khi ngồi vào xe của hắn, tôi xấu hổ cúi đầu xuống, tận lực giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân. Hận không thể biến thành một đám khói, một trận gió thổi là tan tác, so với sự mất mặt hiện tại còn tốt hơn nhiều.
"Chờ ở đây một chút, anh sẽ quay lại ngay."
Xe đột nhiên dừng lại ven đường, tôi không rõ chuyện gì nên gật gật đầu, nhìn hắn mở cửa xe đi ra ngoài.
Khi quay lại, một túi đồ trong tay hắn đưa đến trước mặt.
"Khi không khỏe phải nhớ uống thuốc."
Tôi rất muốn chế nhạo bản thân thiếu định lực, một hộp thuốc đau dạ dày cũng đủ khiến tôi thụ sủng nhược kinh[1], tâm lại không nghe theo sai khiến mà nổi loạn.
Mới nãy không để ý tới, giờ lòng đã bình tĩnh lại, trong không gian kín gió chợt ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt như có như không, khiến người ta cảm thấy rất dễ chịu.
"Mùi hương này thật thơm quá."
"Em nói mùi nước hoa anh dùng?" Hắn cười.
"Không biết..." Tôi cũng không rõ là mùi hương trên người hắn hay là mùi hương tươi mát trên xe.
Hắn mỉm cười chỉ chỉ cổ mình, ý bảo tôi đến gần xác nhận, "Em lại đây ngửi thử xem, nếu thích anh sẽ tặng cho em."
Tôi cẩn thận tiến lại gần, 'khịt khịt' giống như loài thú nhỏ đang đánh hơi...
"Phải không?" Hắn cười xoay đầu lại, âm thanh đột nhiên im bặt.Cả hai ngoài ý muốn mà kề cận, chóp mũi cơ hồ chạm vào nhau, đều vì sự trùng hợp mà ngạc nhiên nhìn đối phương, nhưng không ai tiến thêm động tác nào nữa.
Bên trong xoang mũi hắn là hơi thở sạch sẽ ấm áp, khi dựa vào quá gần ngược lại không nhìn thấy rõ ánh mắt của hắn, trong tầm nhìn chỉ là một mảnh dịu dàng màu đen, tựa như chỉ cần tiến sát một chút nữa là có thể cảm nhận được hàng mi cong dài của hắn.
Loại khoảng cách này khiến tôi nhất thời bị choáng váng, tay chân vì căng thẳng mà trở nên lạnh lẽo, ngực bị đốt nóng quá nhanh mà tỏa nhiệt. Chỉ cần xích lại gần thêm chút nữa, xích lại gần thêm chút nữa...
Khi mà tôi cố gom hết mọi dũng khí để chạm vào hắn, hắn đột nhiên thẳng lưng lên, quay đầu đi chỗ khác.
Thất bại.
Tôi xấu hổ cứng người lại, may mà hắn bắt đầu chuyên tâm khởi động xe, cũng không nhìn lại, nên không thấy vẻ mặt luống cuống thất thố đó của tôi.
Kế tiếp trên đường về cả hai đều không nói chuyện, tôi như khúc gỗ cúi đầu nhìn hai tay mình đặt lên chân, mà hắn cũng chỉ tập trung lái xe.
Đến bên dưới nhà trọ, cảm ơn hắn xong, tôi mới cầm lấy thuốc mà hắn đưa chầm chậm bước lên lầu.
Bốn bề thật lặng yên, trong lúc sờ soạng tìm kiếm chìa khóa nhà, hốc mắt lại nóng lên.
Không rớt nước mắt làm trò cười cho hắn, đã thật may mắn.
Tôi thất vọng cái gì chứ? Vốn dĩ không nên tùy tiện mà đặt hy vọng. May mà không đến nỗi bẽ mặt hoàn toàn, đáng lẽ phải cảm tạ hắn đã dứt ra đúng lúc mới phải.
Lục lọi từ trên xuống dưới một lúc lâu mới phát hiện ra chìa khóa đã không cánh mà bay từ lúc nào. Không biết nói gì hơn ngoài thừ mặt ra, rất có cảm giác nhà dột còn gặp mưa to.
Đứng đờ ra như thế này cũng không phải là cách, có lẽ nên đi xuống tìm xem chung quanh có thợ nào mở khóa không.
Đi xuống lầu, lại nhìn thấy chiếc xe quen thuộc vẫn còn đậu ở chỗ cũ. Tôi giật mình nhìn người đàn ông trong xe, hắn mở cửa bước ra, mỉm cười lên tiếng trước, "Định chờ em bật đèn lên rồi mới về, sao lại xuống nữa rồi?"
"Chìa khóa rớt mất rồi."
"Vậy thì..." Hắn dừng một thoáng, nhìn trời rồi lại nhìn tôi, "Có vẻ như trời sắp mưa, hay là cứ đến nhà anh ở tạm một đêm, ngày mai kêu thợ đến mở khóa cũng được."
Không biết xuất phát từ tâm tình gì, tôi lại lần nữa lên xe của hắn. Tuy rằng cảm xúc đang rất tồi tệ, nhưng vì sự quan tâm đứng dưới lầu chờ đợi của hắn, tôi lại một lần nữa vui vẻ.
Nhưng sự vui mừng đó không kéo dài được bao lâu, tôi liền cảm nhận rất rõ trên đường đi hắn luôn duy trì một khoảng cách với tôi, ngay cả những động chạm nhẹ nhất cũng tận lực tránh né.
Thật khách sáo, nhưng cũng đầy xa cách lạ lẫm.
Có lẽ là, hắn đã cảm nhận được ý đồ đáng xấu hổ của tôi vừa nãy.Tại sao tôi có thể tồn tại trên cõi đời này một cách đáng buồn cười như vậy?
Cảm giác nhục nhã liên tục giày vò khiến tôi chỉ muốn mở cửa xe ra mà bỏ chạy, cho dù có ngã chết trên đường đi chăng nữa vẫn dễ chịu hơn hiện tại nhiều lắm.
Vào nhà của hắn, trà nước cũng khước từ, hắn liền lễ độ mà đưa tôi đến một căn phòng thoải mái hơn. Đồ đạc gì cũng đầy đủ, không chỗ nào thiếu sót, nơi dùng để đãi khách như vậy là quá tốt, tốt đến mức hoàn mỹ.
Chủ nhà đã tốt đến mức này, tôi còn thiếu cái gì để đòi hỏi nữa chứ.
Tôi nhẫn nhịn vất vả như vậy, hắn còn kiên nhẫn hỏi tôi xem trong phòng có thiếu cái gì không.
Tôi cố gắng tươi cười bảo rằng không thiếu gì cả, vậy là tốt lắm rồi, cảm ơn hắn, nhưng dần dà đến cười cũng không cười nổi nữa.
Kỳ thật tôi chỉ muốn khóc, hình như người càng có tuổi tuyến lệ càng thêm mẫn cảm, trên đường đi mắt đã ướt bao nhiêu lần.
Thật sự quá vô dụng.
Muốn chết tâm khó đến vậy sao?
"Nếu em cần gì có thể gọi người làm lấy cho, trên đầu giường cũng có tủ lạnh để sẵn..."
"Ừ..." Tôi qua loa nói, quay lưng về phía hắn, "Tôi biết rồi... tôi cảm thấy mệt muốn nghỉ ngơi, anh... có thể nào ra ngoài không?"
Phía sau im lặng trong chốc lát, chỉ nghe thấy âm thanh thoáng ngập ngừng của hắn "Được rồi", sau đó là tiếng bước chân rời khỏi phòng.
Âm thanh cửa đóng lại vừa vang lên, tôi liền buông lỏng toàn thân, trước mắt trở nên nhạt nhòa, vội vàng lấy khăn tay hắn đưa cho mà chà sát nước mũi không kiềm chế được tuôn ra.
Làm trò cười cũng không thành vấn đề, dù sao hắn cũng không nhìn thấy.
Cho dù hắn nhìn thấy, không sao cả. Có thế nào thì cũng vậy thôi.
Trong ngực tràn ngập bởi cảm giác chán ghét cùng cực.
Nhớ đến em trai với vẻ mặt thất vọng đứng ngoài xe, nhớ đến vẻ cười buồn của Tần Lãng khi đưa tôi xuống xe, nghĩ đến câu nói khoan dung 'thỉnh thoảng nhớ về nhà' của Văn Dương, nghĩ đến mái tóc chỉ trong hai năm đã bạc quá nửa của Trác Lam.
Những người đã bị tôi tổn thương...
Tôi lại chưa từng nhận gánh lấy trách nhiệm với họ.
Phụ bạc Trác Lam, khiến cho Văn Dương ngóc đầu không nổi... Căn bản tôi không đáng làm một người chồng hay một người cha... Cho dù khiến họ phải thương tâm cũng sống chết muốn ỷ lại, muốn dựa dẫm, muốn ở gần người đàn ông đó... Căn bản tôi không có cái gì đáng gọi là khí phách và tự tôn...
Tại sao khi trúng viên đạn đó, tôi không chết quách đi cho rồi?
Tỉnh lại chỉ là một gã đàn ông khúm núm, làm cái gì cũng không ra hồn người...
Vừa già vừa xấu, đầu óc và thân thể đều bị tàn phá triệt để, ngay cả nuôi sống bản thân cũng làm không được, dốc hết toàn lực cũng không thể duy trì được một tiệm sách nho nhỏ.Đến tột cùng, tôi còn có thể làm gì được nữa?
Có tiếp tục cũng chỉ khiến mọi người cảm thấy mỏi mệt... trở thành gánh nặng của tất cả...
Vì sao cứ phải mặt dày mà sống tiếp?
Bởi vì vẫn còn ôm hy vọng đối với hắn.
Lý do thoái thác ngọt ngào này, dù nghe ra chẳng thể nào tin nổi, nhưng chính là thứ đã mang lại sức sống cho tôi đến giờ phút này.
Dù cho nó chẳng vẻ vang gì, dù chỉ chứng tỏ tôi là một gã đàn ông vô dụng đến cực điểm, nhưng tôi thật sự không còn gì quan trọng hơn.
Chỉ dựa vào giấc mộng và ý niệm hão huyền trong đầu chống đỡ, đã có thể khiến toàn thân vui mừng hoan hỉ.
Nhưng chính tôi đã quên rằng, tôi đã không còn ở cái tuổi để có thể tranh đoạt tình yêu nữa, nhất là khi tôi chẳng còn một đồng vốn nào trong tay.
Sự hoạt bát và nhiệt huyết tuổi trẻ từng có vài thập niên trước đây đã bị mài mòn đến sạch sẽ, một Trình Diệc Thần được cho là thông minh lanh lợi, có điểm thu hút người khác đã biệt tăm không một chút vết tích.
Rõ ràng đều là hiện thực rành rọt, tại sao phải mất quá nhiều thời gian mới bằng lòng thừa nhận?
Rõ ràng từ sớm đã nên biết đường mà buông tay, tại sao cho đến giờ vẫn chưa từ bỏ ý định trông ngóng một điều gì đấy?