Sử Tiền Nam Thê Hàm Ngư Phiên Thân Ký - Chương 42

Sử Tiền Nam Thê Hàm Ngư Phiên Thân Ký
Chương 42: Trở tay không kịp
gacsach.com

“Ngươi tới làm gì?” Naaru trầm giọng nói.

Tiger vô liêm sỉ nói: “Ngươi có thể đến, ta vì sao không thể? Trí giả Esuike đã đáp ứng rồi, về sau ta với ngươi cùng nhau ăn cơm. Ta, ngươi, Tôn Chí Tân, tính làm một nồi.”

Buku tiến vào Trong lòng Tôn Chí Tân, làm nũng như là đột nhiên nhỏ vài tuổi: “Zimmer! ta không thích hắn, ngươi đuổi hắn ra ngoài!”

Tôn Chí Tân nghiêm mặt, thầm nghĩ: Ta dám động sao? Cái độ da mặt dày của hắn sợ là tường thành cũng không bằng...

Tiger một phen kéo Buku qua, ngoài cười nhưng trong không cười đưa hắn ôm vào trong ngực, nói: “Ôi, là con trai nhỏ của Naaru tộc trưởng phải không? thật đáng yêu!” Dứt lời dùng sức bóp hắn mặt, hai cái liền đem làn da ngăm đen của Buku bóp cho đỏ ửng.

Người này... Tôn Chí Tân đem Buku đoạt lại, tức giận liếc nhìn Tiger một cái: “Ngươi cùng trẻ con so đo làm gì?”

“Ai cùng hắn so đo? ta thương hắn mà.”

Ngươi thật sự là ‘thương’ nó. Xem, mặt đều đỏ rồi, thật đúng là thương

“Không phải là cùng nhau ăn cơm thôi? đừng làm quá!” Tôn Chí Tân nói.

Tiger khiêu khích Naaru, biểu tình trên mặt nói: Ngươi xem thấy, đây chính là hắn nói.

Naaru không thể nhịn được nữa, cả giận nói: “Ra ngoài, đấu một trận!”

Tiger nhướn mi, đứng dậy.

Đều là những thứ tai họa gì đây chứ? Tôn Chí Tân nhức đầu vô cùng, mỗi tay kéo lấy một người, kêu lên: “Không phải là thêm một người ăn thôi sao! Nhiều người ăn mới ngon, đều ngồi xuống cho ta!”

Naaru oán hận căm tức liếc Tiger một cái, không tình nguyện ngồi xuống. Tiger cũng biết có chừng có mực, không hề châm ngòi Naaru nữa. Tôn Chí Tân không biết làm thế nào nhìn hai người, một lần nữa đem lực chú ý về lại thức ăn, nếu không, hắn sợ trái tim mình chống đỡ không nổi hai tên giống đực vừa thấy mặt liền giương cung bạt kiếm này. Đều ăn thuốc súng hay sao thế? Một chút cũng không hài hòa.

Rất nhanh canh cá lại càng nấu càng thơm, ngửi mùi đó, Tiger nhịn không được trên mặt hơi động dung. Bộ tộc gió biển hàng năm ăn cá, mỗi người đều biết làm cá, nhưng không có bất luận kẻ nào có thể giống Tôn Chí Tân đem canh cá nấu thơm đến như vậy. Chỉ ngửi hương vị kia, thơm mười phần thuần túy, chỉ có mùi tươi ngon nồng hậu, lại ngửi không ra mùi tanh đặc trưng của loài cá nữa. Lúc Tôn Chí Tân mở lá cây dùng thay nắp nồi ra để khuấy, chỉ thấy một nồi canh cá trắng mà đặc như tuyết, mặt trên nổi một lớp mỡ, quả nhiên là vừa thơm vừa dễ nhìn, làm cho người ta bụng sôi òng ọc.

Tiger không khỏi ngạc nhiên mà hâm mộ, ngạc nhiên một người không thuộc bộ tộc gió biển làm cá nhưng lại còn ngon hơn chính người của bộ tộc gió biển nhân, mùi vị và màu sắc này, hắn chưa từng thấy qua. Hâm mộ Naaru chiếm được người như vậy, cũng không biết đã hưởng thụ bao nhiêu là mỹ thực ưu việt. Lập tức trong lòng không khỏi nóng nảy một trận, càng kiên định muốn cướp đoạt Tôn Chí Tân.

Bàn nướng bằng phiến đá đặt trên một đống lửa khác, đã được thiêu nóng. Tôn Chí Tân thả từng lát thịt và cá lên, cá vẫn làm giống ngày đó, thịt thì được rắc thêm một tầng tương thịt. Tương thịt là hắn mới chế ra, băm nhỏ nội tạng, thêm muối và gia vị mới có trong tay, để hơi lên men một chút mà thành, đây là phương pháp làm tương thịt hiện đại của đông bắc Triều Tiên. cách này khiến tương thịt nồng đậm mà vào vị, thịt động vật hơi lên men một chút sẽ hoàn toàn mất mùi tanh nồng, chỉ còn lại mùi độc đáo ngon lạ, dùng để tẩm ướp hoặc chấm kèm đồ nướng thật là thích hợp.

Chợt nghe tiếng mỡ gặp nước bắn lên tung tóe, nước từ thịt nướng chảy trên phiến đá đụng phải mỡ liền nổ tung, tản ra hương vị thịt mười phần nồng nàn. Tiger nhìn mà trợn mắt há mồm, hoàn toàn không thể tưởng tượng được thịt với cá còn có thể làm như vậy để ăn, còn có thể tản ra hương vị như vậy.

Một lúc sau, canh cá đã nấu xong. Thịt và cá trên phiến đá cũng có thể ăn. Tiger không chút coi mình là người ngoài, đưa ngay cá vào mồm, hắn đã gấp không thể chờ muốn nhấm nháp thủ pháp làm cá này sẽ cho ra hương vị thế nào.

Cắn một ngụm nhai mấy lần liền làm cho Tiger động dung mà lo lắng. Động dung là vì ăn quá ngon, cho tới bây giờ chưa từng ăn thứ gì ngon như vậy. Không một chút mùi tanh chỉ còn lại vị thịt tiên hương trơn mềm, cả miệng sinh hương, vô tận hưởng thụ. Lo lắng là hắn còn muốn đem biện pháp chế biến cá ra trao đổi với bộ tộc thợ săn, đổi lấy lợi ích khác. Mà hiện tại hiển nhiên, thủ pháp chế biến thức ăn của Tôn Chí Tân đã hoàn toàn làm cho hắn mất đi ưu thế này.

Thật sự là một người vừa khiền người ta vui mừng vừa khiến người ta phiền não. Người như vậy đến tột cùng có bản sự gì? Tiger ăn cá rồi ăn thịt, còn uống hai bát canh cá thơm nồng, một lòng một dạ toàn đặt trên người Tôn Chí Tân.

Một bữa cơm chiều ngoại trừ Naaru và Tiger hai người luôn luôn tranh đấu gay gắt ra, năm người ăn thật sự tận hứng. Có gừng, canh cá thành ra cực ngon, Tôn Chí Tân uống không ít. Việc nướng cá trên phiến đá cũng rất có ý tứ, đến cuối cùng Naaru và Tiger đều nhịn không được tự mình động thủ, thử học nướng ăn. Thử nghĩ xem, ở hiện đại tự tay nướng đồ ăn cũng rất hấp dẫn người ta, càng không cần nói người tiền sử chưa thử qua. Hai nam nhân lại bắt đầu tranh giành, ngây thơ tranh đoạt một chỗ trên phiến đá, hoặc là một miếng cá, hay là một miếng thịt, Tôn Chí Tân nhìn thấy cười sặc sụa không thôi.

Năm người vây quanh phiến đá, ăn canh cá cá nướng thịt nướng, vừa náo nhiệt vừa có đồ ngon. Chỉ có khuyết điểm một là không rượu, hai là Naaru và Tiger không hợp. Hai người học được tự mình nướng xong là bắt đầu như đang chiến đấu ra sức đem thức ăn mình vừa nướng nhét vào chén đá của Tôn Chí Tân, Naaru nhét một lần, Tiger sẽ nhét một lần, Tiger lại nhét một lần, Naaru lập tức sẽ nhét thêm lần nữa. Hai người âm thầm phân cao thấp, giống như đang chiến đấu với thức ăn vậy.

nếu Tôn Chí Tân là nữ được hai nam nhân vĩ đại như vậy đánh nhau chết sống vì hắn, chỉ sợ cái tâm hư vinh sẽ tăng vọt đến cực hạn. Nhưng hắn là đàn ông, không quen được hai tên giống đực hành động cứ như thú hoang vào mùa phát tình, một bữa cơm lúc đầu còn cao hứng, qua một lát cơ hồ đều phải dỗ dành hai người này, đau đầu nghĩ nếu cứ thế này về lâu về dài, mình nhất định là không tiêu nổi... Naaru hắn còn có thể hiểu được, nhưng Tiger cái đồ hâm hấp nhà ngươi tiến vào làm cái gì? Vốn bị Naaru coi như nữ nhân làm Tôn Chí Tân không thoải mái, lại thêm Tiger, Tôn Chí Tân mặt dài như dãy Trường Bạch.

Buku và Auge càng thật đáng giận, đứa sau thì vẫn nguyên cái bản mặt người chết mắt cao hơn đầu không thèm nhìn mình, giống như mình thiếu hắn tiền không bằng. Đứa trước đột nhiên nhỏ đi mấy tuổi, giả nai châm ngòi thổi gió khơi mào tranh đấu giữa Naaru và Tiger, sau đó giúp đỡ cha mình khu cản Tiger. Một bữa cơm chẳng ra bữa cơm, mà giống như ra trận, thuốc súng tràn ngập, đao quang kiếm ảnh nổi lên bốn phía. Lại có vô số đạn lạc bằng bằng bắn đến, làm cho Tôn Chí Tân liên tiếp trúng đạn trọng thương.

Bọn họ có nhất định để ý mình vậy không? Tôn Chí Tân cầm bát, trừng mắt nhìn đống thức ăn chất đầy như núi trong bát, muốn lập tức biến mất luôn cho rồi.

Thức ăn trong bát nhiều lắm, thật sự là ăn không xong. Tôn Chí Tân theo bản năng bưng bát đem cá và thịt và sang bát Naaru. Naaru nhếch miệng cao hứng cười, Tôn Chí Tân đảo mắt lại thấy ánh mắt báo sắc bén như muốn ăn thịt người của Tiger chăm chú trên người mình. Cặp mắt kia của hắn vốn đã lãnh khốc, bị đôi mắt đó chiếu tướng, Tôn Chí Tân nhất thời cả người phát lạnh, chỉ đànhđem một nửa thức ăn còn lại và sang bát hắn, sự tình mới tính bãi bình.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3