Sủng Hậu Tìm Chết Hàng Ngày - Chương 86

Chương 86

Tiêu Đạc đang cưỡi ngựa, thấy thị vệ phía dưới bẩm báo: “Khởi bẩm Cửu điện hạ, phu nhân trong phủ cố ý phái người đến, nói người nhanh về nhà.”

Tiêu Đạc nghe thế, mặc dù trên mặt lạnh lùng, cũng không tránh được chấn động. Cưỡi trên tuấn mã, hắn giữ dây cương, cúi nhìn người nọ, đạm nói: “Thật sự là phu nhân nói? nguyên văn nàng nói như thế nào?”

Thị vệ kia cung kính trả lời: “Vâng, Sài đại quản gia nói là phu nhân cố ý nói, muốn người nhanh về nhà. Về chuyện khác, thuộc hạ cũng không biết.”

Tiêu Đạc hơi hơi mím môi, đang trầm ngâm, Lục hoàng tử cưỡi ngựa phía sau chạy tới, mặt mũi bầm dập, hắn không khỏi cười một phen, trêu tức nói: “Cửu hoàng đệ a, đây là đệ muội kêu ngươi về nhà ăn cơm đây, nhanh đi thôi!”

Nhất thời hoàng tử khác cũng không khỏi cười rộ lên theo, còn nói vài câu giễu cợt.

Vạn vạn không nghĩ tới, Tiểu Cửu kia cô độc, cao quý, thanh lãnh, coi nữ nhân như không, trong truyền thuyết còn có đoạn tụ chi phích, cũng có một ngày như vậy a, thế nhưng hơi có vẻ bị nữ nhân quản.

Trong tiếng cười của huynh đệ, Tiêu Đạc mặt không đỏ, khí không suyễn, vung roi ngựa, tung bụi rời đi.

Ta đây về nhà mặc quần áo.

Mọi người thấy tình cảnh này, càng cười ha hả.

***

Tiêu Đạc một đường chạy như điên, trở lại phủ, sải bước lớn đi tới Thiên Trúc Các của mình, đến nguyệt môn trước viện, đột nhiên dừng bước.

Hắn trầm mặc một lát, cúi đầu nhìn trường bào của mình, thợ khéo tinh tế một thân quý khí, vẫn là màu hồ lam A Nghiên thích nhất.

Hơi hơi mím môi, hắn thở sâu, vẻ mặt bình tĩnh bước vào Thiên Trúc các còn quanh quẩn hơi thở nữ nhân kia.

Lúc đó A Nghiên đang nhàm chán chơi cửu liên hoàn, nàng vốn ngốc, cửu liên hoàn này làm thế nào cũng không giải được, nhất thời không khỏi nhớ tới Tiêu Đạc. Tiêu Đạc kia ngón tay vừa dài vừa đẹp mắt, giải liên hoàn thuần thục, ngón tay linh hoạt tung bay, chỉ vài lần đã mở được.

Lại phải nói tiếp trời cao thật sự rất không công bằng, đem hết thảy tốt đẹp cho hắn, dáng người tốt, bộ dạng tuấn mỹ, xuất thân mỗi một lần đều nhất đẳng nhất hảo, lại còn thật sự thông minh vô cùng, võ công cũng cao cường!

Đang nghĩ tới đây, A Nghiên vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Tiêu Đạc.

Mấy ngày không gặp, hắn gầy đi rất nhiều, thân hình càng thon dài, một khuôn mặt lạnh lùng thanh quý, góc cạnh rõ ràng, làm cho người ta chợt nhìn cũng không dám thân cận, chỉ con ngươi đen sâu thẳm, thần sắc khó phân biệt có vài phần chờ mong, cũng có vài phần dò xét, càng có vài phần thâm tình, nhìn mình.

A Nghiên cắn môi dưới, cố ý cầm cửu liên hoàn trong tay nói: “Chơi nửa ngày, vẫn không giải được.”

Tiêu Đạc hô hấp hơi nhanh, hạ ánh mắt, thấy cửu liên hoàn được nàng cầm ở trong tay, hơi trầm ngâm, sải bước tiến lên, lấy cửu liên hoàn bắt đầu giải.

Hắn đã gặp qua là không quên, kỳ tài ngút trời, có cái gì mà hắn không dễ dàng làm được, bất quá ba năm bước liền giải xong.

Tiêu Đạc đưa cửu liên hoàn đã giải xong cho A Nghiên, nói giọng khàn khàn: “Ngốc đến chết.”

A Nghiên nghe thấy thanh âm đã lâu không gặp kia, trái tim cảm thấy ủy khuất, trong ủy khuất có vài phần xấu hổ, nghĩ hắn ép buộc mình nửa ngày, sau đó một câu cũng không có, cứ như vậy chạy đi.

Nay ngược lại, thật vất vả mình gọi được về, câu đầu tiên lại nói mình ngốc!

Nàng giương mắt lườm hắn, còn chưa nói đã hừ hừ một tiếng: “Đúng vậy, ta ngốc như vậy, đến cửu liên hoàn cũng không giải được, thế mà có người còn ném ta lại chạy đi!”

Tràn đầy oán giận, quả thực là oán phụ trong khuê phòng.

Tiêu Đạc nghe như thế, hơi run rẩy, sau đó quay mặt đi chỗ khác, nhìn ra phía ngoài cửa sổ, ngoài cửa sổ gió thổi vào rừng trúc, bóng xanh đung đưa, môi mỏng không tự chủ được xuất hiện một độ cong.

A Nghiên mắt sắc, sao không nhìn thấy hắn đang cười, lập tức ném cửu liên hoàn sang một bên, nổi giận nói: “Ngươi cười ta! Thế nhưng cười ta! Ngươi còn chạy đi uống rượu hát khúc!”

Càng nghĩ càng tức, hẳn là nên ném hắn vào trong nước tắm ba ngày, tẩy sạch sẽ!

Tiêu Đạc nghe nói như thế, quay đầu nhìn về phía A Nghiên, thấy A Nghiên giận dỗi ngồi ở chỗ kia, một đôi con ngươi thủy nhuận dường như muốn phun ra lửa.

Vẻ mặt hắn bình tĩnh, đi đến trước mặt A Nghiên, cúi đầu nhìn nàng đang hầm hừ, nói giọng khàn khàn: “Còn đau không?”

”Gì?” Còn đau không, cái gì đau hay không.

Tiêu Đạc vươn tay, xoa xoa tóc nàng mềm mại: “Ngày đó, ngươi.”

Hắn trầm ngâm, rồi nói: “Ngày đó thật sự làm cho ngươi vất vả, hóa ra những ba canh giờ.”

Hắn biết nàng nhất định bị thương.

A Nghiên nghe thế, không ngờ được, dù da mặt dầy, trên mặt nàng cũng nháy mắt đỏ như tôm nấu chín.

”Hoàn hảo, không đau.” Mệt hắn vẫn nhớ rõ, còn trực tiếp nói ra như vậy!

A Nghiên nghĩ nghĩ, lại cảm thấy tâm ngứa khó nhịn, kỹ thuật cưỡi ngựa, mấy ngày nay nàng đã cân nhắc, nên luyện cẩn thận a.

Loại chuyện này chỉ nghĩ trong lòng cũng vô dụng, vẫn nên thử một lần.

Nghĩ thế, nàng giương mắt vụng trộm liếc dáng người Tiêu Đạc.

Tiêu Đạc bộ dạng cao ngất thon dài, dưới y bào, vai thanh khoan, ngực kiên cố, đến phần eo cũng gày khỏe hữu lực, hai chân dài lại tràn ngập sức bật. Kỳ thật không nói cái khác, ngày đó ba canh giờ, không phải người thường có thể làm được a!

A Nghiên âm thầm nhớ lại, kỳ thật ngày đó cũng không phải rất đau, dù đau cũng là vui thích cùng với thống khổ. Đặc biệt sau này nàng xoay người lên ngựa, bắt đầu cưỡi ngựa rong ruổi, lúc đó nhìn ra phía chân trời, thật sự là nhân sinh lạc thú lớn nhất. (PS: Pó tay bé Nghiên, sắc nữ chính hiệu)

Nàng liếm liếm môi, cúi đầu, càng nhỏ giọng nói: “Kỳ thật, kỳ thật.”

Nàng khó được ngại ngùng, chuyện này làm thế nào nói ra miệng đây.

Tiêu Đạc thấy nàng mặt mày ngượng ngùng hàm xuân, hai mắt đỏ bừng như châu, còn có hai gò má thật sự là giống như vẽ loạn son đỏ, động lòng người.

Nàng như vậy, chỉ liếc mắt một cái, trái tim đã say.

Huống chi đã nhiều ngày, hắn mỗi khi tựa cửa sổ phẩm trà, nhìn ánh sáng phản chiếu trên sóng trong vắt, kỳ thật trong đầu đều nghĩ đến nàng, nàng tức giận, nàng xinh đẹp, nàng mềm mại, nàng phô trương, còn có nàng ủy khuất rơi lệ, mỗi một vẻ cũng vẫn là nàng.

Nói cái gì nữ nhân như quần áo, đây là nói dỗi.

Phụ hoàng nói đúng, dù là quần áo, nàng cũng là một kiện vật nhỏ dán lên thân mình, luyến tiếc lấy ra cho người ta xem, cần che trở ôm vào trong ngực.

Tiêu Đạc thấy A Nghiên trước mắt vẻ mặt xấu hổ khó có được, lúc này rốt cuộc khắc chế không được, không khỏi chìa tay ôm cả người nàng vào trong ngực.

Lâu như vậy, hắn mới biết, nàng sớm đã như người bị rút đi xương cốt, mềm mại giống như đậu hủ.

Giờ này khắc này, tay hắn quen cầm kiếm, hai cánh tay ổn định, vững vàng nhất trên đời, lúc này cũng có chút run run.

Lúc bắt đầu cũng không dám dùng sức, sợ nàng giận, sợ nàng không vui, sau này hưởng tư vị ngọt ngào kia, lại nghe nàng ở trong lòng khẽ gọi, xem như triệt để khiêu khích đốt lửa.

Trong thời gian ngắn, lửa cháy lan ra đồng cỏ, đốt hắn cũng thổi quét nàng.

Nhiệt khí bốn phía, nóng bỏng tràn trề.

Trong thời gian ngắn, đến cùng là ai áp lên ai, đúng là chẳng phân biệt được, đồng thời như nhau.

***

Ngày đó, Tiêu Đạc điên rồi, nàng cũng điên rồi.

Tiêu Đạc điên rồi, vì hắn là nam nhân.

Nam nhân đại để lúc này luôn sẽ điên. A Nghiên cũng không phải chưa từng làm, tuy rằng một đời đáng thương đó, nàng vẫn là chỉ gà mờ.

Nàng điên rồi, vì trong lòng nàng cuối cùng hiểu rõ một chuyện.

Mấy ngày nay Tiêu Đạc không ở đây, nàng nóng ruột nóng gan, không khỏi nghĩ lại mình, suy nghĩ khổ tưởng một phen, minh bạch hơn nhiều. Nay ở cùng Tiêu Đạc, dời núi lấp biển, liều chết triền miên, trong giây lát nàng lĩnh ngộ một điều.

Bao nhiêu lần trùng sinh, luôn có một lần như vậy, nàng kỳ thật là thích người này.

Từng hận, kỳ thật cũng từng thích.

Ở ngoại thành Ký Châu khói lửa gặp nhau thời thiếu niên, nàng vừa thấy đã ái mộ. Sau này bao nhiêu năm lẩn trốn, nàng cúi đầu hái thuốc, mồ hôi đổ trên tảng đá nóng, nàng sẽ nhớ tới thiếu niên kia, dường như không phải ở nhân gian khói lửa. Nàng sẽ vướng bận, không biết nhiều năm trôi qua, bộ dạng hắn càng tuấn mỹ, hay đã có thê nhi.

Lại gặp nhau, nàng bồi bên người hắn mười chín ngày.

Vẻn vẹn mười chín ngày, nàng xem hắn dần tiến đến cái chết, ôm đại cừu được báo, nàng cứ như vậy lén lút quan sát hắn.

Nhìn thân thể hắn ngày một suy yếu đi, trong lòng nàng nổi lên tư vị khôn kể, nói không rõ, nói không rõ, từng nghĩ là vui vẻ, kỳ thật nay hiểu là không phải.

Nàng tự tay đem mạng của hắn rút cạn hầu như không còn, nhưng cũng tự tay đem hắn chôn trong lòng mình, mọc rễ, đâm chồi.

Đợi khi hắn táng mệnh, mầm non chui từ dưới đất lên, ở trong lòng nàng mọc ra, khiến tâm nàng cũng tan nát.

Tan nát cõi lòng, sẽ chết.

Nhớ tới tình cảnh Trạm vương tuấn mỹ tiều tụy đem một cái trang sức bằng ngọc nhét vào trong tay mình, nàng rơi lệ đầy mặt.

Gắt gao bắt lấy bả vai Tiêu Đạc, trong cuồng phong sóng lớn khàn khàn hô: “A Nguyên!”

Tiêu Đạc bỗng nhiên nghe thấy, ngẩng đầu, không dám tin nhìn A Nghiên.

Hai tròng mắt tối tăm tràn ngập mê muội, hắn trầm luân trong đó, vẫn nhặt về một điểm lý trí, hai môi như dính vào nhau, thanh âm hắn khàn khàn thô cát hỏi: “A Nghiên, làm sao ngươi biết cái tên này?”

A Nghiên cúi đầu nhìn chằm chằm nam tử lúc bá đạo giống một bạo quân, lúc nghe lời lại giống một con ngựa thuần, nhìn dung nhan hắn tuấn mỹ vô cùng, còn có mặt nhỏ mi dài quen thuộc.

Đây là hắn, tám đời tám kiếp, sinh tử dây dưa, vẫn là hắn.

”A Nguyên...” Nàng nỉ non nói: “Ngươi không phải là A Nguyên sao?”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3